Ngày Chim Yến Trở Về - Mặc Khả Ngôn

Chương 26



“Alo, mẹ, là con đây.”

“Vừa nãy con gặp Lục Thẩm Nhất ở buồng điện thoại, thấy người xếp hàng nhiều quá, nên cậu ấy cho con mượn điện thoại.”

“Bên Tây Giang mưa to gió lớn, xe buýt về nhà mình dừng hoạt động rồi. Tối nay con đến nhà bạn thân ngủ một đêm, ngày mai con sẽ về.”

Lăng Vân nói một hơi rất nhiều, cảm giác chột dạ vì nói dối khiến cô muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi này.

“Được, vậy con mau đi đi, đừng ở bên ngoài để bị cảm lạnh.”

“Con ở nhà bạn, nhớ giúp đỡ làm chút việc nhà, đừng làm phiền người ta quá.” Lăng Vân vừa đáp ứng xong chuẩn bị cúp điện thoại, Vương Vi lại dặn thêm một câu.

Cuộc gọi kết thúc khi Lăng Vân ấn nút tắt, căn phòng lại trở về yên tĩnh như ngày thường. Cô ngồi trên sofa, mất tự nhiên nhìn bốn phía.

Sau khi đưa điện thoại cho Lăng Vân, Lục Thẩm Nhất đi vào phòng phía trước, vẫn chưa ra.

“Lục Thẩm Nhất.” Lăng Vân khẽ gọi.

Trong nhà vẫn yên tĩnh như cũ, chỉ thấy bể cá bên cạnh TV gợn sóng nhẹ.

Lăng Vân cất giọng lớn hơn, gọi thêm lần nữa.

Sau vài lần thử, cuối cùng cô quyết định đứng dậy đi về gian phòng phía trước xem sao.

“Ngồi xuống, uống canh gừng đi.” Lục Thẩm Nhất vừa ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy Lăng Vân đang chống sofa đứng lên.

Lăng Vân ngồi xuống, đưa tay muốn lấy chén trong tay Lục Thẩm Nhất, nhưng bị anh dùng tay kia ngăn lại.

“Nóng! Dùng thìa uống từ từ.” Anh đặt chén lên bàn trà, trong lúc nói chuyện còn dùng thìa khuấy vài cái.

“Lục, Thẩm, Nhất.”

“Cổ họng khó chịu à? Giọng nói sao lại nhỏ thế?” Lục Thẩm Nhất vừa ngồi xuống sofa, đã bị âm lượng như kiến của Lăng Vân dọa sợ.

Lăng Vân lại quay đầu nhìn quanh, trong mắt vẫn có chút bất an.

Lục Thẩm Nhất nhìn theo ánh mắt của cô, lập tức hiểu ra ý của cô, nói: “Bây giờ trong nhà chỉ có hai chúng ta, ông nội mình vẫn chưa xuất viện.”

“Mình muốn hỏi cậu là lát nữa mình ngủ ở phòng nào?” Lăng Vân thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tìm một lý do thích hợp.

Lục Thẩm Nhất chỉ vào căn phòng phía trước, “Phòng khách kia, để mình dọn dẹp một chút.”

“Phòng cậu ở trên lầu à?”

“Tối nay mình ngủ sofa.” Lục Thẩm Nhất vừa nói xong, đi về phía phòng khách.

Lăng Vân ngơ ngác, đây là ý gì…

Đúng 5 giờ, đồng hồ cổ trên tường phát ra âm thanh báo giờ vang dội, Lăng Vân đi vài bước ra ban công, ngoài trời vẫn đang mưa to.

“Tối nay muốn ăn gì?” Lục Thẩm Nhất hỏi, đưa điện thoại cho Lăng Vân, trên màn hình là trang đặt đồ ăn của một quán ăn bình dân.

Lăng Vân lướt lên xuống, đây là lần đầu tiên cô gọi đồ ăn bên ngoài.

“Lục Thẩm Nhất, hay là chúng ta tự nấu đi!” Ánh mắt Lăng Vân dừng lại dòng nhắc nhở ấm áp được đánh dấu đặc biệt trên trang.

“Thời tiết khắc nghiệt, thời gian giao hàng có thể bị chậm trễ, mong quý khách thông cảm.”

Lục Thẩm Nhất đi vào bếp, lục tủ lạnh, nói: “Trong nhà chỉ có mì sợi thôi.”

“Vậy thì ăn mì, mình giỏi nhất là nấu mì đó.” Lăng Vân nói xong, đứng dậy đi vào bếp.

“Chỉ đứng một lát thôi, không sao đâu.” Lăng Vân thấy Lục Thẩm Nhất định mở miệng, vội vàng lên tiếng trước.

