Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 514: Quái vật cường đại




Tử Y nghe vậy, thở dài, nói:
 
- Hắc Trạch đúng là thiên tư trác việt, nếu như hắn bớt ích kỉ đi một chút, e rằng ngôi vị tộc trưởng này đã không đến lượt ta.
 
- Hừ, không đến lượt ngươi dạy dỗ ta, ba nhiêu năm ta mai danh ẩn tích, thậm chí hạ mình trở thành một di khí giả cũng chỉ vì ngày hôm nay, để chứng minh cho lão già chết tiệt ấy thấy, quyết định năm đó của ông ta là sai lầm, rằng ta mới là người thích hợp nhất cho ngôi vị tộc trưởng.
 
Hắc Trạch dang rộng hai tay, cao ngạo đứng trên đó, hét lên đầy thỏa mãn.
 
Tử Y nhìn thấy bộ dạng này của Hắc Trạch, chỉ biết lắc đầu chán nản, nói:
 
- Dựa vào những gì ngươi làm hôm nay mà xứng trở thành lãnh đạo của thiên khởi nhất tộc sao?
 
Hắc Trạch nghe xong, cười lạnh, nói tiếp:
 
- Ta biết, việc thiên khởi nhất tộc muốn hoàn thành nhất mấy ngàn năm nay là tiệt diệt di khí giả, và ta đã giúp các ngươi làm được việc đó, không lẽ năng lực của ta không mạnh hơn sao?
 
Những người có mặt nghe xong, hết thảy ngây ra.
 
Môn sinh thiên khởi giả quay sang nhìn tộc trưởng của mình, rõ ràng đang muốn dược nghe chân tướng từ ông.
 
Tử Y có chút hoảng hốt, không hiểu Hắc Trạch nói vậy là có ý gì.
 
Hắc Trạch nhìn thấy phản ứng của Tử Y, nói:
 
- Nếu như không có ta, đám di khí giả đó có từ bỏ thân phận ẩn núp của mình, tụ tập ở Ngân Nguyệt thành hay không, nếu như không có ta, hôm nay sao các ngươi có thể giết được hết di khí giả, nếu không không có ta, những lãnh đạo thực sự của di khí giả trong Ngân Nguyệt Thành này đâu có bị tiêu diệt toàn bộ!
 
- Chuyện này… tộc trưởng, những gì Hắc Trạch nói….
 
Lão giả bên cạnh nghe Hắc Trạch nói vậy, lưỡng lự cất lời.
 
Nhưng, chưa nói hết đã bị Tử Y vẫy tay ngắt lời.
 
Tử Y hiểu rõ tính cách Hắc Trạch, ông biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, cho dù những gì Hắc Trạch vừa nói đều là thật.
 
Im lặng một lúc, Tử Y lạnh lùng nhìn Hắc Trạch, lạnh giọng nói:
 
- Nói đi! Ngươi đến đây rốt cục là có ý gì? Ta không tin đơn giản không phải chỉ để nói cho ta biết điều này!
 
Hắc Trạch ngẩng đầu cười vang, nói:
 
- Không hổ là sư huynh hiểu ta nhất!
 
- Không sai, hôm nay ta đến đây, tiêu diệt hết đám người này, chỉ để chứng minh cho lão già chết tiệt đó biết lựa chọn trước đây của ông ta là sai lầm, và sự nhục nhã mà thiên khởi nhất tộc mang đến cho ta, hôm nay ta sẽ trả lại gấp trăm lần.
 
Dừng lại một lúc, Hắc Trạch nói tiếp:
 
- Cho nên, hôm này đừng ai mong sống sót rời khỏi đây, ta phải biến tất cả các người thành tế phẩm cho con hắc ma viêm dưới chân ta đây, ha ha!
 
Những người có mặt, bất luận là di khí giả hay thiên khởi giả, đều bị những lời của Hắc Trạch làm cho kinh sợ.
 
Tử Y nhìn Hắc Trạch, lạnh lùng thốt ra mấy chữ:
 
- Điên rồi!
 
- Ha ha! Điên cũng được, thiên tài cũng được, sau hôm nay, thiên khởi nhất tộc sẽ trở thành nô lệ của ta!
 
Hắc Trạch điên dại nói,
 
- Sư huynh, huynh thông minh lanh lợi như vậy, không lẽ không nhìn ra con hắc ma viêm dưới chân ta là cái gì sao?
 
