Để có thể hiểu rõ về chương này thì các bạn có thể quay lại chương 25 nhe!
Giờ thì chúng ta bắt đâu từ lúc các cô gái đang trò chuyện sau đó nhìn ra cửa thì thấy ba thân người đàn ông với ba bộ dạng khác nhau: một thì cười tươi, một thì tức giận, người còn lại khóc không ra nước mắt.
Sáu người cứ vậy mà gặp nhau, có điều ngoài cặp An Thiên và Tinh Anh ra thì hai cặp còn lại hầu như không nói gì.
Để thoát khỏi bầu không khí quái dị này An Thiên liền rủ mọi người đi ăn chiều.
Tất nhiên không ai từ chối.
Đến nhà hàng, cũng chẳng ai nói với nói chuyện với nhau.
An Thiên thực sự là kêu trời không thấu...................cô làm chuyên gia tâm lí cho đã giờ thì tự thấy bản thân như trò hề vậy đó, rất may mắn là ông chồng nhà cô có ở đây, không thì đừng nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra.
Chẳng biết thế nào đến tối mấy cô nàng đòi đi uống rượu.
Mặc sức cho ba người đàn ông ngăn cản, cuối cùng vẫn phải chịu khuất phục :
\-Hôm nay bọn em làm chủ.....!
Uống uống uống.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Nhạt quá, chúng ta tua nhanh đến đoạn làm lành luôn đi.........!
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
An thiên cùng Tinh Anh đã lấy cớ chuồn trước, cách tốt nhất để các cặp đôi làm lành là để họ có không gian riêng tư.
Nghĩ như vậy nên An Thiên đã giả say cùng chồng cao chạy xa bay, để lại ánh mắt đầy sát khí của hai cô bạn thân.
Để không quá thảm khi gặp lại, cô đã nhanh chóng gửi đến cho hai đứa bạn của mình dòng tin nhắn: MÌNH CHỈ MUỐN TỐT CHO HAI CẬU THÔI!!!
-------------------
Bắt đầu từ cặp Hạ Băng - Trí Vĩ nào!
Chỉ còn lại hai người trong quán, Hạ Băng di chuyển đến quầy bar được cô cho là khá im lặng ở gần đó.
Ra hiệu cho người pha chế lấy một ly cocktail.
Trí Vĩ ngồi cạnh cô, anh hỏi :
\-Tại sao em lại tự ý nghỉ việc?
Hạ Băng không nói gì, chỉ nhìn theo động tác pha chế của nhân viên.
\-....!
Trĩ Vĩ chau mày, nhìn Hạ Băng với ánh mắt bất lực:
\-Làm thư kí của anh rất vất vả sao? hay là em không muốn làm thư kí của anh?
Ngay lập tức Hạ Băng đính chính.
Cô quay sang đối mặt với anh:
\-Không, làm thư kí của anh cũng không phải không muốn.
Chỉ là em có lý do riêng...!
Ánh mắt anh thâm thúy trước ánh đền mờ của quầy bar, có vẻ rất đau lòng:
\-Vậy tại sao không một lời mà từ chức?
Bắt gặp ánh mắt này của anh, Hạ Băng không biết nên làm thế nào, cô chỉ biết tránh đi, nói nhỏ:
\-Bởi vì em nhận ra mình đã phạm sai lầm mà ngay chính bản thân cũng không thể nào ngờ đến.
Anh vẫn không hiểu:
\-Em vẫn làm việc rất tốt?
Hạ Băng nhận lấy ly cocktail nhấp lấy một ngụm, thở một hơi dài thường thượt:
\-Anh không hiểu đâu.
\-Sao lại không?
\-Em kể anh nghe một câu chuyện!
\-....!
Hạ Băng nhìn vào ly cocktail trong tay, nhìn thứ chất lỏng màu hổ phách đang chao đảo trong ly, cô đang suy nghĩ mình nên bắt đầu kể câu chuyện đó như thế nào đây.
Lặng một hồi cô bắt đầu kể:
\-Có một cô gái rất mạnh mẽ, cô có những gì người ta mong muốn trên đời, có gia đình hạnh phúc, có những người bạn rất thân, chỉ thiếu một tình yêu trọn vẹn thôi.
Vốn dĩ nói vậy bởi vì thực chất cô ấy chưa yêu ai bao giờ.
Cho đến khi cô gặp anh.
Cô gặp anh nhờ một buổi tiệc với đám bạn.
Sau đó cô lại tình cờ gặp anh ở một công ty cô đang thực tập, người đó còn là sếp.
Sau một thời gian tiếp xúc, cô gái này bỗng cảm thấy mình có gì đó khác lạ khi ở gần chàng trai này.
Cho đến một hôm, nghe được những đồng nghiệp nữ khác đang bàn tán về mình.
