Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 305: Kịp thời chạy tới




Giải quyết nhanh gọn hơn hai mươi tên võ giả dưới chân núi, ba người Hàn Phong một đường chạy gấp lên trên núi.
 
Dọc theo đường đi, bọn họ lại gặp phải vài ba người chặn đường, bất quá những người này căn bản không thể cản trở ba người, thậm chí ngăn cản kéo dài thời gian một chút cũng không thể làm được, rất nhanh đều bị Lý Thần tiêu diệt.
 
Ba người không ngừng tiếp cận, Hàn Phong và Lý Thần càng cảm nhận rõ đạo khí tức Thiên giai trên núi vừa rồi, sắc mặt lại thêm ngưng trọng, trong lòng hắn thầm nghĩ, rốt cuộc là thần thánh phương nào dám trong lúc hoàng thất che chở còn xuất thủ với Huyền Thiên Tông hắn.
 
Hàn Phong tự nhiên còn chưa biết, lúc này đế đô đang bị Võ Hoàng Điện tấn công không ngừng, bản thân tự khó bảo toàn, đâu còn rảnh rỗi lo lắng đến sự tình tại Huyền Thiên Tông.
 
Trên núi, tất cả mọi người còn chưa phát hiện biến cố xảy ra dưới chân núi.
 
Nhưng lúc này trên người Bố Lôi Địch phát sinh biến hóa lại khiến mọi người bị kinh ngạc chấn động.
 
Ngay vừa rồi, Bô Lôi Địch thấy ba người liên thủ, biết nếu như mình quần đấu với ba người kia, cuối cùng đấu khí chắc chắn sẽ cạn kiệt, đến lúc đó tự nhiên càng không thể thủ thắng.
 
Rơi vào đường cùng, Bố Lôi Địch không thể làm gì khác hơn đành tranh thủ công lên, điều động đấu khí toàn thân, dự định được ăn cả ngã về không, trước nhất thủ tiêu Huyền Quỷ là người có thực lực yếu nhất trong ba người đối phương.
 
Thế nhưng ba người Huyền Quỷ bây giờ liên thủ, tự nhiên sẽ không cho kế hoạch của Bố Lôi Địch được thực hiện dễ dàng.
 
Chứng kiến Bố Lôi Địch liều mạng công thẳng đến hướng Huyền Quỷ, lúc này trong lòng cả ba âm thầm kinh hãi, nhất là Huyền Quỷ.
 
Mới vừa rồi còn đang đắc ý vô cùng, thế nhưng lúc này tâm trạng Huyền Quỷ lại là hoảng hốt, Bố Lôi Địch vốn là Thiên giai tứ phẩm đỉnh phong, nếu như một đối một, Huyền Quỷ căn bản không phải là đối thủ của Bố Lôi Địch.
 
Mà hiện tại Bố Lôi Địch đang bộc phát lực lượng toàn thân, đấu khí tập trung trên người hắn tự nhiển phải mạnh mẽ vô cùng, khiến cho hô hấp của Huyền Quỷ cũng trở nên mười phần nặng nề.
 
Hai người Minh Khấp ở một bên tuy rằng kinh hãi, nhưng họ nào lại để Bố Lôi Địch dễ dàng đắc thủ như vậy.
 
Minh Khấp thấy Huyền Quỷ hoảng sợ, không khỏi gấp giọng quát lên:
 
- Huyền Quỷ, đồng loạt ra tay!
 
Bị tiếng quát khẽ của Minh Khấp cảnh tỉnh, Huyền Quỷ cũng kịp thời phản ứng.
 
Đối mặt với Bố Lôi Địch bộc phát đấu khí toàn thân, ba người không dám chậm trễ, lập tức sử dụng lực lượng toàn thân, đồng thời nghênh hướng Bố Lôi Địch.
 
Thế nhưng, lúc này Bố Lôi Địch đã kiên định ý nghĩ thủ tiêu Huyền Quỷ đầu tiên, đối với bên phía Minh Khấp hắn căn bản không liếc mắt nhìn, mặc dù hai người bạo phát đấu khí cũng khiến hắn cảm thấy một tia uy hiếp nhưng chừng đó vẫn chưa thể dao động ý niệm điên cuồng trong đầu hắn.
 
Chớp mắt, Bố Lôi Địch đã tới sát trước mặt ba người, thấy hai người Minh Khấp chắn ở phía trước, thân hình Bố Lôi Địch khẽ động, tốc độ một lần nữa đề thăng.
 
