Ngày Đêm Khát Tình

Chương 28: Em cũng nhớ anh



Tác giả: Đông Tầm Vấn Tửu

Dịch: Maccaoo

Theo như cẩm nang cho nam Omega mang thai, khi Omega nam mang thai có tâm lý, cảm xúc tiêu cực, sẽ hay bất giác nhớ lại vài chuyện rồi khóc.

Lúc vừa trở về từ hành tinh Y, tinh thần của Trì Cảnh không được tốt lắm, cứ yên lặng mãi, không thích mở lời nói chuyện, chỉ đi theo Lâu Độ. Mặc dù Trì Cảnh vốn không nói nhiều, nhưng bình thường vẫn hay nói chuyện, cãi cọ với Lâu Độ, còn dễ bị anh chọc cười nữa.

Lâu Độ nhớ lại quãng thời gian mình bị mất trí nhớ, Trì Cảnh cũng tiều tụy, kiệm lời như vậy, nhưng khi đó anh không kịp tiêu hóa hết thông tin, lo nghĩ quá nhiều, không an ủi Trì Cảnh kịp thời.

Buổi tối, Trì Cảnh ngủ cũng không yên giấc. Nửa đêm, Lâu Độ đi vệ sinh về thấy Trì Cảnh nằm mơ nhíu mày, nghẹn ngào mấy tiếng. Có lẽ do cậu cảm nhận được Lâu Độ không ở bên cạnh mình. Rõ ràng vẫn đang ngủ, nhưng lại sắp khóc đến nơi rồi.

Lâu Độ cảm giác như có trăm ngàn con dao đâm thẳng vào tim mình. Anh vội vã lên giường, ôm Trì Cảnh vào lòng, để pheromone của mình bao trọn lấy cậu. Hệt như canh em bé ngủ, Lâu Độ vỗ lưng Trì Cảnh nhè nhẹ, dỗ dành để cậu không khóc nữa, hàng lông mày giãn ra, ngủ thật ngon.

2 ngày nay, tâm tình của Trì Cảnh đã tốt hơn rồi, cuối cùng cũng chịu nói chuyện nhiều hơn một chút. Buổi tối, Lâu Độ không dám ngủ say quá, thi thoảng lại dậy xem Trì Cảnh. Chắc chắn rằng cậu không bị giật mình tỉnh giấc hay lén tỉnh dậy khóc thầm, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ Lâu Độ bận rộn trở lại, chỉ có cuối tuần mới ở nhà cả ngày, nhưng Trì Cảnh lại gần như ở nhà cả tuần để nghỉ ngơi. Vì không yên tâm để Trì Cảnh ở nhà một mình, nên họ không để quản gia và người làm vào dọn nhà rồi đi như trước nữa. Mà quản gia và dì giúp việc cùng đầu bếp sẽ ở lại tầng 1 của biệt thự, có thể chăm sóc cho Trì Cảnh.

Vài ngày trôi qua, Lâu Độ phát hiện thi thoảng tâm trạng Trì Cảnh vẫn rất tệ. Buổi tối, sau khi về nhà, Lâu Độ đã thấy Trì Cảnh đứng ở sảnh trước cửa ra vào, không nói không rằng. Cậu đợi anh cởi giày và áo khoác rồi mới dang tay ra. Đây có nghĩa là muốn được ôm.

"Anh về rồi, Bảo ơi." Lâu Độ ôm lấy Trì Cảnh, đặt tay sau gáy cậu, hôn mấy cái lên trán cậu.

Trì Cảnh ôm eo anh, không nói gì, cũng không cử động gì cả.

"Em ăn tối chưa? Hôm nay anh về hơi muộn một xíu, đều tại Nghiêm Tư Bách đấy. Sắp tan làm đến nơi rồi mà anh ta cứ kéo anh lại luyên thuyên, thế là anh bị muộn mất."

Lâu Độ giải thích lý do mình về muộn 10 phút so với thời gian hẹn cùng Trì Cảnh.

Dì giúp việc làm cơm xong thì rời đi, phòng ăn chỉ còn hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm tối.

"Vợ ơi, nay em không vui à?"

Lâu Độ lấy thịt tôm đã nguội ở bát Trì Cảnh gắp vào bát của mình, bóc một con tôm khác vẫn còn nóng để vào bát cậu. Trì Cảnh ăn rất chậm, món ăn kèm ở trong bát nguội hết cả rồi, nhưng vẫn không ăn hết. Nhìn cậu có vẻ mất tập trung, không có hứng thú muốn ăn. Nghe Lâu Độ hỏi vậy, Trì Cảnh chỉ ngẩng đầu lên nhìn anh, không lộ cảm xúc gì, lắc đầu rồi ăn tiếp.