Tử Y nghe xong, vẻ bất an trên mặt càng thêm rõ nét.
 
Hắc Trạch nhìn thấy sắc mặt Tử Y, vô cùng khoái chí nói:
 
- Quả nhiên đã đoán ra, ta cũng không ngại nói cho các ngươi biết, đây là con ma vật ghi chép trong sách cổ, năm đó ta lợi dụng thuật tái sinh sống ẩn giật trong tộc gần mười năm, cuối cùng tìm ra viên đá hiền giả duy nhất còn sót lại trên thế gian này, con hắc ma viêm này được tạo ra bởi chính viên đá hiền giả đó.
 
-…. Ngươi biết hậu quả của việc làm này chứ!
 
Tử Y toàn thân run rẩy, không biết là giận hay sợ!
 
Hắc Trạch vẫn bình thản nói:
 
- Với năng lực của ta, sao có thể phạm sai lầm được, bây giờ hắc ma viêm hoàn toàn nghe theo lệnh ta, ta muốn cả đại lục này phải thần phục dưới chân ta!
 
Dừng lại một lúc, Hắc Trạch rõ ràng không thể đợi thêm được nữa, cười lạnh nói:
 
- Hắc ma viêm! Giết hết những kẻ chướng tai gai mắt này cho ta!
 
Hắc ma viêm dưới chân Hắc Trạch nhận được lệnh, đôi mắt yêu dị lập tức phát ra quang mang thèm khát.
 
Rõ ràng, nó đã phải nhịn rất lâu, nếu như không phải Hắc Trạch khống chế, nhất định sớm đã ra tay, phá hoại hết những sinh vật trước mắt rồi!
 
Tử Y thấy con quái vật ra tay, sắc mặt vụt biến, vội vàng hét lớn:
 
- Tất cả môn sinh thiên khởi giả nhất tộc nghe lệnh, lùi hết lại phía sau, rời khỏi Ngân Nguyệt Thành!
 
Kì thực không cần Tử Y hạ lệnh, hắc ma viêm vừa xuất thủ, rất nhiều môn sinh có mặt đã điên cuồng bỏ chạy tán loạn.
 
Với đòn tấn công lúc nãy của nó, những môn sinh thực lực yếu ớt này sao có thể chống lại được.
 
Trong lúc môn sinh rời đi, đám di khí giả mất đi người lãnh đọa cũng có chút hoảng loạn.
 
Kết quả vì không kịp phản ứng nên cả bọ hứng hết đòn tấn công của con hắc ma viêm.
 
Chỉ một giây sau, những tiếng kêu thảm thiết vang lên, chớp mắt đã thấy có hàng chục di khí giả hóa thành tro bụi.
 
Xem đến đây, mọi người càng thêm sợ hãi, ra sức bỏ chạy, chỉ sợ tụt lại phía sau lại rơi vào tay con ma vật.
 
Lúc này, ngoài hoang vu xa xôi, Hàn Phong đột nhiên dừng cước bộ, đồng thời ngước mắt nhìn về phía Ngân Nguyệt Thành.
 
Rõ ràng, Hàn Phong vừa cảm nhận được điều gì đó không ổn.
 
Thấy Hàn Phong đột nhiên dừng lại, Tử Nhược khó khăn lắm mới bắt được mình trấn tĩnh cảm thấy có chút ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi:
 
- Sao vậy?
 
Hàn Phong lắc lắc đầu, cố nén lo lắng trong lòng, nói tiếp:
 
- Không sao, chúng ta đi tiếp!
 
Tử Nhược nghe vậy, mặc dù trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, không hỏi tiếp nữa mà cúi đầu, tì trán lên lưng Hàn Phong.
 
Cảm nhận khí tức đàn ông phả vào mặt mình, Tử Nhược không khỏi có chút mê say, cả quãng đường, Tử Nhược từ bất an lo sợ dần dần chuyển sang ngượng ngùng.
 
Hàn Phong căn bản không biết trong một ngày, tâm trạng cô gái trên lưng thay đổi bao nhiêu lần.
 
Lúc này ở Ngân Nguyệt Thành, tiếng kêu than vang vọng đất trời, xương chất thành núi, Tử Y của lúc trước và Tử Y của bây giờ như hai con người hoàn toàn khác biệt, bộ quần áo đắt tiền trên người nhuốm đầy máu, chỗ nào cũng bị thương, máu tươi dính cả lên mặt, khí sắc có chút nhợt nhạt.
 
