Ngày Chim Yến Trở Về

Chương 12



“Thứ nhất, nghe theo sự sắp xếp của mình.” Lục Thẩm Nhất chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Lăng Vân.

“Nếu chủ tịch muốn cậu nhảy, phải có sự đồng ý của mình, mình sẽ đánh giá xem động tác đó có phù hợp không.” Lục Thẩm Nhất tiếp tục nói.

“Vậy nếu cậu không đồng ý, nhưng chủ tịch vẫn nhất quyết muốn mình nhảy thì sao?” Lăng Vân đặt câu hỏi, cô biết Lục Thẩm Nhất làm như vậy là để giúp cô, nhưng cô thật sự không muốn trở nên đặc biệt.

“Yên tâm, mình sẽ không để chuyện này xảy ra.” Lục Thẩm Nhất tỏ vẻ tự tin, như thể anh chính là chủ tịch.

“Vậy chuyện thứ hai thì sao?” Lăng Vân gật đầu, nếu Lục Thẩm Nhất nói không sao, vậy thì không sao.

Lục Thẩm Nhất đứng lên, đi vài bước, sau đó nói: “Chuyện thứ hai, mình vẫn chưa nghĩ ra, đến lúc đó sẽ nói sau!”

“Thật tham lam…” Lăng Vân ghét bỏ nhìn Lục Thẩm Nhất.

Lục Thẩm Nhất nghe thấy cũng không tức giận mà quay trở lại chỗ ngồi, nói với Lăng Vân: “Cảm ơn vì lời khen”, vẻ mặt còn có vài phần kiêu ngạo.

Lăng Vân không biết nói gì…

Đồng phục mùa hè của Trường THPT Số 2 Tây Giang là áo ngắn tay và quần dài, một bộ quần áo màu đậm, mặc trên người đúng là một chiếc máy hút nhiệt di động, chưa kể đến việc phải học tiết thể dục.

Giáo viên thể dục dẫn học sinh đến chỗ râm mát để khởi động, sau đó cho mọi người hoạt động tự do, vì thế, chỗ râm mát trước ký túc xá trở thành nơi mọi người tụ tập nói chuyện. Chỉ là ngày đó thời tiết thật sự quá nóng, mọi người cũng không nhiệt tình lắm, vì thế, có bạn học đề xuất chơiSư thật hay Hành động.

Mười mấy học sinh ngồi thành vòng tròn, sau vài vòng kéo búa bao căng thẳng, Dương Lan Tinh thua cuộc.

“Mình chọn sự thật.” Dương Lan Tinh không chút do dự đưa ra quyết định.

Sau khi suy nghĩ, các bạn học hỏi một câu khiến mọi người phải reo lên “đặc sắc”: “Nói ra tên một bạn nữ mà cậu ghét nhất và lý do.”

Mọi người đều tỏ ra tò mò, chờ Dương Lan Tinh trả lời.

“Mình ghét nhất là Lăng Vân, cậu ấy quá ưu tú, mình ghen tị.” Dương Lan Tinh nói xong, còn giả vờ đẩy mạnh Lăng Vân một cái.

Cả đám người ồn ào, rõ ràng Dương Lan Tinh đang nói ngược lại.

“Được rồi được rồi, tiếp tục nào.” Dương Lan Tinh thấy thế, vội vàng thúc đẩy trò chơi.

Lúc này đến lượt Lăng Vân thua cuộc, có kinh nghiệm từ lần trước, cô cũng không do dự lựa chọn sự thật.

Lần này mọi người bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi mới hơn, sợ lại bị qua mặt.

Trong không khí chỉ còn lại có tiếng gió, đột nhiên một nữ sinh nói: “Nói ra lần gần nhất rung động trước người khác phái là khi nào?”

“Đúng đúng đúng, câu này đi.” Hàng chục bạn học hưởng ứng, ánh mắt ai nấy cũng tràn đầy sự tò mò.

“Biết vậy đã chọn hành động.” Trong lòng Lăng Vân cảm thấy như bị gắn camera theo dõi, không dám ngẩng đầu nhìn họ.

