Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Tiêu Linh lưu chuyển, hai mắt thâm tình nhìn Hàn Phong, đồng thời nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Hàn Phong, si ngốc nói:
- Bởi vì ta chỉ biết đánh đàn, không thể như Ngọc nhi luyện dược trợ giúp ngươi. Như vậy có cơ hội như vậy, dù ta có tan xương nát thịt, cũng nguyện ý.
- Nha đầu ngốc! Sau này không nên làm chuyện lỗ mãng như vậy, ngươi phải biết rằng, sở dĩ ta liều mạng tu luyện cũng vì muốn bảo vệ các ngươi thật tốt, nếu mất đi các ngươi rồi, ta dù có thực lực lại có tác dụng gì?
Hàn Phong ôn nhu nói.
Nghe được Hàn Phong nói như thế, Tiêu Linh cũng lại dựa người vào ngực Hàn Phong, chậm rãi nhắm mắt lại.
Khi hai người đang an ủi nhau, trong hoàng cung đại điện, Lâm gia gia chủ Lâm Chấn Khôn xuất hiện.
Tiêu Tấn nhìn Lâm Chấn Khôn, vẻ mặt thản nhiên như không.
Lâm Chấn Khôn cũng nhìn thẳng vào Tiêu Tấn, hai mắt lộ ra một tia tinh quang, bất quá tinh quang này hướng xuống dưới thân Tiêu Tấn.
Hai người đọ mắt hồi lâu, trong đại điện một mảnh yên lặng, mọi người tựa hồ cũng ngửi được mùi không khí không tốt, đều trầm mặc không nói.
Không khí như vậy, duy trì liên tục một lúc lâu, Lâm Chấn Khôn lúc này mới dẫn đầu phá vỡ cục diện bế tắc, ngẩng đầu lên nói:
- Bệ hạ, tên thiếu niên Hàn Phong kia vừa xuất hiện đã khiến công chúa bị thương nặng, sau đó lại thừa dịp tôn nhi ta thiếu đề phòng, đánh lén hắn, đến nay vẫn chưa lành. Không biết bệ hạ định xử lý chuyện này thế nào?
- Lâm ái khanh, tin tức này của ngươi từ đâu mà có. Vì sao tình hình trẫm biết lại không phải như vậy?
Tiêu Tấn khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, ngữ khí mặc dù đạm mạc nhưng vẫn uy nghiêm.
- Vậy tất nhiên là bệ hạ bị tiểu nhân mê hoặc. Tôn nhi của ta đường đường là thống lĩnh cấm vệ quân, thiên phú bản thân tất nhiên không cần phải nói, lấy thực lực đấu khí địa giai của hắn, nếu không phải bị đối phương đánh lén vô sỉ, sao có thể bị một thiếu niên mười mấy tuổi đả thương.
Lâm Chấn Khôn hùng hồn nói.
Theo lời nói của hắn vừa dứt, phía sau hắn hơn mười đại thần vốn im lặng, cũng đồng loạt đứng ra phụ họa.
Thỉnh thoảng có một hai đại thần muốn đứng ra phản bác, cũng trong nháy mắt bị mười mấy người áp chế.
Một lát sau liền không còn ai dám xuất đầu lộ diện.
Thấy vậy, khóe miệng Lâm Chấn Khôn cũng lộ vẻ đắc ý, lớn tiếng nói:
- Bệ hạ, ngươi xem ý kiến của toàn bộ đại thần đều là như vậy, xin bệ hạ hãy trừng phạt nghiêm khắc Hàn Phong, để trả lại công đạo cho công chúa và tôn nhi của ta.
- Vậy ngươi muốn xử lý thế nào?
Tiêu Tấn thờ ơ nhìn đám đại thần dưới đài, trong lòng cũng dâng lên cỗ tức giận, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên như không.
- Tuy rằng công chúa không phải bị Hàn Phong trực tiếp đả thương, nhưng cũng có quan hệ với hắn, công chúa là thân thể ngàn vàng, dĩ nhiên lại bị thương, đây là tội đại bất kính, phải phế bỏ tu vi, đánh vào thiên lao. Mà tôn nhi ta là thống lĩnh cấm quân, Hàn Phong bất chấp thân phận đánh lén trọng thương, đây là coi rẻ hoàng gia, khiêu khích uy nghiêm đế quốc, nên chịu cực hình.
Lời này của Lâm Chấn Khôn thập phần rõ ràng, chính là muốn kẻ đả thương tôn nhi hắn là Hàn Phong phải chết.
