Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 397: Đến đế đô




Trải qua một phen giới thiệu ngắn gọn, đoàn người Tiết Nặc và bốn nữ đã có chút quen biết.
 
Về phần Hư Không, trên mặt thủy chung không chút biểu tình, tự nhiên không ai thân cận hắn.
 
Mà vừa mới trải qua chuyện tình Khắc La Đa thú, nhóm người Tiết Nặc coi như chấm dứt quãng thời gian lịch lãm, dù sao chết mất ba người, bọn họ phải trở về đế đô hồi báo gia tộc.
 
Về phần Tiết Tam, hắn chỉ bị ngoại thương, trải qua Hàn Phong giúp đỡ trị liệu cũng coi như khôi phục cơ bản, mà bởi vì trận chiến lúc trước đã khiến hắn phải lại bộ tung tích, như vậy không cần thiết phải tiếp tục ẩn nấp, trực tiếp đi theo bên cạnh nhóm người Tiết Nặc, cũng thuận tiện chiếu cố bọn họ.
 
Nếu mục tiêu của hai bên giống nhau, lại tăng thêm Hàn Phong và Tiết Nặc có quen biết, bởi vậu mọi người quyết định làm bạn đi với nhau.
 
Hơn nữa tồn tại Hàn Phong và hư Không bảo hộ, tương đối mà nói, bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm đáng nói.
 
Đương nhiên, chuyện này chỉ riêng mấy người Hàn Phong biết rõ, về phần những đệ tử thế gia, cho dù đều là tinh anh gia tộc, cũng rất cảm tạ Hàn Phong xuất thủ cứu giúp, thế nhưng tâm tư của bọn họ so với Hàn Khang không khác biệt nhiều.
 
Hiển nhiên, những đệ tử thế gia này vẫn chưa nhận ra Hàn Phong là ai, tự nhiên cũng không biết được sáu bảy năm trước, Hàn Phong gây nên một hồi sóng gió cực lớn trong đế đô.
 
Nếu Hàn Phong đã không nói, Tiết Nặc tự nhiên cũng không tiện nói thân phận Hàn Phong cho mọi người.
 
Vì vậy, đám người này còn đang suy nghĩ Hàn Phong cho dù là đệ tử thế gia như bọn họ, chẳng qua thực lực thoáng mạnh hơn bọn họ một chút mà thôi.
 
Năng lực như vậy trong giới đệ tử quyền quý đế đô tự nhiên không tính là cái gì, dù sao thân phận của bọn họ cao như vậy, tự nhiên không chủ động kết giao.
 
Mà Hàn Phong đối với những đệ tử thế gia này không quá mức để tâm tư chú ý, lấy thực lực của hắn hiện tại, phóng mắt toàn bộ đại lục cũng không có bao nhiêu người can đảm coi thường hắn.
 
Với lại, quan hệ giữa hắn và hoàng thất cũng không phải là đệ tử thế gia chưa tham dự chính sự như bọn họ có thể hiểu rõ.
 
Vì vậy, đối với đám đệ tử thế gia mơ hồ biểu hiện vẻ cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, Hàn Phong căn bản không thèm để ý.
 
Nhưng Lâm Phỉ Vân bên cạnh thấy đám đệ tử thế gia có thái độ này, trong mắt mơ hồ hiện thái độ lạnh lùng, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tràn đầy tức giận.
 
May mắn có Lâm Nguyệt khuyên nhủ nàng, không cho nàng gây sự.
 
Mà Tiết Nặc tự nhiên cũng nhận ra thái độ của bọn họ, hiểu rõ trong lòng bọn họ suy nghĩ cái gì, bất quá nàng không thừa hơi đi bóc trần, trong lòng chỉ âm thầm cười nhạt.
 
Đến lúc đó nếu như để bọn họ biết được thân phận chân chính của Hàn Phong, Tiết Nặc rất muốn nhìn xem biểu tình của những người này sẽ là thế nào.
 
Dọc theo đường đi, song phương coi như khách khí kết bạn cùng tiến về đế đô, giữa bọn họ chưa phát sinh ra tình huống đặc biệt gì đó.
 
Mà tồn tại hai đại cao thủ Thiên giai Hàn Phong và Hư Không tọa trấn, ma thú xung quanh tự nhiên không dám lỗ mãng, vì vậy đoàn người trở về rất thuận lợi, chỉ trong thời gian một ngày một đêm ngắn ngủi đã rời khỏi Ám Hắc Chi Lâm.
 
Đối với bốn nữ mà nói, Ám Hắc Chi Lâm tự nhiên không gây cho bọn họ bao nhiêu cảm xúc.
 