Họ nói cô và sếp có quan hệ mập mờ, nói cô quyến rũ anh vì tài sản anh ta, nói cô muốn lợi dụng anh ta để từ một con gà biến thành phượng hoàng.
Lúc đầu cô gái không quá chú tâm vào những lời nói này, nhưng về sau cô lại nhận ra tình cảm mình dành cho người sếp này.
Biết bản thân mình không xứng với anh, cô đã chọn cách rời xa.
Cô không muốn mối tình cảm này trở thành rắc rối đối với anh.
Anh nói xem cô gái này có phải là rất thông minh không?
Nghe đến đây Trí vĩ có vẻ đã mập mờ đoán ra điều gì đó, anh dứt khoát nói hai từ:
\-Ngu ngốc.
Nhất thời không tin được Trí Vĩ sẽ nói như vậy.
Hạ Băng chỉ biết cuối xuống nhâm nhi ly rượu trong tay.
Không ngờ anh lại có phản ứng như vậy.
Có lẽ anh nói đúng chăng? Cô thực sự rất ngu ngốc.
Phải, thực sự rất ngốc.
Trí vĩ nhanh chóng xoay người Hạ Băng hướng về mình, mạnh mẽ giữ chặt vai cô, ép cô phải nhìn mình:
\-Em............anh thực sự không biết nên nói thế nào với em....rõ ràng anh mới chính là người phải chịu khổ sở vì
tình như thế nào lại biến thành em rồi? Em thực sự rất ngốc, ngốc đến nỗi làm anh đau lòng.
Em nghĩ em làm thư kí của anh là tình cờ thôi sao? Em nghĩ rằng đi đến đâu anh cũng một mực mang theo em là do công việc thôi hay sao? Em nghĩ anh đặc biệt giới thiệu với mẹ anh chỉ là trò che mắt người lớn phải không? Tất cả đều là chủ ý của anh, vì muốn giữ riêng em cho mình anh, muốn đánh dấu chủ quyền, muốn những thằng đàn ông khác đừng bao giờ có cơ hội nghĩ đến em....!
Nói chưa xong thì Hạ Băng đã nhanh chóng bịt miệng anh lại.
Cô hiện giờ không thể tiếp thu được nữa, mọi chuyện thực sự đã đến quá đột ngột.
Bất giác Trí Vĩ giữ chặt lấy tay cô, nhanh chóng hôn lên môi cô một nụ hôn.
Nụ hôn cũng không quá lâu, nhưng nó cũng đủ làm cho Hạ Băng không còn sức lực.
Cô nhìn anh với ánh mắt mơ màng, cũng đầy quyến rũ.
Trí Vĩ không đợi cô kịp tỉnh táo anh nói ngay:
\-Đừng bao giờ rời xa anh nữa được không?
Toàn thân Hạ Băng bây giờ dường như không còn một chút sức lực nào, đầu óc gần như tê dại, ngay cả nói cũng không thể, chủ yếu là không biết nói gì:
\-.......!
Trí Vĩ mất kiên nhẫn, hù dọa
\-Em không đồng ý anh liền hôn em tiếp tục.
\-Em...........đồng ý!
Trí Vĩ rất ranh mãnh nói thêm:
\-Đây là lựa chọn đúng đắn nhất trong cuộc đời em đó.
Nếu em đã đồng ý thì ngày mai chúng ta liền về nước đăng kí kết hôn!
Hạ Băng vừa mới tỉnh táo được một chút thì đầu óc lại trở nên mụ mị:
\-Em từ lúc nào đồng ý cưới anh, lại còn đăng kí kết hôn?
\-Chẳng phải em nói không rời xa anh hay sao.Thì đó.
Đối với anh câu nói đó là lời cầu hôn.
\-Anh trai à, đừng có mà học theo cái tên Tinh Anh kia, em không có mà dễ dãi như An Thiên đâu.
Trí Vĩ cười nham hiểm, nhìn cô:
\-Anh có thể cưỡng hôn em ở đây, thì những việc khác anh cũng không ngại làm đâu.
Em có thể thử!
Hạ Băng đẩy anh ra:
\-Anh là lưu manh! Em cảm thấy mình tự đào hố cho mình rồi.
\-Em quá khen rồi.
Trong suốt thời gian qua, Hạ Băng cũng nhận ra thêm một điều, rất sâu sắc.
Đừng bao giờ cãi nhau với tên này, vì chẳng bao giờ cô thắng cả.
Im lặng là vàng.
\-..............!
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Giờ thì đến lượt cặp Như Ý và Trĩ Viễn nào!
Như Ý đã nhanh chân chạy theo anh mình nhưng đáng tiếc là không kịp bởi cái tên theo đuôi này.
Trí Viễn đã bắt lấy tay cô kéo một cái để ôm cô vào lòng.
Như Ý vừa đấm vào ngực anh vừa la:
\-Anh bỏ ra, bỏ em ra nhanh lên, em không muốn nhìn thấy mặt anh.