“Là lúc phỏng vấn ở câu lạc bộ nhảy đường phố.” Mặt Lăng Vân lập tức đỏ bừng.

Lập tức có tiếng reo hò vang lên, Dương Lan Tinh nhìn thấy Lăng Vân thẹn thùng, bèn kéo Lăng Vân đứng lên, nói muốn cô đi vệ sinh cùng cô ấy rồi bảo mọi người tiếp tục chơi.

Không đợi mọi người đáp lại, Dương Lan Tinh kéo Lăng Vân chạy về phía tòa nhà dạy học, cho đến khi hai người đụng phải Lục Thẩm Nhất ở hành lang.

Lục Thẩm Nhất thấy hai người chạy đến thở không ra hơi, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì lớn.

“Sao vậy?” Lục Thẩm Nhất tỏ vẻ nghiêm trọng, lo lắng hỏi.

“Bọn mình vừa chơi sự thật hay hành động…” Dương Lan Tinh nói được một nửa, đã bị Lăng Vân cắt đứt.

“Lan Tinh thua, sau đó chọn hành động là đánh thầy Chu một cái, bọn mình không muốn các cậu ấy theo kịp, nên muốn chạy nhanh một chút sau đó trở về nói đã đánh xong.” Dưới tình thế cấp bách, Lăng Vân bịa một lời nói dối, nếu nói ra sự thật, vậy thì cô không còn mặt mũi nào để gặp Lục Thẩm Nhất nữa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Dương Lan Tinh nghi ngờ nhìn Lăng Vân, sau đó vội vàng phụ họa.

Lục Thẩm Nhất nửa tin nửa ngờ, ừ một tiếng, nói bảo trọng rồi rời đi.

Lăng Vân thở phào nhẹ nhõm, đi tới cầu thang ngồi bệt xuống, Dương Lan Tinh cũng ngồi xuống theo.

Lúc này, không đợi Dương Lan Tinh mở miệng, Lăng Vân đã thú nhận, cô thật sự không chịu nổi ánh mặt vô cùng đáng sợ của Dương Lan Tinh.

“Đúng vậy, chính là Lục Thẩm Nhất.” Lăng Vân vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng thét chói tai từ vị trí Dương Lan Tinh.

“A a a a a, các cậu tiến triển đến bước nào rồi!!” Dương Lan Tinh kéo tay Lăng Vân, thúc giục cô nhanh trả lời.

“Tiến triển gì chứ, chỉ là bạn bè bình thường thôi! Cậu ấy nhảy đường phố đẹp trai như vậy, mình không thể rung động một chút chắc!” Lăng Vân bắt đầu giả vờ ngốc, cô có thể nói mình thích Lục Thẩm Nhất, nhưng cô không biết anh có thích cô không, rõ ràng không thể, những điều bản thân không dám nghĩ tới, sao có thể nói ra được.

“Mình không tin. Cậu nhìn ánh mắt của Lục Thẩm Nhất mà xem, rõ ràng có gì đó không đúng, Lục Thẩm Nhất lại đối xử tốt với cậu như vậy. Lần trước trong buổi huấn luyện quân sự, mình gặp cậu ấy, cậu ấy còn nhờ mình chăm sóc cậu nhiều hơn, đây đâu phải là bạn bè bình thường, rõ ràng chính là…” Lăng Vân lại ngắt lời Dương Lan Tinh.

“Mình sẽ không yêu đương trong thời gian học cấp 3 đâu, dù là ai đi nữa cũng không thể thay đổi được!” Giọng nói của Lăng Vân rất kiên định, thậm chí có chút chột dạ.

Lúc học cấp 2, giáo viên khoa học có nói một câu mà Lăng Vân rất đồng tình: “Tuổi còn nhỏ, vì tình mà phiền muộn, chắc chắn sẽ chết.” Hơn nữa Lăng Vân cực kỳ đam mê học tập, cô đã xác định từ năm lớp 7 rằng, trước đại học, cô sẽ không nghĩ đến chuyện yêu đương.

