Tạ Dương vừa miên man suy nghĩ vừa đưa mắt nhìn khắp nơi. Cậu không khó nhận ra căn phòng đã đổi khác cũng như chính bản thân cậu sạch sẽ không bình thường. Cậu vẫn nhớ được đêm qua bản thân chẳng khác gì ngụp lặn trong đầm lầy. Cứ nghĩ sáng ra sẽ khó chịu rất nhiều... Cho nên là có người đã giúp cậu lau chùi bản thân. Cậu không khó nghĩ được là ai làm việc này, trong lòng không khỏi cảm thấy tốt hơn. Khó nói còn có thêm chút hi vọng đối với anh chồng mới. Phải biết rằng từ sau khi cậu đủ lớn, có thể tự chăm sóc mình thì chưa từng được ai tỉ mỉ chăm bẫm như vậy chứ chưa nói hiện tại đã lớn. Cho dù người làm tất cả việc này là một người đàn ông thì cậu vẫn chỉ cảm thấy trong lòng có đường.
Sau khi nhìn đến một khối quần áo nhìn có vẻ mới hơn đống đồ rách của cậu nằm ở cuối giường, Tạ Dương đôi mắt càng không khỏi sáng lên, không nghĩ ngợi vươn tay ra lấy tới.
"Ui..."
Tạ Dương hít hà một hơi bởi vì trong lúc vô tình đụng trúng miệng vết thương nơi ngực. Nơi đó cho dù là quả nhỏ hay vùng đất xung quanh đều có dấu vết rõ ràng cho thấy là đã bị rách da, còn sưng lên nữa. Bị đau đớn nhắc nhở cậu không khỏi từ trong vui vẻ vì được người chăm sóc tỉ mỉ thoát ra, không thể không cẩn thận hơn trong quá trình mặc quần áo vào. Dù thật lòng cậu không muốn mặc đâu...
Bộp!
"Hở?"
Tạ Dương đang đấu tranh giữa mặc và không mặc bởi vì âm thanh trầm muộn kia mà vô thức đưa mắt đi tìm kiếm. Lúc nhìn tới cái hủ nhỏ bằng sứ màu trắng kiểu dáng có vẻ tinh xảo Tạ Dương mới nhận ra trong khối quần áo của cậu còn có thứ này. Cậu đem nó cầm lên, nghĩ nghĩ một chút rồi khẽ vặn cái nắp nhỏ bên trên. Ngay lập tức một mùi hương nghe như mùi thuốc đông y xộc vào mũi cậu. Tuy không có gắt nhưng vẫn làm cho cậu giật mình né cái mũi nhỏ ra.
Cậu nhìn nhìn thứ trong tay, không mất bao lâu để tỏ tường thứ này là cái gì. Cậu đã từng thấy cha mẹ dùng thứ tương tự vậy bôi lên vết thương cho anh trai, dù nó không tinh sảo được như cái này. Cậu đã từng vì vậy mà cảm thấy tủi thân một thời gian dài nên đặc biệt nhớ rõ. Cho dù vết thương trên người cậu nhiều hơn đối phương trăm ngàn lần thì cũng chưa từng được người chú ý đến. Về sau có Lưu thẩm cậu mới cảm thấy được chút ấm áp của tình thương.
Tạ Dương vừa cẩn thận xoắn một khối nhỏ bằng cái móng tay út của cậu, cũng không dám dùng nhiều mà bôi lên vết thường trên người, vừa ở trong lòng cho ông chồng mới gả kia một điểm cộng đầu tiên. Còn biết đã hành cậu ra nông nổi này mà chuẩn bị cao bôi vết thương.
Nhưng quá trình bôi thuốc bởi vì cậu lóng ngóng mà trở nên khổ sở không chịu được, Tạ Dương lại muốn trừ ông chồng kia một điểm. Có điều nghĩ nghĩ Tạ Dương lại thiện lương rút về, không trừ hắn nữa. Cậu khó khăn lắm mới có chút hảo cảm với hắn để vực dậy tinh thần của mình, trừ rồi cậu biết làm sao đối mặt với hắn.
