Đang say trong giấc ngủ, bỗng tử thần ghé thăm.
Đây là câu nói đúng nhất vào lúc này của thư kí Phong.
Giấc ngủ bình yên của anh đã bị tiếng chuông điện thoại phá nát, lại còn là giọng lạnh như băng:
\-Tôi cho cậu nửa tiếng tìm ra hung thủ gây ra vụ tai nạn ở đường Z.
Ai lại có thể vui vẻ khib bị gọi dậy nữa đêm được chứ, anh thư kí phàn nàn:
\-Boss à! giờ này đã hơn một giờ sáng rồi đó.
Tinh Anh rõ ràng là đang rất đáng sợ:
\-Cậu có hai lựa chọn.
Hoặc là làm theo lời tôi hoặc là tự giác nghĩ việc.
\-Được rồi, được rồi, tôi chọn ý thứ nhất.
Anh là sếp, anh nói gì cũng được.
\-Còn nữa, bắt Lâm Yến Phương đem đến ngôi nhà phía tây cho tôi.
Nói xong thì Tinh Anh cũng tắt máy.
Thư kí Phong đầy khó hiểu, hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu anh.
Lâm
Yến Phương chẳng phải là giám đốc dự án của Hứa thị sao? Tại sao lại bắt? vụ tai nạn gì đây? tại sao không cho tôi một giấc ngủ bình yên chứ? Nhưng câu trả lời duy nhất chính là làm theo lời boss.
Không hổ danh là cánh tay đắc lực của Tinh Anh, rất nhanh chóng anh thư kí đã thu thập được thông tin mà boss của anh cần.
Anh miệt mài tìm thông tin trên mọi mặt trận, tìm ở cục giao thông, trên mạng, camera an ninh,......Cuối cùng là tổng hợp lại.
Bỗng nhiên anh cảm thấy mình là một người thật quan trọng nếu nhìn về nhiều mặt.
Địa điểm căn nhà phía tây thẳng tiến.
Còn Tinh Anh, anh đã nhanh chóng chạy căn nhà phía tây.
Bởi vì người anh cần gặp đã được đem đến đó.
Một lần nữa chúng ta phải khen anh thư kí làm việc rất hiệu quả kia rồi nhỉ? Tinh Anh một thân lạnh lùng, mang đầy không khí áp bức bước vào.
Xung quanh, những người mặc vest đen đứng thành hai hàng nghiêm trang, cúi đầu kính cẩn gọi:
\-Boss!
Căn phòng nhanh chóng trở nên quá mức im lặng.
Dường như người bị trói trên ghế muốn thay đổi không khí ngột ngạt ở đây một chút:
\-Chẳng phải mới vừa hất em ngã sao? giờ thì hối hận, nhớ em rồi phải không?
Tinh Anh mặt không biến sắc, giọng nói lại lạnh thêm vài phần, mắt nhìn thẳng người phụ nữ trước mặt:
\-Chẳng phải cô đã đoán được lí do tại sao mình lại bị đem đến đây rồi hay sao?
\-Lí do? em đã nói rồi mà.
Anh nhớ em.
Anh tức giận đập mạnh tay xuống bàn, nhìn Lâm Yến Phương bằng ánh mắt đằng đằng sát khí:
\-Cô cảm thấy tôi đang đùa với cô hay sao? Còn tiếp tục nữa tôi cũng chẳng ngại để cô căm miệng luôn đâu.
Tôi hỏi cô những chuyện này đều do cô gây ra hay là có người đứng sau?
\-Ha, nực cười.
Anh thông minh như vậy thì tự mình đón đi.
Tinh Anh dần mất kiên nhẫn, tiến đến bóp lấy cổ Lý Minh Nguyệt.
Giọng nói đầy vẻ nguy hiểm, áp bức, ngữ khí như muốn giết người:
\-Cô đừng có mà trêu đùa sự kiên nhẫn của tôi.
Đã đụng đến người quan trọng nhất của tôi thì cũng nên hiểu được sẽ nhận kết cục thế nào chứ.
Cái mạng này của cô là do cô tự quyết định.
Lý Minh Nguyệt mặt đầy sợ hãi, trước này cô chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của anh.
Vừa khó thở lại vừa sợ, cô nói lắp bắp:
\-Anh...thả...ra...em sẽ nói.
Tinh Anh buông tay, Lý Minh Nguyệt thở dốc, tay xoa vào vết bầm đỏ trên cổ:
\-Em thực sự không biết kẻ thực sự chủ mưu chuyện này là ai.
Người đó bắt cha mẹ ra uy hiếp, em cũng không có lựa chọn nào khác, phải làm theo ý người đó, quyến rũ anh ,dụ anh đến địa điểm đã được sắp đặt.