Chỉ là, tất cả những thứ này đã thay đổi vào một ngày trời đầy mây đó. Mặc dù không nghĩ đến chuyện yêu đương, nhưng Lăng Vân vẫn thích Lục Thẩm Nhất và muốn biết liệu anh có thích mình không? Theo thời gian, mối quan hệ của hai người ngày càng gần gũi hơn, Lăng Vân đột nhiên không muốn biết đáp án này nữa, cô cảm thấy như bây giờ rất tốt, làm bạn bè cũng tốt.

“Được rồi! Vậy là mình nghĩ nhiều rồi.” Dương Lan Tinh hơi thất vọng nói.

Trong giờ tự học buổi tối, Chu Đình Thâm thông báo một tin tức: Uông Khả Tâm lớp 11-3 và Mộc Mâu lớp 11-20 yêu sớm, nhiều lần khuyên nhủ không thành, hành vi của hai bạn rất ác liệt, ảnh hưởng nghiêm trọng đến nội quy trường học, căn cứ vào “Quy định quản lý học sinh của Trường THPT số 2 Tây Giang”, sau khi nhà trường nghiên cứu quyết định, xử phạt cảnh cáo hai bạn học này.

“Tôi hy vọng các em trong giai đoạn cấp ba này lấy việc học làm trọng, thu lại những tâm tư nhỏ nhặt kia đi, đừng vì nhất thời xúc động mà tự hủy hoại tương lai của mình.” Chu Đình Thâm chân thành nói với mọi người.

Chu Đình Thâm dán tờ thông báo bên cạnh bức tường trắng cạnh bảng đen rồi rời đi, sau khi tan học, mọi người vây quanh bảng đen, bàn tán sôi nổi.

“Lớp 20 là lớp đặc biệt, trường này chắc chắn sẽ xử lý kỷ luật!”

“Các cậu không biết rồi, anh mình cũng học ở lớp đó. Thành tích của bạn nữ này thụt lùi rất nhiều, có lẽ đó mới là lý do trường học không còn cách nào khác ngoài việc kỷ luật!” Mấy vài bạn học vốn thông thạo tin tức, anh một câu tôi một câu, dường như ai cũng muốn tỏ ra hiểu biết hơn, những bạn khác thì quay đầu qua lại, sợ bỏ lỡ một chi tiết nào đó.

Ngày đó, còn xảy ra một chuyện nữa, trên đường trở về ký túc xá, Lăng Vân phát hiện mình bỏ quên bình giữ nhiệt ở lớp, vừa nghĩ đó là món quà Lục Thẩm Nhất tặng, cô vội vàng quay lại phòng học để lấy. Khi đến gần hành lang, cô nghe thấy hai người đang nói chuyện dưới câu thang.

Lúc đó, đèn hành lang đã tắt, xung quanh tối đen như mực, chỉ còn lại ba người bọn họ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Ngày mai em sẽ chuyển đến trường khác, đây có thể là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.” Nữ sinh nghẹn ngào nói, dừng lại một lúc lâu mới nói hết câu.

“Sau này chúng ta cố gắng học tập thật tốt, kỷ luật sẽ nhanh chóng được hủy bỏ thôi!” Nam sinh vừa an ủi cô gái, vừa khuyên cô ấy đừng chuyển trường.

“Nếu em không chuyển trường, ba mẹ em sẽ giết em mất!”, nữ sinh nói, cảm xúc càng lúc càng kích động.

“Vậy anh phải làm sao bây giờ?” Nam sinh nói với giọng oán trách.

“Xin lỗi! Xin lỗi!” Nữ sinh nói xong, chạy ra hành lang, suýt nữa va vào Lăng Vân.

“Xin lỗi!” Nữ sinh nói xong, đổi hướng, định tiếp tục chạy về phía trước.

Lăng Vân một tay giữ chặt nữ sinh kia, kéo cô ấy về phòng học.

Trong hành lang vang vọng âm thanh của nam sinh “Mộc Mâu… Mộc Mâu…”. Tiếng gọi càng lúc càng nhỏ, vài phút sau thì biến mất trong không khí.

