Ngày Chim Yến Trở Về

Chương 31



Trong thời gian tập vũ đạo này, mỗi ngày Lăng Vân đều rất cố gắng, thậm chí trong giấc mơ cô cũng thấy cảnh mình và Lục Thẩm Nhất biểu diễn trên sân khấu, có thể nói là 24 giờ không ngừng nghỉ.

Vào tháng 12, ngoài thời gian tập luyện vào lúc chiều tối, còn có thêm hai tiết tự học, cộng thêm áp lực ôn thi cuối kỳ, Lăng Vân có cảm giác như bản thân đang trong năm cuối cấp ba.

Nhưng tất cả những điều này, cô chưa bao giờ thể hiện ra ngoài, cô vẫn luôn tích cực hướng về phía trước.

Trong phòng vũ đạo, điều hòa đang bật ở chế độ nóng, mọi người mặc trang phục biểu diễn, nhìn vào gương, theo nhịp nhạc mà điều chỉnh từng chút một.

“Lăng Vân, đi theo mình.” Lục Thẩm Nhất đột nhiên khoác cho cô một chiếc áo bông, kéo cô đi về phía phòng thay đồ.

Phòng thay đồ khá nhỏ, chỉ có vài người đối diện nhau theo hàng mới có thể đứng được.

“Cơ thể không thoải mái, tại sao không nói?”

Lăng Vân bị câu hỏi đột ngột của Lục Thẩm Nhất khiến cho cô thấy có chút ngượng ngùng, chẳng lẽ anh biết cô bị đau bụng kinh sao?

“Mấy ngày nay không cần tập, nghỉ ngơi đã.” Lục Thẩm Nhất tiếp tục nói, không chút do dự.

“Khoan đã, sao Lục Thẩm Nhất biết được? Mình vẫn luôn cố chịu đựng, biểu cảm hẳn là rất tự nhiên. Chẳng lẽ...?” Lăng Vân đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô thử nhìn ra phía sau một chút, qua khóe mắt dường như thấy có vệt đỏ.

Lăng Vân lập tức đỏ mặt, cô bối rối kéo áo bông xuống che lại, ánh mắt rất không tự nhiên nhìn ra sau, may mà che được.

Lục Thẩm Nhất đứng đối diện cô, nhìn rõ nhất cử nhất động của cô, nhưng trong quá trình này, anh như bị điểm huyệt, không nhúc nhích, cho đến khi biểu cảm của Lăng Vân dần tự nhiên, ngẩng đầu nhìn anh.

“Làm sao bây giờ, trang phục biểu diễn chỉ có một bộ này?” Nghĩ đến chiếc quần nhảy màu trắng tinh có thể vì mình mà không giặt sạch được làm tâm trạng Lăng Vân tụt xuống mức thấp nhất.

Lục Thẩm Nhất không trả lời, anh tiến lên vài bước, sau đó mở tủ quần áo của Lăng Vân, bảo cô mặc áo len vào.

Tuy Lăng Vân làm theo, nhưng vẻ mặt vẫn sầu muộn, không màng đến đau đớn ở bụng dưới.

Thời tiết 8 độ, Lăng Vân bị Lục Thẩm Nhất kéo ra khỏi phòng vũ đạo, không khí lạnh bên ngoài đập vào mặt, Lăng Vân không khỏi co người lại, sau đó, Lục Thẩm Nhất kéo mũ của cô lên.

Tại ngã ba đường, anh kéo cô về ký túc xá.

“Tối nay đưa quần áo đã thay cho mình, mình biết một tiệm giặt ủi không tệ, trước buổi biểu diễn chắc chắn kịp.” Trước cửa ký túc xá, Lục Thẩm Nhất dặn dò.

Lăng Vân ngoan ngoãn gật đầu.

Khi thu xếp quần áo, Lăng Vân lục tung cả tủ mà không tìm thấy một cái túi đục lớn nào.

Không còn cách nào, cô ra khỏi phòng ngủ, muốn hỏi dì quản lý ký túc một chút.

Chỉ là vừa ra khỏi cửa, cô nhìn thấy Lục Thẩm Nhất đang đứng trên bãi cỏ, tay còn cầm một túi đồ.

“Cậu ấy đứng ở cửa đợi mình sao?” Lăng Vân nhớ rõ ràng Lục Thẩm Nhất nói là buổi tối gặp lại.

Cô vội chạy tới, dùng sức mở cửa sắt ra, thời tiết này đứng ở bên ngoài thêm một phút cũng là thử thách cho chiếc áo bông rồi.

“Lục Thẩm Nhất, sao cậu lại ở đây?” Thấy chóp mũi anh đỏ lên vì lạnh, ánh mắt Lăng Vân nhất thời bớt đi một chút ánh sáng.

“Vừa đi siêu thị, mua nhiều quá, cho cậu cái này.” Lục Thẩm Nhất cố gắng tỏ ra tự nhiên.