Lâu Độ nhìn cậu một lúc, sau đó cầm bát đũa của mình lên, đi vòng qua bàn ăn, ngồi cạnh Trì Cảnh. Anh còn kéo cái ghế lại thật gần với cậu. Lúc này Trì Cảnh mới chịu có phản ứng, quay sang nhìn anh.

Lâu Độ ăn một miếng măng ngọt, nuốt xuống, rồi lựa miếng đầu măng mềm ngọt đưa cho Trì Cảnh, nói: "Măng hôm nay ngọt lắm, phòng bếp có còn không em? Lát nữa, mình nấu bún măng ăn khuya nha?"

"Vẫn còn." Omega gắp miếng măng trong bát lên ăn.

Măng tươi thơm ngọt không cần phải nêm nếm quá nhiều gia vị, ăn rất vừa miệng, thanh mát. Nếu nấu canh thêm bún, cần tây, lá hẹ sẽ tạo nên hương vị cực kỳ thơm ngon. Làm bữa ăn đêm sẽ rất tuyệt. Quan trọng hơn là những món bún, mì đều là sở trường của Trì Cảnh. Lâu Độ thích nhất hương vị cậu nấu.

Sau khi Lâu Độ ngồi bên cạnh, Trì Cảnh rõ ràng ăn ngon miệng hơn một chút. Khi ăn xong một bát cơm, Lâu Độ vẫn chưa ăn no, đang ăn bát thứ hai. Trì Cảnh bèn ngồi bên cạnh nhìn anh ăn, gỡ xương sườn, xương cá giúp anh.

Ăn cơm xong, Lâu Độ ôm lấy Trì Cảnh từ đằng sau, cùng nhau vào nhà vệ sinh rửa tay. Một tay anh cầm lấy tay Trì Cảnh, tay kia anh cầm khăn mềm, cẩn thận lau từng ngón tay của cậu. Sau đó anh lấy cả kem dưỡng da tay, thoa cho Trì Cảnh, rồi nhẹ nhàng mát xa để dưỡng chất thấm hết vào tay cậu. Cuối cùng, Lâu Độ hài lòng hôn lên ngón tay thơm tho của Trì Cảnh, dắt cậu ra sô pha trong phòng ngủ.

Từ trước đến nay, Trì Cảnh luôn cực kỳ nghiêm túc. Dù trong nhà không có ai, cậu vẫn ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp tựa như tùng. Lần nào nhìn thấy, Lâu Độ cũng thấy cực kỳ đáng yêu, hôn chùn chụt lên mặt cậu. Anh còn kéo cậu ngửa ra, cùng dựa vào lưng ghế.

Từ khi trong nhà hay có người ra vào, cuộc sống của hai người đã tiết chế hơn nhiều, chỉ khi ở trong phòng kín mới có thể thỏa thích bung xõa. Lâu Độ cởi quần áo của mình, còn giở trò lưu manh xé quần áo của Trì Cảnh. Trì Cảnh không cho, anh liền bắt nạt người mang thai mặc quần áo rộng rãi, tay chân không tiện, lật người lại để Trì Cảnh nằm xuống, vén áo cậu lên, sau đó vừa hôn lên cái bụng tròn tròn của cậu, vừa kéo quần cậu xuống.

Làm sao Trì Cảnh đọ lại được với Lâu Độ, chỉ mấy giây sau đã khỏa thân nằm lườm anh rồi. Lâu Độ cười hi hi, ôm lấy đôi chân thon dài, trắng nõn của cậu, sờ trái mó phải, hôn tới hôn lui hệt như kẻ biến thái. Từ phần đùi trong, đầu gối, bắp chân... Sờ chán chê, hôn cho bằng thích, Trì Cảnh cũng kệ anh, muốn làm gì thì làm.

"Bảo ơi, bé con lại cử động kìa." Lâu Độ nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Trì Cảnh, cảm nhận từng cái đạp chân, quẫy tay của sinh linh bé nhỏ bên trong.

Lần đầu tiên bé cử động, Lâu Độ không ở bên cạnh Trì Cảnh. Niềm vui sướng của Trì Cảnh cứ nguội lạnh dần. Cuối cùng, cậu chỉ gọi điện cho bác sĩ, xác nhận mọi thứ đều ổn và nghe bác sĩ nhắc vài điều xong, cậu ngồi bên cửa sổ, đưa tay sờ cánh hoa hồng đã khô héo trong bình hoa, nhẩm tính tần suất cử động của bé.

Sau đó, khi đang "yêu đương nồng cháy" với Lâu Độ mất trí nhớ, anh rất quan tâm tới bụng của Trì Cảnh. Chỉ cần có một động tĩnh nhỏ thôi, anh lập tức nhào đến bên cạnh cậu, dán vào cảm nhận, cản trở Trì Cảnh dạy bé con mỗi một tiếng phải cử động một lần.