Đồng thời, phần eo vặn mạnh, thân hình đang di chuyển tốc độ cao bất ngờ tạo thành động tác xoay người với biên độ cực lớn, thân hình khó khăn lách khỏi hai người đối phương rồi rất nhanh đi tới trước mặt Huyền Quỷ.
 
Chứng kiến Bố Lôi Địch dĩ nhiên bất chấp muốn đẩy hắn vào chỗ chết, Huyền Quỷ đầu tiên là hoảng hốt, nhưng trong ánh mắt lập tức hiện ra một tia điên cuồng.
 
Biết Bố Lôi Địch sẽ dùng một kích toàn lực, bằng thực lực của hắn tự nhiên không kịp né tránh, vị vậy Huyền Quỷ cũng áp chế sợ hãi trong lòng, nhanh chóng đón đỡ Bố Lôi Địch.
 
Hắn không tin Bố Lôi Địch thực sự không thèm để ý đến công kích của hai người Minh Khấp.
 
Nếu như Bố Lôi Địch thực sự không để ý tới hai người, mặc dù hắn có thể đánh chết mình tại đây nhưng một kích toàn lực của hai người Minh Khấp cũng đủ ăn gỏi Bố Lôi Địch, đến lúc đó cho dù Bố Lôi Địch không chết cũng phải trọng thương.
 
Một cường giả Thiên giai thụ trọng thương nặng nề, mặc dù là cường giả Thiên giai tứ phẩm cũng tuyệt không thể chống đỡ được hai người Minh Khấp.
 
Hắn không cho rằng Bố Lôi Địch sẽ làm ra cử động thiếu sáng suốt như vậy.
 
Chẳng qua hắn tựa hồ đánh giá quá thấp quyết tâm cũng như năng lực của Bố Lôi Địch.
 
Ngay khi công kích của hai người Minh Khấp tới gần người Bố Lôi Địch, trong miệng hắn chợt quát lên, ngay sau đó thân hình một lần nữa xoay vặn không quy tắc, bất ngờ tránh thoát những bộ vị yếu hại trên cơ thể.
 
Đồng thời, Bố Lôi Địch tập trung đấu khí toàn thân, oanh kích mãnh liệt tới hướng Huyền Quỷ.
 
Huyền Quỷ dùng toàn lực ngăn trở, trận chiến dần đến hồi kịch liệt nhất.
 
Liên tiếp vài tiếng chấn hưởng.
 
Một tiếng là do quyền đầu của Bố Lôi Địch đánh về phía Huyền Quỷ phát sinh ra.
 
Hai tiếng khác là do công kích hai người Minh Khấp đánh lên người Bố Lôi Địch tạo thành.
 
Bốn người chỉ giao chiến trong chốc lát thế nhưng lại có hai bóng người bị đánh bay ra ngoài.
 
Đấu khí của bản thân Huyền Quỷ chỉ là Thiên giai nhị phẩm, hơn nữa trong lúc trước giao đấu với Huyền Cơ Tử đã tiêu hao một phần, bây giờ chịu phải một kích được ăn cả ngã về không của Bố Lôi Địch khiến hắn trực tiếp nhổ ra mấy ngụm máu tươi, thân hình rơi mạnh xuống mặt đất, đấu khí trên người trở nên vô cùng tán loạn, hô hấp có phần nặng nề.
 
Thế nhưng Bố Lôi Địch cũng chẳng tốt hơn, vì muốn đánh chết được Huyền Quỷ, thân mình Bố Lôi Địch phải thừa nhận công kích từ hai người Minh Khấp, tuy rằng tại thời khắc khẩn yếu đã tránh được những bộ vị yếu hại.
 
Nhưng một kích áp súc của hai cường giả Thiên giai cũng không phải dễ dàng chịu đựng.
 
Thế nên sau khi đánh bại Huyền Quỷ, Bố Lôi Địch cũng bị hai người Minh Khấp đánh bay đi.
 
Giữa không trung, Bố Lôi Địch miễn cưỡng ổn định thân hình, lúc này mới tránh khỏi bị rơi xuống mặt đất, bất quá chứng kiến bộ dáng hắn lúc này, quả thật có vài phần chật vật.
 
Nhất là nơi khóe miệng hiện rõ một vết máu, rất dễ nhận ra thương thế hắn không nhẹ chút nào.
 