Rõ ràng, Tử Y vừa trải qua một trận ác chiến nên mới rơi vào tình thế thê thảm này.
 
Tử Y hít một hơi thật sâu, nhìn một lượt xung quanh, so với ban đầu, số lượng thiên khởi giả nhất tộc còn đứng ở đây, chỉ còn lại một nửa.
 
Nhìn đến đây, tâm trạng Tử y không khỏi trùng xuống, không ngờ chỉ trong một ngày ngắn ngủi, thiên khởi giả nhất tộc đã chết hết một nửa.
 
Người gây nên nghiệp chướng này là kẻ lúc này vẫn đứng ngạo nghễ trên đôi cánh của con hắc ma viêm xấu xí kia.
 
Vì không cam tâm với lựa chọn trước đây của sư phụ, sau này là bất mãn với việc bị cả tộc xử mình tội chết, cuối cùng dần dần chuyển thành phẫn nộ và thù oán.
 
Mang theo mối hận này trong lòng, Hắc Trạch mai danh ẩn tích, hơn nữa không tiếc công sức mạo hiểm gia nhập di khí giả, dùng bản lĩnh và trí tuệ bản thân, từng bước tiến tới tầng lớp chủ chốt của di khí giả.
 
Sau bao nhiêu năm thời gian, cuối cùng trở thành nhân vật nắm quyền lực tuyệt đối trong di khí giả.
 
Ngay từ ban đầu, hắn đã lập kế hoạch nhân lúc di khí giả không kịp phòng bị, lợi dụng hắc ma viêm vừa mới thức tỉnh, và thủ đoạn lôi đình giết chết toàn bộ những người còn sót lại trong Ngân Nguyệt Thành.
 
Đó chính là lí do tại sao Tử Y chờ mãi mà không thấy những nhân vật chủ chốt của di khí giả xuất hiện.
 
Sau khi giết chết những người này, Hắc Trạch trở thành kẻ khống chế duy nhất của hắc ma viêm.
 
Hắc ma viêm có sức mạnh vô cùng đáng sợ, Hắc Trạch tự thấy thời cơ đã đến, không tiếp tục che giấu thân phận của mình nữa mà quang minh chính đại xuất hiện trước mặt Tử Y, hơn nữa, tự hào tuyên bố thân phận của mình.
 
Cả ngày hôm nay, Hắc Trạch dùng hắc ma viêm lần lượt giết hết vô số di khí giả, số lượng thiên khởi giả nhất tộc bây giờ cũng chỉ còn lại một nửa.
 
Sức phá hoại đáng sợ ấy, ngay cả Hắc Trạch cũng thấy có chút kinh ngạc.
 
Rõ ràng, bản thân hắn cũng không ngờ, con quái vật do đích thân mình tạo ra lại mạnh đến vậy, vui mừng cảm khái nói:
 
- Hắc ma viêm, ngươi quả nhiên là tác phẩm mà ta hài lòng nhất. Sao sức mạnh của ngươi lại hoàn mỹ đến thế!
 
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, con quái vật dưới chân Hắc Trạch, mắt ánh lên một tia dị sắc.
 
Chỉ có điều, Hắc Trạch còn bận chìm đắm trong niềm vui nên không nhận ra điều này.
 
- Tộc trưởng, bây giờ chúng ta phải làm gì?
 
Mộc trưởng lão thở phì phò, bối rối hỏi.
 
Sau lưng ông, một chấp sự toàn thân sứt sẹo cũng có chút do dự hỏi:
 
- Tộc trưởng, hay là chúng ta cứ rút trước! Con quái vật này chúng ta căn bản không thể địch nổi! Bất cứ thuật pháp đen nào đánh lên người nó căn bản đều không có hiệu quả.
 
Tử Y nghe vậy, im lặng không nói, nhưng trong lòng thì không có ý muốn rút lui, nhìn môn sinh trong tộc chết đi, sao ông không đau lòng cho được.
 
Chỉ có điều Tử Y hiểu tính khí Hắc Trạch, hắn vì lựa chọn của sư phụ mà làm ra hành vi cầm thú, bao nhiêu năm mai danh ẩn tích như vậy, trong lòng có lẽ đã tràn ngập thù hận với Tử Y và cả thiên khởi giả nhất tộc.
 
