Ngày Đêm Khát Tình

Chương 26: Tên ngốc



Tác giả: Đông Tầm Vấn Tửu

Dịch: Maccaoo

Lâu Vũ Bằng giải quyết xong việc ở Ngân hà Ville xong, về hành tinh chủ, cùng tham gia hội nghị Bộ Quân sự và Bộ Chính trị. Hội nghị tiếp tục bàn về kế hoạch chiến lược tổng kết và tương lai của chiến tranh Ngân hà lần này. Một lần nữa, Lâu Độ xuất hiện trên mạng lưới báo chí Ngân hà.

Cơ quan công khai tổ chức một buổi phát trực tiếp trên mạng tổng. Vốn để cho dân chúng Liên Minh hiểu hơn về sự kiện lớn của đất nước, để nhân dân tin tưởng vào sự hùng mạnh của Liên Minh, tiếp thêm niềm tin và nhiệt huyết...

Kết quả, bình luận của diễn đàn vẫn tưng bừng như trước đây. Bình luận về chuyện quốc gia thì chẳng được mấy cái, bình luận hú hét đu "idol" lại tràn màn hình.

"Á á á á á á á Bộ trưởng Lâu livestream kìa! Đẹp trai quáaaaaaaaa!"

"Cảm tạ trời đất! Bộ trưởng Lâu về rồi!!"

"Bộ trưởng Lâu không sao chứ? Trước đây mất tích lâu như thế, nghe nói còn phải ở bệnh viện một thời gian cơ mà huhuhuhu."

"Trong khoảng thời gian Bộ trưởng Lâu mất tích, mọi thứ đều do Bộ trưởng phu nhân xử lý giúp. Bộ trưởng phu nhân giỏi quá trời luôn! Cặp chồng chồng này đỉnh quá xá! Tui có thể gáy suốt trăm năm!!!"

"Á á á Bộ trưởng Lâu càng ngày càng trẻ, càng đẹp trai là thế nào! Cho tui húp với! (Không đâu, Bộ trưởng phu nhân, em khum dám!)"

"Ba Lâu ơi, cháu xin phép được chấm bác ạ!"

"Mấy người bị dở hả? Nhà họ Lâu kết hôn hết cả rồi. Bộ trưởng Nghiêm, cho tui húp ngài! (Gào thét điên cuồng.)"

"Ay da, tui lại muốn ngắm Trì Tiểu Cảnh cơ hê hê hê."

...

Không thể không nói, niềm tin của nhân dân dành cho Liên Minh vẫn rất vững chắc. Kể từ khi Lâu Độ nhậm chức, dân chúng càng yên tâm hơn.

Vì đang có thai, là đối tượng bảo vệ hàng đầu, Trì Cảnh không xuất hiện trên livestream. Cậu ở nhà xem livestream với Giải Lan Chu. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lâu Độ, đọc hàng loạt bình luận bão táp của mọi người, Trì Cảnh thấy cực kỳ thú vị.

Buổi phát trực tiếp kết thúc, hội nghị cũng bế mạc. Lâu Độ về nhà, uống canh dành cho người đang mang thai và người bị chấn thương xong, thì vào phòng ngủ nghỉ ngơi. Hôm nay, để thể hiện được một Bộ trưởng Lâu hồi phục nhanh chóng, khỏe mạnh cho mọi người thấy, chân Lâu Độ đã phải chịu khổ rất nhiều. Chủ yếu do lâu ngày không hoạt động, đứng lâu sẽ bị đau mỏi. Sau khi giảm đau xong, anh nằm ỳ trên giường làm cá muối (*).

(*) Cá muối: Ý chỉ người không có lý tưởng, không có chí hướng, không muốn làm việc, không muốn động đậy nhúc nhích.

Vốn dĩ, Trì Cảnh muốn xoa bóp chân cho Lâu Độ, nhưng bị Giải Lan Chu ngăn lại: "Con đừng khiến mình phải mệt mỏi, bóp chân cho nó làm gì? Lẽ ra Tút Tút phải bóp cho con chứ. Nó da dày thịt béo, chỉ nhói nhói tí thôi, gì mà căng. Con ngồi xuống đi, ngoan nào."

Từ trước đến giờ, Trì Cảnh vẫn luôn nghe lời Giải Lan Chu. Nghe vậy, cậu chớp mắt, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Giải Lan Chu quan tâm săn sóc, hỏi han tình hình gần đây của Trì Cảnh. Cuối cùng, ông hỏi: "À, bé Cảnh này, ba mẹ con... Mấy tháng này, họ có liên lạc với con không?"

