Mọi người đồng loạt nhìn về phía Như Ý và Hạ Băng.
Hạ Băng một mực từ chối:
\-Em cảm thấy mình ngồi ở đây là được rồi,...nên chỗ ấy dành cho bạn khác cần hơn đi ạ!
Tưởng đã có thể từ chối rồi, nhưng nào ngờ, đến cả thầy hiệu trưởng cũng lên tiếng:
\-Thầy thấy hai em không nên phụ lòng tốt của cậu ấy.
Nếu vẫn còn chỗ thì cứ lên đây ngồi, sẽ dễ trao đổi hơn.
Hiệu trưởng cũng lên tiếng rồi, chẳng lẽ lại từ chối, như vậy chẳng khác nào chẳng coi ai ra gì.
Hạ Băng bất đắc dĩ cùng Như Ý đổi chỗ ngồi.
Ngặt một cái nữa là chỗ ngồi là nơi trung tâm, trực diện nhìn lên.
Đúng là khóc không thành tiếng.
Như Ý nhìn thái độ của Hạ Băng lại quay sang nhìn Trí Vĩ.
Cô thì thầm:
\-Ánh mắt của anh ấy hình như không đúng lắm....chẳng lẽ....có ý đồ từ trước?
Suy nghĩ một chút cô mới hốt hoảng, lại suy nghĩ:
\-Nếu như vậy thì chẳng phải mình sắp mất một đứa bạn tri kỉ nữa sao? Hạ Băng à! Cậu chẳng lẽ lại sắp nối gót An Thiên bỏ mình sao?
Như Ý bực bội nhưng rồi cố gắng phủ nhận:
\-Không không, tên Trí Vĩ này suốt ngày lạnh như tờ tiền, ai mà yêu cho nổi.
Hạ Băng chính là thích kiểu nam thần ấm áp có thể xoa dịu tâm hồn mạnh mẽ.
Anh ấy chắc chắn không thể, cái tên gần ba mươi tuổi đầu rồi mà chưa có mảnh tình vắt vai, không có tiền đồ, chắc chắn không thể.
Như Ý đinh ninh như vậy rồi vui vẻ tiếp tục công việc.
Nhưng tất nhiên không thể hoàn toàn cho qua được.
Hi Hi.
Mọi chuyện có vẻ vẫn ổn cho tới khi:
\-Để trả lời cho vấn đề này, tôi sẽ mời một bạn trả lời thử xem em ấy sẽ hiểu thế nào nhé! Để xem nào.
Hay là mười bạn nữ này đi.
Ánh mắt mọi người lần nữa hướng theo động tác Trí Vĩ.
Hạ Băng bất an, xác nhận lại:
\-Là em?
Trí Vĩ vẻ mặt đầy vui vẻ, tươi cười đáp lại:
\-Phải? Em nghĩ thế nào về vấn đề này?
Hạ Băng đứng lên, nói bằng suy nghĩ của bản thân, nói một cách đầy tự tin và lưu loát.
Khi đã trả lời xong cả khán phòng mọi người dường như đều im lặng, ngẩn người ra, tiếp sau là một tràng pháo tay.
Hạ Băng ngây người, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ, đành cúi đầu xuống.
Như Ý bên cạnh bắt đầu luyên thuyên bạn mình giỏi thế nào?
Trí Vĩ tâm tình hình như tốt lên khong ít.
Anh tiếp tục với những nguyên tắc và các ví dụ về chủ đề mà mình mang đến.
Có điều đến phần trả lười câu hỏi lại cứ nhắm đến Hạ Băng mà hỏi.
Người khác không biết lại nghĩ hai người có gì cũng nên? Nếu không thì có cách nghĩ thứ hai là Hạ Băng đã gây chuyện gì nên mới bị người ta nhắm đến như vậy? Hạ Băng cũng không biết mình đã làm gì sai mà bị thế này? Chỉ trách cô xui thôi.
Có điều, một điều chắc chắn hơn đó là Trí Vĩ đã thành công gây cho Hạ Băng cái nhìn không mấy tốt đẹp rồi.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Giờ ăn trưa, hai cô nàng thẳng tiến đến cantin trường.
Như Ý với cả Hạ Băng trước mắt bây giờ một lòng với đồ ăn rồi, quẹt cũng sắp hết tiền trong thẻ, đồ ăn đem ra đầy một bàn..mà chỉ có hai người ăn.
Như Ý nhìn bàn thức ăn, sau đó lị nhìn Hạ Băng hỏi:
\-Châm ngôn hiện tại là gì?
Hạ Băng rất nhanh chóng trả lười, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc:
\-Ăn trước đã, giảm cân tính sau!
Dao nĩa đâu đó đã sẵn sàng, hai cô nàng vô cùng thanh lịch thưởng thức đồ ăn. Như Ý thỏa mãn nói:
\-Aiza, chỉ có lúc này mới giống thiên đường thôi! Tiếc là không có An Thiên.
Hạ Băng hưởng ứng theo, trong khi dừng tay uống nước:
\-Cậu nói đúng đó, thiếu mất một miệng ăn, hơi buồn.
