Chú hung dữ ư? Chú hung dữ cái gì? Chú nói chuyện với con trai mình còn không thể lớn tiếng một chút sao?
Nhưng nói cho cùng con trai chạy khỏi nhà sao chú có thể không sốt ruột, bây giờ bình tĩnh lại cũng nghĩ ra đầu đuôi sự việc.
"Mẹ, con đã nói với mẹ cơ mà? Bảo mẹ ngủ ở phòng cho khách khác, sao mẹ không chịu nghe? Mẹ cứ phải làm ra những chuyện bực mình này, Tết nhất ép con trẻ ra khỏi nhà hay sao?" Giang Bác Thần chống nạnh nói.
"Ông trời ơi ông nghe xem, đây là lời mà phận làm con nói ra sao?" Bà Giang tức tối chùi nước mắt: "Tôi không phải khách, vì sao cứ bắt tôi ngủ phòng cho khách? Phòng nó quý giá lắm à? Nó đã không còn ở đây, mắc gì phải giữ phòng cho nó?"
Nói rồi bà lập tức cảnh giác: "Có phải trong lòng anh vẫn nhớ nhung nó không? Còn muốn nối lại với nó? Thảo nào tôi kêu anh đi xem mắt, giới thiệu cho anh bao nhiêu cô gái tốt, cô nào cũng trẻ hơn nó, vậy mà anh không gặp một ai..."
"Mẹ! Mẹ đừng nói nữa!" Giang Bác Thần ghét nhất là nghe mẹ mình nói này nói kia vợ: "Đã ly hôn rồi, cô ấy không còn là con dâu của mẹ, mẹ vẫn muốn chì chiết cô ấy sao? Trong lòng con không ai có thể sánh được Kiều Trân, bất kể là thời trẻ hay bây giờ! Con người ai chẳng có lúc già, con gái trẻ đến mấy rồi cũng có ngày già! Mẹ cũng là phụ nữ, sao mẹ lại không hiểu? Sau này đừng giới thiệu cô gái trẻ cho con nữa, con không xứng với người ta, người ta trẻ trung như thế, ở bên một thằng hai đời vợ có con riêng như con để làm gì? Nhăm nhe con già à?"
Bà Giang: "Anh... anh muốn tôi tức chết..."
Chú xổ một tràng làm sắc mặt bà Giang hết xanh lại trắng, bà vuốt ngực: "Ôi ôi, tim tôi đau..."
"Đau tim là bệnh, phải chữa!" Giang Bác Thần lấy điện thoại định gọi 120: "Mình đi bệnh viện đón Tết!"
"Ấy! Con đừng gọi!" Đón Tết trong bệnh viện không may mắn chút nào, bà Giang vừa nghe đã vội giằng điện thoại: "Mẹ không sao rồi."
Giang Bác Thần biết tỏng bà không sao: "Không sao thật không?"
Bà Giang nói: "Thật."
Đêm giao thừa rét mướt, nhà nhà đèn đuốc rực rỡ, ngoài đường lại chẳng có bóng ai.
Kiều Kinh Ngọc chạy đi rồi mới nhớ mình không mang gì, không có điện thoại không thể gọi xe.
Hơn nữa cậu chỉ mặc đồ ngủ xỏ dép lê, tối nay nhiệt độ ngoài trời xuống dưới không độ, gần như có thể đóng băng.
Thật ra cậu không đi xa, ngồi ngay cạnh đài phun nước của khu biệt thự.
Lúc Lạc Hải tìm thấy cậu, cậu sắp chết cóng đến nơi.
"Cậu có ngốc không hả." Lạc Hải mặc áo phao và quàng khăn cho cậu, sau đó ngồi xổm xuống kéo khóa áo phao của mình, nhét hai bàn chân Kiều Kinh Ngọc vào lòng.
Hơi ấm nơi lồ.ng ngực Lạc Hải lây sang chân cậu, men dọc cẳng chân toả ra khắp cơ thể. Bà ngoại thường nói chân ấm thì cả người đều ấm.