Sau khi Lâu Độ mất tích, ba mẹ Trì Cảnh gọi điện cho Trì Cảnh hai lần. Lần thứ nhất là lúc Lâu Độ vừa xảy ra chuyện, họ nói mấy câu quan tâm chuyện Lâu Độ mất tích, kết thúc cuộc gọi thì chúc Lâu Độ bình an vô sự. Lần thứ hai gọi cho Trì Cảnh là khi tìm thấy Lâu Độ, cũng hệt như vậy, lời chúc không khác gì người ngoài, thậm chí còn có phần lạnh nhạt hơn.

Giải Lan Chu nghẹn một cục tức. Không phải vì họ không quan tâm đến Lâu Độ, mà vì thương cho Trì Cảnh.

Trì Cảnh ngừng lại một chút, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ: "Có gọi một lần ạ."

"Con..." Giải Lan Chu nhìn đứa bé gương mặt trắng trẻo, xinh đẹp trước mắt mình, bất giác đưa tay lên xoa đầu cậu, giọng nói cũng tràn ngập sự dịu dàng, ấm áp: "Mẹ và Vũ Bằng cũng là ba mẹ của con. Nếu thấy ấm ức, khó chịu, thì đến tìm ba mẹ. Ba mẹ sẽ xả giận cho con, ha."

"Dạ." Trì Cảnh gật đầu. Cậu không biểu lộ buồn bã hay kích động, mà mỉm cười, nhắm mắt lại, khẽ tựa đầu vào lòng bàn tay Giải Lan Chu, tận hưởng sự quan tâm, săn sóc của mẹ.

Nghỉ ngơi một thời gian dài, những công việc về Ngân hà Ville cũng bị trì hoãn lại. Tất cả công việc như lệnh truy nã thành phần bỏ trốn hay việc lông gà vỏ tỏi khác đầu giao hết cho Bộ Quân sự xử lý. Lâu Độ quay lại guồng làm việc cũ, sức khỏe cũng khôi phục gần như ban đầu, tuy nhiên vẫn chưa bay nhảy thoải mái, nhưng bế Trì Cảnh vẫn được.

Vào ngày nghỉ hiếm hoi, Lâu Độ nằng nặc bám theo từng đừng đi nước bước của Trì Cảnh. Trì Cảnh cọc, cố tình nói anh nghỉ nhiều mất hết cơ bắp rồi, tìm việc cho anh làm. Lâu Độ nghe thế lập tức hoảng loạn, cúi đầu thấy cơ bụng sắp biến mất thật, vội vã chạy vào phòng tập gym, tập hơn 2 tiếng đồng hồ. Vừa tập xong, cảm thấy rất hài lòng với hiệu quả tập luyện của mình, Lâu Độ lại bám theo Trì Cảnh, đòi ôm, đòi sờ.

Một ngày nghỉ nọ, Trì Cảnh dặn trợ lý đặt nhà hàng và vé vào khu trò chơi điện tử, dắt Lâu Độ đi hẹn hò. Lâu Độ "lần đầu tiên" đi hẹn hò với đại mỹ nhân Omega, sung sướng nhảy tưng tưng! Cuống cuồng tắm rửa, tạo kiểu tóc, thay quần áo, soi gương, tút tát 2 tiếng đồng hồ.

Trì Cảnh chống cằm, ngồi trên sô pha, nhìn anh lượn như cá cảnh, đổi ba kiểu tóc, thay hơn mười bộ đồ.

"Bảo ơi! Em nói xem, tôi nên mặc cái áo trắng này hay là màu hồng này?"

Trì Cảnh: "Anh moi ở đâu ra thế?" Em không biết anh có áo sơ mi hồng phấn luôn ạ...

Lâu Độ lắc đầu: "Trong phòng để quần áo ấy. Chắc là từ hồi tôi học đại học năm 2? Chắc là năm 3 cũng nên, đi dạo phố với mẹ rồi mua, mặc được tầm 2 lần, còn khá mới."

Trì Cảnh ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy Lâu Độ khi ấy mặc màu hồng sẽ rất đẹp.

"Em muốn ngắm xem." Cậu chỉ vào cái áo màu hồng, nói.

Lâu Độ lập tức hiểu ý của cậu: "Muốn xem tôi mặc cái áo này hả?"

Trì Cảnh gật đầu.

