Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 470: Những lời vô tâm




Việc đầu tiên hắn làm khi vừa về đến Huyền Thiên Tông là đi tìm Trầm Ngọc.
 
Trầm Ngọc vẫn nằm im trên giường, khuôn mặt hồng hào bởi vì không ăn uống và hôn mê trong một thời gian dài, chuyển sang hơi tái.
 
Sau khi thăm Trầm Ngọc, tâm trạng Hàn Phong cũng có chút nặng nề.
 
Tiêu Linh bên cạnh thấy vậy, dịu dàng an ủi:
 
- Đừng thế nữa, ta tin Ngọc nhi cũng không thích nhìn thấy bộ dạng nhăn nhó của chàng đâu. Cô ấy nhất định cũng giống ta, hi vọng mỗi ngày chàng sống thật vui vẻ.
 
Nói đoạn, Tiêu Linh giơ tay, dịu dàng lấy tay, thay Hàn Phong kéo giãn hai chân mày đang nhăn của hắn.
 
Hàn Phong thấy vậy, kéo bàn tay mềm mại, ôm Tiêu Linh vào lòng, thì thầm nói:
 
- Ta cũng muốn mọi người được sống thật vui vẻ, đừng ai xảy ra chuyện gì là ta vui rồi. Bất cứ ai có chuyện, ta đều rất buồn, Ngọc Nhi bị như thế này, đã không thể cứu vãn, nên ra quyết không để nàng làm sao nữa.
 
Tiêu Linh néo mình vào ngực Hàn Phong, đột nhiên nói:
 
- Vậy vị Đường Vũ Nhu của Băng Tuyết Các thì sao?
 
Hàn Phong nghe xong, ngây người, Tiêu Linh nói vậy rõ ràng muốn ám chỉ điều gì, nhất thời không biết trả lời sao cho ổn.
 
Đang định lên tiếng thì Tiêu Linh nhìn thấy bộ dạng khó xử của Hàn Phong, không khỏi cười phì một tiếng, nói tiếp:
 
- Thấy chàng căng thẳng như vậy, hay là có gì muốn giấu ta?
 
- Chuyện này… kì thực…
 
Hàn Phong từ lúc tái sinh đến giờ, lần đầu tiên cảm thấy có chút bó tay, vắt óc nửa ngày mà không nghĩ ra phải nói gì.
 
Không phải hắn không muốn thừa nhận mối quan hệ giữa mình với Đường Vũ Nhu, nhưng hắn sợ làm Tiêu Linh tổn thương.
 
Mặc dù, đại lục này coi trọng đàn ông, chỉ cần có chút quyền thế là có quyền sở hữu rất nhiều người phụ nữ, một số tuyệt thế cường giả cũng vậy.
 
Với thân phận và địa vị hiện tại của Hàn Phong, có nhiều hồng nhan tri kỉ, không phải là chuyện gì kì lạ, nhưng Hàn Phong toàn tâm toàn ý yêu thương Tiêu Linh, trong tim hắn, tuyệt đối không để ai bắt nạt Tiêu Linh, kể cả bản thân hắn.
 
Nên, nghe Tiêu Linh nói vậy, hắn mới đột nhiên trở nên căng thẳng.
 
Tiêu Linh nhìn bộ dạng lo lắng của Hàn Phong, cảm xúc dâng trào, giận dỗi nói:
 
- Có phải nếu như ta không hỏi, cả đời này chàng cũng không định nói với ta đúng không!
 
- Xin lỗi, Linh Nhi!
 
Hàn Phong cảm thấy lúc này giải thích gì cũng vô ích, chỉ biết ôm chặt Tiêu Linh trong lòng, hổ thẹn nói.
 
Tiêu Linh biết Hàn Phong quan tâm mình, cảm động lắm, nhưng vẫn trách móc nói:
 
- Chàng còn nhớ không, lúc chúng ta gặp nhau ấy?
 
Mặc dù không biết tại sao Tiêu Linh lại hỏi vậy, nhưng Hàn Phong vẫn trả lời:
 
- Sao có thể quên được chứ, lúc đó ta bị thu hút bởi tiếng đàn của nàng. Ngay từ giây phút đó, ta đã bị nàng cuốn hút.
 
Kì thực, lúc đó trong lòng Hàn Phong đang nghĩ: Từ kiếp trước ta đã đem lòng yêu ngọc nhân trong lòng rồi.
 
Tiêu Linh nghe vậy, dường như chìm trong hồi ức, nói:
 
- Lúc đó, ta tưởng chàng chỉ là một thiếu niên bình thường, cùng lắm chỉ là có chút tài hoa mà thôi. Nhưng càng tiếp xúc, ta xàng phát hiện chàng trưởng thành rất nhanh, nhanh đến nỗi ta theo không kịp!
 
- Ngốc ạ, sao nàng lại nghĩ thế, ta không phải luôn ở bên cạnh nàng sao, chỉ cần nàng muốn, ta sẽ bảo vệ nàng cả đời này!
 
Hàn Phong cười nói.
 
Còn Tiêu Linh nghe xong, chỉ dụi dụi đầu lòng Hàn Phong, "ừ" một tiếng, một lúc lâu sau mới khe khẽ nói:
 
- Ta biết, với thành tựu của mình, chàng sẽ có một cuộc sống bất phàm, nên ta sớm đã chuẩn bị tâm lý, ta chỉ lo lắng, lo rằng một ngày chàng sẽ quên ta, ta không dám tưởng tượng, nếu như không có chàng, sau này ta sẽ như thế nào!
 
Nói đến đây, đôi bàn tay ngọc của Tiêu Linh hơi run rẩy, nắm lấy y phục Hàn Phong, còn Hàn Phong cảm thấy ngực áo mình ươn ướt!
 