Kì nghĩ tới bay qua bển với cậu ấy.
Được dịp, Như Ý thăm dò Hạ Băng về ấn tượng với Trí Vĩ:
\-Nè, mình hỏi cậu.
Cậu đối với anh Vĩ có cảm giác như thế nào?
Hạ Băng mới uống thêm một ngụm nước xém nữa lại bị sặc.
Từ lúc nước tới giờ hai lần sặc hình như đều từ Như Ý mà ra thì phải.
Hạ Băng nhanh chóng rút giấy lau miệng, nhìn Như Ý với ánh mắt khó hiểu:
\-Sao lại hỏi như vậy?
Như Ý ngập ngừng:
\-Dường như, mình thấy anh ấy....thích...!
Chưa kịp nói hết thì phía sau có tiếng la.
Đám nữ sinh phía cửa không biết gặp gì mà bấn loạn đến vậy.
Nhìn kĩ lại liền hiểu.
Chưa nhắc tào tháo đã đến rồi.
Như Ý liền an phận im lặng không nói thêm gì nữa.
Hạ Băng không có phản ứng gì, một lòng với ăn uống.
Mặc cho vẻ mặt yêu nghiệt kia làm bao nhiêu con tim loạn nhịp thì con tim của Hạ Băng lại hướng về miếng bánh dâu tây yêu thích trước mặt.
Cứ ngỡ an ổn như vậy thì sẽ được bình yên, ai lại ngờ họa đến rồi.
\-Chào, hai em đang ăn trưa?
Như Ý thờ ơ:
\-Nhìn là biết rồi.
Nhưng có điều gặp được anh ở đây cũng thật là kì lạ, hiếm có ghê a.
Đã vậy còn có cái người phía sau nữa.
Phải, phía sau là người nào đó...Nghe Như Ý nói liền biết cô đang ám chỉ mình, Trí Viễn buồn bực:
\-Lại không muốn gặp anh? Em thật là, vẫn không chấp nhận anh.
Hay là em nói thẳng ra đi, em muốn anh thế nào mới chịu chấp nhận anh?
Như Ý tức giận:
\-Thay vì hỏi em thì anh tự tìm ra đi, như vậy sẽ có ý nghĩa hơn đó.
Hạ Băng nhanh chóng ăn gần hết nửa miếng bánh sau đó mới giải quyết vấn đề.
Trước tiên đạp chân Như Ý một cái nhắc nhở.
Sau thì xoay qua chào hỏi, rồi đánh bài chuồn đi:
\- Hiếm khi thấy hai anh đến trường đại học\, mong là hai anh có ấn tượng tốt với trường\, nếu được thì tụi em sẽ dẫn các anh đi tham quan vài chỗ đẹp của trường\.
Có điều\, ngại quá\, e là tụi em không thể rồi\, vì tụi em sắp đến tiết học tiếp rồi\, khá là quan trọng\.
Nên\.\.\.em với Như Ý xin phép đi trước\.\.\.\.
Hạ Băng nhìn vẻ mặt hai người đối diện.
Trí Viễn đang giận dỗi với Như Ý nên tạm bỏ qua.
Còn Trí Vĩ mới là vấn đề lớn.
An không nói gì, chỉ một mực nhìn cô, khiến Hạ Băng không ít phần khó xử.
Cô tiếp tục:
\-Hôm nào có dịp tụi em dẫn hai anh đi tham qua trường nhé! Hay là vầy đi.
Em mời cà phê để bồi tội.
Hai người cứ ngồi đây, em đi kêu cà phê rồi kêu người ta mang lại.
Lại tiếp tục nhìn sắc mặt.
Trí Vĩ nhếch miệng cười, thôi thì không làm khó cô nữa, anh nói:
\-Như vậy cũng được!
Hạ Băng cười gượng.
kéo Như Ý đi.
Trước khi ra khỏi canteen thì như lười hứa, dặn dò cà phê.
sau đó chạy đi.
\-\-\-\-\-\-\-\-
Trí viễn hỏi:
\-Anh, hình như em hơi hiểu rồi.
Ánh mắt này là để ý người ta rồi chứ gì.
Có khi nào anh tới mấy chỗ đông người này đâu.
Lại còn uống mấy loại cà phê này nữa.
Chẳng phải anh nói mấy loại cà phê này không nguyên chất hay sao?
Trí Vĩ trở lại dáng vẻ lạnh lùng, anh không nói gì, cầm cốc cà phê uống lấy một ngụm, lại nhìn qua chỗ Hạ Băng ngồi lúc nãy, thầm nghĩ khi trên mặt dán một nụ cười tà mị:
\-Thì ra em thích ăn bánh dâu tây!
Anh đứng dậy cầm theo cốc cà phê trên tay, tâm trạng thêm vài phần vui vẻ, nên trả lời Trí Viễn:
\-Hôm nay đặc biệt muốn uống thử.
Cũng khá ngon!
Trĩ Viễn đi sau lắc đầu.
Anh hiểu quá mà:
\-Chúc mừng anh bước vào con đường chông gai cùng em với Tinh Anh.
Con đường theo đuổi tình yêu!