Ngày Em Đến

Chương 4



Năm nay, tết cũng không sớm, rơi vào khoảng giữa tháng hai.

Hai ngày trước, Trương Tư Ninh đã đặt mua hoa giả ở trên mạng, hôm nay vừa được đưa tới. Cô nghĩ tuy nơi đây không náo nhiệt như trung tâm thành phố nhưng vẫn là khu vực đông dân cư. Năm mới tết đến, nhà nào mà không muốn mua chút đồ trang trí cho đẹp chứ. Mặc dù hoa thật tươi tắn hơn nhưng hoa giả cũng có nguồn tiêu thụ riêng, có điều diện tích tiệm của cô chỉ rộng nhiêu đó, phải đặt những thứ này vào đâu cũng là chuyện cần phải suy tính, may là sau khi sắp xếp xong rồi nhìn cũng rất đẹp mắt.

“Chị Tư Ninh, có cần nhập thêm mấy chậu sứ đẹp đẹp không? Em thấy nhiều khách rất thích chậu hoa trong tiệm chúng ta.”

Trương Tư Ninh nhận lấy cái kéo Trần Bình Bình đưa qua, cô cắt mấy lá vàng trên cây măng tây xuống, sau đó mới nói: “Cái đó cũng không vội, đợi chị tìm thử chỗ khác xem sao.” Cô không định tiếp tục hợp tác với nhà xưởng lần trước nữa, phục vụ đã không tốt mà dịch vụ hậu mãi càng tệ hơn, lúc trước giao chậu hoa tới có nhiều cái bị sứt mẻ, đừng nói là đổi, chỉ gọi điện thoại hỏi thăm thôi cũng đùn đẩy năm sáu bận.

Nhà xưởng như thế chắc chắn không thể nào tiếp tục hợp tác được.

“Cái đó, chị Tư Ninh…”

Thấy Trần Bình Bình ấp úng, vẻ mặt muốn nói lại thôi, Trương Tư Ninh quay đầu lại nhìn, có chút tò mò: “Sao thế? Có chuyện gì muốn nói với chị sao?” Thấy cô nàng vặn vẹo không thôi, cô cảm thấy hơi buồn cười, liền vỗ vỗ tay cô nàng: “Có chuyện gì thì cứ nói đi, chị cũng có ăn thịt em đâu mà lo.”

Có lẽ cảm thấy bình thường tính tình bà chủ rất tốt nên Trần Bình Bình do dự một lúc rồi nói: “Em …chị gái em làm trong một nhà máy gốm sứ ở phía nam,” nói xong cảm thấy khá ngại nên không nói tiếp những lời còn lại.

Trương Tư Ninh lập tức hiểu được ý cô ấy, chị gái là công nhân trong nhà máy thì sẽ được ưu đãi mua hàng với giá thấp hơn người ngoài, Trần Bình Bình muốn cô mua chậu hoa ở chỗ chị gái mình, để chị gái cũng kiếm được chút tiền chênh lệch đó.

Thấy Trương Tư Ninh không gì, Trần Bình Bình có chút luống cuống, sợ cô hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Chị Tư Ninh, đồ sứ trong xưởng chị em chất lượng tốt lắm, cũng rất đẹp, hơn nữa chị em nói, giá cả chắc chắn sẽ tốt hơn những nơi khác.”

Thật ra Trương Tư Ninh cũng không để ý chuyện nhập hàng ở đâu, dù sao đều phải bỏ tiền ra mua, chỉ cần giá cả hợp lý và chất lượng tốt là được. Nhưng cô lo lắng nguồn cung của số hàng này không rõ ràng, sau này sẽ gặp phiền phức, dù sao có ai dám đảm bảo số hàng hóa này không phải do chị gái Trần Bình Bình lấy cắp trong nhà máy chứ? Không phải cô có ý nghi ngờ mà là sống trong xã hội bây giờ phải luôn thật cẩn thận, lại nói cô và Trần Bình Bình quen biết chưa lâu, bây giờ thấy cô ấy là một người thành thật nhưng tính cách thật sự ra sao thì còn cần quan sát thêm nữa mới biết được.

Cho nên Trương Tư Ninh khéo léo từ chối: “Chuyện này đợi sang năm hãy nói, mấy thứ trong tiệm vẫn còn đủ bán.”

