Halieg trong một khoảng khắc đã nhớ đến ánh mắt Cựu Vãn vào lúc cuối cùng của cuộc đời - một ánh mắt đầy sự hối hận, nhưng cũng không che giấu được sự tuyệt vọng.
Halieg vẫn đứng đó, lặng lẽ cúi xuống người hắn, những lời nói cuối cùng của Cựu Vãn cứ vang vọng trong đầu cô. Nhưng họ không có nhiều thời gian để suy ngẫm, vì nhiệm vụ chưa kết thúc.
Jow đưa tay đặt lên vai Halieg, như hiểu được tâm tình của cô, giọng anh nhẹ nhàng nhưng dứt khoát: "Chúng ta cần tiếp tục. Cựu Vãn đã chết rồi, nhưng mạng lưới của hắn vẫn còn ngoài kia. Chúng ta không thể để bất kỳ kẻ nào trốn thoát."
Halieg hít một hơi sâu, cô biết rằng những cảm xúc của mình phải để lại phía sau, ít nhất là cho lúc này. Họ vẫn còn một cuộc chiến khác đang chờ đợi, và có lẽ, nó sẽ là trận chiến cuối cùng.
Nhóm cảnh sát đã phong tỏa hiện trường ở một số cơ sở khác mà Vince đã cung cấp, và anh đã nhận được tin tức tốt từ các nhóm khác rằng họ đã áp giải những người trong khu vực thí nghiệm nằm rải rác khác của Vân Hố - một trong những người đứng đầu của tổ chức và là cấp trên còn sở hữu nhiều thứ còn kinh khủng hơn cả Cựu Vãn.
Vân Hổ không chỉ là một kẻ có cái đầu ranh ma mà còn là một kẻ vô cùng nguy hiểm, được biết đến với khả năng lập kế hoạch và thoát thân trong những tình huống tưởng chừng không thể.
Nếu hắn bị bắt, toàn bộ đường dây và các thí nghiệm bất hợp pháp của Cựu Vãn sẽ bị triệt phá hoàn toàn.
Cả đội nhanh chóng lên xe, lao vút về phía địa điểm mới được tiết lộ. Vân Hồ đang ẩn náu tại một tòa nhà cao tầng bị bỏ hoang, nằm ở ngoại ô thành phố.
Tòa nhà này từng là một cơ sở nghiên cứu y tế, nơi Vân Hổ và Cựu Vãn đã từng tiến hành một số thí nghiệm đầu tiên.
Đó cũng là một trong những nơi đầu tiên mà Halieg và Cựu Vãn từng làm việc cùng nhau. Cảm giác quen thuộc len lỏi trong lòng Halieg, nhưng cô biết rằng thời điểm này, không thể để những ký ức cũ chi phối.
Xe dừng lại ở khoảng cách an toàn, cả đội nhanh chóng triển khai kế hoạch. Tòa nhà cũ kỹ, âm u và hoang tàn, dường như là một nơi hoàn hảo để ẩn náu.
Vince chia đội thành ba nhóm, mỗi nhóm sẽ tiếp cận từ một hướng khác nhau để đảm bảo không có lối thoát cho
Vân Hồ.
"Chúng ta sẽ không để hắn thoát," Vince nói chắc nịch, ánh mắt đầy quyết tâm. "Nhớ rằng, Vân Hổ rất nguy hiểm. Hắn sẽ không ngần ngại giết bất kỳ ai cản đường mình."
Jow gật đầu, ánh mắt anh lóe lên sự lạnh lùng mà Halieg ít khi thấy ở anh. Anh là một chiến binh, và trong khoảnh khắc này, anh đã trở lại với bản năng của mình.
Halieg cảm thấy an tâm khi có anh ở bên, nhưng cô cũng biết rằng nhiệm vụ này có thể kết thúc trong máu và
nuic mat.
Cả đội tiến vào tòa nhà một cách thận trọng. Những bước chân khẽ khàng trên nền bê tông lạnh lẽo, ánh sáng từ đèn pin chiếu lên những bức tường bị vỡ nát và những cửa sổ vỡ toác. Tiếng gió rít qua những khe hở tạo nên âm thanh kỳ quái, làm không khí càng thêm căng thẳng.
Halieg cùng Jow đi trong nhóm dẫn đầu, họ di chuyển qua từng căn phòng, từng hành lang một cách lặng lẽ nhưng cảnh giác cao độ. Dường như mọi thứ đều im lìm đến kỳ lạ.
Không có dấu hiệu gì của sự sống, nhưng Halieg cảm nhận được một sự hiện diện lần khuất đâu đó. Có điều gì đó không đúng.
"Đằng kia," Jow khẽ thì thầm, chỉ về phía một cánh cửa ở cuối hành lang. Cánh cửa trông có vẻ mới hơn so với những gì còn lại của tòa nhà, và ánh sáng mờ nhạt phát ra từ bền trong.