Bây giờ nắm giữ được sức mạnh tuyệt đối trong tay, sao hắn chịu từ bỏ dễ dàng như vậy.
 
Nếu như bỏ chạy về Thiên Khởi Thành, chỉ cần chưa đến nửa ngày, Hắc Trạch sẽ điều khiển con hắc ma viêm đến Thiên Khởi Thành.
 
Đến lúc đó, hàng trăm vạn cư dẫn Thiên Khởi Thành phải làm thế nào?
 
Nên, Tử Y hiểu, bất luận thế nào cũng không được rút lui, dù có rút cũng phải chờ thêm mấy ngày nữa.
 
Nghĩ ngợi một lúc, Tử Y hít một hơi thật sâu, tiếp tục dùng ngữ khí vô cùng kiên định, lạnh giọng nói:
 
- Kiên trì đến cùng, toàn lự ngự địch, nói với tất cả mọi người, chúng ta đã không còn đường lui nữa.
 
Các trưởng lão bên cạnh đương nhiên cũng biết suy nghĩ của Tử Y, nên không ai cảm thấy bất ngờ, chỉ có cảm giác nặng nề trong lòng là không sao bỏ đi được.
 
Hắc Trạch lạnh lùng nhìn xuống, như nhìn một đàn kiến hèn mọn.
 
Một đám người vô tri, còn không chịu từ bỏ!
 
Hắc Trạch lẩm bẩm.
 
Dừng lại một lúc, Hắc Trạch nhìn về phía Tử Y đứng cách đó không xa… trong lòng cảm thấy vô cùng khoái chí, khuôn mặt dữ dằn lộ ra một nụ cười hưng phấn, nói:
 
- Sư huynh, con hắc ma viêm này có ta có thể chịu được mọi loại thuật pháp, huynh biết rõ điều này mà sao còn bắt những người khác ở đây chịu chết, không lẽ huynh muốn thiên khởi giả nhất tộc bị hủy trong tay mình sao?
 
Tử Y nghe vậy, nhíu mày, mặc dù biết có âm mưu trong đó nhưng vẫn không nhẫn tâm nhìn môn dinh dưới tay mình chịu chết, trầm giọng hỏi:
 
- Rốt cục ngươi muốn thế nào?
 
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Hắc Trạch càng thêm rõ nét, đá nhẹ hắc ma viêm, điều khiển nó bay thêm vài mét, tránh khỏi đám môn sinh thiên khởi giả.
 
Tử Y thấy vậy, phất tay ra hiệu cho tất cả các môn sinh lùi lại.
 
Sau khi tất cả môn sinh đã lùi lại, hơn nữa còn từ từ kết thành hình trận xung quanh Tử Y, Tử Y mới ngẩng đầu nhìn Hắc Trạch.
 
Hắc Trạch lúc này mới mở miệng nói tiếp:
 
- Rất đơn giản, việc giết hết di khí giả, chỉ là để chứng minh cho sư phụ thấy ta mạnh hơn ngươi, nếu như năng lực của ta mạnh hơn ngươi, vậy thì ngôi vị tộc trưởng phải do cho đảm nhiệm mới đúng.
 
Tử Y nghe xong, lập tức hiểu ra ý tứ của Hắc Trạch, không nói gì, đứng im tại chỗ chờ hắn nói tiếp.
 
Quả nhiên, Hắc Trạch tiếp lời:
 
- Chỉ cần giao ngôi vị tộc trưởng ra đây, sau đó thề trước mặt ta, ta sẽ lập tức tha cho mọi người.
 
- Tộc trưởng, tên Hắc Trạch này ép người quá đáng…
 
Các trưởng lão nhất loạt lên tiếng.
 
Nhưng Tử Y đã nhanh chóng giơ tay ra hiệu, nhìn Hắc Trạch, lạnh giọng nói:
 
- Ta phải thề thế nào?
 
Hắc Trạch nghe vậy, cười như điên như dại:
 
- Sư huynh, không lẽ huynh không nhìn ra tình thế trước mắt sao? Nếu như huynh không thề, đám người này sẽ phải chết cùng tộc trưởng của chúng đấy!
 