Trần Bình Bình hơi thất vọng, nhưng cô nàng cũng biết đây không phải là chuyện có thể dây dưa. Chờ sau khi Trương Tư Ninh lên lầu lấy đồ, Hứa Dương liền chạy tới, quở trách: “Em đã nói chuyện này không được mà chị còn không tin, chị không nên nói chuyện này với chị Tư Ninh.”

“Chị gái chị bảo chị hỏi, chị ấy nói tới lúc đó sẽ chia hoa hồng cho chị.” Trần Bình Bình khẽ phản bác.

Hứa Dương trợn mắt nhìn cô ta: “Rõ ràng chị gái chị không đáng tin, chị ta là một người đi làm thuê, mới làm được hai tháng thì lấy đâu ra hàng chứ? Em thấy có lẽ chị Tư Ninh cũng lo lắng về điều này.” Tuổi của Trần Bình Bình và Hứa Dương tương đương nhau, đều là người làm thuê, hàng ngày lại cùng đi cùng về nên dù thời gian ngắn ngủi chưa đầy một tháng nhưng đã khá thân thiết, chuyện này Trần Bình Bình cũng đã bàn bạc trước với Hứa Dương, tuy cậu phản đối nhưng cô ta cảm thấy vẫn nên thử một lần.

Tiếc là kết quả không như mong muốn.

Buổi chiều Kim Giai Di gọi điện đến nói vừa mới gặp Tiền Thiệu ở trên đường, đối phương chủ động chào hỏi cô nàng, còn để lại số điện thoại, giọng điệu cô nàng kích động hưng phấn như thể nhặt được tiền.

“Tư Tư, Tiền Thiệu vẫn rất đẹp trai, so với trước kia còn dễ nhìn hơn, lái một chiếc Ferrari, hào nhoáng lắm, hắn còn nhận ra tớ đấy! Thật là không ngờ, hắn còn nhận ra tớ!”

“Chuyện đó vinh dự lắm sao?” Trương Tư Ninh hỏi một câu, Kim Giai Di nghẹn họng, cảm xúc đang mãnh liệt dâng trào thoắt cái tụt dốc không phanh. Trương Tư Ninh lại hỏi: “Cậu còn chuyện gì khác không?” Kim Giai Di ngẫm nghĩ thấy hình như cũng không còn chuyện gì nữa nên nói không có, sau đó Trương Tư Ninh liền nói: “Giai Giai, trong tiệm có chút việc, tớ cúp máy trước đây.” Tuy rằng giọng nói vẫn mềm mại, dịu dàng như trước, nhưng Kim Giai Di có thể nhận ra cô bạn mình đang mất kiên nhẫn, tâm hồn bé nhỏ của cô nàng bị tổn thương, thật là nhớ em gái mềm mại thuở mới quen khi vào đại học quá đi.

Hơn chín giờ tối, lúc Trương Tư Ninh chuẩn bị đóng cửa tiệm chấm dứt một ngày buôn bán thì Vệ Cẩm Huyên lại tới, lúc cô sắp hạ cửa cuốn bên ngoài cửa kính xuống thì anh đến. Nhìn thấy anh, Trương Tư Ninh khá kinh ngạc, dù sao cũng đã muộn thế này.

Nhưng tới cửa là khách, hôm nay cách lần trước anh đến khoảng mười ngày, tính ra có lẽ lần thứ hai anh đến cũng cách lần đầu tiên khoảng mười ngày, đây là quy luật sao?

“Xin chào.” Trương Tư Ninh chủ động chào hỏi.

Vệ Cẩm Huyên không đáp lại cô, chỉ nhìn cánh cửa cuốn đã hơi hạ thấp xuống hỏi: “Chuẩn bị đóng cửa sao?” Giọng nói của anh rất thản nhiên, dường như không cần nghe câu trả lời của Trương Tư Ninh đã trực tiếp đẩy cửa đi vào trong tiệm. Trương Tư Ninh lặng lẽ làm mặt quỷ, rồi cũng theo vào: “Vẫn là hoa diên vĩ ạ?” Cô hỏi.

