Vào tiết tự học tối, Lăng Vân ngồi tại chỗ, viết rồi lại gạch bỏ những chữ trên giấy, ngày kia là ngày cuối cùng của đại hội thể thao, cũng là ngày chung kết nhảy xa, cô muốn viết một bài cổ vũ cho Lục Thẩm Nhất, dưới danh nghĩa ẩn danh.
“Lan Tinh, cậu thấy bài cổ vũ hôm nay mình viết thế nào?” Lăng Vân nhìn tờ giấy trắng đầy những bản phác thảo trước mặt, hỏi.
Dương Lan Tinh đặt bút xuống, nhìn Lăng Vân, vô cùng kích động nói: “Rất hay! Lúc đọc xong, cả lớp chúng ta đều hừng hực khí thế, tiếng cổ vũ át cả các lớp khác.”
“Nhưng sao bây giờ mình lại không hài lòng với từng chữ mình viết?” Lăng Vân nói xong, vo tròn tờ giấy trắng lại, nhét vào trong ngăn kéo.
“Cậu không cần áp lực, các bạn trong lớp chúng ta chỉ cần một câu cố lên là đã thỏa mãn rồi. Bọn họ không kén chọn đâu!” Dương Lan Tinh cho rằng Lăng Vân đang viết bài cổ vũ cho các bạn tham gia thi đấu ngày mai, nói xong còn đưa ra vài ví dụ.
Lúc này Lăng Vân mới nhận ra lý do thật sự khiến mình không viết ra được là Lục Thẩm Nhất, đây là bài cổ vũ viết cho Lục Thẩm Nhất, khi cô cầm bút, trong tiềm thức cô đã gắn bản thân với danh nghĩa là người thầm mến anh. Bỏ qua mối quan hệ bạn bè mà Lục Thẩm Nhất nói, trước hết cô viết nó với tư cách là người thầm mến anh.
Lăng Vân nắm chặt cây bút trong tay, cười nói với Dương Lan Tinh: “Được, vậy mình nghĩ gì viết nấy.”
Ngày hôm sau, hạng mục mọi người mong đợi nhất chính là chạy 3000m nam, bởi vì nghe nói trường cố ý mời một người yêu thích chạy ma - ra - tông đến dẫn đầu.
Trên đường băng, hơn mười nam sinh đứng thành ba hàng, dọc theo vạch xuất phát, các bảng số sắp xếp theo thứ tự lần lượt xuất hiện trước mắt mọi người. Người đàn ông đầu trọc thấp bé ở cuối hàng ngay lập tức thu hút vô số sự chú ý.
“Đó có phải là người dẫn đầu không?”
“Người đàn ông mặc áo ba lỗ, không có tóc kia sao?”
“Không phải chứ, hình như đúng là ông ấy!”
Ngay khi mọi người đang bàn tán sôi nổi, giáo viên Thể Dục bắt đầu giới thiệu người đàn ông đầu trọc này, không ngoài dự đoán, ông ấy chính là người dẫn đầu cuộc thi lần này.
Người đàn ông đầu trọc nhận micro từ giáo viên Thể Dục, vẫy tay chào các bạn học sinh trên khán đài, “Chào mọi người, tôi là Quang Đầu Ca, năm nay 60 tuổi, tôi đã tham gia các cuộc thi ma - ra - tông suốt 5 năm qua. Lần này tôi có cơ hội được tham gia vận động cùng nhiều người trẻ tuổi như vậy, tôi rất vui và cũng mong càng ngày càng nhiều người tham gia thể dục thể thao rèn luyện sức khỏe.”
Người xem trên khán đài nhiệt liệt vỗ tay, mọi người đều rất tò mò về vị Quang Đầu Ca này.
Cuộc thi vừa mới bắt đầu, Quang Đầu Ca đang ở cuối hàng nhanh chóng vọt lên dẫn đầu, trong cuộc thi 3000m, ông ấy chạy với tốc độ của một người chạy 200m.
“Ngay từ đầu đã chạy nhanh như vậy sao!”
“Đây là cuộc đua 3000m, phải chạy 7 vòng rưỡi, sao vừa bắt đầu đã không giữ sức?”
Trên khán đài, mọi người đều kinh ngạc trước tốc độ của Quang Đầu Ca, trên đường băng, tốc độ của ông ấy và các bạn học tạo nên sự tương phản rõ rệt.
“Nhìn kìa, Quang Đầu Ca đã vượt bọn họ một vòng rồi.”
“Lợi hại quá đi!”
Mọi người đều kích động trước ông chú nhỏ con này, sau đó, tiếng cổ vũ vang dội khắp khán đài: “Quang Đầu Ca cố lên!”