Cả đội tiến gần hơn, tay nắm chặt súng và sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào. Họ đẩy cửa mở ra, và trước mắt họ là một phòng thí nghiệm nhỏ, với những thiết bị hiện đại vẫn đang hoạt động. Những lọ chất lỏng được xếp ngay ngắn trên kệ, và những hồ sơ thí nghiệm được bày biện trên bàn.
Giữa căn phòng, Vân Hổ đứng đó, gương mặt lạnh lùng và điềm tĩnh. Hắn không hề ngạc nhiên khi thấy họ, dường như hẳn đã biết trước rằng thời khắc này sẽ đến.
"Các người đã đến đúng lúc," Vân Hồ lên tiếng, giọng hắn bình thản nhưng đầy mỉa mai. "Tao đã chuẩn bị sẵn sàng để đón tiếp rồi."
"Đừng làm điều gì ngu ngốc, Vân Hồ," Jow bước tới, giọng anh nghiêm nghị. "Hãy đầu hàng, và chúng tôi sẽ đưa anh về đồn an toàn."
"Đầu hàng?" Vân Hổ bật cười, ánh mắt hắn ánh lên sự chế giễu. "Các người nghĩ rằng mọi thứ sẽ kết thúc dễ dàng như vậy sao?"
Ngay khi Jow và cả đội tiến lại gần hơn, Halieg đột nhiên nhận thấy một điều bất thường.
Cô nhìn xuống chân và thấy một sợi dây mỏng được giấu dưới lớp bụi. Trước khi cô kịp cảnh báo, Vân Hổ đã kích hoạt một thiết bị, và một loạt âm thanh nổ vang lên xung quanh họ.
Cả đội nhanh chóng tản ra, nhưng vụ nổ đã gây ra một sự hỗn loạn. Vân Hổ lợi dụng thời cơ, lao về phía cửa sổ và phá vỡ kính để chạy thoát.
Halieg và Jow cố gắng đuổi theo, nhưng vụ nổ đã làm sập một phần trần nhà, chặn lối đi của họ.
"Chết tiệt!" Jow hét lên, cố gắng tìm cách vượt qua đống đổ nát. Halieg cũng không kém phần lo lắng, nhưng cô biết rằng họ cần phải nhanh chóng đuổi theo Vân Hổ trước khi hắn biến mất hoàn toàn.
Những đội khác đã nghe thấy vụ nổ và nhanh chóng đến tiếp ứng. Halieg và Jow dẫn đầu đội truy đuổi Vân Hổ qua các hành lang tối tăm và cầu thang gỉ sét. Họ chạy lên đến tầng thượng, nơi Vân Hổ đang đứng chờ, không có đường lui.
"Chạy nữa đi, xem anh có thể chạy được bao lâu!" Jow hét lên, khẩu súng chĩa thẳng vào Vân Hổ.
Nhưng trước khi họ kịp bắt hắn, một loạt tiếng súng vang lên từ phía sau. Halieg quay lại, và trái tim cô chùng xuống khi thấy Minh Châu, bạn đồng nghiệp cũ của cô, xuất hiện. Cô ta cười lạnh lẽo, đứng cạnh Vân Hổ và giơ khẩu súng lên.
"Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây, Halieg," Minh Châu lên tiếng, giọng điệu đầy chế giễu. "Và các người nghĩ rằng có thể dễ dàng bắt được chúng tôi sao?"
Halieg cảm thấy mọi thứ như xoay vòng. Minh Châu từng là bạn đồng nghiệp thân thiết của cô, nhưng không ngờ cô ta lại đứng về phía kẻ thù. Có lẽ, ngay từ đầu Minh Châu đã có âm mưu riêng của mình, và giờ đây, cô ta đã kịp thời cứu Vân Hổ.
Mọi thứ như đổ vỡ trước mắt Halieg. Cô không biết làm thế nào để đối phó với tình huống này.
Minh Châu đã cứu Vân Hổ, và cả hai kẻ thù nguy hiểm giờ đây đang đứng trước mặt cô, sẵn sàng tẩu thoát.
Jow cố gắng giữ bình tĩnh, anh giơ khẩu súng lên và yêu cầu Minh Châu hạ vũ khí. "Đừng làm chuyện ngu ngốc,
Minh Châu. Chúng ta không cần phải kết thúc mọi thứ bằng bạo lực."
Nhưng Minh Châu chỉ cười khẩy, ánh mắt đầy sự thách thức.
"Các người không bao giờ hiểu được đâu. Đây không phải là vấn đề của thiện và ác, mà là về sức mạnh. Kẻ mạnh sẽ tồn tại, và những kẻ yếu đuối như các người sẽ bị nghiền nát."
Vân Hổ im lặng, nhưng hắn nhìn Minh Châu với ánh mắt tin tưởng tuyệt đối. Dường như hắn biết rằng Minh Châu sẽ đưa hắn thoát khỏi đây.
Cả đội cảnh sát bao vây, nhưng Minh Châu và Vân Hổ đã chuẩn bị sẵn cho tình huống này. Trước khi Halieg và Jow kịp thời phản ứng, đã có một biến cố xảy ra.