Sau khi khôi phục trí nhớ, Lâu Độ vẫn rất thích sờ bụng Trì Cảnh. Ngày nào cũng rảnh rảnh sờ rồi hôn bụng cậu. Đôi khi, rất hiếm thôi, Trì Cảnh cảm thấy bất mãn về việc Lâu Độ quan tâm quá mức đến bụng của cậu, có lẽ do ghen tị, hay cũng có thể do cảm xúc khó hiểu nào đó trỗi dậy. Nhưng lần nào cậu sắp khó chịu, đá bay Lâu Độ thì anh sẽ ôm lấy cậu, khen:

"Bảo ơi, lúc mang bầu nhìn em đẹp quá."

"Trước đây, anh nhìn những người mang thai khác chẳng cảm thấy gì cả, nhưng em đẹp quá đi mất thôi."

"Đẹp quá, thích quá đi."

Có vẻ như thuần túy thích cơ thể cậu, thích cậu lúc mang bầu, thích cậu. Thế nên Trì Cảnh giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho Lâu Độ, sự khó chịu ban nãy cũng tiêu tan.

"Hôm nay em đếm số lần con cử động chưa?" Lâu Độ ngẩng đầu hỏi Trì Cảnh đang ngơ ngác không biết nghĩ gì: "Con có đạp làm em đau không?"

Tinh thần Trì Cảnh vẫn hơi bất ổn, nhưng đã khá hơn lúc mới về nhà nhiều rồi: "Em đếm rồi, bình thường. Không đau."

Lâu Độ "Ừ" một tiếng, tiếp tục hôn một thôi một hồi nữa mới ngồi hẳn hoi, ôm Trì Cảnh, cùng nhau chơi quang não. Thi thoảng lại vuốt tóc, hoặc người cậu. Da thịt kề cận thân mật, cái ôm ấm áp, hơi thở giao hòa với nhau, hai mùi pheromone bao bọc lấy hai người... Cảm xúc của Trì Cảnh cũng hòa hoãn lại, tốc độ lướt quang não ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại, bất động.

Lâu Độ cúi đầu nhìn. Từ khi mang thai, gương mặt Trì Cảnh đã dịu dàng hơn nhiều lắm. Lúc ngủ, gương mặt càng ngọt ngào hơn, đẹp đẽ vô cùng. Lâu Độ còn xấu xa nghĩ trộm, liệu có phải Trì Cảnh mang thai rồi chỉ béo mặt không, mềm mại, chỉ muốn cắn một miếng.

Ngắm mấy lần rồi anh mới khẳng định rằng căn bản Trì Cảnh không béo lên chút nào, trên mặt cũng thế, còn gầy hơn trước. Gương mặt trắng hồng ngày xưa anh cực khổ nuôi nấng, bây giờ chuyển thành trắng bệch, hốc hác, đôi môi cũng nhợt nhạt, yếu ớt.

Bản thân mình không chăm sóc cho em ấy, đúng là đồ rác rưởi! Nên bị tống lên Sở Hòa giải Hôn nhân Alpha Omega chịu phạt. Nhưng mình đã biết xám hối, quay đầu là bờ rồi, tạm thời không cần lên Sở Hòa giải nữa đâu.

Lâu Độ điều chỉnh tư thế ôm để Trì Cảnh thoải mái hơn, hôn trộm lên tóc cậu mấy cái rồi mới tiếp tục lướt web.

Sáng hôm sau, Trì Cảnh tỉnh dậy trước như thường lệ. Sau khi đánh răng rửa mặt, ăn bữa sáng xong, cậu nhìn đồng hồ, rồi nằm lại vào trong lòng Lâu Độ. Đến tận 8 rưỡi, Lâu Độ mới lề mề bò dậy. Trì Cảnh lạnh mặt giúp Lâu Độ xách túi đựng bữa sáng, đứng ở cửa nhìn anh xỏ giày.

Lúc sắp ra khỏi cửa, Lâu Độ ôm cậu, hôn. Hôn đến mức Trì Cảnh thở dốc, mặt đỏ ửng cả lên. Xe đi được 100 mét, Trì Cảnh nhạy cảm cảm nhận được pheromone của Alpha trong không khí tiêu tán đi rất nhiều. Tuyến thể của cậu cực kỳ thèm khát thứ pheromone ấy, thôi thúc cậu ở bên Alpha từng phút từng giây. Chỉ hơi cách xa thôi là nó bắt đầu hành hạ cậu.

Kính coong!

Quang não trên cổ tay Trì Cảnh vang lên âm báo cài đặt riêng cho Lâu Độ. Cậu ngây người một lát mới nhận điện thoại.