Kiều Kinh Ngọc ngẩn ngơ, đầu ngón chân ngọ nguậy trong áo Lạc Hải.
Cách áo len Lạc Hải cũng cảm thấy nhột, hắn nhẹ giọng quở: "Yên nào."
Kiều Kinh Ngọc nói: "Tớ đói." Vừa nãy cậu chưa ăn được bao nhiêu.
"Thế bọn mình về nhà nhé? Tôi nấu cơm cho cậu, được không?" Thật ra Lạc Hải cũng chưa no.
Kiều Kinh Ngọc gật đầu, móc điện thoại trong túi áo ra đặt xe, đang là đêm giao thừa, mất một lúc mới có tài xế nhận.
Về nhà, tủ lạnh có rất nhiều thức ăn, đều là bác giúp việc chuẩn bị sẵn cho hai đứa trước khi nghỉ Tết.
Lạc Hải nhanh chóng nấu xong vài món mặn và canh, trong tủ lạnh còn có sủi cảo bác giúp việc gói, hắn lại luộc một ít.
Nhưng đến khi hắn nấu xong, đi gọi Kiều Kinh Ngọc ra ăn thì cậu đã nằm sấp ngủ trên giường.
Nghe tiếng mở cửa, Kiều Kinh Ngọc run bắn, nói ậm ờ không rõ: "Tớ không ăn đâu, buồn ngủ quá."
Nhà có nhiệt kế, Lạc Hải lấy ra kẹp cho Kiều Kinh Ngọc: "Cặp nhiệt độ đi."
"Đau họng không?"
Hắn đang nói thì chuông cửa kêu. Kiều Kinh Ngọc nghe tiếng lập tức ngồi bật dậy: "Bố tớ đấy."
"Cậu nằm trước đã, tôi đi mở cửa." Lạc Hải nói.
Kiều Kinh Ngọc vội vàng "yếu ớt" nằm xuống, còn nghĩ vừa nãy Lạc Hải nên dán miếng hạ sốt cho cậu, như thế trông có vẻ đáng thương hơn.
Nhưng khi Lạc Hải quay lại, sau lưng không có ai khác.
Lạc Hải cầm một hộp quà: "Bên quản lý nhà đất tặng quà giao thừa."
"À." Kiều Kinh Ngọc ló đầu ra khỏi chăn, tóc tai rối bù, mặt hơi đỏ, hụt hẫng nói: "Tớ biết ngay, có bà nội thì bố chẳng đến đâu."
Cậu vò tóc, bộ dạng rất sầu não: "Lạc Hải, cậu cũng cảm thấy tớ không hiểu chuyện sao?"
Bà nói cậu không hiểu chuyện, một buổi tối cậu đã nghe rất nhiều lần.
Lạc Hải không biết cậu hỏi chuyện nào, chuyện cậu không cho bà ở phòng của mẹ hay những lời cuối cùng nói với chú Giang? Có lẽ chung quy đều là một vấn đề.
Thật ra Lạc Hải có thể hiểu cho Giang Bác Thần.
Giang Bác Thần là đàn ông đang tuổi tráng niên, ngoại hình đẹp trai nho nhã, sự nghiệp thành công, làm hiệu trưởng trường cấp ba trọng điểm, địa vị xã hội trong thành phố cũng cao.
Chưa kể nếu bản thân chú muốn tái hôn, có một gia đình êm ấm, hoặc là sinh thêm con thì cũng rất bình thường. Ngay cả khi chú không có mong muốn ấy, nhưng với điều kiện của chú thể nào cũng có rất nhiều người giành giật giới thiệu đối tượng cho.
Những điều này Lạc Hải đều có thể thấu hiểu, nhưng hắn vẫn đau lòng cho Kiều Kinh Ngọc, vì đau lòng nên hiển nhiên cũng sẽ tiêu chuẩn kép. Có thể thấy rõ con người rất khó để thật sự khách quan.