Diệp Hạo Thiênở phía dưới nhìn thấy Bố Lôi Địch đột nhiên bạo phát, lập tức đưa mắt nhìn Huyền Quỷ chưa biết sống chết ra sao đang ngã nằm trên mặt đất cách đó không xa, hắn cau mày, kinh dị thốt lên:
 
- Lực lượng thật cường đại, không biết trưởng lão Minh Vực còn sống hay không?
 
Tại phía sau hắn, một lão giả đưa hai mắt nhìn chằm chằm vào Bố Lôi Địch trong sân, cất giọng âm tàn:
 
- Tên kia xác thực rất thủ đoạn, chỉ có thể trách bản thân Huyền Quỷ không may. Bất quá nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu, Minh Khấp sẽ không bỏ qua cho hắn.
 
Minh Khấp và gã cường giả Thiên giai còn lại lúc này cũng đang kinh hãi với lực lượng Bố Lôi Địch bạo phát ra.
 
Nhưng trên mặt lại lập tức nổi lên vẻ cười nhạt, Minh Khấp nhìn Bố Lôi Địch đắc ý nói:
 
- Bố Lôi Địch, tuy rằng Huyền Quỷ bị ngươi thủ tiêu, nhưng ngươi cũng thụ thương không nhẹ, ngươi cho rằng ngươi còn phần thắng sao?
 
- …Hừ! cho dù chết, ta cũng muốn kéo theo mấy người làm đệm lưng, sẽ không cho các ngươi được toại nguyện đâu.
 
Bố Lôi Địch lau máu trên khóe miệng, lạnh giọng nói.
 
Phí lão ở bên kia cũng thường xuyên chú ý tới biến hóa trên người Bố Lôi Địch, lúc này thấy hắn thụ thương, áp lực trong lòng càng tăng thêm, cố tình muốn đi hỗ trợ, thế nhưng khó rời đi được nửa bước.
 
Hắn tuy rằng cũng muốn làm như Bố Lôi Địch, được ăn cả ngã về không chém giết một người, nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, nếu như hắn cũng làm như vậy, bên mình sẽ càng bại nhanh hơn.
 
Mà lúc này, Bố Lôi Địch cũng đang tranh thủ thời gian Minh Khấp nói chuyện để điều chỉnh lại khí tức trên người.
 
Nhưng rất nhanh, cử động âm thầm của Bố Lôi Địch đã bị Minh Khấp phát hiện.
 
- Lão gia hỏa, cư nhiên muốn kéo dài thời gian, đúng là si tâm vọng tưởng.
 
Nói xong, Minh Khấp và vị cường giả Thiên giai bên cạnh đều đồng loạt phát động đấu khí chạy nhanh về phía Bố Lôi Địch.
 
Mắt thấy hai người kia ép chặt như vậy, Bố Lôi Địch bất đắc dĩ không biết làm gì khác hơn là dùng thân thể thụ thương, một mặt lui về phía sau, một mặt chống đối lại hai người giáp công.
 
Chẳng qua, sức chiến đấu của Bố Lôi Địch hiện tại không ra làm sao, chỉ ngắn trong mấy lần hô hấp liền bị hai người Minh Khấp bức đến không còn đường lui.
 
Tới lúc này, trên người hắn đã nhận thêm vài vết thương.
 
- Kết thúc rồi, để ta tự tay đưa ngươi đi thôi!
 
Trên mặt Minh Khấp xẹt qua vẻ cười dữ tợn, lập tức không chờ Bố Lôi Địch mở miệng, một cỗ kình khí mạnh mẽ đã bắn về phía hắn.
 
Lúc này, trên mặt Bố Lôi Địch không có chút biến hóa nào, nhưng trong lòng đang cười khổ một trận.
 
Hắn biết rõ, lúc này không còn ai cứu được hắn nữa.
 
- Hắc! Cuối cùng cũng kết thúc, mất đi Bố Lôi Địch, kế tiếp chỉ còn một Phí lão đầu, căn bản không thể làm gì khác.
 
Diệp Hạo Thiên nhìn tình cảnh trước mắt, khóe miệng cũng nhịn không được nở một nụ cười cổ quái.
 
Bất quá, không chờ hắn nói hết lời, đột nhiên từ phía sau bọn họ phi nhanh tới ba đạo thân ảnh.
 
Hai gã cường giả Thiên giai đứng phía sau Diệp Hạo Thiên cũng rất nhanh phát hiện ra có người đến, bất quá khi hai người còn chưa kịp phản ứng thì…
 
Ba đạo nhân ảnh đã bay thẳng vào giữa sân.
 