Lúc trước, Lâm Chấn Khôn đã biết được tin tức Hàn Phong đột nhiên xuất hiện, tựa hồ có quan hệ không rõ ràng với Tiêu Linh.
Điều này làm cho kỳ vọng của hắn là để tôn nhi có thể thuận lợi chiếm được lòng của Tiêu Linh, bị phá hoại hoàn toàn. Lâm gia nhất thời cảm thấy áp lực gấp bội.
Như hiện nay mà nói, toàn bộ thực lực của Lâm gia chẳng qua miễn cưỡng ngang bằng với hoàng gia, nếu có thể được Phí Lão trợ giúp, đại sự của Lâm gia đã định.
Nhưng nếu như Phí Lão giúp đỡ hoàng gia đối phó Lâm gia, như vậy Lâm gia tất nhiên không thể dễ chịu, do đó Lâm Chấn Khôn cùng vài tên trưởng lão trong tộc thương nghị, hôm nay quay về tự mình đứng ra ép Tiêu Tấn xử tử Hàn Phong.
Cứ như vậy, mất đi Hàn Phong uy hiếp, tôn nhi Lâm Hà của hắn có thể có cơ hội chiếm được tình cảm của Lâm Hà.
Tính toán của Lâm Chấn Khôn tựa hồ có chút hơi quá, Tiêu Tấn đối mặt với thái độ gây sự của Lâm Chấn Khôn, cũng cười lạnh nói:
- Việc này phát sinh ở trong hoàng cung, thân là chủ nhân của cung điện này, chẳng lẽ có người so với ta còn muốn giải quyết hơn sao?
Ngừng lại một chút, thân thể mập mạp của Tiêu Tấn không khỏi hơi nghiêng về phía trước, híp hai mắt, thanh âm băng lãnh nói:
- Hoặc giả nói, Lâm Chấn Khôn, hôm nay lẽ nào Lâm gia đã có thể ở trước mặt trẫm không hề sợ hãi nữa sao?
Lâm Chấn Khôn nghe thấy Tiêu Tấn thái độ khác thường chất vấn mình, biểu tình cũng sững lại, sắc mặt có chút co giật.
Hắn không rõ, vị đế vương ngày thường vẫn ôm thái độ hòa nhã với Lâm gia, hôm nay tại sao lại đột nhiên làm khó dễ?
Tuy rằng không rõ, nhưng Lâm Chấn Khôn cũng biết đây chưa phải lúc để xé rách da mặt, hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
- Bệ hạ bớt giận, cựu thần chẳng qua tùy việc mà xét, nếu bệ hạ dự định che chở cho Hàn Phong, cựu thần cũng không cảm thấy gì, chỉ là người ngoài đánh giá ra sao,…
- Điểm ấy không cần ngươi phải nhọc công lo lắng, trẫm tự biết xử lý.
Tiêu Tấn hừ lạnh một tiếng, nói.
Lâm Chấn Khôn thấy sắc mặt Tiêu Tấn vô cùng âm trầm, biết việc này không thể tiếp tục bàn luận, nên híp mắt nói:
- Nếu bệ hạ đã có quyết định, như vậy cựu thần cũng không còn gì để nói, thứ cho cựu thần tuổi tác đã cao, không thể giúp bệ hạ chia sẻ chính vụ, cựu thần xin được cáo lui trước.
Dứt lời, Lâm Chấn Khôn cũng không để ý tới sắc mặt âm trầm của Tiêu Tấn, xoay người rời khỏi đại điện.
Trải qua một màn này, Tiêu Tấn cũng mất đi tâm tình xử lý chính vụ, lập tức trở lại thư phòng.
Lúc này, trong thư phòng, bên cạnh Tiêu Tấn còn có Tiêu Vũ. Tiêu Vũ thấy Tiêu Tấn sắc mặt âm trầm, bất mãn nói:
- Phụ hoàng, hôm nay Lâm Chấn Khôn càng ngày càng làm càn, thật sự nếu không chèn ép, e là ngày sau đế đô chỉ biết có mình Lâm gia, mà không biết hoàng thất Tiêu Gia ta.
Nghe được Tiêu Vũ nói, Tiêu Tấn trầm giọng nói:
- Điểm ấy vi phụ tự nhiên rõ ràng, nhưng bây giờ còn chưa tới lúc.