Vệ Cẩm Huyên gật đầu, Trương Tư Ninh liền đi chọn hoa, người cố chấp với hoa diên vĩ như anh thật hiếm thấy, bình thường người thường xuyên mua hoa hồng hay bách hợp không ít nhưng hoa diên vĩ không phải quá đẹp, lúc trước cô chọn loại hoa này chẳng qua vì muốn phong phú thêm chủng loại mà thôi. Nói thật, Trương Tư Ninh rất tò mò về đối tượng được anh tặng hoa, dù sao bản thân cô cũng không thích có người chỉ tặng cho mình một loại hoa mãi như vậy.

Lúc cắt cành tỉa lá, Trương Tư Ninh tình cờ ngẩng đầu lên, thấy anh chống gậy đứng đó, sắc mặt trắng bệch thì không nhịn được nói: “Anh có muốn sang bên kia ngồi nghĩ chút không, sắc mặt anh có vẻ không tốt lắm, để tôi đi lấy cho anh ly nước.”

Vệ Cẩm Huyên vừa định lắc đầu từ chối thì Trương Tư Ninh đã đứng dậy đi rót nước cho anh, chỉ một lúc sau đã đặt ly nước lên bàn, sau đó chớp đôi mắt to xinh đẹp nhìn anh. Vệ Cẩm Huyên nghĩ ngợi một chút, cũng không muốn giả vờ nữa mà đi qua ngồi xuống. Quả thật hai ngày nay thân thể anh không được thoải mái, có dấu hiệu cảm sốt, kể từ sau tai nạn xe cô đó, khả năng miễn dịch của anh suy giảm khá nhiều, đến mùa đông sẽ thường bệnh vặt. Vừa nãy trong tiệc, anh còn uống chút rượu, khiến đầu càng đau hơn.

Vốn dĩ hôm nay đã muộn rồi nhưng vừa nãy người bảo hộ gọi điện thoại nói em gái vẫn đang đợi. Vệ Cẩm Huyên nghe vậy không còn cách nào khác chỉ có thể tới đây mua hoa đi thăm em gái, cũng không kịp suy nghĩ lỡ như cửa hàng hoa đóng cửa thì phải làm sao. Anh tựa người vào ghế sofa, âm thầm hít một hơi thật sâu, không biết có phải bệnh cảm trở nặng hơn không mà lúc này vết cắt nơi chân trái lại đau âm ỷ.

Trương Tư Ninh nhanh chóng bó hoa xong, sau đó phát hiện hình như người trên ghế sofa đã ngủ thiếp đi? Sắc mặt anh trắng bệch khác thường, Trương Tư Ninh đi tới khẽ gọi: “Tiên sinh, hoa đã bó xong rồi.” Thấy anh vẫn không có phản ứng, cô nhẹ nhàng gọi thêm mấy tiếng, đây….không phải là hôn mê rồi chứ? Trương Tư Ninh hơi hoảng sợ, cũng không dám lấy tay đụng anh mà xoay người chạy ra ngoài, xe của anh đậu ở ven đường, tài xế cũng đang đợi.

LãoTrịnh thấy cô chủ tiệm hoa chạy ra thì biết nhất định có chuyện rồi, vội vàng xuống xe, Trương Tư Ninh vội nói hình như vị tiên sinh bên trong không được khỏe.

Lão Trịnh biết hai ngày nay thân thể ông chủ không tốt, vừa nãy lại uống nhiều rượu, nên không dám chậm trễ, vội vàng chạy theo Trương Tư Ninh vào cửa hàng. Ông thấy sắc mặt Vệ Cẩm Huyên trắng bệch khác thường, gọi thế nào cũng không phản ứng thì vô cùng lo lắng, tay chân luống cuống không biết nên làm gì, còn quay sang hỏi Trương Tư Ninh phải làm sao bây giờ. Trương Tư Ninh cũng quýnh quáng, vừa nghĩ hôm nay thật xúi quẩy vừa gọi 120, lúc đợi xe cứu thương đến cô còn lo lắng không biết mình có bị liên lụy gì không, dù sao thân phận của Vệ Cẩm Huyên cũng không tầm thường.

Gần đó có một bệnh viện tư nhân, chưa đầy năm phút sau xe cứu thương đã tới, sau đó cửa hàng của Trương Tư Ninh liền bị hàng xóm vây quanh xem có chuyện gì xảy ra, ông chủ tiệm uốn tóc bên cạnh còn sang hỏi Trương Tư Ninh có cần giúp đỡ gì không. Trương Tư Ninh đang không vui, miễn cưỡng nở nụ cười nói không cần, người ta bất tỉnh ở cửa hàng của cô, cô nhất định phải đi theo rồi, thế là vội vàng cầm điện thoại, ví tiền, lấy chìa khóa rồi mặc áo khoác vào, khóa kỹ cửa xong lập tức ngồi lên xe cứu thương đi theo đến bệnh viện.