Sau khi an ủi Tiêu Linh, Hàn Phong rời khỏi phòng Trầm Ngọc.
 
Phản ứng vừa rồi của Tiêu Linh khiến tâm trạng Hàn Phong có chút âm u, nhưng may mà Tiêu Linh là một người biết thấu hiểu, chỉ oán thán mấy câu, chứ không trách cứ gì Hàn Phong, nên Hàn Phong cũng nhẹ nhõm phần nào.
 
Chuyện Võ Hoàng Điện công kích tứ các liên tiếp một năm nay, cuối cùng cũng đến hồi kết.
 
May mắn là thủy diệu thạch vẫn chưa bị Diệp Võ Hoàng đoạt mất, có thể coi là may mắn trong rủi ro.
 
Đồng thời, Hàn Phong cũng hiếu kì, thủy diệu thạch rốt cục giấu ở đâu.
 
Thấy Mộ Tuyết chắc chắn như vậy, hắn nghĩ thủy diệu thạch chắc phải được giấu ở nơi không ai nghĩ đến.
 
Nhưng, mặc dù hiếu kì, Hàn Phong cũng không có ý định hỏi đến cùng.
 
Mặc dù khoảng thời gian này Võ Hoàng Điện có lẽ sẽ không xuất hiện nữa, nhưng trải qua trận đại chiến vừa rồi, Hàn Phong có một cái nhìn hoàn toàn mới về sức mạnh của Võ Hoàng Điện.
 
Mấy ngày nay, Đường Vũ Nhu và các đệ tử khác sau khi biết sư phụ mình đã được cứu, tâm trạng vui vẻ hơn rất nhiều, sau khi tính toán trước sau, đệ tử tứ các quyết định sẽ đi đế đô thăm bọn Mộ Tuyết.
 
Vốn dĩ, Hàn Phong không quân tâm quyết định của họ, đối với hắn, đại chiến vừa kết thúc, Thiên Tinh đế quốc vẫn chưa hẳn an toàn, nhất là đệ tử tứ các nhiều như vậy, nếu như cùng rời đi, e rằng sẽ thu hút sự chú ý.
 
Vì sự an toàn của họ, Hàn Phong vẫn phải lên tiếng khuyên giải.
 
Một tháng thời gian, dưới sự giám sát toàn diện của Tiêu Phổ, xác nhận bên Võ Hoàng Điện tạm thời không có động thái gì, Hàn Phong mới gật đầu đồng ý yêu cầu của họ.
 
Nhưng để tránh tai vách mạch rừng, Hàn Phong vẫn kiến nghị số người đi không nên quá nhiều.
 
Cuối cùng, sau một hồi thương thảo, có Đường Vũ Nhu, Liệt Kinh Vân, Lôi Chấn và Lý Dịch Phi bốn thanh niên đại diện đi đế đô.
 
Nhưng, đi theo còn có Phi Thanh Thanh, cộng thêm ba người của tam các, tổng cộng tám đệ tử.
 
Đương nhiên, Hàn Phong không yên tâm để họ tự đi, cuối cùng phái Phí lão và Bố Lôi Địch hai người đi theo bảo vệ.
 
Trải qua mấy năm tịnh tâm tu luyện, tu vi của Phí lão và Bố Lôi Địch đã nâng cao một mức độ hoàn toàn khác.
 
Bây giờ thực lực hai người vừa hay đạt tới tiên thiên cảnh ngũ phẩm, cả đại lục, trừ Võ Hoàng Điện số ít người ra, dưới liên thủ của hai người, muốn đả thương được đệ tử tứ các, e rằng khó như nằm mơ.
 
Nên cử họ đi, Hàn Phong vô cùng yên tâm.
 
Hôm đó, Hàn Phong một mình đứng trên ngọn núi phía sau Huyền Thiên Tông, từ đây nhìn xuống dưới có thể nhìn rõ tình cảnh Huyền Thiên Tông, nhất là diễn võ trường, lúc này phần lớn đệ tử Huyền Thiên Tông đều đang ở đó tiến hành tu luyện.
 
Lâm Phi Vân cũng trong số đó, trải qua thiên thánh đại hội lần trước, Lâm Phi Vân cũng giành được tư cách vào hư linh huyễn cảnh.
 
Mặc dù, không thu hoạch được gì nhiều như Hàn Phong mười năm trước, nhưng Hàn Phong biết, từ lúc Lâm Phi Vân ra khỏi đó, đấu khí của cô đã tiến nhập địa giai chi cảnh.
 
Mấy ngày nay, Hàn Phong cũng chú trọng đến việc hướng diễn cho cô, với tu vi trước mắt, sau này, Lâm Phi Vân nhất định trở thành trợ lực hiếm có của Huyền Thiên Tông.
 
Đương nhiên, trừ phí gặp phải nguy cơ quá lớn, nếu không, Hàn Phong cũng không nỡ để cho sư muội của mình mạo hiểm.
 
Hàn Phong cũng không biết mình bảo vệ Lâm Phi Vân như vậy là đúng hay sai, nhưng với những kinh nghiệm kiếp trước, cộng thêm chuyện Trầm Ngọc gặp nạn, hắn thực sự không thể chịu được việc những người thân thiết bên mình rời xa.
 
Mặc dù, giữa họ không có mối quan hệ huyết thống, nhưng hắn luôn coi Lâm Phi Vân như muội muội của mình.
 
Nếu không cũng không có khả năng, Lâm Phi Vân muốn làm gì, Hàn Phong đều dốc sức giúp cô hoàn thành.
 
- Đang nghĩ gì vậy?
 
Trong lúc Hàn Phong còn đang thất thần nghĩ một số vấn đề, một giọng nói dịu dàng đã truyền đến từ sau lưng hắn.