Ngừng chút, Tiêu Tấn tiếp tục nói:
- Bất quá cũng nhanh thôi, đợi thêm một chút thời gian nữa, ta sẽ cho Lâm gia biết cái gì là thiên uy hoàng gia.
Ngay khi hai phụ tử Tiêu Tấn đàm luận, ngoài cửa truyền đến thanh âm của thị vệ.
- Bệ hạ, không tốt! Phía ngoài hoàng cung có một đám người, tựa hò là vi Tiêu Linh công chúa mà đến.
- Cái gì?
Nghe được tiếng thị vệ truyền vào, phụ tử Tiêu Tấn cùng Tiêu Vũ đều liếc mắt với nhau, đồng thời tỏ ra kinh dị.
Sau một lát trầm ngâm, Tiêu Tấn mới hung hăng đập mạnh một chưởng xuống chiếc bàn trà bên cạnh, nhất thời cả chiếc bàn liền bị đánh thành mạt gỗ.
Nếu như có người thấy một màn như vậy, tất sẽ phải kinh ngạc trước thực lực của Tiêu Tấn.
Có thể đánh bàn trà thành mạt gỗ, tin tưởng chỉ cần là địa giai cao thủ thực lực cao một chút là có thẻ làm được, nhưng khiến cả chiếc bàn bị đánh hoàn toàn thành mạt gỗ, khả năng khống chế lực đạo không phải địa giai cao thủ có thể làm được.
Ít nhất cần phải thực lực thiên giai.
Kể từ đó, Hàn Phong lúc trước quan sát cũng không sai, Tiêu Tấn đúng là một thiên giai cường giả, mà bên cạnh Tiêu Vũ tựa hồ đã sớm biết rõ chuyện này, nên khi thấy một hành động này của phụ hoàng cũng không quá mức kinh ngạc, chỉ là khuyên nhủ:
- Phụ thân, đây là chuyện gì xảy ra?
Hít một hơi thật sâu, hai mắt Tiêu Tấn lộ ra hàn quang thật sâu, lạnh giọng nói rằng:
- Nghĩ không ra lão gia hỏa Lâm Chấn Khôn kia vẫn cất giấu thủ đoạn này, xem ra lão ta có chút không kiềm chế được nữa, muốn hành động rồi a.
Nói xong, Tiêu Tấn đứng dậy, trầm giọng nói rằng:
- Vũ nhi cùng ta ra ngoài xem xem lão thất phu này chuẩn bị tiết mục gì cho hai phụ tử chúng ta.
Tiêu Vũ cung kính lên tiếng trả lời, liền hộ tống Tiêu Tấn ra ngoài.
Trong phòng ngủ của Tiêu Linh, Hàn Phong đang thay nàng kiểm tra thân thể, khi bảo đảm trên người nàng không có bệnh tật gì, mới yên tâm gật đầu.
Tiêu Linh lại tựa như tiểu nữ nhi chu cái miệng lên, hờn dỗi nói:
- Ta đã nói là không sao, ngươi còn không tin.
- Ha hả! Kiểm tra cẩn thận một chút mới yên tâm được, bằng không tiểu Linh nhi của ta mà có chuyện gì, ta sẽ áy náy cả đời.
Hàn Phong cười nhạt nói rằng.
- Hiện tại không có việc gì, ta lại đánh đàn cho ngươi nghe được chứ?
Tiêu Linh đột nhiên hưng phấn nói.
- Đánh đàn?
Nghe vậy, Hàn Phong không khỏi nhíu mày, lắc đầu nói:
- Không được! Thân thể của ngươi vừa khôi phục, ta không dám để ngươi mạo hiểm.
- Công chúa, không tốt rồi. Bên ngoài xảy ra chuyện lớn.
Tiêu Linh vừa nghe là thanh âm của Lục nhi, vốn còn muốn la rầy nha đầu kia vài câu, nhưng khi nghe được nàng ta nói như vậy, trong mắt cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Bên cạnh, Hàn Phong cũng đứng dậy, nhanh chóng mở cửa ra.
Lúc này, Lục nhi vẻ mặt Lục nhi đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Hàn Phong mở cửa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, rồi lập tức vội vàng nói:
- Hàn Phong thiếu gia, bên ngoài….bên ngoài có rất nhiều người đến nói là….muốn thay công chúa báo thù.
- Có kẻ ái mộ công chúa, khi nghe được ngày hôm qua ngài thụ thương, không biết ai nói linh tính rằng do Hàn Phong thiếu gia đả thương, do đó họ đồng loạt tụ tập lại, đang ở ngoài hoàng cũng, bệ hạ đã xuất hiện để giải quyết chuyện này.