Alpha lập tức cởi cái áo trắng trên người, mặc áo sơ mi hồng vào. Tâm lý của Lâu Độ 37 tuổi trưởng thành hơn người bình thường rất nhiều. Người khác ở độ tuổi đó mới bước chân vào đời, không từng trải như anh. Bình thường, anh vô cùng nghiêm túc, lúc nào cũng mặc vest, nhìn vào chỉ thấy đây là một vị Alpha lạnh lùng, mạnh mẽ, Bộ trưởng Lâu quyền cao chức trọng. Nhưng may sao, Lâu Độ mang vẻ ngoài anh tuấn trẻ trung. Lúc này, anh mặc chiếc áo sơ mi màu hồng, bên trên còn có một chút kim tuyến lấp lánh, đứng dưới ánh nắng mặt trời đúng là hết nước chấm. Phối cùng một chiếc quần bò xanh nhạt, khí chất của Lâu Độ lập tức trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, nhìn như một sinh viên trẻ trung nhiệt huyết.

Đứng trước dáng vẻ này của anh, Trì Cảnh cảm thấy rất mới lạ, chớp chớp mắt nhìn anh.

"Đẹp không?"

Trì Cảnh thành thật gật đầu: "Có."

"Thế chốt bộ này!"

Lâu Độ đem hết chỗ quần áo mình bới ra về phòng để quần áo. Lúc dọn dẹp, anh nhìn thấy một đống quần áo quen thuộc.

Trì Cảnh đợi một hồi, mãi không thấy Lâu Độ quay lại, bèn đi đến bên phòng để đồ, gọi anh: "Anh làm gì thế?"

"Bảo ơi." Lâu Độ ngồi bên cạnh chồng quần áo: "Chỗ này chắc hẳn là của tôi phải không?"

Tầm mắt của Trì Cảnh rơi vào chồng quần áo.

"..."

Lâu Độ: "?"

Trì Cảnh không tự nhiên lắm: "Ừ."

Lâu Độ hoài nghi: "??? Hình như chỗ này trước đây ở trên giường phải không? Em còn không cho tôi vứt đi."

Trì Cảnh lạnh nhạt: "Làm sao? Em không được đụng vào quần áo của anh à?"

Lâu Độ vội vã lắc đầu.

Trì Cảnh lạnh lùng "Hừ" một tiếng, ném lại một câu: "Chưa thấy Omega xây tổ bao giờ à?"

Nói xong, cậu hết sức lạnh lùng, xoay người đi về phòng ngủ, lấy túi đồ định đem đi chơi. Người mang thai đi ra ngoài cần rất nhiều thủ tục, phải mang nước, khăn giấy, dịch dinh dưỡng...

Lâu Độ ngồi ngây người bên đống quần áo một lúc, Trì Cảnh đã xuống gara rồi. Anh cuống cuồng chạy theo. Trên đường, Alpha vừa đau lòng vừa sung sướng, đang đau khổ lát sau lại thấy cười ngu. Cuối cùng, nhìn Trì Cảnh ngồi ngoan ngoãn, yên lặng bên cạnh, cười như được mùa. Trì Cảnh lạnh mặt, không nói gì.

"Tiểu Cảnh."

"..."

"Hi hi."

"..."

"Vợ ơi."

"..."

"Hi hi hi hi hi hi."

Tên ngốc.

Nơi hai người đặt bàn ăn trưa là nhà hàng họ thường đến. Hai người đội mũ, đeo khẩu trang, âm thầm đi vào trong phòng riêng đặt trước. Người bình thường nhìn vào chỉ thấy đó là một cặp chồng chồng hạnh phúc bình thường, Alpha cao lớn, trẻ tuổi, Omega đã có bầu. Trong suốt quá trình, Alpha luôn quan sát Omega cẩn thận, nửa ôm nửa dìu lấy Omega, không để người khác chạm vào, cực kỳ quan tâm đến Omega nhà mình.

Phòng riêng khép kín, ngăn cách họ với thế giới bên ngoài, cung cấp không gian riêng tư tuyệt đối. Trì Cảnh xem thực đơn, cả người chìm trong ánh đèn vàng ấm áp của căn phòng. Gương mặt tinh tế hiện lên vẻ dịu dàng đặc trưng của người mang thai, cực kỳ đẹp. Lâu Độ nhìn cậu, cười tít cả mắt.

"Món nổi tiếng của nhà hàng này ngon lắm, canh cua nấu khoai, cá xào củ cải. Anh thấy sao?"

"?" Nụ cười của Lâu Độ trở nên cứng ngắc.

Tôi thấy không ổn.

Lâu Độ nuốt lời định nói xuống, rặn ra nụ cười thương mại: "Được chứ, em muốn ăn gì thì cứ gọi. Tôi ăn gì cũng được."

Nghe vậy, Trì Cảnh phì cười.

Lần đầu tiên họ đến nhà hàng này hẹn hò cũng y hệt như vậy. Lúc cậu hỏi câu này, gương mặt Lâu Độ lộ rõ sự vụn vỡ, nhưng vẫn gượng cười, "vui vẻ" nói: "Được chứ, tôi thấy được lắm."