“Cảm ơn!” Nữ sinh nhận lấy khăn giấy từ tay Lăng Vân.

“Đàn chị.” Lăng Vân dường như có điều muốn nói với cô ấy.

“Gọi tôi là Mộc Mâu là được rồi.” Nữ sinh ngắt lời Lăng Vân.

“Mộc Mâu, thật xin lỗi, vừa rồi em đã nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, nhưng em không cố ý, chị yên tâm, em sẽ không nói ra đâu.” Vẻ mặt Lăng Vân chân thành nói.

“Không quan trọng nữa rồi, dù sao cả trường đều đã biết chuyện của bọn tôi.” Mộc Mâu vừa lau nước mắt xong, nhưng rất nhanh, nước mắt lại tuôn trào.

Lăng Vân đưa một gói khăn giấy tới trước mặt Mộc Mâu, sau đó nói “Mộc Mâu, em biết bây giờ chị rất khổ sở, em hiểu mà, bởi vì em cũng thích một người, chỉ là em không dũng cảm như chị…” Lăng Vân cúi đầu nói.

Tâm tình của Mộc Mâu dần dần ổn định lại, cô ấy nhìn về phía Lăng Vân.

“Em sẽ không yêu đương trong thời gian học cấp ba, bởi vì em biết việc học rất quan trọng, đây là cơ hội duy nhất để em rời khỏi thôn, hơn nữa em cũng rất rõ, bản thân không có tài năng gì đặc biệt, căn bản không có thời gian để yêu đương.” Lăng Vân nhìn Mộc Mâu, tiếp tục nói.

“Cho nên, Mộc Mâu, em muốn nói chuyện này có lẽ cũng không phải là chuyện xấu. Hai người yêu nhau sẽ không vì hai năm xa cách mà hết yêu, vậy lần sau gặp lại, sao hai người không xuất hiện với một diện mạo hoàn toàn mới? Lúc đó, hai người đều trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.” Lăng Vân nói một mạch, như thể cô đã từng trải qua điều này.

Mộc Mâu lâm vào suy trầm, Lăng Vân nhìn đồng hồ, kéo cô ấy ra khỏi phòng học.

Trên đường về ký túc xá, hai người không nói một lời.

Cuối cùng khi đến ngã ba, Mộc Mâu giữ chặt Lăng Vân: “Trưa mai, ba mẹ chị sẽ đến làm thủ tục chuyển trường, em có thể tới tiễn chị không?”

Ánh mắt Mộc Mâu đầy vẻ cầu xin, Lăng Vân bèn đồng ý “Được ạ, ngày mai gặp lại!”

Ngày hôm sau, Lăng Vân tới phòng học từ sớm. Trước khi buổi tự học buổi sáng bắt đầu, cô đã viết cho Mộc Mâu một bức thư. Bởi vì không tìm thấy phong bì, cô đành phải tự làm một cái, giống như một gói hàng, bên ngoài quấn đầy băng keo.

Giữa trưa, Lăng Vân nói với Lục Thẩm Nhất: “Mình muốn đi tiễn một người, nhờ cậu đợi mình một chút rồi giảng bài sau nhé.”

Lục Thẩm Nhất cũng không hỏi nhiều, chỉ ngồi trong phòng học chờ Lăng Vân quay lại.

Lăng Vân chạy vọt tới cổng trường, ôm chặt Mộc Mâu, sau đó đưa thư cho cô ấy.

Mộc Mâu nhận lấy, đưa cho Lăng Vân một cái móc khóa mèo máy.

Cả hai rưng rưng nước mắt nói lời tạm biệt, đến khi Mộc Mâu ngồi lên xe, Lăng Vân nhìn theo chiếc xe khuất dần khỏi tầm mắt, rồi mới quay người chạy về phòng học.

“Sao thế?” Lục Thẩm Nhất vừa nhìn thấy hai mắt Lăng Vân đỏ hỏe, lập tức lo lắng hỏi.