Chưa kịp để Lăng Vân nói lời cảm ơn, anh đã vẫy tay rồi đi về phía tòa nhà dạy học.

Túi đồ khá nặng, bên trong có một gói đường đỏ lớn, còn có miếng dán giữ nhiệt và vài gói đồ ăn vặt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Dì quản lý ký túc vẫn nhiệt tình như thường, nghe thấy Lăng Vân cần túi, bèn vô cùng thuần thục xé hai cái túi rác màu đen đưa cho cô.

Cái này...

Không trong suốt, dùng được là tốt rồi.

Để phòng ngừa, Lăng Vân còn đựng thêm một túi nilon chuyên dụng của siêu thị bên ngoài.

Trong lớp học, tuy không có điều hòa, nhưng hơn bốn mươi người tụ tập, cửa sổ đóng kín, cũng có thể chịu đựng được.

“Lăng Vân, cậu đi siêu thị à!” Dương Lan Tinh ngạc nhiên hỏi.

Dù sao, bình thường đừng nói là siêu thị, ngay cả kỳ nghỉ nhỏ cô cũng không ra ngoài mua sắm, tiền sinh hoạt ngoài nạp vào thẻ ăn, còn lại đều tiết kiệm hoặc về nhà mua đồ ăn cho Lăng Thành.

Lăng Vân giơ gói đường đỏ trong tay kia lên, “Đúng vậy, đi mua một gói đường đỏ.”

“Đường đỏ? Siêu thị có đường đỏ à? Ở hội thao lần trước, lúc mình đi mua với Chu Hiểu, chủ siêu thị lại bảo bọn mình đến phòng y tế hỏi đó.”

Dương Lan Tinh vừa nói vừa xác nhận lại với Chu Hiểu, vẻ mặt hai người vô cùng tò mò nhìn Lăng Vân.

Lăng Vân tránh né ánh mắt của họ, cô có thể nói mình cũng không biết gì sao?

“Đúng rồi, tớ vừa nói nhầm, trước đó tớ cũng đi siêu thị, nhưng phát hiện ra không có nên mới đến phòng y tế.” Lăng Vân không nghĩ ra lý do nào khác, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc đề tài này.

Dương Lan Tinh tiếp tục hỏi: “Vậy sao cậu lại có túi siêu thị?”

Hai đôi mắt nhìn thẳng vào cô, cuối cùng Lăng Vân vẫn tước vũ khí đầu hàng.

“Đó là Lục Thẩm Nhất đưa cho mình.”

Vừa dứt lời, hai người bèn trêu chọc: “À, Lục, Thẩm Nhất đưa cho cậu à.”

Lăng Vân lập tức đỏ mặt, cúi đầu, đọc “Túy Ông Đình ký”.

“Bài này mình biết, trong đó có một câu mà mình rất thích.”

“Câu gì thế?”

“Túy ông chi ý bất tại tửu, tại hồ sơn thủy chi gian dã.”

Chu Hiểu và Dương Lan Tinh giống như đang nói tướng thanh [*], một người đỡ lời, một người tâng bốc, một người phá trò.

[*] Tướng thanh: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt

Lăng Vân bị hai người làm phiền, lấy cớ đi vào nhà vệ sinh. Cô đi dọc hành lang, trong lòng nghĩ về những chuyện vừa xảy ra.

“Rõ ràng là Lục Thẩm Nhất cố ý mua, vậy tại sao lại nói là mua thừa?”

“Sợ mình có gánh nặng tâm lý à?” Lăng Vân cảm thấy lời giải thích này rất hợp lý, nỗi lo lắng trong mắt ngay lập tức tan biến.

Chạng vạng, lúc dạy kèm, Lăng Vân do dự mãi, không biết nên đưa bộ trang phục biểu diễn cho Lục Thẩm Nhất như thế nào. Cái túi trắng đen đó được Lăng Vân giấu ở bên cạnh bàn.

Cho đến khi Lục Thẩm Nhất giảng xong câu cuối cùng, Lăng Vân vẫn giả vờ không hiểu, kéo dài thêm vài phút.

“Lục Thẩm Nhất, ngày mai gặp nha.” Lăng Vân vẫn chưa dám nói ra.

“Ừ.”

Sau đó, Lục Thẩm Nhất rất tự nhiên cầm lấy cái túi bên cạnh bàn, sau đó nói với Lăng Vân: “Đi đây.”

“Lục Thẩm Nhất nhìn thấy lúc nào vậy?”

. . .

Còn mười ngày nữa là đến buổi biểu diễn đêm Giao thừa, giáo viên Âm nhạc của trường đã đặc biệt xem xét từng tiết mục mà các câu lạc bộ chuẩn bị.

Tiết mục biểu diễn nhảy đường phố của Lục Thẩm Nhất và Lăng Vân được duyệt, tổng kết lại chính là trai đẹp gái xinh.