Một đạo nhân ảnh trong đó càng dùng tốc độ nhanh hơn chạy đến chắn trước người Bố Lôi Địch, vừa lúc cả lại công kích của Minh Khấp.
 
- Hắc! Lão tiểu tử, không đâu có chuyện tốt hai đánh một như vậy, nếu muốn đánh nhau vậy để lão đầu ta đến vui đùa cùng ngươi một chút xem thế nào.
 
Người tới trước tiên đưa một tay ra hời hợt hóa giải công kích của Minh Khấp, sau đó không quên dốc một ngụm rượu vào miệng, vẻ mặt trêu tức nói.
 
Minh Khấp đột nhiên thấy có người xuất hiện, thay Bố Lôi Địch đỡ lấy một kích trí mạng liền cảm thấy kinh ngạc, nhất là trong giọng nói còn tràn ngập ý xem thường, thẹn quá hóa giận rồi phẫn nộ quát:
 
- Ngươi là ai? Lẽ nào ngươi muốn giúp Huyền Thiên Tông, đối địch với chúng ta?
 
- Lão gia hỏa, ngươi có phải hay không mang bệnh? Nếu đã xuất thủ đối phó ngươi tự nhiên là đứng về phía Huyền Thiên Tông, lẽ nào ngươi ngay cả chuyện này cũng không nhìn ra, thật giống như một tên ngu ngốc!
 
Người tới tấm tắc cười khẽ hai tiếng, lập tức không hề khách khí buông lời châm chọc.
 
Không cần phải nói, tại thời khắc mấu chốt chạy đến chắn trước người Bố Lôi Địch tự nhiên là Lý Thần vẫn một đường theo Hàn Phong trở về Huyền Thiên Tông.
 
Mà thấy Lý Thần xuất hiện, Bối Lôi Địch cũng có chút kinh nghi, hắn chưa hề gặp qua Lý Thần tự nhiên không thể biết được thân phận Lý Thần.
 
Bất quá, thấy Lý Thần thay hắn xuất thủ giải vây, vừa rồi lại nghe Lý Thần nói câu kia, hắn rất dễ nhận ra Lý Thần đứng về phía mình.
 
Vì vậy Bố Lôi Địch cũng nghi hoặc nói:
 
- Vị bằng hữu này, xin hỏi ngươi là…?
 
Lý Thần nghe Bố Lôi Địch hỏi, quay đầu nhìn Phí lão còn chưa hết kinh hoảng, lập tức nói:
 
- Đừng hỏi ta, ngay bản thân ta vẫn còn mù mờ không rõ ra sao, ngươi muốn hỏi liền đi hỏi tiểu tử bên kia đi, ta chẳng qua chỉ là tay chân của hắn mà thôi.
 
"Tay chân?"
 
Bố Lôi Địch nghe được câu cuối cùng cũng nhịn không được âm thầm buồn cười.
 
Ánh mắt cũng lập tức dời về phía Phí lão bên kia, lập tức một đạo thân ảnh quen thuộc rơi vào trong tầm mắt hắn, nhìn thấy đạo nhân ảnh này, khóe miệng Bố Lôi Địch cũng nhịn không được nổi lên một cỗ tiếu ý, sắc mặt cũng dần buông lỏng.
 
Người tới không phải ai khác, đúng là Hàn Phong đã xa cách từ lâu.
 
Ba người Hàn Phong cuối cùng cũng chạy tới kịp thời!
 

 
Nguyên bản chúng đệ tử Huyền Thiên Tông đang cau mày lo lắng, sau khi thấy Hàn Phong và Lý Thần đột nhiên xuất hiện, trong lòng cũng nhịn không được dấy lên một trận kinh hỉ.
 
Ba năm qua, Huyền Cơ Tử chiếu theo kiến nghị của Hàn Phong, cũng không có tuyển nhận thêm đệ tử nhập môn.
 
Bởi vậy, hiện tại mọi người Huyền Thiên Tông ở đây đều nhận ra được Hàn Phong.
 
Mọi người thấy hắn còn dẫn theo một cường giả Thiên giai xuất hiện, sắc mặt cũng ào ào lộ ra vẻ cao hứng.
 
Mấy người thân thiết với Hàn Phong càng không nhịn được kêu lên.
 
Nhất là Lâm Nguyệt và Lâm Phỉ Vân.
 
Qua thời gian ba năm, Lâm Phỉ Vân tuy rằng vẫn có dáng dấp một tiểu nha đầu như trước, nhưng rõ ràng đã lớn lên rất nhiều, nhất là phía trước ngực nàng đang dần lộ rõ khí tức thanh xuân của người thiếu nữ.
 
Lúc này Lâm Phỉ Vân đã lâu không gặp Hàn Phong cũng nhịn không được vẻ hài lòng, lôi kéo ngọc thủ Lâm Nguyệt ở một bên, vui vẻ kêu lên:
 
- Sư phụ, là sư huynh đã trở về, chúng ta có phải được cứu rồi hay không?
 
Lâm Nguyệt nghe vậy, đầu tiên khẽ xoa nhẹ hai bên đầu Lâm Phỉ Vân, ánh mắt lập tức tập trung trên người Hàn Phong ở giữa không trung, thần sắc lộ ra một vẻ kích động lẫn vui mừng.
 
Hiển nhiên, Lâm Nguyệt cũng có lòng tin rất lớn đối với Hàn Phong.
 
Mà Trầm Ngọc ở bên cạnh, vẻ mặt lúc này cũng rất kích động nhìn lên Hàn Phong, dù sao hai người nàng và Hàn Phong coi như trải qua vài lần sinh tử, cũng tận mắt chứng kiến Hàn Phong bị một gã võ giả Địa giai nhị phẩm truy sát ngày trước, cho tới hôm nay đã trưởng thành tới trình độ này.
 
Đối với biến hóa của Hàn Phong, tin tưởng không có bao nhiêu người có thể tường tận hơn Trầm Ngọc.
 
Bởi vậy, sau khi nghe thấy câu hỏi của Lâm Phỉ Vân, Trầm Ngọc liên tưởng đến vài lần cùng Hàn Phong gặp nạn, tới cuối cùng tất cả đều chuyển nguy thành an, bởi vậy lập tức không chút do dự nói:
 
- Yên tâm đi, có Hàn Phong ở đây, chúng ta khẳng định sẽ không có chuyện gì!
 
Về phần tam đại đệ tử là Mạnh Hùng, Đoạn Nhạc và Nhất Kiền, sắc mặt ai nấy đều kích động nhìn lên Hàn Phong.
 
Bất tri giác, lực ảnh hưởng của Hàn Phong tại Huyền Thiên Tông dần dần tăng mạnh, mơ hồ có xu thế vượt qua Huyền Cơ Tử.
 
Lúc này Huyền Cơ Tử tuy rằng thụ trọng thương, nhưng ý thức tốt xấu vẫn còn thanh tỉnh.
 
Thấy Hàn Phong xuất hiện đúng lúc, Huyền Cơ Tử cũng là mừng rỡ, về phần phản ứng trên người đám đệ tử, Huyền Cơ Tử đều xem lại trong mắt nhưng không hề có chút cảm giác bất mãn nào, trái lại dường như còn có chút vui vẻ.
 
Dù sao, Huyền Cơ Từ từ lâu tựa hồ đã nhận định rằng Hàn Phong sẽ trở thành tông chủ kế nhiệm Huyền Thiên Tông, Huyền Cơ Tử trước hết cho hắn quyền lợi cũng là có phần ý tứ này trong đó.
 
Nếu như không phải lo lắng đến niên kỷ Hàn Phong còn quá nhỏ, rất khó khiến kẻ dưới phục tùng, bằng không Huyền Cơ Tử đã trực tiếp lui xuống nhường ghế cho hắn rồi.
 
Thế nên đối với việc chúng đệ tử Huyền Thiên Tông sùng bái Hàn Phong như vậy tự nhiên cũng là chuyện bình thường.
 
Kỳ thực, không biết từ lúc nào, những năng lực kinh người được Hàn Phong lần lượt bày ra đã khiến Huyền Cơ Tử dần dần quên mất tuổi tác thực sự của hắn ròi.
 
Tại giữa sân, đột nhiên thấy Hàn Phong xuất hiện ngay bên cạnh mình, Phí lão đầu tiên vô cùng kinh ngạc, sau đó liền kinh hỉ nói:
 
- Hảo tiểu tử, cuối cùng ngươi cũng trở về, ngươi nếu không đến, mạng già này của ta muốn ngã tại đây rồi.
 
Nghe vậy, Hàn Phong cũng cười cười, lập tức nói:
 
- Trước giải quyết đám phiền toái này đã, chờ chút nữa lại ôn chuyện sau!
 
Chẳng qua, sự xuất hiện đột ngột của Hàn Phong và Lý Thần đã triệt để làm đảo lộn kế hoạch nhóm người Diệp Hạo Thiên rồi.