Thế nhưng đối với nhóm người Tiết Nặc mà nói, quả thực chính là nơi khiến bọn họ phải sợ hãi than thở.
 
Du sao, lúc trước đồng bạn còn cười cười nói nói, chỉ chớp mắt đã chết mất ba người, nếu như không phải cuối cùng Hàn Phong xuất hiện, hôm nay chỉ sợ bọn họ toàn bộ táng thân dưới móng vuốt Khắc La Đa thú.
 
Dẫn theo đoàn người tiến vào đế đô, Hàn Phong nhìn kiến trúc to lớn hùng vĩ trước mặt, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại những chuyện phát sinh năm đó.
 
Lập tức, trong lòng Hàn Phong đối với phụ thân mấy năm không gặp cảm thấy vô cùng tưởng niệm.
 
Mà bốn nữ đằng sau Hàn Phong, tâm tư các nàng không giống nhau.
 
Trầm Ngọc từ sau khi Hàn Phong cứu nàng từ trong tay tử thần nàng vẫn chưa hề quay về đế đô nửa bước, không nghĩ tới chớp mắt đã trôi qua hơn mười năm.
 
Trầm Ngọc ngày hôm nay xuất thân từ một nô bộc nho nhỏ trong luyện dược phòng Lâm gia, hiện tại chuyển biến thành "đại nhân vật" Huyền Thiên Tông. Hơn nữa, tay nghề luyện đan của nàng trải qua nhiều năm không ngừng khổ luyện, cộng thêm Hàn Phong chỉ điểm, từ nửa năm trước nàng đã trở thành đại sư luyện dược thứ hai của Huyền Thiên Tông từ trước tới nay.
 
Đệ nhất tự nhiên chính là Hàn Phong, về phần Lão Dược Si, bởi vì tư chất có hạn, hôm nay chỉ là luyện dược sư thượng phẩm.
 
Mà hắn tựa hồ đã buông tha hi vọng tiếp tục tiến giai, ngược lại suối ngày trầm mê nghiên cứu các loại thảo dược.
 
Từ khi Hàn Phong đưa phương pháp gieo trồng tử la thảo cùng với một số dược thảo trân quý khác cho hắn biết, Lão Dựa Si tựa hồ đã triệt để trầm mê trong đó.
 
Những năm gần đây, trải qua Lão Dược si mười phần tỉ mỉ quan sát và khổ tâm nghiên cứu, Huyền Thiên Tông hiện tại đã có nhiều hơn mấy phương pháp nuôi dưỡng dược thảo trân quý.
 
Tất cả điều này đều là Lão Dược Si nghiên cứu được, không có nửa điểm quan hệ với Hàn Phong.
 
Thời điểm Hàn Phong biết được chuyện này, cũng có chút kinh ngạc năng lực của Lão Dược Si trong phương diện nuôi trồng dược thảo.
 
Lại trở về đề tài cũ, Trầm Ngọc nhìn tòa Thiên Tinh Thành vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trước mắt, trong lòng không nhịn được cảm khái không ngớt.
 
Năm đó nàng đã bị Lâm gia và Thượng Quan Vỗ Ngã hãm hại, ngay từ đầu nàng xác thực tràn ngập cừu hận, thế nhưng trải qua hơn mười năm, hôm nay Lâm gia đã rơi đài, Thượng Quan Vỗ Ngã cũng đã chết, cừu hận năm đó đã tiêu tan thành mây khói.
 
Trầm Ngọc hôm nay tới đế đô mà nói, bất quá chỉ là một tia hoài niệm nhàn nhạt mà thôi.
 
Đối với phản ứng của Trầm Ngọc, Hàn Phong tự nhiên thu hết vào trong mắt, hắn nhớ rất rõ năm đó sau khi trở lại Huyền Thiên Tông, Hàn Phong chính miệng nói cho Trầm Ngọc biết chuyện này, Trầm Ngọc từng ôm hắn khóc rống lên.
 
Lúc này nhìn lại thực sự khiến Hàn Phong thở ra một hơi, Hàn Phong vẫn rất lo lắng Trầm Ngọc giấu chuyện cũ trong lòng sẽ khiến nàng đi vào cực đoan, bất quá hiện tại xem ra tất cả đều phát triển theo phương hướng tốt đẹp.
 
Kỳ thực, Hàn Phong không biết từ lúc Trầm Ngọc cùng với Hàn Phong sinh hoạt hai năm tại Hồng Nguyệt thành Thiên Nguyệt đế quốc liền dần dần cởi bỏ cừu hận trong lòng.
 
