Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 995



Hơn nữa 72 viên linh thạch trong tay hoàn toàn đủ để bố trí trận pháp cấp năm.  

Phòng ngự càng lớn thì lượng linh khí cần được hấp thụ vào cũng sẽ càng nhiều.  

Nếu trận pháp này thành công, có thể không ngừng hấp thụ linh khí trời đất vào thôn, hơn nữa uy lực của trận pháp có thể chống đỡ được đòn tấn công của cao thủ Kim Đan kỳ, có Sát trận và Ảo trận chồng lên.  

Sau khi đọc xong cách bày trận, Dương Bách Xuyên bắt đầu đi vòng xung quanh thôn cũ, dựa theo vị trí cửu cung bát quái thất tinh, mỗi một chỗ đặt một viên linh thạch.  

Những người khác của Vân Môn đứng quan sát từ xa, ở trong mắt bọn họ, Dương Bách Xuyên chạy khắp thôn, vừa chạy lên trên núi, một lúc sau đã chạy xuống sông nhỏ trong thôn.  

Từ trưa đến giờ chưa từng dừng lại một lần.  

Đến tận lúc hoàng hôn Dương Bách Xuyên mới chỗ xong 72 viên linh thạch vào vị trí của nó, sau đó về đến mắt trận, bắt đầu vận dụng thao tác mở trận.  

Ở trong mắt trận là một cái trận ba góc, Dương Bách Xuyên chôn xuống 9 viên linh thạch ở chỗ này, trong tay làm pháp quyết, ngón tay nhỏ từng giọt Kinh Nguyệt xuống mắt trận.  

Ngón tay làm 360 kiểu pháp quyết gần như muốn mạng già của Dương Bách Xuyên, trong miệng luôn ngậm đan Tụ Khí chuẩn bị bổ sung chân khí bị thiếu hụt.  

Một tay nâng trận một tay đánh ra pháp quyết, chân khí trong cơ thể không ngừng biến mất.  

Mồ hôi trên trán Dương Bách Xuyên chảy như mưa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy nhưng vẫn cắn răng kiên trì,  

Khác với bố trí trận pháp ở biệt thự, trận pháp Chu Thiên bây giờ đã đạt đến cấp bậc Hộ Sơn, không thể tạm chấp nhận, lượng chân khí và tinh thần lực bị tiêu hao vô cùng khổng lồ.  

Lúc làm đến pháp quyết thứ 108, chân khí trong cơ thể đã bị hao hết, vội vàng nuốt xuống đan Tụ Khí trong miệng, Dương Bách Xuyên thầm kêu khổ, lúc này còn chưa hết một nửa.  

Động tác tay càng ngày càng chậm, mồ hôi của Dương Bách Xuyên chảy như mưa.  

Lúc này sắc trời đã đen nhánh.  

Nhưng tay của anh vẫn chưa dừng.  

Nuốt vào viên đan Tụ Khí thứ hai, pháp quyết mới đến 180.  

Nuốt vào viên thứ ba đạt đến 300.  

Còn 60 cái nữa mới hoàn thành, Dương Bách Xuyên nuốt xuống viên đan Tụ Khí thứ bốn để bổ sung chân khí.  

Lúc này thời gian đã hơn 10 giờ tối, phía chân trời đã hiện đầy sao, cực kỳ lộng lẫy.  

Theo thời gian, cuối cùng pháp quyết cũng đến những động tác cuối cùng, còn 9 cái nữa sẽ hoàn thành.  

Lúc này thân thể của Dương Bách Xuyên đã run rẩy, mặc dù chân khí được bổ sung, nhưng tinh thần bị hao tổn không đền bù được.  

Mí mắt của anh bắt đầu dày nặng, chỉ muốn nằm xuống ngủ, quá mệt mỏi quá mệt mỏi.  

Tất cả người của Vân Môn đứng dưới chân núi cách anh không xa, một đám không ai dám nói câu gì.  

Đến cuối cùng ngay cả bà nội và Tửu Tiên lão đầu cũng lên núi, đi lên đ ỉnh núi xem Dương Bách Xuyên bày trận.  

Ai cũng biết Dương Bách Xuyên bày trận để bảo vệ mọi người.  

Dương San San đỡ bà nội, hai mắt đỏ bừng nhìn thân thể không ngừng run rẩy của anh trai đang cố gắng thi pháp, cô bé cắn răng âm thầm nói: “Mình thề sau này sẽ không trở thành trói buộc của anh trai.”  

Bà nội nhìn Dương Bách Xuyên, trong mắt đã có nước mắt, lúc này bà biết cháu trai của mình đang đi lên con đường gì, vừa tự hào, nhưng trong lòng cũng càng nhiều lo lắng.  

Tửu Tiên lão đầu cầm bình rượu trong tay, vừa uống rượu vừa nhìn Dương Bách Xuyên đang không ngừng đánh pháp quyết, đối mắt nhìn như vẩn đục lúc này lại bùng nổ ánh sáng.  

Triệu Nam cắn chặt răng nắm tay Ninh Kha, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng của Dương Bách Xuyên, trong ánh mắt không ngừng lập lòe…