Nhưng Omega không cười thẳng vào mặt anh. Suy cho cùng, cậu vốn là người điềm tĩnh, dù cười cũng kiềm chế hơn người bình thường, khóe môi hơi cong lên, hoa mùa hạ cùng ánh sao lấp lánh như rơi vào đáy mắt, khiến trái tim Alpha đập điên cuồng trong lồng ngực.

Trì Cảnh chọn những món họ hay gọi rồi đưa máy cho Lâu Độ, hỏi: "Anh xem còn muốn gọi gì nữa không."

Lâu Độ nhận lấy, mãi chẳng nhìn máy đặt đồ. Trong khi Trì Cảnh nhìn anh đầy dò hỏi, Lâu Độ dán lại gần, hôn lên mắt cậu tới tấp.

Trì Cảnh vội vã nhắm mắt lại, miệng thì càu nhàu: "Làm cái gì thế hả?"

Lâu Độ nghe vậy, thấy mình hôn vẫn chưa đủ, lại hôn thêm một chặp nữa.

Omega khó ở chỉ lên bàn: "Gọi món!"

Màn hình máy gọi đồ hiển thị nhưng món đã chọn, không hề có canh cua nấu khoai hay cá xào củ cải, không có món kết hợp giữa thứ anh thích nhất và ghét nhất. Chỉ toàn là món anh thích.

Có em bé rồi, tính tình Trì Cảnh thay đổi rất nhiều, nhưng khẩu vị vẫn vậy, có rất nhiều điểm tương đồng với khẩu vị của Lâu Độ. Chỉ là Lâu Độ kén ăn hơn một chút thôi.

Hai người chọn đủ món, ăn xong rồi, dắt tay nhau đến trung tâm trò chơi điện tử.

Lần đầu tiên hẹn hò, Lâu Độ là người chọn địa điểm. Anh chọn trung tâm trò chơi điện tử khiến Trì Cảnh khá bất ngờ. Bộ trưởng Lâu bề ngoài trưởng thành, không giống mấy bé trai sẽ đến trung tâm trò chơi điện tử. Vả lại, đi hẹn hò bình thường sẽ đến những nơi như công viên hải dương chứ nhỉ? Trì Cảnh ôm một bụng tò mò và mong đợi đi hẹn hò. Cậu chưa bao giờ đến đây, ba mẹ không cho đi, cậu cũng không có thời gian đi. Lâu Độ dắt cậu đến công viên trò chơi mới mở.

Chẳng có mấy người mang thai đến nơi ồn ào náo nhiệt thế này. Còn đem theo một Alpha đến chơi nữa chứ.

Tỉ lệ người quay lại nhìn Lâu Độ và Trì Cảnh rất cao. Nhưng hai người làm ngơ ánh mắt của mọi người, mặc kệ thiên hạ, chơi hết trò này đến trò khác.

Dù sao Trì Cảnh cũng đang mang thai, không chơi những trò quá kích thích, nên Lâu Độ phụ trách biểu diễn cho cậu xem. Công tử nhà giàu Lâu Màu Mè phô trương hết tất cả kỹ năng. Bên cạnh còn có Omega ngoan hiền nhìn anh bằng ánh mắt hâm mộ nhà mình, đúng là phải biết luôn. Bộ trưởng đại nhân Lâu Độ hạ gục hết đám học sinh trung học và sinh viên chỉ trong nháy mắt, kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

*

Sắp cuối hè, Trì Cảnh mang thai được 6 tháng, tất cả mọi người đều quay trở về guồng quay cuộc sống ban đầu. Cứ đến cuối tuần là tới thời gian hẹn hò. Một lần nữa, Trì Cảnh yêu đương với Lâu Độ. Trì Cảnh được nhìn thấy vô vàn phản ứng thú vị của Lâu Độ, thấy được dáng vẻ xử lý công việc ngày càng thuần thục, khí chất ngày càng giống với hồi chưa mất trí nhớ.

Thi thoảng, Lâu Độ còn cảm thấy có vài cảnh tượng rất quen thuộc, dò hỏi Trì Cảnh có phải trước đây cũng thế không. Trì Cảnh chỉ mím môi, không nói gì với anh. Cuối cùng, không nhịn được, đặt nụ hôn lên môi Lâu Độ.

***

Vở kịch nhỏ:

Hai người cuối tuần nào cũng đi hẹn hò, cuối cùng cũng bị người ta phát hiện.

Fan của hai vị xoắn quẩy cả lại, mắt nhìn hai người đi xa, sau đó nước mắt lưng tròng, gào thét trong lòng: "AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"

(*) Chú ý: Phần trước có nói Lâu Độ ghét ăn củ cải, củ mài và rau cải, thích ăn cá và cua.