Tạ tiểu Dương đáng thương đến muốn ghét ông chồng mới của mình còn không làm được. Loay hoay một hồi cậu mới thành công bôi thuốc xong cho mình. Mấy chỗ khác không nói nhưng chỗ dưới kia cậu chỉ dám thoa ở bên ngoài. Chỉ đụng vào một chút cậu đã đau thấu tâm can, rất nghĩ muốn trừ điểm ai đó nữa nên đành phải thôi. Có điều thuốc này hiệu quả thật. Lớp cao mát lạnh bôi đến đâu là đau đớn rút đi đến đó. Dù chỉ là cảm giác trên mặt tâm lí thôi Tạ Dương vẫn cảm thấy thỏa mãn không thôi. Như vậy sẽ mau lành, sẽ bớt đi chút thời gian chịu khổ.
Quá trình mặc quần áo sau đó không còn trở nên quá gian nan nữa bởi vì tâm lí được trấn an. Nhưng đợi Tạ Dương đứng được dưới đất, trên chính đôi chân của mình thì nó lại là một vấn đề khác.
Nó chỉ có thể dùng từ mồ hôi đầy đầu để hình dung quá trình đó vất vả đến thế nào. Cho dù là người chịu đau giỏi như Tạ Dương đều muốn cắn nát răng của mình.
Tạ Dương thật lòng rất muốn trở lại trên giường nằm luôn cho đỡ khốn khổ. Nhưng mà cậu không phải quỷ, vẫn cần ăn cơm, uống nước, đi đại tiểu tiện. Cái khác không nói chứ đêm qua cậu không ăn gì còn bị dày vò một đêm, hiện tại sáng bảnh mắt ra, cái bụng cậu đã dẹp đến không thể dẹp hơn được nữa rồi. May mà cậu đã quen chịu đói chứ không là...
Ngẫm lại không biết những ngày tháng sau đó có được ăn no hay không. Mặc thì... Có vẻ ấm rồi đó.
Quần áo trên người cậu là kiểu tôn trung sơn hai lớp điển hình. Chất liệu của nó là bằng vải bông chất lượng, trơn bóng, mặc vào thoải mái chứ không làm rát da cậu mà còn rất thoáng khí. Đã vậy nó còn thơm ngát, mới toang, không phải đồ cũ để lâu không mặc có mùi ẩm mốc hay sờn màu. Kích thước của nó còn vừa với cậu, rõ ràng là may dựa trên thân hình của cậu. Người chọn nó cho cậu có lẽ đã dụng nhiều tâm tư lên đây. Tuy cái bụng vẫn còn dẹp lép nhưng ít nhiều Tạ Dương vẫn có sự hài lòng và mong đợi đối với cuộc sống sau này cùng anh chồng mới ở Mặc gia đại viện, không đến mức tuyệt vọng như lúc mới đến đây. Ít nhất đối phương chịu chăm sóc cho cậu chính là không có định ăn cậu. Cho dù đối phương là chê cậu ít thịt ăn không ngon thì kéo được tới đâu hay tới đó, khó nói sau này nhìn cậu thuận mắt có tha cho cậu không.
Tạ Dương vịn giường đứng dưới đất, vất vả đưa mắt tìm kiếm khắp nơi. Cậu là muốn tìm xem có dấu vết của cái gì có thể giúp cậu rửa mặt chỉn chu lại bản thân hay không. Nhưng có vẻ trừ bộ quần áo kia ra thì không còn gì được chuẩn bị cho cậu nữa.
Mà giờ cậu mới để ý căn phòng này nhìn không giống khuê phòng của Mặc đại thiếu gia, ông chồng mới gả của cậu cho lắm. Bản thân nó không có dấu vết cho thấy nơi này từng có người nào ở cho đến khi được dùng làm hỉ phòng. Tuy căn phòng rất rộng, ở trong mắt Tạ Dương nó còn rộng hơn cả phòng khách Tạ gia nhưng chỉ có hương án hỉ, giường hỉ và một cái bàn bát giác ở giữa phòng thôi, ngoài ra không còn gì nữa. Dù sao hỉ phòng cũng chỉ để ngủ, không cần bày biện gì nếu trước đây nó không được dùng.