Lạc Hải nhìn Kiều Kinh Ngọc: "Không, cậu không cần hiểu chuyện quá. Cậu cũng không cần quan tâm người khác nói thế nào, cậu bây giờ đã rất tốt."
Thật ra hắn hiếm khi nói thẳng như vậy, nhưng với dung lượng não của Kiều Kinh Ngọc hiện giờ, hắn lo mình không nói rõ thì Kiều Kinh Ngọc không hiểu.
Nhiệt kế kêu "tít tít" phá tan sự yên lặng thoáng qua, Lạc Hải lại gần Kiều Kinh Ngọc, luồn tay vào cổ áo rộng của cậu rút nhiệt kế điện tử ra.
Chỉ trong nháy mắt, Kiều Kinh Ngọc ôm chầm lấy hắn: "Ôm tớ đi, khó chịu lắm."
Tít tít tít...
Nhiệt kế vẫn đang kêu, màn hình hiển thị 38 độ, Kiều Kinh Ngọc sốt rồi, toàn thân nóng hầm hập.
Lạc Hải tắt nhiệt kế, trong lòng như đang ôm một đụn mây ấm áp, khiến hắn cảm thấy như đang nằm mơ.
Cũng trong giờ phút này hắn bỗng nảy ra một suy nghĩ, hắn sẽ ở bên Kiều Kinh Ngọc cả đời, bất kể là với thân phận gì, bạn bè hay anh em.
Mùng 1 Tết.
Vốn dĩ Kiều Kinh Ngọc định chúc Tết ông bà ngoại, nhưng vì đột ngột bị sốt nên chỉ đành hủy kế hoạch.
Sau khi nhận lì xì của ông bà ngoại qua Wechat, cậu nghĩ nên tặng quà mừng năm mới cho Lạc Hải, nghĩ tới nghĩ lui, Lạc Hải không thiếu thứ gì, cũng không tỏ ra cực kỳ hứng thú với thứ gì, nhưng hắn rất thích làm đề, cậu bèn lên mạng đặt 10kg đề Toán.
Có lẽ đủ cho hắn livestream luyện đề một thời gian.
Kiều Kinh Ngọc cười đắc chí.
"Cười gì đấy?" Lạc Hải mặc áo ngủ đi từ nhà vệ sinh ra, áp bàn tay hơi ướt vì mới rửa mặt xong lên trán Kiều Kinh Ngọc: "Vẫn hơi nóng."
Hắn khom người, bởi khoảng cách quá gần mà Kiều Kinh Ngọc còn có thể nhìn thấy cơ ngực lấp ló sau cổ áo hơi rộng, bỗng chốc cậu cảm thấy mặt cũng nóng, quay đi tránh tay hắn: "Tại tay cậu lạnh quá đó."
Lạc Hải không nói gì, lấy nhiệt kế điện tử bên cạnh cặp cho cậu lần nữa.
Lúc này chuông cửa kêu.
Lạc Hải nói: "Tôi đi mở cửa."
Tối qua Giang Bác Thần không đến, gọi một đống cuộc điện thoại nhưng Kiều Kinh Ngọc không nghe, bèn gọi cho Lạc Hải nói hôm nay qua.
Lạc Hải nghĩ bụng chắc chắn là Giang Bác Thần, mở cửa lại thấy Kiều Hoành.
"Bà kêu tôi sang thăm Kiều Kiều." Kiều Hoành quan sát thằng nhóc mở cửa, ánh mắt sắc như dao: "Vừa ngủ dậy?"
Lạc Hải nhìn áo ngủ của mình: "Ừ, Kiều Kiều cũng mới dậy."
Hắn nhường lối cho Kiều Hoành vào, nhìn hộp cơm anh đang xách lại nghĩ đến nồi cháo vẫn đun trong bếp.
Nhưng chịu thôi, đây mới là anh em máu mủ ruột rà với Kiều Kinh Ngọc, có anh ta thì hắn phải nhường chỗ.
Kiều Hoành vừa vào phòng ngủ của Kiều Kinh Ngọc đã bắt đầu dòm ngó khắp nơi, đôi mắt hận không thể gắn thêm kính hiển vi.
