Không gian bên ngoài cửa sổ bị cơn gió đêm lay động.
Ánh đèn lung tung, còn ngẫu nhiên có âm thanh như ai đang ca hát vọng tới.
Cách một cánh cửa.
Giọng nói của người này tự tâm Tương Linh biết là người quen, vậy mà cô lại ở bên trong cánh cửa, bị một nam sinh mình thích đè ở trên tường, dương v*t trướng ra.
dương v*t của anh thật nóng.
chỗ sâu trong thân thể muốn nó cắm vào, trống rỗng đến phát ngứa. Âm thanh khó nhịn muốn thở dốc cũng phải kìm nén không được phát ra ngoài.
Càng nhịn liền càng cảm thấy côn th*t thô cứng hơn. Tâm ý cùng khát vọng ở tận cùng trong xương tủy liên tiếp nổ tung, tưởng chừng như chỉ cần như vậy thêm một chút nữa cũng sẽ tới cao trào.
"Nhanh, em sợ sẽ bị phát hiện mất..." cả người Tương Linh lẫn tay chân đều nhũn ra, lúc này mới có thể thở mạnh ra một tiếng.
"Chỉ sợ em hứng lên không thể chịu nổi." Lâm Thanh Khải ôm lấy thân thể cô, đầu ngón tay sờ giữa hai chân mượt mà của cô, "d*m thủy chảy ướt hết cả quần rồi."
"không có." Tưởng Linh nhỏ giọng, "Quần jean rất dày."
"Tiểu dâm đãng." Lâm Thanh Khải thấp giọng cười, "Em hứng lên thế nào em phải tự biết chứ."
Tưởng Linh đặt má trái lên vai phải của anh, không trả lời.
Bả vai của anh rắn chắc, từng thớ cơ thực rõ ràng.
Cô tự nhiên lấy đó làm trụ, che đi cái mặt mình.
"Đừng," cô cuống quít tránh, quay người kéo lấy quần áo của anh: " sẽ bị phát hiện thật đấy."