Lúc đến tận tình quan sát lại lý giải đến cái sự trống vắng lạnh lẽo của nó, hiện tại Tạ Dương lại đứng ở đây chơ chọi một mình... Cậu cảm thấy căn phòng rộng lớn này một chút cảm giác an toàn đều không có. Nếu không phải đêm qua quá mệt mỏi, bắt cậu ngủ trong căn phòng này mà ngủ ngon được là không có khả năng. Càng nhìn cậu lại càng có cảm giác cái rộng của nó chỉ để chứa những thứ khiến cậu sợ hãi mà không khỏi vực dậy sức lực toàn thân, hận không thể lập tức bay khỏi đây.
Chắc cậu sẽ không ở lại đây đâu nhỉ... Tạ Dương trong lòng run sợ thầm cầu nguyện cho mình đêm nay không cần ở lại đây nữa, chân lại khập khiễng bước ra khỏi phòng. Trong thâm tâm cậu sợ bóng sợ gió còn cảm tưởng như nơi góc tối nào đó trong căn phòng có thứ gì nhìn chằm chằm cậu nữa.
Nhưng vừa đến cửa cậu đã nhận ra điểm khác thường mà sau đó Tạ Dương nhận định nó là điểm đặc trưng của tòa đại viện trống trải này. Đó là cửa phòng cậu không hề có bậc cửa. Bậc cửa chính trong quan niệm của người xưa là dùng để ngăn cản yêu tà vào phòng. Nó thường được dựng cao hơn mặt đất vài centimet. Cậu không biết ngoài Tạ gia thôn người ta có còn giữ lại quan niệm này nữa không nhưng ở nơi này nó là điểm không thể thiếu. Thế nhưng nơi này lại không có nữa rồi. Vốn dĩ trong những đại trạch lớn thế này càng phải nên có mới đúng.
Sau đó Tạ Dương phát hiện nơi này không chỉ không có bậc cửa mà bậc thang, đường đi chỉ cần cao hơn một chút đều được làm thành mặt phẳng nghiêng.
Tạ Dương dùng sức quan sát kinh người nhìn ngắm cái bậc tam cấp nay đã không còn mà trở thành đường trượt cho con nít chơi đùa vài giây đã hiểu được tiền căn hậu quả. Không phải nói Mặc đại thiếu gia ngồi xe lăn quanh năm suốt tháng sao? Cho nên trong nhà được thiết kế thế này là cho hắn thuận tiện đi lại tới lui mà không chút trở ngại đúng không?
Như vậy chứng tỏ Mặc Thâm thật sự là vẫn ngồi trên xe lăn. Điều đó dẫn đến việc hắn có lẽ thật sự đúng là người. Đến việc hắn đứng được có khi là do thân thể không phải quá mức xấu. Tạ Dương thời thời khắc khắc đều ôm ý niệm gán cái mác làm người cho ông chồng mới, chỉ hận không thể chứng minh cho cả thế giới biết hắn là người chỉ để khiến mình bớt sợ hơn.
Nhưng biết làm sao... Ai bảo cậu nhát gan.
Tạ Dương đứng ở trước căn phòng hỉ chần chừ đưa mắt nhìn trái nhìn phải. Nhưng cậu bi ai phát hiện mình không biết nên đi làm sao... Căn phòng này giống như nằm trong một tòa tiểu viện biệt lập. Khoảng không trước phòng giống như hoa viên nhưng lại trơ trọi không có màu xanh, còn không có cửa. Hai bên lại có hành lang nhưng không biết dẫn đến nơi nào.
Lúc đầu cậu là được dẫn đến đây cho nên Tạ Dương không rõ ràng đường đi nước bước. Hiện tại thì nữa bước cũng khó đi... Tạ Dương khóc không ra nước mắt, đứng mãi một chỗ khiến cậu mệt mỏi vô cùng chỉ đành dựa vào cột lan can trên hành lang để chống đỡ thân thể rã rời.