Sau khi đứa trẻ Tianlong ra đời, khu rừng quanh họ vẫn chìm trong bóng tối dày đặc, chỉ có tiếng gió xào xạc qua những tán lá cao, như tiếng thì thầm của những bí ẩn cổ xưa. Jow quỳ xuống bên cạnh Halieg, vẫn đang yếu ớt sau cơn sinh nở.
Đứa con của cô - Tianlong - cuộn tròn trong tấm vải mà Jow vừa bọc tạm thời. Đôi mắt của đứa bé vẫn lấp lánh một sự hồn nhiên, nhưng ba con mắt kia, cùng với thân hình kỳ lạ của nó, khiến Jow không thể nào thoát khỏi nỗi lo lắng.
Anh không có thời gian để suy nghĩ về tương lai của đứa trẻ. Điều anh cần phải làm lúc này là tìm cách đưa Halieg và đứa trẻ ra khỏi khu rừng đầy nguy hiểm này.
Những kẻ truy đuổi vẫn đang ở đâu đó ngoài kia, và tình trạng của Halieg thì ngày càng nghiêm trọng hơn. Jou cảm thấy sự yếu ớt từ người phụ nữ mà anh yêu thương - cô đã cố gắng hết sức mình để sinh ra đứa bé, nhưng điều đó cũng khiến cơ thể cô kiệt quệ.
Jow đứng dậy, đôi mắt anh lướt qua khu rừng tối tăm. Anh biết họ không thể ở lại đây lâu thêm nữa, không thể để những kẻ truy đuổi bắt kịp. Anh cần phải đưa Halieg đến một nơi an toàn, nhưng trong tình trạng hiện tại, việc này chẳng khác nào một nhiệm vụ bất khả thi.
"Anh sẽ tìm cách đưa chúng ta ra khỏi đây, Halieg," Jow thì thầm với cô, giọng nói đầy quyết tâm. "Anh không để em và Tianlong phải chịu thêm bất cứ nguy hiểm nào."
Halieg gật đầu yếu ớt, cô mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng Jow biết rằng cô đã rất mệt mỏi. Đôi mắt cô dần khép lại, nhưng cô vẫn cố gắng giữ lấy đứa trẻ trong tay mình, như thể sự sống của cô vẫn đang bị níu kéo bởi tình mẫu tử
รลิน sac.
Những bước chân trong bóng tối
Jow bế Halieg lên, cảm nhận sức nặng của cô nhẹ đi hẳn vì kiệt sức. Cô vẫn còn ôm Tianlong sát vào ngực mình, cẩn thận bảo vệ đứa bé khỏi những nguy hiểm xung quanh.
Jow rảo bước đi nhanh, nhưng mỗi bước đi dường như trở nên nặng nề hơn với mỗi giây phút trôi qua. Anh cảm thấy cơ thể mình đang căng cứng vì áp lực, vì mối lo lắng không chỉ dành cho Halieg mà còn cho Tianlong - đứa trẻ mang trong mình cả niềm hy vọng lẫn những bí ẩn khó lường.
Mỗi bước đi của Jow dường như bị chìm vào trong sự yên lặng chết chóc của khu rừng. Cây cối, bóng tối, và những cơn gió lạnh lẽo khiến anh cảm thấy như bị nhấn chìm vào một không gian không có lối thoát.
Tiếng kêu của những loài động vật đêm vang vọng khắp nơi, nhưng không một tiếng động nào đến từ những kẻ truy đuổi. Điều này chỉ làm Jow cảm thấy căng thẳng hơn - sự im lặng này có thể là dấu hiệu cho thấy kẻ thù đang tiến đến gần.
Anh bước đi không ngừng nghỉ, đôi mắt không ngừng dõi theo xung quanh, tìm kiếm dấu hiệu của bất kỳ sự sống nào khác. Mỗi cành cây gãy dưới chân làm trái tim anh nhảy lên trong lồng ngực, như thể đó là âm thanh báo trước sự xuất hiện của những kẻ thù không thấy.
Một tiếng động đột ngột từ xa khiến Jow giật mình. Anh dừng lại, giữ chặt Halieg trong vòng tay mình và cố gắng nghe ngóng.
Tiếng bước chân - có vẻ là bước chân của con người - đang tiến về phía anh. Nhưng thay vì cảm giác hoảng sợ,
Jow cảm nhận được một điều gì đó quen thuộc từ âm thanh ấy.
"Jow..." Một giọng nói yếu ớt vang lên từ trong bóng tối.
Jow quay phắt lại, mắt anh mở to khi thấy một bóng người từ từ tiến ra từ những tán cây rậm rạp. Ánh trăng lờ mờ chiếu xuống, soi rọi khuôn mặt của Vince - người bạn cũ của anh, cũng là người đã cùng anh trải qua không ít những cuộc chiến tàn khốc.
Nhưng Jow nhanh chóng nhận ra rằng Vince đang bị thương nặng - tay anh ôm lấy vết thương lớn trên vai, máu vẫn chảy rỉ rả xuống chiếc áo rách tả tơi của mình.
"Vince!" Jow thốt lên, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng. Anh nhanh chóng tiến đến chỗ Vince, đỡ lấy anh bạn đang loạng choạng vì vết thương.
"Chúng ta cần rời khỏi đây... ngay lập tức," Vince nói, giọng anh khàn đục và yếu ớt. "Bọn chúng đang ở gần...
không còn thời gian đâu."
Jow gật đầu, đồng thời cảm nhận sự nhẹ nhõm tràn ngập trong lòng. Sự xuất hiện của Vince, dù anh đang bị thương nặng, là một điều may mắn đối với Jow.