Dù cho Như Ý có đánh chửi thế nào Trí Viễn vẫn không buông ra.
Đợi đến khi thấy người trong lòng mình đã hết sức thì anh mới lên tiếng:
\-Tại sao lại bỏ đi mà không nói với anh?
Như Ý có lẽ đang rất giận, nhân lúc này đẩy anh ra, khoanh tay hỏi:
\-Anh là gì mà em phải nói?
Trĩ Viên bất lực:
\-.....Em đừng có vô lí vậy chứ, anh luôn phải đoán suy nghĩ của em.
Sao em không nói ra luôn đi.
Em cũng thích anh đúng không? Nhưng bao nhiêu lâu nay anh theo đuổi em em vẫn không đồng ý.
Vậy thì em nói đi tại sao lại như vậy?
Lần này thì Như Ý tức giận đùng đùng thật rồi, nói sạch tiếng lòng một lần luôn:
\-Em vô lí? Anh nói anh biết em thích anh, đúng em thích anh, không, còn hơn cả thích nữa kìa.
Nhưng anh không hiểu được thứ tình yêu mà em cần.
Em cần sự an toàn, anh có không? Em không muốn người mình yêu lúc nào ở xung quanh cũng toàn là các cô gái.
Không muốn người mình yêu lúc nào cũng có thể cười nói với họ.
Như vậy là sai sao?
Trĩ Viễn ngay lập tức đáp lại:
\-Em nói không sai, nhưng những thứ em nói anh không có.Trước tới nay, trong mắt anh chỉ có em.
Như Ý cười, trong đầu cô nhớ lại ngày hôm đó:
\-Ha....vậy em hỏi anh, người phụ nữ cùng anh lôi lôi kéo kéo, cười cười nói nói trong buổi tiệc hôm trước là ai?
\-.....!
Thấy Trí Viên im lặng, trong lòng cô dường như rất đau, cố gắng không để nước mắt chảy, cô gắng gượng hỏi:
\-Không nói được đúng không?
Như Ý cười khổ rời khỏi vòng tay Trí Viễn.
Chưa đi được mấy bước thì đằng sau, anh nói:
\-Đó là chị họ của anh.
\-......chị họ?
Lập tức cô đứng khựng lại, anh nói tiếp:
\-Anh nhớ là anh đã có nói với em một lần rồi mà.
\-.....!
Trí Viễn rất nhanh đứng trước mặt cô, không giấu được vẻ tức giận:
\-Em ghen với chị họ anh mà không cần nghe anh giải thích?
\-....!
Như Ý chỉ biết im lặng, vì hình như lời anh nói là sự thật, mấy ngày nay là cô hiểu lầm anh sao? Tai hại thực sự mà.
Để thoát tội, cô còn một chiêu duy nhất thôi, phải nhanh chóng tung ra cứu cái mạng nhỏ này.
Vừa nghĩ thì lập tức hành động, nào có ngờ cô tự chuốc họa vào thân.
Người ta nói bạn lâu ngày thường thì cũng sẽ có lúc giống nhau,Trí Viễn cũng vậy, anh liền giờ trò:
\-Em cảm thấy mình nên làm thế nào để anh nguôi giận?
Vừa nói hành động của anh đã lập tức làm Như Ý hiểu.
Anh chỉ chỉ tay vào má mình.
\-........!
Như Ý đành chịu, cô tiến lại gần sau đó nhón gót chân hôn lên má Trí Viễn một cái.
Nhưng nào có ngờ anh nói hai từ không đủ liền giữ chặt cô dùng hết sức hôn lấy đôi môi mềm mại.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Quay lại cặp đôi bình yên nhất hôm nay xíu nào!
Tinh Anh tắm xong, bước ra ngoài nhìn vợ mình với ánh mắt đầy mong đợi:
\-Vợ à! anh cảm thấy cả tuần nay sống không bằng chết.
An Thiên thản nhiên nhìn anh:
\-Chẳng phải anh vẫn tốt đó sao?
\-Em đây là cố tình không hiểu sao?
An Thiên giả ngơ, hỏi anh:
\-Hiểu gì?
Đúng thật rất bật lực.
\-....!
\-Mai em phải đi chơi ngày cuối với tụi Như Ý.
\-Không cần đâu, anh thấy họ sớm đã làm lành rồi.
\-Nhưng mà em muốn đi chơi.
\-Vậy buổi chiều đi.
\-Em mệt lắm, muốn ngủ.
\-Xong rồi sẽ ngủ, mai vẫn còn buổi sáng để nghỉ ngơi.
\-Em không muốn.
\-Anh muốn.
\-Em có thể từ chối nữa không.
\-Không thể.
\-........!
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Một đêm đầy bình yên lại trôi qua rồi!
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Kết thúc phiên ngoại!