Giữa đám đông có một học sinh cố gắng tách ra để đuổi kịp tốc độ của Quang Đầu Ca, nhưng rất nhanh đã phải bỏ cuộc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dưới sự dẫn dắt của Quang Đầu Ca, trong cuộc đua 3000m, một số học sinh đã chạy với tốc độ khác bình thường, nhưng trên đường băng vẫn còn vài học sinh, trong đó chú ý nhất chính là cậu bạn mập mạp chạy ở cuối cùng.
“Tên mập kia chạy suốt cả quãng đường, không hề đi bộ chút nào.”
“Thật là truyền cảm hứng, mình muốn cổ vũ cho cậu ấy.”
Cả sân thể dục bùng nổ tiếng cổ vũ, mọi người nhìn cậu bạn mập mạp đong đưa đôi tay mũm mĩm, bước những bước chân ngắn ngủn, không ngừng chạy hết vòng này đến vòng khác.
Nếu như Quang Đầu Ca mang đến cho mọi người dũng khí chiến thắng tuổi tác, thì cậu bạn mập mạp kia khích lệ mọi người bằng sự kiên trì.
Trong lúc nhất thời, hai người này trở thành nhân vật được mọi người bàn tán sôi nổi.
Chạng vạng tối, Dương Lan Tinh đang kích động kể lại chuyện xảy ra trong cuộc đua 3000m cho Lăng Vân nghe, Chu Hiểu ở bên cạnh thỉnh thoảng cũng bổ sung đôi câu.
“Cái chú Quang Đầu Ca kia chạy xong, lập tức ra khỏi sân thể dục, giống như vừa đi bộ về nhà vậy.” Dương Lan Tinh vừa nói vừa mô tả dáng đi của Quang Đầu Ca khi khoát tay ra khỏi sân thể dục.
“Đúng đúng đúng, lúc đó mình còn tưởng chú ấy muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, ai ngờ chú ấy thản nhiên đi ra khỏi sân thể dục luôn.” Trong mắt Chu Hiểu đầy vẻ ngạc nhiên và ngưỡng mộ.
Lăng Vân nghe hai người kể lại đầy cảm xúc, tâm trạng cũng trở nên phấn khích, cả ba người đều vô cùng ngưỡng mộ ông chú đầu trọc kia.
Sau đó hai người lại bắt đầu kể về câu chuyện truyền cảm hứng của cậu bạn mập mạp, giọng điệu cũng đầy kinh ngạc.
“Thật sao? Mình muốn gặp cậu bạn này quá!” Lăng Vân nghe thấy cậu bạn mập mạp này chạy suốt cả quãng đường mà lòng tràn ngập sự tò mò, đây là một người nghị lực biết bao!
“Nếu lần sau gặp được, mình sẽ chỉ cho cậu.” Chu Hiểu trả lời.
“Vậy mình sẽ vẽ cho cậu xem.” Dương Lan Tinh thấy ánh mắt tràn đầy chờ mong của Lăng Vân, xoay người đi lên bục giảng.
“Lục Thẩm Nhất.” Ngay khi Lăng Vân ngẩng đầu nhìn Dương Lan Tinh trước bảng đen, cô thấy Lục Thẩm Nhất đứng bên cạnh.
Lục Thẩm Nhất gật đầu, chỉ vào bảng đen, ý bảo Lăng Vân nhìn lên bảng.
Chỉ thấy đầu tiên Dương Lan Tinh vẽ một vòng tròn, phía dưới là một vòng tròn không đều lớn hơn, cuối cùng là hai cái chân ngắn ngủn.
Sau đó Dương Lan Tinh vẽ hai cánh tay mập mạp và những ngón tay vô cùng khoa trương.
Cuối cùng, cô ấy dùng phấn vẽ lên vòng tròn trên cùng, miệng coi như bình thường, nhưng đôi mắt thì hơi đáng sợ, gần như là một đường thẳng.
Chu Hiểu đứng bên cạnh không chịu nổi nữa, cô ấy giật lấy viên phấn trong tay Dương Lan Tinh, vừa châm chọc cô ấy vẽ quá khoa trương.
Chu Hiểu dùng tay trái xóa đi hai đường hơi cong ở vị trí mắt, sau đó cẩn thận vẽ lại vài nét.
Thế là, một đôi mắt phượng nhỏ và dài xuất hiện trên bảng đen.
“Chắc không phải cậu có thù với cậu ấy chứ!” Dương Lan Tinh nhìn tranh của Chu Hiểu với vẻ vô cùng chê bai.
“Ít ra còn tốt hơn so với bức vẽ người ngoài hành tinh kia của cậu!” Chu Hiểu đáp trả.
Hai người không ai chịu ai, cuộc tranh luận này kết thúc khi nhìn thấy tranh của Lục Thẩm Nhất.