Thậm chí, thỉnh thoảng Trầm Ngọc còn nghĩ chính mình nên cảm tạ Lâm gia và Thượng Quan Vô Ngã.
 
Nếu như không bởi vì bọn họ hãm hại, Trầm Ngọc tự nhiên không gặp được Hàn Phong, đừng nói tới những chuyện tình phát sinh sau đó.
 
Hôm nay tuy rằng nàng đối với sinh hoạt hiện tại mười phần thỏa mãn, tuy rằng Hàn Phong cũng không biết nội tâm của nàng, thế nhưng chỉ cần ở lại Huyền Thiên Tông, thỉnh thoảng được Hàn Phong coi trọng liếc mắt một cái, nói với nàng vài câu, như vậy nàng đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
 
Mặc dù sau khi biết được chuyện tình xảy ra giữa Hàn Phong và Tiêu Linh, thế nhưng Trầm Ngọc không có bao nhiêu tâm tình ghen ghét, nàng chỉ muốn tận lực đề cao khả năng luyện dược của chính mình, trở thành trợ lực tốt nhất cho Hàn Phong.
 
Vì vậy, lúc này thấy Hàn Phong nhìn nàng với ánh mắt thân thiết, nội tâm Trầm Ngọc không khỏi ngọt ngào, mà trên mặt đối với hắn còn lộ ra nụ cười tươi bình thản.
 
Nhưng Lâm Phỉ Vân nhìn thấy cử động của Trầm Ngọc, không khỏi nhảy tới bên cạnh Trầm Ngọc, không có ý tốt hét lớn:
 
- Ngọc tỷ tỷ!
 
Trầm Ngọc bị nha đầu Lâm Phỉ Vân hét lớn đọa giật nảy mình, không khỏi đưa tay nhéo nhéo cái má mịn màng trắng nõn của nàng, đồng thời oán trách nói:
 
- Nha đầu chết tiệt kia, muội gọi lớn như vậy làm cái gì!
 
Tròng mắt Lâm Phỉ Vân vừa chuyển, lập tức bản thân đầu tiên là cười khanh khách, lại dùng thanh âm thanh thúy hỏi:
 
- Ngọc tỷ tỷ, muội thấy vừa rồi tỷ nhìn về phía sư huynh cười nha!
 
Từ "nha" cuối cùng bị Lâm Phỉ Vân kéo dài ngân vang, nói xong đôi mắt to tròn của Lâm Phỉ Vân không khỏi đảo qua đảo lại giữa hai người Hàn Phong và Trầm Ngọc.
 
Mọi người cũng đã bị hành động của Lâm Phỉ Vân hấp dẫn, tự nhiên nghe được nàng nói chuyện, vì vậy mọi người cũng giống như Lâm Phỉ Vân, đều chuyển ánh mắt đảo qua lại giữa hai người.
 
Mà bị mọi người nhìn kỹ như vậy, lấy da mặt mỏng của Trầm Ngọc tự nhiên không chịu nổi, không khỏi xấu hổ đỏ bừng lên, mà đôi bàn tay nhỏ bé không khỏi nhẹ nhàng xoay tròn bên hông Lâm Phỉ Vân.
 
Có lẽ thầm trách tiểu nha đầu Lâm Phỉ Vân không phân biệt nặng nhẹ, dĩ nhiên dám nói giỡn nàng như vậy, khiến nàng phải xấu hổ trước mặt mọi người, cho nên nàng không khỏi dùng thêm vài phần lực đạo.
 
Nhất thời, Lâm Phỉ Vân chỉ cảm thấy bên hông truyền tới từng đợt đau đớn, nhưng nàng tựa hồ ý thức được bản thân gặp rắc rối, vì vậy chỉ có thể nghiến răng, vẻ mặt ủy khuất lặng yên chịu đựng.
 
Hàn Phong thấy nha đầu này càn quấy, không khỏi xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng, nhẹ giọng khiển trách:
 
- Nha đầu, không nên vui đùa Ngọc tỷ tỷ của muội như vậy.
 
Nói xong, Hàn Phong giải thích với mọi người:
 
- Ngọc tỷ tỷ trước kia là ngươi đế đô, đồng thời trước đó phát sinh vài chuyện không tốt mới có thể đến Huyền Thiên Tông, vì vậy vừa rồi ta lo lắng cho nàng, hiểu không?
 
- Biết!
 
Lâm Phỉ Vân vừa nghe Hàn Phong nói tới thân thế Trầm Ngọc, lập tức biết được chính mình nói sai, không khỏi đầy lòng hổ thẹn cúi đầu về phía Trầm Ngọc.
 