A, Đây là chuyện gì chứ!

Lúc đến bệnh viện, Vệ Cẩm Huyên được đưa thẳng vào phòng cấp cứu, Trương Tư Ninh ngồi chờ ở hàng ghế bên ngoài, thấy bác tài xế không ngừng gọi điện thoại, sắc mặt rất nghiêm trọng giống như người bên trong mắc bệnh nan y sắp chết vậy. Tâm trạng Trương Tư Ninh càng tệ hơn, người ta đang gọi người tới giúp đỡ, còn cô chỉ đơn độc trong cái thành phố này, biết phải tìm ai để giúp đỡ đây.

Có bác sĩ đi ra hỏi ai là người nhà của bệnh nhân, lão Trịnh vội vàng ngắt điện thoại nói là ông, sau đó vị bác sĩ trẻ tuổi hỏi trước đây bệnh nhân có tiền sử mắc bệnh gì không, trước khi mất đi ý thức có triệu chứng gì, có dị ứng với thuốc nào, có dị ứng cồn không…. Lão Trịnh chỉ biết ông chủ mình từng xảy ra tai nạn xe cộ, hai ngày gần đây hơi cảm sốt, còn cồn thì chắc chắn không bị dị ứng, ông chủ thường xuyên tham dự tiệc tùng, uống rượu cũng không ít nhưng chưa từng xảy ra tình huống mẫn cảm hay dị ứng bao giờ, còn những cái khác ông không rõ lắm. Trương Tư Ninh ở bên cạnh bổ sung thêm chuyện trước khi mất ý thức sắc mặt anh trắng bệch, sau đó hỏi bác sĩ bệnh của Vệ Cẩm Huyên có nghiêm trọng lắm không. Bác sĩ nói bây giờ chưa có kết luận, phải làm thêm các kiểm tra khác mới biết được. Lúc này lại có một y tá đi ra, cầm theo mấy loại giấy tờ bảo người nhà đi đóng viện phí. Trương Tư Ninh thấy tài xế của Vệ Cẩm Huyên lại tiếp tục gọi điện thoại, biết là không thể trông mong gì, cô thở dài cầm lấy giấy tờ rồi đi nộp viện phí.

A, bây giờ lại là tiết mục hao tốn tài sản mà.

Đợi cô nộp tiền xong quay lại thì bên ngoài phòng cấp cứu đã có thêm ba bốn người, đều mặc âu phục, dáng vẻ tinh anh. Trương Tư Ninh đưa biên lai nộp viện phí cho y tá bên ngoài, sau đó người đàn ông che dù cho Vệ Cẩm Huyên khi đến mua hoa lần trước bước tới nói chuyện với cô. Anh ta tự giới thiệu mình tên là Tần Chu, là trợ lý đặc biệt của Vệ Cẩm Huyên, sau đó hỏi lại tình huống lúc đó, mặc dù anh ta nói chuyện khá lịch sự nhưng vẫn khiến Trương Tư Ninh cảm thấy không thoải mái, như thể việc ông chủ anh ta vào phòng cấp cứu là do cô gây ra vậy.

Tuy người ta không nói gì nhưng Trương Tư Ninh vẫn có chút khó chịu vì bản thân hoàn toàn vô tội tự nhiên bị dính vào, dù vậy cô vẫn kể lại từ đầu đến cuối sự việc. Lại nghĩ, cô mở cửa hàng hoa chứ không phải hắc điếm kinh doanh cái gì mờ ám. Giờ là thời đại nào chứ, Vệ Cẩm Huyên là một người đàn ông cao lớn, cô chỉ là một cô gái yếu đuối, rõ ràng sức lực không cân xứng. Giờ tỉnh táo lại mới nghĩ ra, trong cửa hàng còn có camera giám sát mà, Trương Tư Ninh cảm thấy khả năng mình bị người ta làm khó dễ cũng không nhiều.

Thật chẳng biết vừa rồi cô căng thẳng cái gì nữa!