Trương Thành trên tay cầm hai chai nước hướng về phía Hạ Băng.
Nghe thấy có tiếng động, Hạ Băng quay sang.
Ánh mắt ngạc nhiên nhìn cậu.
Trưởng Thành bị nhìn hơi ngượng, ấp úng:
-À, lúc nãy thấy chị còn tập luyện nên em mua cho chị chai nước.
Hạ Băng à một tiếng hiểu ý, nhưng vẫn có chút áy náy:
-Vậy thì cho chị cảm ơn em nhe.
Nhưng mà như vậy có làm phiền em quá không?
Trương Thành rất nhanh chóng đáp lại, trên mặt có chút hoảng loạn.
Thực ra thì sớm đã chuẩn bị cũng sớm đã tìm ra lý do rồi.
Nhưng chẳng hiểu sao đứng trước mặt Hạ Băng lại có chút dao động.
Cậu cố gắng điềm tĩnh:
-Không đâu, sẵn tiện thôi.
Cậu giao chai nước còn lại trong tay lên, nói phụ họa theo:
-Đây, em thấy có hơi khát nước nên mua, sẵn tiện mua cho chị luôn.
Có điều em không thích chị thích uống gì, nên mua một chai cam ép...!
Hạ Băng cười xòa, tiến về phía Trương Thành, cô nói:
-Chị uống gì cũng được hết, hay là chị đưa tiền lại cho em nhe!
-Không, không cần đâu, có một chai nước thôi mà.
Chị cứ cầm uống đi.
Hạ Băng cầm chai nước trên tay, nhìn Trương THành cảm ơn, sau đó tìm chỗ ngồi.
Cuối cùng cô quyết định nói:
-Hay là em đợi chị một chút được không? Chị cũng chuẩn bị về rồi, vừa hay có chuyện muốn nói với em, chỉ là mấy hôm nay chưa có dịp.
Trương Thành trong lòng bất ngờ, không biết là chuyện gì, lại có chút trông đợi, hiếm khi có thể nói chuyện nhiều với Hạ Băng.
Nên tất nhiên là phải đồng ý rồi.
-Tất nhiên là được rồi.
Em cũng không có việc bận.
Chị cần em giúp gì không?
-Không đâu, đợi chị lấy đồ là được rồi.
----
Hạ Băng bê thùng giấy rõ nặng trên tay, vai còn đeo cặp nhìn cũng khá chạt vật.
Đúng là tín tình vẫn chẳng thể nào thay đổi, mặc dù có thể nhờ người ta giúp nhưng vẫn cứ cố gánh vào người.
Trương Thành cũng không phải loại người biết đứng nhìn, dù sao cậu cũng là đàn ông mà, tất nhiên phải ra dáng một chút chứ.
Không cần đợi lâu, thấy Hạ Băng bê đồ lĩnh khỉnh thì cậu đã nhanh chóng chạy đến rồi.
-Để em giúp cho.
Chị đi khóa cửa đi.
Hạ Băng hơi ngây ra, chuyển thùng đồ, à nói đúng hơn là thùng đồ bị Trương Thành cướp đi rồi.
Không ngờ cậu đàn em này cũng rất ga lăng.
Nếu là mấy bé nữ sinh thì chắc sớm đã đổ gục rồi.
Vấn đề ở đây là cậu đàn em này có khuôn mặt rất ưa nhìn a.
-Vậy chị đi khóa cửa, em đợi chí chút, năm giây là xong.
Trương Thành lần đầu thấy bộ dạng đầy lúng túng này của đàn chị, bất chợt bật cười, tự nhiên cảm thấy buổi chiều hôm nay cũng không tệ.
Khóa cửa xong, Hạ Băng nhanh chóng chạy ra.
-Ra băng đá bên kia đi.
Hạ Băng vừa nói vừa chỉ về phía băng đá ở gần vườn cây của trường.
Nhìn quanh thì chỉ có ở chỗ đó là tắt nắng, chẳng lẽ lại đi nói chuyện ngoài nắng hay sao.
Khi đã ngồi xuống rồi.
Hạ Băng uống một ngụm nước cam giống như vẫn còn chần chừ điều gì đó.
Ai mà biết được người bên cạnh cô còn gấp hơn nữa.
-Hôm trước chị có hơi nặng lười.
Cho chị xin lỗi em nhe.
Trương Thành ngơ ngác.
Thì ra là vì chuyện này.
Vậy cậu mong chờ gì vậy chứ?
-À, chuyện đó, e, đã quên từ lâu rồi.
Với lại lời chị nói cũng rất đúng mà.
Chỉ tại em lúc đó quá kích động làm chị phải chấp nhận lời thách đấu đó.
Nếu như..
Vế sau cậu không dám nói ra.
Nhưng chắc có lẽ mọi người cũng đoán được rồi.
-Nói thật thì chị cũng chẳng khá hơn đâu.
Tính ra nguyên nhân chính cũng là tại chị.
Là chị nói xin lỗi mới phải...!
Nói tới đây thì xuất hiện một khoảng im lặng.
Không ai biết nói gì tiếp theo.
Cuối cùng thì cậu đàn em cố gắng phá vỡ cục diện.
-Nói chung thì dù thế nào thì em vẫn tin là chị và mọi người chắc chắn sẽ thắng.
Hạ Băng cười tươi, một nụ cười tỏa nắng khiến lòng người phải xao động:
-Cảm ơn em.
Chị sẽ cố hết sức.
Nói thật thì dạo này em tiến bộ cũng rất rõ rệt, tiếp tục phát huy thì sớm muộn em cũng sẽ đánh thắng các đàn anh thôi, không chừng sẽ thắng chị luôn đó.
Người nào đó ngây ra vì nụ cười đã không tiếp thu được bao nhiêu ở vế sau câu nói rồi.
Trọng điểm hiện tại là người trước mặt.
Tim đập ngày càng nhanh rồi.
Mặt đã sớm ửng đỏ đến mang tai rồi.
Nhưng khó nhận ra bởi ánh chiều tà.
Có vẻ người duy nhất nhận ra điều khác thường là thân chủ thôi.
Hạ Băng bất chợt quay qua nhìn chằm chằm Trương Thành, khiến cậu đờ người.
Tưởng có việc gì, ai dè cô nói:
-Cũng trễ rồi, để hôm nào rảnh chị em mình nói chuyện tiếp.
Giờ này cũng nên về rồi, thôi lại để gia đình lo.
Nói lời xin lỗi xong chị cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Hụt hẫng trong lòng Trương Thành đứng dậy cùng Hạ Băng về.
Sau hôm nay nữa phần là cầu chàng nào đó đã động tâm rồi.
---------
Hạ Băng về trước bằng xe buýt.
Chờ xe đi khỏi thì một chiếc BMW dừng trước mặt Trương Thành, cậu lên xe rời đi.
Lại nói phía sau lại có người quan sát.
Trí Vĩ trên xe lòng như lửa đốt khi bắt gặp Hạ Băng đi với con trai.
Vốn dĩ tưởng tính tình của sếp mình đã thay đổi, ai dè chỉ thay đổi vì tình yêu, còn bản tính vẫn như vậy- ác ma lạnh lùng.
Anh thư kí sợ hãi khóc không thành tiếng vì xác định hôm nay lại phải tăng ca.
-Tư liệu về cậu ta, cho câu hai ngày, điều tra hết cho tôi.
Chúng ta đi.
Thư ký bối rối:
-Vậy chúng ta đi đâu?
Giọng nói TRí Vĩ lạnh lẽo vang lên:
-Về nhà.