Bất quá, Trầm Ngọc không trách cứ tiểu nha đầu tinh quái này, thấy nàng rất hổ thẹn thì ngược lại cảm thấy vui vẻ, đồng thời còn bất mãn nói với Hàn Phong:
 
- Ngươi sao phải hung hăng với nàng như vậy, Vân nhi không phải cố ý.
 
Hàn Phong nghe vậy, không khỏi tràn đầy phiền muộn, cười khổ sờ sờ mũi, cuối cùng thẳng thắn đi tới bên cạnh Tiêu Linh, không nghĩ tới Tiêu Linh cũng trách cứ hắn không nên hung hăn với tiểu nha đầu Lâm Phỉ Vân như vậy.
 
Nghe hai người này nói, trong lòng Hàn phong ngoại trừ cười khổ không còn ý nghĩ khác.
 
Không nghĩ tới, tiểu sư muội của chính mình được sủng ái tới như vậy, xem ra sau này không thể đắc tội với nàng, bằng không mấy nữ còn không nháo ngất trời với chính mình hay sao.
 
Trong lòng Hàn Phong âm thầm suy nghĩ.
 
Mà lúc này, Lâm Nguyệt bối phận lớn nhất đứng ra, nhàn nhạt nói:
 
- Được rồi, các ngươi không nên quá cưng chiều nha đầu này, thỉnh thoảng để sư huynh của nàng giáo huấn một chút là chuyện tốt, hiện tại nha đầu này không sợ trời không sợ đất, duy nhất chỉ sợ sư huynh, nếu như các ngươi tiếp tục cưng chiều như vậy về sau không biết ngẩng đầu cao bao nhiêu.
 
Lâm Phỉ Vân nghe được sư phụ của chính mình nói, không khỏi xoay người nắm cánh tay Lâm Nguyệt, nũng nịu phản kháng nói:
 
- Sư phụ, nào có nghiêm trọng như người nói.
 
- Ngươi nha!
 
Nhẹ nhàng nhéo cái mũi quỳnh của Lâm Phỉ Vân, Lâm Nguyệt tràn đầy cưng chiều thở dài nói:
 
- Được rồi, chúng ta đi thôi, không nên để bọn họ chờ quá lâu, ta cũng muốn nhìn thấy địa phương đệ tử kiệt xuất nhất của ta sinh ra.
 
Xem ra Lâm Nguyệt hết sức hứng thú đối với địa phương lúc nhỏ Hàn Phong sinh hoạt, không khỏi vui đùa với Hàn Phong vài câu.
 
Tiếp theo, nhóm người đi theo đằng sau Tiết Nặc tiến vào Thiên Tinh thành, các đệ tử thế gia tự nhiên đều tự trở về gia tộc của chính mình, vì vậy vừa mới vào thành liền tạm biệt lẫn nhau rời đi.
 
Mà còn lại đoàn người Hàn Phong và Tiết Nặc, đương nhiên còn có Tiết Ba theo bảo hộ Tiết Nặc cùng với Hàn Lâm có quen hệ không tệ với Tiết Nặc.
 

 
Đợi khi những người khác rời khỏi, lúc này Tiết Nặc mới hỏi:
 
- Được rồi, còn không hỏi ngươi, lần này ngươi trở về đế đô làm gì?
 
Nghe vậy, Hàn Phong vừa cười vừa nói:
 
- Đến làm một ít chuyện, tiện thể thăm phụ thân ta.
 
- Dường như ngươi đã sáu bảy năm chưa từng trở về đế đô?
 
Tiết Nặc có chút bừng tỉnh nói:
 
- Vài ngày trước ta đã từng gặp qua phụ thân ngươi, yên tâm đi, hắn hiện tại rất khỏe.
 
- Cảm ơn đã nói cho ta biết!
 
Hàn Phong nghe được tình huống của cha mình, tự nhiên nói lời cảm tạ.
 
Đương nhiên, tuy rằng Hàn Phong đã rất nhiều năm chưa từng gặp lại phụ thân, thế nhưng đối với tình trạng của Hàn Nhất Nguyên vẫn tương đối rõ ràng.
 
Trải qua nhiều năm nỗ lực như vậy, địa vị Hàn Nhất Nguyên hôm nay trong Hàn gia tự nhiên càng lúc càng cao, có thể nói, hiện tại trong toàn bộ Hàn gia ngoại trừ gia chủ Hàn Thiên Sơn ra, người có quyền nói chuyện cao nhất chính là Hàn Nhất Nguyên.
 
