Hiệp hai bắt đầu.
Lần này Trương Thành tiến bộ rất thấy rõ, chuyển động có phần nhịp nhàng và dứt khoát hơn.
Vương Minh Triết nở nụ cười đầu tiên từ lúc bước vào trận đấu:
-Cậu như vậy mới xứng đáng cùng tôi đấu chứ.
Vậy tôi cũng nên nghiêm túc một chút rồi.
Vương Minh Triết trong ấn tượng của mọi người trước giờ đều là người trầm tính ít nói,lại chẳng quan tâm đến xung quanh.
Nên cũng chẳng được lòng mấy người, nhưng một điều không thể phủ nhận đó chính là tài năng của anh.
Lần này tham gia cũng xem như là nể mặt mấy người cùng câu lạc bộ, ngoài ra nó cũng xem như là nơi để anh tìm kiếm đối thủ đi.
Suy đi nghĩ lại thì bản thân cũng không thiệt nên mới tham gia.
Ai ngờ được, đối thủ chưa chạm mặt đã bị đưa vào bệnh viện rồi, làm tụt hết cả hứng.
Nhìn sang cái cô khó ưa Phương Tú Vi kia liền biết ngay nguyên nhân, mà thôi, anh cũng chẳng quan tâm.
Có điều đưa một tên năm nhất chưa thi đấu lần nào ra chơi trò mèo vờn chuột với anh chắc?b Đây là không xem anh ra gì, hay là cảm thấy trận đánh này của thua cũng chẳng sao? Nghĩ vậy, Vương Minh Triết định bỏ về, dù sao hình như có hay không có anh cũng vậy.
Có điều, phía bên kia.
Vẻ mặt tin tưởng đó của đàn chị là thế nào?
Phải, Vương Minh triết nhìn qua phía Hạ băng.
Ánh mắt cô đang vô cùng kiên định lại mang sự tin tưởng nhìn Trương thành.
Lúc này anh mới cân nhắc.
Cuối cùng ở lại, để xem ánh mắt đó của đàn chị có thực sự đáng tin không.
Nhưng chỉ với hiệp đầu biểu hiện của Trường Thành khiến anh thất vọng không ít.
Có điều hiện tại cảm thấy cũng thú vị.
Có thay đổi, rất tốt.
Lại nói nghe lười nói nữa phần chế nhạo của đối phương, Trương Thành nghiến răng, cú đánh tăng thêm vài phần công lực.
Ý chí càng được nâng cao hơn.
Vừa hay, trong đầu nhớ lại lời dặn dò và những đoạn clip mà Hạ Băng cho mọi người xem.
Cô còn tỉ mỹ phân tích kĩ càng mặc dù chỉ có vài người tham gia thi đấu.
Dù sao Hạ Băng cũng suy nghĩ tận dụng lần này giúp mọi người nâng cao năng lực bản thân cũng tốt.
Trương Thành càng có hy vọng rồi.
Cậu nhịp nhàng tránh né, ra đòn theo chiến thuật hơn.
Chân tay phối hợp, di chuyển nhanh, sử dụng cả sở trường là các tổ hợp đá liên hoàn.
Hình như có tác dụng.
Trường Thành thành công đẩy Vương Minh Triết ra sát vạch mức.
Chỉ thiếu chút nữa thôi nhưng lại bị Vương Minh Triết phản công lại, vậy là cơ hội đã vụt mất.
Đúng là người có kinh nghiệm thi đấu vẫn có lợi thế hơn.
Vương Mih Triết cảm thấy lâu lắm rồi mình chưa cảm thấy phấn chấn và tập trung cao độ như hôm nay.
Xem ra con đường chiến thắng không phải dễ dàng như lúc đầu suy nghĩ rồi.
Nhưng như vậy mới gọi là một trận đấu thực thụ chứ.
Khoảnh khắc vừa rồi, gần như cả khán đài đều không còn tiếng tranh cãi hay reo hò, họ đang theo dõi sát sao trận đấu.
Không ngờ trận đánh này cũng rất hay, rất đẹp đó chứ, không nhàm chán lắm.
Lúc đầu tưởng rằng đem một người mới như Trương Thành đã sớm biết được kết quả, nhưng đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong rồi.
Khán đài của câu lạc bộ karate sau đó liền rất hăng máu reo hò cổ vũ.
Bên kia mặc dù không ưa gì nhưng cũng cổ vũ cho cả hai.
Một trận đấu đẹp mắt như vậy thì hai tuyển thủ đều đáng quý như nhau a.
Đặc biệt là...hai người này đều rất..đẹp trai nha.
Khiến không ít fan như đứng ngồi không yên rồi.
Trận đấu căng thẳng đến phút cuối cùng.
Trọng tài nắm tay hai người ra giữa sàn đấu chuẩn bị công bố người chiến thắng.
Người được cầm tay giơ lên lúc này là....Vương Minh Triết.
Tỉ số cân bằng.
Đáng nói ở đây là Trương Thành đạt số điểm khá sát sau, chỉ thiếu hai lượt đánh thì có lẽ đã thắng rồi.
Hai người bắt tay nhau.
Vương Minh Triết cười nói:
-Mong là sau hôm nay tôi sẽ có thêm một người bạn chứ không phải là một kẻ thù.
Trương Thành cười đáp trả:
-Tất nhiên, nếu anh không cả thấy phiền.
Tôi thua tâm phục khẩu phục.
Sau một cái bất tay, trời yên biển lặng, thiên hạ thái bình.
Mỗi người điều có thêm một người bạn.
Nhưng Trương Thành lúc này thực sự không dám nhìn mặt Hạ Băng nữa rồi.