Nước tự nhiên chảy xuống theo ngón tay, bọt xà phòng dần tan trong bồn rửa, Lăng Vân vẩy tay cho hết nước.

Cô lấy chiếc nồi vẫn còn mùi gừng lên, rửa sạch vài lần, thêm một ít nước vào nồi, đậy nắp lại và đặt lại vị trí ban đầu.

“Loại bếp gas này không giống ở nhà, bật sao đây?” Lăng Vân thử vài lần, quay đầu nhìn về phía Lục Thẩm Nhất đang rửa rau.

Hai người khom lưng, cúi đầu nhìn mấy cái công tắc trước mắt. “Như này, xoay sang phải một chút.”

“Cạch” một tiếng, một ngọn lửa xanh xuất hiện trước mắt họ.

Lúc Lăng Vân quay đầu định đi thái rau, không ngờ đụng phải Lục Thẩm Nhất, đầu cô đập vào cánh tay trái của anh, sau đó cả người ngã trên người anh.

Trứng gà trong tay Lục Thẩm Nhất rơi xuống đất, hai người như hai cục nam châm dán chặt vào nhau.

Trong không khí chỉ còn lại tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, còn có tiếng hít thở của hai người.

“Lăng Vân!” Lục Thẩm Nhất khẽ gọi.

Lăng Vân chớp mắt liên tục, mặt nhanh chóng đỏ bừng, cô cố gắng bám lấy mấy viên gạch men sứ bên cạnh, nhưng vì trứng rơi trên đó, nên không thể bám được.

“Chờ một chút…”

Lăng Vân nghiêng đầu, lỗ tai dán vào áo của anh, cố gắng dùng lực, nhưng bởi vì đau đớn, cô co chân lại theo bản năng, một trong hai người mất thăng bằng, cả hai lại áp vào nhau.

“Cậu đừng nhúc nhích.”

Lục Thẩm Nhất sờ sờ phía sau, tay chạm vào bồn rửa, đẩy mạnh, hai người dần đứng thẳng lên.

Anh bế Lăng Vân chưa kịp đứng vững, đi về phía phòng khách.

Đến trước giường, Lục Thẩm Nhất mới đặt Lăng Vân xuống, anh nhìn thoáng qua cô, sau đó nhìn thấy mắt cá chân hơi sưng của cô.

“Ngồi đây.”

Lục Thẩm Nhất vừa ra khỏi phòng, vài giây sau cầm túi chườm đá xuất hiện trước mặt Lăng Vân.

Anh ngồi xổm xuống, nhìn Lăng Vân, trong ánh mắt tràn đầy phức tạp.

Đồ vật trong phòng khách được bố trí rất đơn giản, một cái giường, một tủ quần áo, một cái bàn học, một cái đèn bàn, ngoài cửa sổ là một cành hoa quế xanh um tùm.

Lăng Vân rất thích cách bố trí này, cho tới nay cô luôn mong muốn có một căn phòng riêng, nhưng vì ngân sách hạn hẹp, ngoại trừ phòng lớn, tầng hai ở nhà cô chỉ có một chỗ ngủ được ngăn cách bằng tấm vách.

“Còn cười, không đau à?” Lục Thẩm Nhất thấy ánh mắt tràn đầy vui vẻ của cô, khó hiểu hỏi.

Lăng Vân điều chỉnh vị trí túi đá trong tay, nói: “Mình thích căn phòng này.”

Lục Thẩm Nhất lấy túi đá trong tay Lăng Vân, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho cô di chuyển vào giữa giường, nói: “Mình biết rồi.”

Rất nhiều lúc, Lăng Vân không hiểu Lục Thẩm Nhất đang nói cái gì, ví như vừa rồi anh nói “Mình biết rồi” là muốn biểu đạt điều gì. Mỗi khi Lăng Vân đợi anh nói tiếp, đề tài thường kết thúc ở đó.

Lúc này, Lục Thẩm Nhất đang làm bữa tối trong bếp, còn Lăng Vân thì làm bài tập trong phòng khách.

Trong lúc đó, cô nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện của anh, lạnh lùng, dường như rất không kiên nhẫn.

Câu cuối cùng “Không cần, cúp đây.” là câu mà cô nghe rõ ràng nhất.

Khoảng vài phút sau, chuông điện thoại di động của Lục Thẩm Nhất lại vang lên, không lâu sau đó, trong phòng truyền đến tiếng đóng cửa.

Lăng Vân cảm thấy căng thẳng, những ý nghĩ không hay xuất hiện trong đầu cô, cô kéo lê bàn chân bị thương, rón rén đi đến cửa phòng.

Tay nắm cửa phòng nhẹ nhàng vặn xuống, Lăng Vân cẩn thận thò đầu ra ngoài, tim đập nhanh hơn.