Bất quá, thiên tính Hàn Nhất Nguyên không thích tranh đấu, bởi vậy tuy rằng cầm thực quyền trong tay, thế nhưng không đơn giản đắc tội người khác, cũng bởi vì loại tâm lý này rất ngoài dự liệu khiến đại bộ phận đệ tử trong tộc kính yêu.
 
Thế nên cho tới hôm nay, danh vọng của Hàn Nhất Nguyên tại Hàn gia đã lên rất cao.
 
Đối với điều này, Hàn Thiên Sơn làm gia chủ Hàn gia không hề có bất cứ ý nghĩ gì khác, trái lại trong suy nghĩ của hắn, uy vọng của Hàn Nhất Nguyên trong Hàn gia càng cao càng là chuyện tốt.
 
Trải qua mấy năm bồi dưỡng, Hàn Thiên Sơn càng lúc càng coi trọng Hàn Nhất Nguyên.
 
Năm đó, nguyên bản Hàn Thiên Sơn để Hàn Nhất Nguyên trở về Hàn gia và giữ bên cạnh hắn, nguyên nhân chính là vì có Hàn Phong phía sau lưng Hàn Nhất Nguyên.
 
Trong suy nghĩ của hắn, hi vọng nhờ vào quan hệ với Hàn Nhất Nguyên ngày sau có thể khiến Hàn Phong hồi tâm chuyển ý tiếp nhận Hàn gia, cuối cùng lớn mạnh Hàn gia.
 
Bất quá, trong mấy năm bồi dưỡng và quan sát, Hàn Phong Sơn ngoài dự liệu phát hiện ra năng lực của Hàn Nhất Nguyên không tầm thường.
 
Tuy rằng tu vi không kinh khủng như Hàn Phong, thế nhưng tại các phương diện khác liên tiếp bộc lộ tài năng.
 
Hơn nữa tính cách của hắn thoại nhìn bề ngoài hết sức thành thật, thế nhưng bên trong không phải là loại tâm từ thủ nhuyễn, vô cùng hợp với tính tình Hàn Thiên Sơn.
 
Chính bởi vì như vậy, hắn mới có thể càng lúc càng nhận được yêu thích từ Hàn Thiên Sơn.
 
Kỳ thực, những năm trước đây nguyên nhân Hàn Nhất Nguyên ăn nói khép nép, có giận cũng nén nhịn, tất cả đều là vì Hàn Phong mà thôi. Khi đó hắn suy nghĩ hi vọng nhi tử của chính mình có thể ở Hàn gia thu được chút tài nguyên, nếu may mắn tương lai có thể trở nên nổi bật.
 
Mà hôm nay con mình đã có tiền đồ, Hàn Nhất Nguyên tự nhiên không còn gì lo lắng, tự nhiên hắn không còn cần phải giữ ý nghĩ ẩn dấu bản thân.
 
Tuy rằng hắn sẽ không vì vậy mà bức hiếp người khác, nhung hắn tuyệt đối không phải là người nhân từ nương tay.
 
Hơn nữa, trải qua mấy năm tu luyện, tu vi đấu khí của Hàn Nhất Nguyên cũng có bước đề cao trên diện rộng, hiện hôm nay hắn đã là cường giả Địa giai bát phẩm.
 
Sở dĩ đề thăng nhanh như vậy, trong đó không thể thiếu công lao của Hàn Phong, cho dù nhiều năm trước chưa từng bước vào đế đô nhưng cách một đoạn thời gian Hàn Phong sẽ phân phó đệ tử Huyền Thiên Tông đưa một nhóm đan dược về đế đô cung cấp cho phụ thân mình sử dụng.
 
Dù sao, ở loại địa phương thường xuyên lục đục với nhau, tận lực đề cao tu vi của bản thân mới chân chính có sức bảo vệ chính mình, đặt chân vững chắc.
 
Mà Hàn Thiên Sơn hiện nay đã triệt để coi Hàn Nhất Nguyên trở thành người nối nghiệp, mà toàn bộ Hàn gia tựa hồ đã đạt thành nhận thức chung.
 
Kỳ thực điều này có một phận là do bất chấp phản đối, bỏ qua thực lực Hàn Nhất Nguyên không nói, chỉ cần phía sau Hàn Nhất Nguyên còn có Hàn Phong, bất cứ ai trong Hàn gia dám đắc tội với hắn.
 
Hàn Phong là ai, có thể trong lứa tuổi thanh thiếu niên không quá hiểu rõ, hoặc giả chưa từng nghe nói.