Nghe được Lục nhi nói, Hàn Phong cùng Tiêu Linh có chút dở khóc dở cười liếc nhìn nhau.
Hàn Phong không khỏi hơi trêu đùa nói rằng:
- Linh nhi, xem ra trong nửa năm này, danh khí của ngươi đề cao rất nhanh, cứ như vậy, về sau nếu ta chọc giận ngươi, còn không phải bị người ái mộ ngươi chém thành tám mảnh sao.
Tiêu Linh nghe được Hàn Phong trêu đùa mình như vậy, cũng nhịn không được lườm hắn một cái, sẵng giọng:
- Bớt lắm mồm, chúng ta nhanh lên một chút, đi ra bên ngoài đi ra bên ngoài xem sao.
Hàn Phong nghe vậy, cũng gật đầu, dẫn theo Tiêu Linh nhanh chóng đi ra ngoài hoàng cung.
Mới vừa ra tới sân, liền đụng phải Phí Lão đang đi tới.
Phí Lão nhìn thấy Hàn Phong dẫn theo Tiêu Linh đi ra, cũng thở dài nói rằng:
- Công chúa, lúc này có phỏng chừng chí có ngươi đứng ra, đám người đó kích động, bệ hạ cũng khó có thể trấn an được.
- Ngay cả bệ hạ cũng đều không thể khống chế? Những người đó có địa vị gì?
Hàn Phong có chút kinh ngạc hỏi.
Phí Lão bất đắc dĩ hồi đáp:
- Là một đám đệ tử quyền quý, lúc này có khoảng trăm người tụ tập, thế lực sau lưng bọn họ, ngay cả hoàng thất cũng không dễ đối phó, nên bệ hạ đang rất đau đầu.
Mấy người vừa nói vừa đi ra bên ngoài.
Rất nhanh, mấy người Hàn Phong liền đi tới bên ngoài hoàng cũng, vừa giương mắt nhìn. Lúc này đang có gần trăm thanh niên tụ tập đông đúc.
Đám thanh niên này đang mở miệng hô hoán những câu gì đó, biểu tình vô cùng oàn giận.
Nhưng cũng may là bọn họ lý trí vẫn còn thanh tỉnh, biết nơi này là phía ngoài hoàng cung trọng địa, nên chỉ đứng ở bên ngoài cảnh giới, chứ không tiếp cận.
Dù là như vậy, đám người đông như thế vây lấy hoàng cung cũng cực kỳ khiêu khích uy nghiêm của hoàng gia.
Tiêu Tấn đứng trên tường thành, đang chau mày lại tựa hồ suy nghĩ phát sầu.
Lúc này, hắn cũng nhìn thấy Hàn Phong cùng chỉa chỉa đến, không khỏi cười khổ, chỉ đám người phía dưới, nói:
- Linh nhi, đám người ái mộ này của ngươi thật khiến trẫm rắc rối.
- Phụ hoàng, sao ngươi cũng trêu chọc ta, ta còn chưa rõ đây rốt cuộc là có chuyện gì nữa?
Tiêu Linh thoáng liếc mắt nhìn xuống phía dưới, nghi hoặc hỏi.
Nghe vậy, Tiêu Tấn thở dài, đem chuyện trên đại điện lúc sáng, đơn giản kể lại.
Nghe được những người đó là vì mình mà tới, Hàn Phong vô cùng kinh ngạc, nhưng lập tức kịp phản ứng, thở dài nói:
= Bệ hạ, chắc hẳn trong chuyện này, tất nhiên là Lâm gia đang làm trò quỷ.
Tiêu Tấn thấy Hàn Phong phản ứng nhanh như vậy, cũng gật đầu đồng ý nói:
- Không sai, lão thất phu Lâm gia kia xác thực giảo hoạt đa đoan, dĩ nhiên lợi dụng những người này đến kiềm chế ta, thế lực sau lưng bọn họ nếu như liên hợp lại, dù là hoàng thất ta cũng không dễ đối phó. Nhưng nếu như ta để bọn họ tiếp tục ở đây, bọn họ chắc chắn bức đem ngươi giao ra, cứ như vậy, mục đích của Lâm gia cũng đã đạt được.
- Bệ hạ! Mau đem Hàn Phong giao ra đây, tiểu nhân nham hiểm như vậy sao có thể để hắn tiếp cận công chúa điện hạ.
