Tô Uyển Cầm vội vươn tay đẩy Lưu Trạch Dương ra tạo ra khoảng cách giữa hai người. Lưu Trạch Dương nhìn biểu cảm của cô, không phải thẹn thùng, mà chỉ là sửng sốt, sau đó cô cười gượng, nói:
"Lưu Trạch Dương, tôi không hiểu anh đang nói gì"
Ở bên cạnh anh cả đời? Thật giống như người si nói mộng. Một ngày trước khi xảy ra tai nạn cô còn thấy anh cùng Dương Tiểu Lâm hôn nhau, quay lại với nhau. Vì nguyên nhân gì mà chỉ mới qua mấy ngày anh đã phủi sạch quan hệ của hai người như thế.
Lưu Trạch Dương khẽ nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô, nhẹ giọng nói:
"Tôi chính là muốn ở bên cạnh em. Tôi không ép em, nhưng em cũng không thể trốn tránh tôi cả đời."
Nếu trước kia là ám chỉ, thì bây giờ Lưu Trạch Dương đã nói toạc ra như thế, cô nói không hiểu chính là đang trốn tránh. Anh biết việc làm thời gian của mình là khúc mắc trong lòng hai người, anh muốn dùng thời gian cả đời của mình để bù đắp cho cô. Anh biết cô không thể ngay lập tức chấp nhận anh, anh chỉ hi vọng cô sẽ không dùng lý lẽ không cần áy náy hay bù đắp để đuổi anh đi.
Tô Uyển Cầm nhìn biểu tình trên mặt anh, lời muốn nói đến miệng lại không thể nói ra được, chỉ đành quay mặt đi, trốn tránh ánh mắt anh, nhắm mắt lại. Cô nghĩ, đợi thân thể mình tốt lên, chắc anh cũng bỏ đi cái suy nghĩ "lấy thân báo đáp" này. Lưu Trạch Dương thấy cô nhắm mắt, biết cô không muốn cùng anh nói nhiều nữa, cũng nhận mệnh, đắp chăn cho cô rồi ngồi lại bên giường, nhìn cô ngủ.
Từ khi hai người bị tai nạn, anh thường ngủ không ngon, nhất là khoảng thời gian cô chưa tỉnh lại. Mỗi khi anh nằm ngủ, lại mơ thấy lúc anh tỉnh lại, cô đã rời xa mình, xung quanh chỉ còn bóng tối vô tận. Cảm giác sợ hãi, ngột ngạt đó, anh thật sự không muốn trải qua một lần nào nữa.
Hôm sau, Bạch Hân Nghiên đến thăm cô thì bị chặn ngoài cửa, cô nổi khùng lên nhưng Chu Khải Trạch vẫn như cũ không có ý cho cô vào.
"Bạch tiểu thư, mong cô đừng làm tôi khó xử."
Bạch Hân Nghiên hết cách với cậu ta, lôi điện thoại ra gọi cho Lưu Trạch Dương. Bên kia vừa bắt máy, cô đã hỏi luôn.
"Lưu Trạch Dương, cậu làm thế này là có ý gì?"
Trong phòng bệnh, Lưu Trạch Dương đang đút cháo cho Tô Uyển Cầm, mặt không đổi sắc nhàn nhạt đáp.
"Không có ý gì cả."
Tô Uyển Cầm nghe giọng nói bên kia điện thoại, hỏi.
"Là chị Hân Nghiên sao?"
Anh "Ừ" một tiếng rồi đưa điện thoại cho cô.
"Chị Hân Nghiên, có chuyện gì sao ạ?"
Nghe thấy là giọng của Tô Uyển Cầm, Bạch Hân Nghiên ngay lập tức cáo trạng.
"Uyển Cầm, Lưu Trạch Dương nhốt chị ngoài cửa, không cho chị gặp em."
Tô Uyển Cầm kỳ quái nhìn anh.
"Sao anh không cho chị ấy vào?"
Lưu Trạch Dương không nói gì, chỉ muốn tiếp tục đút cháo cho cô. Cô không ăn, chỉ nhìn chằm chằm vào anh chờ câu trả lời.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột ngột mở ra, bên ngoài Chu Khải Trạch đang bị hai người đàn ông to con giữ lấy, còn Dương Tiểu Lâm đứng ở cửa, đỏ mắt nhìn vào trong. Lưu Trạch Dương thấy người đến thì lập tức lạnh mặt, quát lên "Đi ra ngoài."
Nhưng Dương Tiểu Lâm đã làm đến mức này rồi, sao còn có thể nghe lời anh một cách dễ dàng như thế. Sắc mặt cô ta trở nên đáng sợ, độc ác nói.
"Ngay cả khi cô ta sống không lâu nữa, anh cũng..."
Chưa kịp nói hết câu, thì Dương Tiểu Lâm đã bị Bạch Hân Nghiên cho một cái tát.
"Cô câm miệng."
Lưu Trạch Dương không đánh phụ nữ, nhưng Bạch Hân Nghiên thì sao mà nhịn được. Việc Tô Uyển Cầm không thể sống lâu được là cái gai trong lòng của cả hai người. Hai người đã cố tình không nhắc đến điều này, cũng coi như là ngầm hiểu lẫn nhau. Lưu Trạch Dương sắc mặt lại càng lạnh, lôi Dương Tiểu Lâm ra ngoài, rồi đi vào khóa phòng lại.
"Cô đừng làm tôi ghê tởm hơn nữa, cũng đừng đi quá giới hạn. Nếu cô còn gây chuyện, tôi không biết tôi sẽ làm gì đâu."
Anh trở lại phòng, muốn tiếp tục đút cháo cho cô, nhưng cánh tay run rẩy đã bán đứng sự bình tĩnh giả tạo trên khuôn mặt anh. Tô Uyển Cầm, không muốn hỏi, cũng không tính hỏi, nhìn biểu hiện của hai người trước mặt, cô biết những gì Dương Tiểu Lâm nói là sự thật. Hóa ra, đây là lý do khiến Lưu Trạch Dương thay đổi sao.
Cô nhìn đôi tay run rẩy của anh, tự cầm lấy bát cháo.
"Để tôi tự ăn đi."
Rồi cô nhìn sang Bạch Hân Nghiên, hỏi.
"Chị ăn cơm chưa."
Bạch Hân Nghiên đau lòng nhìn cô. "Chị ăn rồi, em không cần để tâm đến chị, ăn đi."
"Chỉ cần chậm rãi điều trị, cơ thể em sẽ khỏe lại thôi. Tuổi thọ sẽ không bị ảnh hưởng đâu."
Tô Uyển Cầm nhẹ gật đầu. Thực ra anh không cần an ủi cô. Con người có cuộc sống tươi đẹp, có mối bận tâm mới sợ tuổi thọ quá ngắn, còn cuộc đời cô, không tươi đẹp cũng chẳng có mối bận tâm nào. Bạch Hân Nghiên đã có Hứa Cảnh Nghi chăm sóc, Lưu Trạch Dương mạnh mẽ như vậy, tài giỏi như vậy chắc cũng sẽ có một cuộc đời thật rực rỡ. Nếu cô rời đi, cũng chẳng có luyến tiếc gì, vậy nên cuộc đời dài hay ngắn có gì khác nhau đâu. Hơn nữa, cô cũng chẳng phải không sống được luôn, thân thể có cực hạn cũng là chuyện của mấy năm, mấy chục năm nữa. Đối với cô, từng ấy năm là đã đủ rồi.