Mỗi lần nhận nhiệm vụ là mỗi người khác nhau, cho nên em thật sự không biết kẻ đứng sau thực sự là ai.
Tinh Anh không nói thêm câu nào, chỉ ra lệnh nhốt Lý Minh Nguyệt vào một căn phòng và không được nói với cô ta bất cứ chuyện gì.
Mọi người cũng nhanh chóng ra ngoài.Tinh Anh một mình trong căn phòng, anh đến sofa ngồi xuống, vẻ mặt u sầu, tâm trí hỗn độn.
Cuối cùng những chuyện này là do ai làm?
Cũng là lúc này thư kí Phong bước vào với những kết quả điều tra:
\-Boss, phu nhân....!
Trên khuôn mặt Tinh Anh chứa đầy sự mệt mỏi, anh ra lệnh:
\-Báo cáo kết quả.
\-.....!
Làm việc cho Tinh Anh bao nhiêu năm, nhưng đây là lần đầu tiên thư kí Phong cảm thấy boss của mình có bộ dạng thê thảm bất lực như bây giờ.
Anh nhanh chóng đem tài liệu đặt lên bàn, bắt đầu báo cáo:
\-Đây là đoạn clip ở khu vực mà phu nhân gặp tai nạn.
Sau khi phân tích và phán đoán ban đầu của cục cảnh sát thì đây là cố tình.Tôi đã cố gắng hết sức tìm ra hung thủ trong đoạn clip này và điều tra hơn 1 triệu người đang sống ở thành phố này thì tất cả các đầu mối hướng đến một người, mà người này có cả động cơ để gây án.
\-Là ai?
\-Là em họ của phu nhân - Trần Nhung.Tôi đoán có động cơ gây án là lúc phu nhân lấy lại TIM và buộc Trần Hào vào tù.
Tôi đã đem cô ta đến cục cảnh sát rồi.
Tinh Anh lập tức đứng dậy đi đến hướng cửa:
\-Chúng ta đến đó.
\-Rõ.
CỤC CẢNH SÁT
Với địa vị hiện tại thì không quá khó để Tinh Anh đến phòng tra hỏi.
Trần Nhung nhìn người đàn ông thanh lịch mà cô từng ao ước có được đang đứng trước mặt mình, cô không nói gì.Tinh Anh lạnh lẽo hỏi:
\-Tại sao lại làm ra những chuyện này? An Thiên là chị cô.
Trần Nhưng cười mỉa mai:
\-Chị? nếu là chị thì tại sao cô ta lại khiến gia đình tôi thê thảm đến bước này, cha đi tù, mẹ thì bệnh, còn tôi thì phải làm ở một công ty không có danh tiếng.
Chờ vào từng đồng tiền lương ít ỏi kia để sống qua ngày.
Tinh Anh lắc đầu, cười khinh bỉ:
\-Thê thảm? cô có biết tại sao Trần Hào lại được giảm án không? là do vợ tôi giúp hắn ta, nhờ luật sư giảm án.
Căn nhà hiện giờ cô ở mặc dù không hoa lệ như căn nhà trước kia nhưng cô không cảm thấy nó rất rẻ và tiện nghi sao? cũng là do cô ấy âm thầm giúp đỡ, nội thất trong đó cũng một tay cô ấy chọn.
Còn nữa, công việc mà cô có được là do cô ấy giúp, với số kinh nghiệm ít ỏi kia cô nghĩ mình có thể được nhận vào hay sao? Còn nực cười hơn nữa là cô ấy đã mua công ty đó để làm hồi môn hoặc ít ra cũng là phần thưởng nếu cô làm việc tốt.
Cô ấy không nói cho ai biết ngay cả tôi, nếu như tôi không cho người điều tra chắc có lẽ cũng chẳng ai biết đâu.
Trần Nhung không tin được vào những gì mình nghe được:
\-Không, tôi không tin.
Anh nói dối.
Tinh Anh đứng dậy nói xong rồi bước đi:
\-Cô không tin cũng được, nhưng tôi nói cho cô biết, cuộc sống này không đơn giản như cô nghĩ đâu.
Cô nghĩ rằng những gì bây giờ cô có đều là tự nhiên hết sao? thật nực cười.
Cô không xứng đáng để An Thiên quan tâm đến.
\-........!
\-Cứ ở đó mà suy nghĩ đi.
Tinh Anh đi được vài bước thì Trần Nhung lên tiếng:
\-Là Hứa Như bảo tôi làm việc này.
Nói xong câu đó, Trần Nhung lặng lẽ theo cảnh sát về phòng giam.
Dường như nước mắt cô đã rơi.