Bên trong sân thể dục đang được dựng sân khấu, mấy ngày nay trường học liên tục vận chuyển từng xe thiết bị, ánh sáng, màn hình chiếu, âm thanh. . .

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ngoài ra, Chu Đình Thâm còn tiết lộ trước rằng buổi biểu diễn sẽ được phát trực tiếp toàn bộ.

Bây giờ Lăng Vân càng thêm áp lực, dù các động tác nhảy đã trở thành ký ức cơ bắp.

Đêm Giáng sinh, các bạn trong lớp chia táo cho nhau, trường cấm tổ chức lễ hội nước ngoài, cho nên không khí lễ hội trong lớp gần như không có.

Sáng sớm, Lăng Vân đã nhận được một quả táo, bên ngoài là một hộp quà màu đỏ.

Ngày hôm đó, Dương Lan Tinh đến rất sớm, Lăng Vân rất tự nhiên cho rằng đó là quà cô ấy tặng.

Đối với Lăng Vân, đêm Giáng sinh là một ngày rất bình thường, vì mỗi lần Vương Vi đều chuẩn bị sẵn trái cây cho cô trong hai suốt tuần, táo thì ngày nào cô cũng ăn.

Ngày 25 tháng 12 này đặc biệt ở chỗ, đó là sinh nhật của Lăng Vân.

Sáng sớm, Lăng Vân tự nấu cho mình một bát mì trường thọ, bên trong còn bỏ thêm một quả trứng.

Năm ngoái, điều ước sinh nhật của cô là thi đậu vào một Trường THPT tốt, còn năm nay, Lăng Vân hy vọng được làm bạn cùng bàn với Lục Thẩm Nhất trong năm lớp 11.

Lăng Vân luôn như vậy, điều ước sinh nhật qua các năm, cơ bản đều liên quan đến việc học.

Ngày hôm nay, Lăng Vân không nhận được bất kỳ lời chúc mừng sinh nhật nào, dù sao cô cũng chưa từng nói với ai về ngày sinh của mình.

Cô vốn tưởng rằng, chạng vạng tối sẽ giống như thường ngày, đầu tiên là nghe Lục Thẩm Nhất giảng bài, sau đó là luyện nhảy.

Sau khi ăn tối xong, Dương Lan Tinh kéo Lăng Vân vào phòng học đa phương tiện, nói mình làm rơi đồ ở đó.

Cửa phòng học mở ra, rèm cửa vây quanh bốn phía, một mảnh tối đen.

Lăng Vân đứng ở cửa, với tay muốn bật đèn.

“Happy birthday to you, happy birthday to you.” Tiếng hát vang lên trong phòng học, con số 17 sáng lên.

Đèn bật sáng, bốn người xuất hiện trong tầm của cô là Dương Lan Tinh, Chu Hiểu, Vương Giai Dao và Đinh Hủy.

“Thọ tinh, hãy ước nguyện rồi thổi nến nào.” Chu Hiểu bước lên trước, đẩy Lăng Vân đến trước bánh kem.

Lăng Vân vẫn đang đắm chìm trong bất ngờ, tất cả đều quá không chân thật.

“Sao các cậu biết hôm nay là sinh nhật mình?” Khi ăn bánh kem, Lăng Vân không nhịn được hỏi.

“Mình, đại sư Dương bấm đốt ngón tay tính toán, chuẩn không cần chỉnh chưa?” Dương Lan Tinh giả vờ thần bí nói, ngón tay đong đưa.

Nếu là trước đây, Lăng Vân chắc chắn sẽ không tin, nhưng giờ cô thực sự không nghĩ ra khả năng nào khác: “Quá chuẩn!”

Phòng học tràn ngập tiếng cười, sau một lúc bị truy hỏi, Lăng Vân mới biết Dương Lan Tinh vô tình nhìn thấy trên tờ giấy thu thập thông tin học sinh, nên lén chuẩn bị một bất ngờ cho cô.

Lăng Vân tự nhận mình là người hướng nội, không giỏi giao tiếp, nên sẽ không có bạn bè, bây giờ cô có thể có được một nhóm bạn thân như vậy, trong lòng rất vui.

Cửa phòng học đột nhiên bị mở ra, Lục Thẩm Nhất cầm sổ ghi chép bước vào.

Bốn người vừa vặn chạm mặt Lục Thẩm Nhất, ánh mắt anh dừng lại trên người Lăng Vân, chính xác hơn là trên chiếc mũ sinh nhật trên đầu cô.

Lăng Vân vội lau kem trên mặt, bắt đầu dọn dẹp đồ trên bàn, ba người còn lại thấy vậy cũng giúp cô thu dọn.

Phòng học nhanh chóng chỉ còn lại Lăng Vân và Lục Thẩm Nhất.

“Hôm nay là sinh nhật cậu à?” Lục Thẩm Nhất chỉ vào chiếc mũ trên đầu Lăng Vân, không thể tin được hỏi.