Dù anh biết rằng Vince cũng đang kiệt sức, nhưng chỉ riêng việc có Vince bên cạnh cũng khiến Jow cảm thấy rằng họ không còn cô độc trong cuộc chiến này.
"Vince, chúng ta phải đưa Halieg và đứa bé ra khỏi khu rừng này," Jow nói, ánh mắt nghiêm túc. "Cô ấy vừa sinh con, và cả hai đang rất yếu."
Vince nhìn Jow, rồi liếc qua Halieg đang nằm trong tay anh. Ánh mắt Vince ánh lên chút ngạc nhiên khi nhìn thấy đứa trẻ kỳ lạ - ba mắt, ba tay và thân rắn. Nhưng Vince không nói gì, chỉ gật đầu chấp nhận tình hình.
"Chúng ta không có nhiều thời gian"" Vince nói, giọng anh run lên vì mất máu. "Nhưng tao sẽ giúp mày."
Jow nắm chặt tay Vince, mắt anh ánh lên sự quyết tâm. "Cảm ơn mày, Vince. Chúng ta sẽ ra khỏi đây cùng nhau."
Cuộc đấu sinh tồn
Jow và Vince cùng nhau tiến nhanh hơn về phía trước, cả hai người đều biết rằng họ đang chạy đua với thời gian.
Vince, dù bị thương, vẫn cố gắng bước đi bên cạnh Jow, đôi khi anh loạng choạng vì mất máu quá nhiều, nhưng ý chí của anh không hề lung lay. Anh biết rằng cuộc sống của Halieg và đứa bé phụ thuộc vào sự quyết tâm của họ.
"Chúng ta phải cẩn thận," Vince nói qua hơi thở khó nhọc. "Bọn chúng rất gần... tao đã cố cầm chân chúng một thời gian, nhưng không thể giữ chúng lâu hơn được."
Jow cảm thấy lòng mình trĩu nặng với trách nhiệm hiện tại. Anh không chỉ phải bảo vệ Halieg và Tianlong, mà còn phải lo cho Vince. Họ đều là những người quan trọng với anh, và anh không thể để ai trong số họ bị bỏ lại phía sau.
Tiếng bước chân dần trở nên nặng nề hơn khi họ tiến sâu hơn vào khu rừng. Ánh sáng từ trăng chỉ đủ để soi đường cho họ, nhưng bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn, như thể khu rừng này đang muốn nuốt chửng họ.
Những cành cây rậm rạp cản trở đường đi, khiến họ phải luồn lách qua những con đường ngoằn ngoèo, ngày càng mất phương hướng.
"Cố lên, Vince. Chúng ta gần đến rồi," Jow động viên, dù trong lòng anh cũng không chắc chắn. Không ai biết lối ra khỏi khu rừng này, nhưng họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiến lên phía trước.
"Tao sẽ không sao đâu, Jow," Vince thở dốc, mắt anh nhắm lại trong giây lát khi cơn đau từ vết thương bùng lên.
"Chúng ta đã từng sống sót qua những tình huống tồi tệ hơn. Chỉ cần tin vào điều đó."
Và rồi, tiếng động từ phía sau làm tim Jow thắt lại. Tiếng bước chân, tiếng gầm gừ của những kẻ truy đuổi vang lên khắp khu rừng, như thể cái chết đang cận kề. Bọn chúng đã phát hiện ra họ.
"Không! Chúng đã đến!" Jow hét lên, giọng anh tràn đầy tuyệt vọng. "Chúng ta phải nhanh hơn nữa!"
Vince gật đầu, cố gắng bước đi nhanh hơn, nhưng đôi chân anh dường như đang bị kéo lùi lại bởi sức nặng của vết thương. Anh biết mình không thể đi nhanh hơn, nhưng anh cũng không muốn bỏ cuộc.
"Jow.. Tao khong the gi lau hon nua.." Vince tho hon hen, khuon mat anh nhan nho trong dau don
Jow cắn chặt răng, anh không thể để Vince bị bỏ lại phía sau. Họ đã đi xa đến mức này, và giờ họ phải sống sót ra khỏi khu rừng.
Ánh sáng của hy vọng
Sau những gì có vẻ như là hàng giờ di chuyển trong bóng tối, một ánh sáng yếu ớt bất ngờ xuất hiện trước mắt họ. Đó là ánh sáng từ một ngọn đèn, lấp lánh giữa đám cây cối rậm rạp.
"Lối ra kia rồi!" Jow hét lên, lòng tràn ngập hy vọng. "Chúng ta sắp ra khỏi đây rồi!"
Vince nhìn về phía ánh sáng, đôi mắt anh lóe lên niềm tin tưởng. Cả hai người, dù kiệt sức, nhưng vẫn bước đi nhanh hơn, cố gắng vượt qua ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng.
Jow cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn khi họ càng tiến gần hơn đến lối thoát. Kẻ thù vẫn ở phía sau, nhưng họ đã có cơ hội sống sót.
Halieg vẫn nằm trong vòng tay anh, cơ thể cô vẫn ấm áp nhưng ngày một yếu dần. Tianlong vẫn nằm trong lòng mẹ, đôi mắt ba con của nó mở to như đang tò mò về thế giới xung quanh.
Cuối cùng, họ cũng bước ra khỏi khu rừng, bước vào ánh sáng mờ nhạt của bình minh. Những tia sáng đầu tiên của mặt trời bắt đầu rọi xuống, chiếu sáng khuôn mặt của Jow, Vince và Halieg
"Chúng ta đã thoát," Jow thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt anh tràn đầy niềm tin mới.