- Đúng vậy! Ác tặc như vậy, bệ hạ nên nhanh chóng bắt lại để phòng ngày sau hắn lại làm thương tổn công chúa.
…
Trông thấy cảnh lộn xộn phía dưới, Tiêu Linh ngẫm lại, rồi nói với Tiêu Tấn rằng:
- Phụ hoàng, không bằng để ta thử xem có thể thuyết phục bọn họ hay không?
- Cũng được! Bất quá trong những người này, ít nhất ba phần có quan hệ với Lâm gia, muốn thuyết phục hoàn toàn, có chút khó khăn. Bất quá, ngươi tận lực thử xem, nếu thật sự không được cũng đừng trách ta không tốt. Uy nghiêm của hoàng thất không thể bị khiêu khích dễ dàng như vậy được.
- A! Là công chúa, mọi người mau nhìn, công chúa đi ra kìa.
Tiêu Linh chỉ mới vừa thò cái đầu ra ngoài, gần trăm người phía dưới đều tựa như gà chọi, ào ào vọt lên phía trước.
Nhìn thấy cảnh phía dưới, Tiêu Linh hít sâu một hơi, mới mở miệng nói:
- Các vị bằng hữu, mục đích các ngươi tới đây, Tiêu Linh đã biết được, hôm nay thân thể của ta đã khôi phục, đa tạ các vị quan tâm, nếu đã vô sự, liền nhanh chóng rời khỏi, nơi này chính là hoàng cung cấm địa.
- Công chúa, ngươi không có chuyện gì, thì quá tốt rồi, nhưng ta đã khẩn cầu bệ hạ đem kẻ đả thương công chúa bắt lại, cũng là vì suy nghĩ an nguy của nàng.
Phía dưới gần trăm người tụ tập một chỗ, nhất thời Tiêu Linh cũng không rõ, kẻ vừa lên tiếng là ai, nhưng nghe yêu cầu của đối phương, cũng cau mày nói:
- Các vị bằng hữu chắc hẳn hiểu lầm, ta thụ thương là vì bản thân không cẩn thận, không liên quan tới người khác.
- Công chúa tâm địa thiện lương, tự nhiên sẽ không tính toán với loại tiểu nhân kia. Nhưng chúng ta đã nhận được tin tức, ác tặc Hàn Phong không chỉ liên lụy nàng bị thương, còn vô sỉ xuất thủ đánh lén thống lĩnh cấm quân Lâm Hà, đến giờ vẫn chưa khôi phục, ta há có thể dễ dàng buông tha hắn.
Đám người Hàn Phong cùng Tiêu Tấn cũng đã tìm được kẻ thêu dệt mọi chuyện, chỉ là tình huống trước mắt, dù biết người nọ là do Lâm gia phái tới, nhưng không thể xuất thủ bắt giữ.
Tiêu Linh nghe được những người đó hình dung Hàn Phong như vậy, trong lòng cũng là có chút tức giận, nhưng nàng cũng biết lúc này, chỉ có thể tận lực khuyên bảo.
Chỉ là lần này vô luận Tiêu Linh khuyên bảo thế nào, những người đó vẫn kiên trì muốn Tiêu Tấn giao ra Hàn Phong.
Ngay khi Tiêu Linh chưa có bất kỳ biện pháp nào, lúc này Hàn Phong đứng phía sau, có chút thương yêu kéo nàng lại bên cạnh, lập tức nửa người lộ ra, nhìn đám người phía dưới, cười nhạt nói:
- Đám người các ngươi, ngoài miệng thì nói là suy nghĩ vì Linh nhi. Nhưng hành vi của các ngươi, chẳng lẽ không gây rắc rối cho nàng sao?
- Ngươi là ai? Dám gọi thẳng tục danh của công chúa?
Hàn Phong cười lạnh lùng, lập tức nói rằng:
- Ta chính là Hàn Phong đê tiện vô sỉ, các ngươi không phải muốn tới bắt ta sao? Thế nào ngay cả hình dạng của ta cũng không biết? Thực sự là rất buồn cười!
- Hắn chính là Hàn Phong?
- Lớn lên cũng chẳng ra sao a!
- Xem tuổi tác chỉ là một tiểu hài tử xấu xa mà thôi, ngươi như thế sao có thể được công chúa coi trọng.
Hàn Phong xuất hiện cũng gây ra rối loạn không nhỏ.