Lâu Độ đang ngồi trong xe, Trì Cảnh nhìn thôi là đã đoán được. Xe đang trong trạng thái đỗ.

"Vợ ơi, hôm nay em có muốn ra ngoài không?"

"?"

"Em có thể đi làm với anh không ạ?" Lâu Độ đáng thương nói: "Anh nhớ em lắm rồi."

Rõ ràng mới tách nhau ra được một lát, còn chưa tới 5 phút, sao đã nhớ là thế nào?

Bày vẽ.

Lâu Độ còn đang bĩu môi, lắc mình lắc mẩy: "Được không ạ? Hôm nay chắc là anh không phải ra ngoài đâu, chỉ ở trong Bộ Chính trị thôi. Em có thể ở trong phòng làm việc với anh không ạ? Năn nỉ đấy..."

Kiểu lắc mình này nè các bạng =))))) 

https://giphy.com/gifs/kpop-please-k-pop-26grzPU0AKp0OsmOc

"Được." Trì Cảnh cắt ngang chuỗi lời thoại giả bộ đáng thương của anh.

Thực ra cũng không khoa trương lắm đâu.

Cuộc gọi video vừa ngắt, chưa đầy mấy giây sau, Lâu Độ lại xuất hiện ở trước mặt cậu. Anh đưa tay với lấy cái mũ trên giá, đội cho Trì Cảnh, rồi gọi quản gia: "Chú Phó! Chú lấy cho Tiểu Cảnh cái áo khoác giúp cháu với ạ!"

Lần đầu tiên Lâu Độ dẫn Trì Cảnh đi làm. Trên đường gặp rất nhiều người, Lâu Độ vừa ngồi yên vị ở văn phòng thì đủ loại nhóm chat bắt đầu bàn tán rầm rộ.

"Tui chụp ở ngoài cổng Bộ Chính trị đó! Có được đăng không?"

"Ối dồi ôi tui đi chớt đâyyyy! Bộ trưởng dắt tay phu nhân đó phải không!"

"Phu nhân đó! Đừng nói là cả người, chỉ cần gửi tui bàn tay, gót chân thôi, tui cũng nhận ra! Đây chính là Cảnh Cảnh của chúng ta!"

"Lầu trên là biến thái hả cha?"

"Trùi ui, phu nhân có thai rồi hả?"

"Xem ra ít nhất cũng phải 5, 6 tháng rồi. Tính ra thì lúc Bộ trưởng Lâu mất tích là đã có rùi."

"Tui cảm thấy bụng Trì Cảnh nhìn không to đến thế đâu, có khi nào có bầu trong lúc Bộ trưởng Lâu mất tích không?"

"Có những người nên biết cách ngậm cái mồm vào, thở câu nào thối câu đấy. Dám nói xấu phu nhân à? Xem xem bọn này có cho bây chết chìm trong nước bọt không nhá!"

"Dám nói Trì Cảnh ngoại tình thì chắc chắn là loại rác rưởi, não phẳng, tưởng mình khôn mà chẳng biết cái vẹo gì. Tưởng mối liên kết giữa Alpha và Omega mỏng manh lắm chắc? Cặp bạn đời đã đánh dấu cuối cùng làm gì có chuyện ngoại tình dễ thế được, chứ đừng nói đến chuyện mang thai con của kẻ khác!"

"Đừng để ý đến đám người dở hơi cám hấp đấy làm gì cho mệt. Có luật sư hai nhà họ Lâu và họ Trì đến giải quyết!"

"Huhuhuhu mọi người còn có thời gian nạt nhau hả. Tui sắp đau lòng đến chết rồi. Trì Cảnh là thần tiên phương nào ấy chứ. Chồng mất tích, cậu ấy mang thai còn xử lý công việc giúp bạn đời, có lẽ ngay cả thời gian để khóc cũng không có ấy."

"May mà Bộ trưởng Lâu về rồi! Dắt tay phu nhân, cùng nhau đi làm. Ngọt ngào quá!"

"Đây là lần đầu tiên phải không? Trước đây toàn là đưa đón nhau thui."

...

Cư dân mạng báo Ngân hà dẩy thuyền Lâu Độ Trì Cảnh đều cảm thấy vô cùng phấn khích về việc Bộ trưởng Lâu đưa Chủ tịch Trì đang mang thai đi làm. Ai nấy đều rớt nước mắt, hạt lệ rơi như hóa thành viên kẹo đường ngọt ngào.

5 lạng 1 Liên Minh Tệ, gom lại đủ để mua một chiếc máy phi hành loại xịn.

***

Các bạn chú ý tên chương để biết bé Cảnh nghĩ gì lúc Tút Tút nói nhớ ẻm nhó.