Dừng lại một lúc, Hắc Trạch thay đổi ngữ khí, nói tiếp:
 
- Nhưng, nếu như huynh thề truyền ngôi vị tộc trưởng cho ta, vậy thì đám người này sẽ trở thành thủ hạ của ta, đương nhiên ta phải nhẹ tay với chúng rồi.
 
Hắc Trạch nói xong, hiện trường lập tức trở nên im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tử Y.
 
Rõ ràng, họ đều hiểu, một câu nói của Tử Y có thể quyết định sinh tử cho tất cả.
 
Sau khi nhìn thấy sự cường đại của hắc ma viêm, một bộ phận môn sinh thiên khởi giả nhất tộc sớm đã nảy sinh tâm lý sợ hãi, nếu như không phải Hắc Trạch khí thế hừng hực, không còn đường lui, chỉ e họ sớm đã không dám đối đầu trực diện rồi.
 
Nhưng, phần lớn môn sinh thiên khởi giả thì vẫn rất sùng bái Tử Y, thấy Tử Y đang suy nghĩ đề nghị của Hắc Trạch, rất nhiều người lên tiếng khuyên nhủ:
 
- Tộc trưởng, đừng hứa với hắn, chúng tôi nguyện sống chết cùng người!
 
- Đúng vậy, tộc trưởng. Con người này trước đây có thể lừa thầy phản bạn, bây giờ lại có một con quái vật đáng sợ trong tay, nếu như hôm nay chúng ta không bị giết hết thì sau này cũng phải sống trong bóng đêm vĩnh hằng.
 
Tử Y nghe thấy những lời khuyên nhủ, ủng hộ ấy, chút lay động trong lòng lập tức biến mất.
 
Chầm chậm ngẩng đầu, dùng đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt Hắc Trạch, trầm giọng nói:
 
- Hắc Trạch, hôm nay dù phải chết ở đây, ta cũng phải thay sư phụ thanh tẩy môn hộ!
 
-… Hừ! Không biết tự lượng sức mình, chỉ dựa vào mấy người các ngươi mà định chống lại hắc ma viêm của ta sao.
 
Hắc Trạch lạnh giọng nói.
 
Tử Y không muốn đôi co với Hắc Trạch nữa, giơ tay ra hiệu.
 
Nhận được tín hiệu từ tộc trưởng, tất cả thiên khởi giả xung quanh như hồng thủy, ầm ầm lao về phía Hắc Trạch.
 
Vô số thuật pháp đen bắn vào không trung, đập vào người hắc ma viêm.
 
Khoảnh khắc ấy, thân thể khổng lồ của hắc ma viêm hoàn toàn bị nhấn chìm trong vô số thuật pháp đen.
 
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tử Y vài mấy bị trưởng lão trong lòng không khỏi nổi lên một tia hi vọng.
 
Chỉ có điều, tia hi vọng đó chỉ duy trì được mấy giây ngắn ngủi.
 
Bị chụp trong vô số thuật pháp đen, con quái vật rống lên một riếng giận dữ.
 
Liền sau đó, năng lượng tập trung mà thuật pháp đen sản sinh ra nhanh chóng nổ tung.
 
Năng lượng tứ tán còn thân thể khổng lồ của hắc ma viêm một lần nữa xuất hiện lành lặn trước mắt mọi người.
 
- Hừ! Các ngươi ngây thơ quá đấy, hắc ma viêm không sợ bất cứ loại thuật pháp nào. Các ngươi chỉ đang lãng phí sức lực mà thôi.
 
Hắc Trạch lạnh lùng nói:
 
- Bây giờ đến lượt ta ra tay, hãy nếm thử nộ hỏa của hắc ma viêm!
 
Hắc ma viêm vừa đáp xuống, đôi cánh lớn lập tức phát động công kích những thiên khởi giả ở gần nó nhất.
 
Tử Y thấy vậy, bình tĩnh chỉ huy môn sinh chống lại quái vật.
 
Sau hai ngày, dưới sự hướng dẫn của Tử Nhược, Hàn Phong đang dần tiếp cận Ngân Nguyệt Thành. Càng đến gần, cảm giác kì lạ càng trở nên rõ nét.
 
Hàn Phong biết, luồng khí tức đó nhất định tán phát từ chiến trường.
 
Hàn Phong rảo nhanh bước chân, cuối cùng nửa ngày sau đó đến được hiện trường.
 
Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt hắn khiến hắn không khỏi kinh ngạc.