Không đến không biết, đến thì hết hồn.
Kiều Hoành thật sự có phát hiện.
Áo ngủ của Kiều Kinh Ngọc hình như cùng kiểu với Lạc Hải, đồ đôi kín đáo hay gì?
Đầu giường có một cặp kính và một quyển Ngân hàng câu hỏi Toán học, rất rõ ràng không phải của Kiều Kinh Ngọc, vì sao kính và sách của thằng nhóc Lạc Hải lại ở đầu giường em trai anh?
Giá treo áo bằng gỗ treo áo phao đen cùng khăn quàng cổ màu xám, Kiều Kinh Ngọc chưa bao giờ thích màu tối, áo là của ai?
Ngay khi anh đang định chất vấn, Lạc Hải bước vào lấy áo phao và khăn quàng cổ của mình treo trên giá, lại đến đầu giường mang kính và sách đi.
Kiều Hoành không nén được cơn giận, vẻ mặt thay đổi cái xoạch: "Tối qua cậu ngủ phòng nó?"
Lạc Hải dừng chân, giải thích: "Phải, tối qua cậu ấy sốt, tôi không dám để cậu ấy một mình."
Đây thật sự là nguyên nhân tối qua hắn ở lại phòng Kiều Kinh Ngọc, nhưng không biết tại sao khi trả lời, hắn vẫn rất chột dạ.
Có lẽ là vì hắn sợ bị Kiều Hoành nhìn thấu tâm tư.
May thay Kiều Hoành vẫn có chừng mực, không nói gì thêm trước mặt Kiều Kinh Ngọc.
Lúc Kiều Kinh Ngọc ăn cơm, Kiều Hoành nói gần nói xa thăm dò hết lượt, nhìn phản ứng của em trai thì chắc Lạc Hải chỉ ngủ ở đây tối qua, thời gian khác đều ở phòng mình, bấy giờ mới yên tâm hơn chút.
Nhưng anh lại không yên tâm hẳn.
Lúc gần về Kiều Kinh Ngọc vẫn nằm giường chưa dậy, Lạc Hải một mình tiễn Kiều Hoành ra cửa.
Kiều Hoành nhìn chằm chằm Lạc Hải, giọng điệu không thân thiện: "Tốt nhất cậu thật thà cho tôi, đừng tưởng tôi không nhận ra lòng dạ của cậu."
Lạc Hải giật thót, không ngờ lòng dạ của mình dễ dàng bị nhìn thấu, hoá ra thứ tình cảm này hoàn toàn chẳng thể giấu giếm.
Kiều Hoành nhìn nét mặt hắn thì biết mình đoán đúng, cảnh cáo hắn: "Kiều Kiều còn nhỏ, nếu cậu dám dụ dỗ nó làm chuyện gì không nên làm, tôi đánh chết cậu."
"Tôi sẽ không." Lạc Hải ngước mắt nhìn thẳng vào Kiều Hoành, không hề sợ sệt vì lời cảnh cáo của anh, cũng không sốt ruột phân bua cho mình, hắn chỉ nói: "Trong lòng tôi, cậu ấy quý giá hơn tất thảy."
Cũng không gì có thể rung động hơn cái tên Kiều Kinh Ngọc.
Người hắn muôn vàn quý trọng, sao lại nỡ tổn thương?
Kiều Hoành sửng sốt, không ngờ hắn thẳng thắn tới vậy, không mảy may cãi lại mà cứ thế thú nhận.
Kiều Hoành nói: "Tôi sẽ luôn trông chừng cậu, nếu để tôi phát hiện cậu có hành vi quấy rối gì, tôi sẽ lập tức báo cho cô và ông bà, tới lúc ấy cậu đến từ đâu thì biến về đấy."
Lời anh nói ẩn chứa ý đe doạ, "đến từ đâu thì biến về đấy" không chỉ là lấy đi cơ hội đi học của Lạc Hải mà còn bao gồm cả tương lai của hắn.