Phòng khách không có gì thay đổi.

“Cậu đang làm gì vậy?” Lăng Vân vừa muốn quay đầu nhìn về phía phòng bếp thì có một giọng nói vang lên.

“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị đóng lại, Lăng Vân trốn sau cửa, không dám thở mạnh.

“Bây giờ mình phải làm sao, gọi Lục Thẩm Nhất à? Không được không được, như vậy chẳng phải sẽ bại lộ sao, tên kia còn hỏi mình đang làm gì, tên kia muốn cướp tiền rồi mới cướp sắc sao!!?” Lăng Vân ngồi bệt xuống đất, chân mềm nhũn.

Cô thậm chí còn đi tới cửa sổ nhìn độ cao của tầng lầu, rồi quyết định từ bỏ ý nghĩ này.

“Lăng Vân, là mình, mình là Lục Thẩm Nhất.” Giọng nói bên ngoài lại vang lên.

Khi một người đã rơi vào tình huống tự thiết lập trong đầu, rất khó để thoát ra ngay lập tức. Lúc này Lăng Vân cũng đặt mình vào tình huống của một nạn nhân đang cố gắng chạy trốn.

“Lăng Vân, mở cửa, Lăng Vân!”

Mặc cho ngoài cửa có gọi như thế nào, Lăng Vân cũng không động đậy.

Đột nhiên, tay nắm cửa xoay vài cái, Lục Thẩm Nhất cầm chìa khóa trong tay đi vào.

Trên giường, Lăng Vân trùm kín chăn, toàn thân run rẩy, nước mắt không ngừng chảy ra.

Lục Thẩm Nhất đến gần, “Lăng Vân, mình là Lục Thẩm Nhất, Lục Thẩm Nhất vẫn muốn dạy cậu học bài! Cậu làm sao vậy?”

“Hu hu hu hu!”

Lăng Vân bật khóc.

“Mình nghe tiếng đóng cửa, cho rằng trong nhà có trộm, vừa rồi mình không nghe thấy gì cả, tai mình ù đi.”

Lăng Vân thật sự hoảng sợ, trước đây trong thôn cô từng xảy ra một vụ trộm cắp lớn, cảnh sát điều tra hai ngày vẫn không hề có tiến triển, lúc có người trong thôn ai cũng căng thẳng, mỗi ngày Vương Vi đều đóng cửa sớm, kiểm tra tính hữu hiệu của khóa cửa nhiều lần.

Một màn vừa rồi cũng giống như những gì Lăng Vân đã trải qua năm đó. Sự sợ hãi khi đó lại quay trở lại trên người cô, khi sự nhát gan đạt đến mức độ nhất định, cô sẽ mất hồn.

“An ninh ở khu này rất tốt, đừng sợ, trong nhà chỉ có hai chúng ta, không có ai khác.” Trong mắt Lục Thẩm đầy vẻ áy náy, trong lòng tự trách mình không làm tốt.

Bữa tối, Lục Thẩm Nhất đặt một bát mì sợi đầy thịt bò lên bàn học, bên cạnh còn có một bát nhỏ.

“Nếm thử xem mùi vị thế nào.” Lục Thẩm Nhất đưa bát nhỏ cho Lăng Vân.

Lăng Vân dùng đũa gắp mấy sợi mì, cho vào miệng.

“Thế nào?” Lục Thẩm Nhất mong đợi nhìn Lăng Vân.

Lăng Vân nhai nhai, vô cùng phối hợp khen ngon. Sau đó, Lục Thẩm Nhất vui vẻ bỏ thêm mì vào bát cho cô.

“Lục Thẩm Nhất, cậu mau đi ăn đi!”

“Mình chưa đói, không sao, cậu ăn trước đi.”

Lăng Vân thấy Lục Thẩm Nhất không có ý định rời đi, cười cười rồi vùi đầu ăn tiếp.

Ngoài cửa sổ mưa dường như đã nhỏ đi, mong muốn về nhà của Lăng Vân càng mãnh liệt.

Mì sợi trong bát còn dư lại hơn nửa, Lăng Vân đã no.

“Nhanh vậy đã no rồi sao?” Lục Thẩm Nhất nhìn lượng mì trong bát gần như không thay đổi, hỏi.

Lăng Vân giả vờ xoa bụng, nói: “Ban ngày mình ăn nhiều đồ ăn vặt quá.”

“Vậy phần còn lại để mình ăn hết, lúc nào đói bụng thì chỉ có thể ăn bánh mì thôi.”

Lăng Vân gật đầu, vô cùng tích cực đẩy bát về phía Lục Thẩm Nhất.

Lục Thẩm Nhất nhét một ngụm mì lớn vào miệng, má phồng như quả bóng bay.

“Cái mùi vị này…”