Trong lúc Lăng Vân đang vội vàng giải quyết xung đột giữa hai người họ, Lục Thẩm Nhất bước lên bục giảng, chỉ vài nét vẽ bên cạnh tranh của Chu Hiểu đã tạo nên một bức chân dung rất sống động.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Thẩm Nhất gõ vào bảng đen, một chàng trai mập mạp với đôi mắt sáng ngời xuất hiện trước mặt ba người.
Chu Hiểu bước lên bục giảng, chỉ vào bức tranh của Lục Thẩm Nhất, kinh ngạc mà thốt lên “Giống y như thật ấy!”
“Lục Thẩm Nhất nhà cậu đúng là tài giỏi.” Dương Lan Tinh ghé sát Lăng Vân, nhẹ giọng nói.
Lăng Vân cũng đầy ngạc nhiên nhìn Lục Thẩm Nhất, trong mắt không chỉ đơn thuần là thích, thậm chí còn xen lẫn sự kiêu ngạo, giống như đang nói không hổ là người mình thích.
Dương Lan Tinh vỗ vai Lăng Vân đang ngồi đó với biểu cảm si mê, sau đó nói một câu: “Mình và Chu Hiểu đi ăn cơm đây.”
Lăng Vân khẽ gật đầu, ánh mắt lại dõi theo Lục Thẩm Nhất, hoàn toàn không để ý đến hộp cơm trước mặt.
Lục Thẩm Nhất bước đến trước mặt Lăng Vân, vừa mở hộp cơm vừa nói: “Cậu ấy học cạnh lớp mình, nếu cậu muốn gặp cậu ấy, chờ vết thương lành lại rồi đi.”
“À!” Lăng Vân ngớ người, biểu cảm này, giọng nói này, sao mà quen thuộc đến vậy.
“Chẳng phải là khi cậu ấy nói về chuyện tình cảm của Trần Vũ sao!?” Lăng Vân đột nhiên nhớ tới dáng vẻ lạnh lùng của Lục Thẩm Nhất ngày đó.
Tại sao lại thế, tại sao cậu ấy lại phản ứng như vậy?
“Được rồi, mình biết rồi.” Tuy Lăng Vân thắc mắc nhưng vẫn cố gắng tỏ ra tự nhiên.
Lục Thẩm Nhất im lặng, đưa đồ ăn cho Lăng Vân, nói một câu “Mình có chút việc cần giải quyết” rồi ra khỏi lớp.
Lăng Vân gật đầu, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện vừa rồi.
So với Dương Lan Tinh, cô cảm thấy mình may mắn hơn rất nhiều, mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy người mà cô thích, Lục Thẩm Nhất, gặp chuyện gì cũng có anh giải quyết. Nhưng Lăng Vân muốn nhiều hơn thế, cô muốn biết Lục Thẩm Nhất làm những việc này với tư cách gì, bạn bè hay một mối quan hệ sâu sắc hơn.
Lăng Vân chọc cơm trong bát, tâm sự nặng nề.
Không có Lục Thẩm Nhất ở bên cạnh, dường như khẩu vị cũng giảm đi nhiều.
“Vẫn nên ăn cho đàng hoàng!” Lăng Vân tự nhủ phải xốc lại tinh thần, nghĩ đến đây là công sức chuẩn bị của gia đình Lục Thẩm Nhất, cô bèn cắm cúi ăn.
Mười lăm phút trôi qua, Lục Thẩm Nhất vẫn chưa xuất hiện, “Chắc là thật sự có chuyện quan trọng cần giải quyết!” Lăng Vân tự an ủi mình.
Các bạn lần lượt trở về lớp sau khi ăn trưa ở căn tin, mọi người bàn tán một chút về những chuyện mới mẻ của đại hội thể thao hôm nay.
Lăng Vân thấy Lục Thẩm Nhất mãi chưa xuất hiện, cầm hộp cơm đã ăn xong định mang ra bồn rửa để rửa.
Những ngày gần đây, vết thương ở chân của Lăng Vân hồi phục rất nhanh, nhất là sau khi uống các loại canh nấu với thuốc đông y, giờ cô đã có thể giẫm nhẹ xuống đất.
“Ăn xong chưa?” Lăng Vân vừa đi được hai bước, đã thấy Lục Thẩm Nhất đi vào.
“Ừ, mình muốn đi rửa hộp cơm.” Lăng Vân nói xong chậm rãi đi về phía trước.
“Không cần.” Lục Thẩm Nhất lấy hộp cơm trong tay cô, sau đó đỡ cô về chỗ ngồi.
Nếu là trước đây, Lăng Vân nhất định sẽ cố chấp tranh luận, nói rằng chân cô đã đỡ hơn nhiều rồi.
Nhưng lúc này, nhìn thấy vẻ mặt vô cùng lạnh lùng của Lục Thẩm Nhất, cô không dám phản kháng.
“Lục Thẩm Nhất, cậu sao thế?” Lăng Vân rối rắm hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi.