Ngày Hè Đằng Đẵng

Chương 88: Thông Báo Tìm Người



Gió thổi vút qua tai.

Lục Vấn Cảnh và Lạc Hải phi như bay trong con ngõ nhỏ.

Khi đã chạy rất xa Lạc Hải mới nhớ quẳng ống tuýp mình vẫn đang cầm, kim loại rơi xuống nền đất phát ra tiếng kêu lanh lảnh.

Gió nóng tháng sáu thổi bay mái tóc Lục Vấn Cảnh, kiểu tóc luôn ngay ngắn trở nên rối tung vì những bước chạy điên cuồng, Lạc Hải nghiêng đầu nhìn, bỗng nhiên hơi buồn cười.

Hắn nhếch môi vừa chạy vừa cười, tiếng cười khẽ đến mức chưa ai kịp nghe thấy đã hoà tan vào làn gió nóng mùa hạ.

Đầu ngõ thông với phố lớn, khi họ sắp chạy khỏi ngõ đi ra phố thì tiếng bước chân của bọn Tóc vàng đằng sau cũng dần biến mất.

Trong mấy ngày thi đại học, cổng trường cấp ba thị trấn Sơn Nam có cảnh sát đứng canh đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra, bọn này tuy bình thường có vẻ không sợ trời không sợ đất nhưng cũng chỉ dám đánh nhau trong ngõ. Tụi nó không dám đụng mặt giáo viên và người khác, càng khỏi cần nhắc đến cảnh sát.

Sự xuất hiện đột ngột của Lục Vấn Cảnh cũng là nguyên nhân bọn nó không dám đuổi theo tiếp, vì Lục Vấn Cảnh mặc vest đi giày da giống một thầy giáo, bọn nó tưởng Lục Vấn Cảnh là giáo viên trường cấp ba thị trấn Sơn Nam, mấy thằng đuổi mãi đuổi mãi rồi đâm ra sợ sệt, thấy Lạc Hải đã chạy khỏi ngõ thì cũng thôi đuổi theo.

Sắp đến giờ thi buổi chiều, rất ít học sinh còn ở ngoài địa điểm thi mà chủ yếu là phụ huynh chưa về, nhân viên công tác cũng bắt đầu sơ tán phụ huynh tập trung trước cổng.

Sau khi chạy ra khỏi ngõ nhỏ, Lạc Hải và Lục Vấn Cảnh băng qua phố lớn đông người qua lại, lao thẳng đến cổng trường, bộ dạng khác thường của cả hai lập tức thu hút người xung quanh nhìn ngó.

Áo người nào người nấy ướt đẫm, Lục Vấn Cảnh ngồi bệt xuống đất, Lạc Hải cũng khom lưng chống hai tay lên đầu gối thở hổn hển.

"Thầy không sao chứ?" Lạc Hải thở gấp, muốn xem vết thương của Lục Vấn Cảnh, vừa nãy gậy đập quá mạnh, nghe tiếng chắc hẳn bị thương không nhẹ.

Lục Vấn Cảnh xua tay: "Chỉ bị thương nhẹ thôi, em không cần lo, tôi sẽ báo cảnh sát xử lý. Em mau vào thi đi, vẫn còn kịp."

Thầy lấy túi bút trong túi quần âu đưa cho Lạc Hải, bấy giờ Lạc Hải mới nhớ ra mình tiện tay vứt nó vào chân tường: "Thầy vẫn lén đi theo em sao?"

Lục Vấn Cảnh cười xấu hổ, chột dạ vì bị bắt quả tang: "Ừ, cứ thấy không yên tâm nên lại lén đi theo."

Câu này không phải nói điêu, sau khi Lạc Hải đi, mí mắt phải của Lục Vấn Cảnh giật mãi, lòng dạ không sao yên ổn được. Cảm giác ấy giống hệt cái ngày vợ bị thương, con bị bắt đi mất, hôm đó Lục Vấn Cảnh ngồi trong phòng làm việc mà ngực cũng nghẹn lại, luôn cảm thấy bất an.

Vậy nên khi cảm giác ấy lại xuất hiện, thầy gần như không hề do dự đã chạy đi tìm Lạc Hải, may thay vẫn kịp, nếu không thằng bé bị đánh sứt đầu mẻ trán thì còn thi thố làm sao.

Loa phát thanh ngoài địa điểm thi nhắc nhở sắp đến giờ thi, các thí sinh còn ở ngoài nhanh chóng vào phòng.

Lạc Hải nhìn giờ: "Thầy thất vọng không? Em không phải học sinh ngoan như thầy nghĩ, lúc đi học ở đây em thường xuyên đánh nhau."

Lục Vấn Cảnh cười, vết chân chim hằn nơi đuôi mắt: "Ngốc thế, sao tôi lại thất vọng? Không phải chỉ là đánh nhau với mấy đứa côn đồ thôi sao? Nếu tôi trẻ ra hai mươi tuổi thì tôi với em tay không cũng có thể thắng bọn nó. Tiếc là tôi có tuổi rồi, đành đỡ đòn cho em rồi kéo em chạy vậy thôi."

Lục Vấn Cảnh nhìn Lạc Hải, nói một cách nghiêm túc: "Bọn nó chỉ không muốn cho em đi thi, nhưng em phải thi vào trường đại học tốt nhất, mãi mãi rời xa nơi này. Mau vào đi."

"Hôm nay cảm ơn thầy."

Lạc Hải cầm túi bút, xoay người đi vào trường.

Vốn dĩ cổng trường đã sắp đóng, nhìn thấy hắn thì lại mở ra. Lục Vấn Cảnh nhìn mãi đến khi hắn chạy vào sân trường.

Bóng dáng nhanh thoăn thoắt của cậu thiếu niên như đang muốn chạy về tương lai xa hơn.

Lục Vấn Cảnh nghĩ, sau này con của thầy chỉ cần yên tâm vững dạ chạy về phía trước là được, những việc khác đều không còn là cản trở.

"Shhh..." Lúc này vết thương trên vai mới bắt đầu đau, Lục Vấn Cảnh chống đất đứng dậy, định tìm bóng râm nghỉ một lát.

"Xin chào, cho hỏi anh đưa Lạc Hải đi thi phải không?" Một người đàn ông trung niên bỗng dưng đi đến, còn đưa tay đỡ thầy.

Cảm giác cho thấy Lục Vấn Cảnh không quen người này: "Anh là?"

"Tôi là chủ nhiệm cũ của Lạc Hải." Người đàn ông trung niên cười đáp: "Tôi vừa mới thấy Lạc Hải đi vào rồi, trước khi đi còn nói chuyện với anh, tôi đoán anh là người tài trợ của thằng bé phải không."

"À, chào thầy." Lục Vấn Cảnh nghe nói đây là chủ nhiệm cũ của Lạc Hải ở trường cấp ba thị trấn Sơn Nam thì vô cùng tôn trọng. Có lẽ chủ nhiệm nhìn thấy thầy đưa Lạc Hải đi thi nên tưởng nhầm thầy là người tài trợ cho Lạc Hải học ở thành phố.

Lục Vấn Cảnh không phản bác, thầy vẫn cần một thân phận để nghe chuyện của Lạc Hải trong những năm qua.

Chủ nhiệm nói: "Bây giờ Lạc Hải khác quá, vừa nãy tôi suýt không dám nhận, trông sáng sủa hơn trước đây nhiều."

"Vậy sao? Vậy trước đây nó như thế nào?" Lục Vấn Cảnh cảm thấy hiện giờ Lạc Hải đã rất kiệm lời, lẽ nào ngày xưa còn trầm lặng hơn?

Chủ nhiệm thở dài, nghĩ đến chuyện của Lạc Hải thì chỉ nói: "Một lời khó nói hết, thằng bé này lận đận quá."

Ngoài trời nắng gắt, hơi nóng hầm hập như nồi hấp. Lục Vấn Cảnh nhìn xung quanh, chỉ thấy một quán nước bèn hỏi: "Bây giờ thầy có thời gian không? Hay là tôi với thầy vào quán nước ngồi? Tôi không biết nhiều về chuyện trước đây của Lạc Hải, vẫn luôn muốn tìm hiểu nhiều hơn."

"Được chứ." Chủ nhiệm nói.

Lúc này quán nước không có mấy người, Lục Vấn Cảnh tìm chỗ ngồi gần điều hòa, gọi hai cốc nước chanh.

Hơi lạnh thổi bay cái nóng nực của mùa hè, hai người ngồi đối diện nhau, tuy chủ nhiệm chỉ là giáo viên cấp ba của Lạc Hải, nhưng hồi Lạc Hải thôi học ông đã từng đi hỏi trưởng thôn, cho nên cũng nắm được tình hình cơ bản của hắn.

Ông bắt đầu nói từ lúc Lạc Hải học lớp mình, kể về thành tích và tính cách của Lạc Hải, vì sao hắn bỏ thi đại học một năm, kể về người ông sống cùng Lạc Hải, về khoảng thời gian hai ông cháu ở trên núi, và còn chuyện Lạc Hải được nhặt về thế nào.

Môn Toán buổi chiều thi trong hai tiếng, họ cũng ngồi quán nước suốt hai tiếng.

Chuông báo hết giờ làm bài vang lên.

Lục Vấn Cảnh cảm ơn chủ nhiệm: "Thầy là một thầy giáo tốt, khi đó may nhờ có thầy giữ học bạ giúp nó."

"Nên làm thôi mà." Chủ nhiệm xấu hổ nói: "Thật ra tôi cũng không làm gì, chuyện học bạ chỉ là chuyện nhỏ."

"Khi nào Lạc Hải thi xong, chúng ta cùng ăn một bữa, chắc chắn nó cũng muốn gặp lại thầy." Lục Vấn Cảnh nói.

"Được." Chủ nhiệm nhận lời, hơi chần chừ nhưng vẫn hỏi: "Anh Lục, xin hỏi anh là gì của Lạc Hải?"

Lúc mới gặp chủ nhiệm thật sự cho rằng Lục Vấn Cảnh là người tài trợ của Lạc Hải, nhưng qua cuộc nói chuyện chiều nay, ông lại cảm thấy không đúng. Bởi vì khi ông kể về chuyện của Lạc Hải, dường như Lục Vấn Cảnh rưng rưng nước mắt, cảm xúc xót xa ấy giống một người bố xót con mình hơn.

Lục Vấn Cảnh ngẩn người, sau đó thành thật đáp: "Tôi là bố nó."

Bấy giờ đến lượt chủ nhiệm kinh ngạc, xúc động nói: "Hóa ra là thế, hóa ra là thế..."

Chủ nhiệm không rõ sau khi Lạc Hải rời thị trấn Sơn Nam đã trải qua những gì, nhưng lúc này ông thật lòng mừng cho hắn. Ông thấy Lục Vấn Cảnh nói năng lễ độ, chắc hẳn không phải nhân vật tầm thường.

Ông nghĩ, có sự hỗ trợ của bố mẹ, nhất định tương lai Lạc Hải có thể tiến xa hơn.

Tạm biệt chủ nhiệm, Lục Vấn Cảnh đến cổng trường đợi Lạc Hải.

Thế là ngày thi đầu tiên đã kết thúc. Mấy ngày thi sau Lục Vấn Cảnh không dám cho Lạc Hải đi một mình, lần nào cũng đích thân đưa đi rồi đợi ngoài cổng trường.

Lục Vấn Cảnh đã báo cảnh sát vụ của đám Tóc vàng, mấy hôm nay cảnh sát đều nghe ngóng hướng đi của tụi nó, dân sống ở mặt phố hầu như đều biết chuyện, nghe đâu Tóc vàng chạy rồi, dù sao gần đây cũng không dám chường mặt ra.

Nhưng có bắt được Tóc vàng hay không đã không còn liên quan đến họ. Bởi vì thi đại học xong, Lục Vấn Cảnh dẫn Lạc Hải và chủ nhiệm đi ăn bữa cơm, sáng hôm sau đã rời thị trấn. Có lẽ từ nay về cách xa muôn trùng, Tóc vàng và Lạc Hải cũng chẳng còn cơ hội gặp lại.

Taxi tròng trành nghiêng ngả trên đường quê, Lục Vấn Cảnh bao xe, cùng Lạc Hải về thôn thăm mộ ông.

Trên đường vào thôn, họ đi ngang qua tòa nhà mới xây của trường tiểu học thôn Quan Vân. Nhìn tấm biển "Trường Tiểu học thôn Quan Vân" treo trước cổng, Lục Vấn Cảnh nhớ ra gì đó bèn lục tìm thư viện ảnh, một lúc lâu sau cuối cùng cũng tìm được.

"Tôi từng quyên góp máy tính cho trường tiểu học này." Lục Vấn Cảnh nói.

Lạc Hải ngồi ghế phó lái, đang lim dim buồn ngủ trong cơn tròng trành, nghe Lục Vấn Cảnh nói thì lập tức tỉnh táo hơn. Hắn ngoảnh phắt đầu lại: "Sao ạ?"

Lục Vấn Cảnh đáp: "Khi đó tổ chức tình nguyện tôi tham gia có một giáo viên muốn quyên góp máy tính cho trường, sau khi tôi biết đã lấy danh nghĩa công ty quyên năm mươi bộ."

"Về sau họ còn gửi ảnh cho tôi, đúng là ngôi trường này. Mới đầu tôi thấy cái tên thôn Quan Vân rất lạ, nhưng nhìn biển tên với cổng sắt thì nhớ ra rồi."

Thật ra thầy cũng có lòng riêng, những năm qua quyên góp rất nhiều đồ đạc cho vùng sâu vùng xa, nhất là máy tính thầy phải quyên đến vài chục nghìn bộ, hơn nữa quyên góp cho đâu cũng chỉ có một yêu cầu, đó là không được bỏ không máy tính mà nhất định phải sử dụng.

Bởi lẽ thầy mong con mình có thể lên mạng.

Lục Vấn Cảnh nghe người ta nói rất nhiều đứa trẻ đều bị bán đến vùng sâu vùng xa, rất nhiều nhà mua cũng cho con đi học bình thường.

Mặc dù con thầy bị bắt đi từ khi còn nhỏ, về cơ bản không có ký ức gì, nhưng thầy vẫn ôm lòng mong mỏi nếu có lỡ như thì sao? Nếu có ngày con biết mình bị lừa bán, muốn tìm bố mẹ ruột, trong trường có phòng máy thì con chỉ cần lên mạng là có thể nhìn thấy tin tức tìm người thầy đăng tải trên web tìm người thân.

Thầy còn in thông báo tìm người dán lên mỗi một hộp vật tư quyên góp. Thầy mong ở một ngôi trường nào đó, con mình có thể nhìn thấy những tờ thông báo ấy.

Lạc Hải nhìn chằm chằm núi rừng rậm rạp ngoài cửa kính xe, vì những lời Lục Vấn Cảnh vừa nói mà tâm trí hắn đang hiện lên rất nhiều hình ảnh.

Một buổi chiều mùa hạ, hắn bận rộn lắp máy tính cho phòng máy, lúc về trời đã nhá nhem, đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang chớp sáng chớp tắt, hắn và Kiều Kinh Ngọc đi xuống cầu thang.

Hắn khom người nhặt một tờ giấy, hóa ra là thông báo tìm người. Kiều Kinh Ngọc nói tờ giấy rơi ra từ thùng vật tư quyên góp, người quyên góp có con mất tích, cho nên đã dán thông báo tìm người lên mỗi thùng vật tư.

Tờ thông báo tìm người ấy viết gì?

Lạc Hải nhắm mắt, cau chặt mày.

Đứa trẻ hai tuổi bị bắt mất, người mẹ trẻ bị thương nặng, hơn chục năm không ngừng tìm kiếm, treo thưởng số tiền lớn...

Tờ thông báo giấy trắng mực đen xuất hiện chi chít trong đầu Lạc Hải, nhưng hắn không nhớ được nhiều hơn, chỉ nhớ mình gấp nó thành máy bay giấy.

Hắn hà hơi, máy bay giấy bay từ cửa sổ tầng ba ra ngoài, liệng trên không trung rất lâu rồi vòng lại đáp xuống một ngọn cây to.

Hắn dừng chân nhìn giây lát, khoảnh khắc ấy cũng từng nghĩ, phải chăng bố mẹ hắn cũng đang cố gắng tìm tung tích của hắn giống như vậy.

Lạc Hải mở mắt, mắt cay cay nhòe ướt, hắn nhìn núi xanh thấp thoáng ngoài cửa xe, gần đó có một ngôi nhà nhỏ tường trắng ngói xanh, dây thường xuân leo kín mặt tường.

Hắn đến nhà rồi.

"Chỗ này phải không?"

Tài xế dừng xe, vòng ra cốp lấy vali giúp hai người.

Lục Vấn Cảnh liên tục cảm ơn, dặn tài xế đừng quên chiều tối nay tới đón họ, vé tàu về thành phố A khởi hành lúc 9 giờ tối.

Ban đầu thầy cũng cân nhắc, chẳng mấy khi về đây một chuyến thì cứ để Lạc Hải ở lại một tối, nhưng nghĩ nhà cửa lâu ngày không có người ở, còn cả vấn đề ăn uống, cuối cùng lại quyết định về ngay trong đêm.

Lạc Hải lấy chìa khóa trong túi áo mở hai cánh cửa gỗ nhỏ, căn nhà vẫn như xưa, cây lựu đã ra hoa đỏ rực như lửa, bàn đá dưới gốc cây không một hạt bụi, chỉ có vài phiến lá xanh biếc, như thể chỉ có gió ghé qua.

Nước mắt hắn rơi lã chã, ngẩng đầu nhìn bầu trời cuồn cuộn mây trắng, ông ơi, có phải ông từng quay về không?

Ông từng nói con người chết đi xá/c thịt sẽ tan biến, nhưng lại không biến mất, người chết sẽ hóa thành gió thành mưa, thành vạn vật trên thế gian, ở lại bên người thân trong chốc lát ngắn ngủi.

Vậy thì ông ơi, tiếng ve ngoài cửa sổ khi cháu đang thi có phải ông không? Cơn gió thoảng qua tai khi cháu chạy có phải ông không? Hoa cỏ tươi tốt nở rộ hai bên đường khi cháu về có phải ông không? Mà biển mây trắng trên đầu cháu lúc này liệu có phải ông không?

Lạc Hải khóc như mưa.

Lục Vấn Cảnh lặng lẽ vỗ vai hắn và ôm hắn vào lòng, đây là cái ôm rất dài. Lục Vấn Cảnh không nói gì, chỉ im lặng cảm nhận sự tủi thân và yếu đuối của đứa con trai còn cao hơn mình nửa cái đầu.

Qua lời kể của chủ nhiệm, Lục Vấn Cảnh biết Lạc Hải và ông tình cảm rất sâu nặng, từ khi Lạc Hải bé xíu đã chỉ có hai ông cháu sống dựa vào nhau.

Lục Vấn Cảnh từng nghĩ con sẽ được người thế nào nuôi lớn? Thật ra khi điều tra tung tích lũ cướp con, cảnh sát từng suy đoán có lẽ bọn chúng biết mình đang bị truy bắt, sẽ hoảng loạng quá mức mà vứt đứa trẻ đi hoặc là sát hại.

Nhưng Lục Vấn Cảnh luôn tin chắc con mình vẫn còn sống, đồng thời cầu khẩn cho con gặp được người tốt, dù là nhà mua tốt cũng được, chỉ cần con có thể bình an trưởng thành.

Ông Lạc đã cứu Lạc Hải một mạng, cũng cứu cả nhà họ.

Mây trắng trên nhà tản đi, nhường chỗ cho bầu trời quang đãng. Cảm xúc của Lạc Hải dần bình tĩnh lại.

"Chúng ta đi thắp hương cho ông thôi." Lục Vấn Cảnh nói.

Lạc Hải gật đầu. Hắn mở cửa gian nhà chính, mặt bàn cao bày ảnh thờ đen trắng của ông.

Lục Vấn Cảnh theo hắn vào nhà, nhìn thấy trên tấm ảnh thờ là ông lão ánh mắt kiên nghị, khuôn mặt hiền từ.

Hóa ra đây là người nuôi nấng con trai thầy khôn lớn. Hèn gì tính cách Lạc Hải kiên định, chắc hẳn là nhờ sự dạy dỗ của ông.

Mặt bàn bám đầy bụi vì đã lâu không có người ở cũng như không được quét dọn. Lục Vấn Cảnh nói: "Tôi đi lấy nước lau bàn."

Sợ thầy không biết dùng giếng khoan, Lạc Hải cũng đi theo.

Trong sân có một chum nước, lúc đi không đậy lại nên bây giờ đầy ắp nước mưa. Lạc Hải múc một gáo nước đổ vào giếng, nhấn cần gạt mấy cái để dẫn nước giếng ra.

Lục Vấn Cảnh vội vàng lấy thau hứng.

Lạc Hải nhìn cái thau màu hồng nhạt, đáy thau in chữ "Phân bón Mặt Trời Vàng", đây là thau của Kiều Kinh Ngọc.

Hai người bê thau nước và cầm giẻ lau về gian giữa, Lục Vấn Cảnh tự mình quét bụi trên bàn rồi lau sạch sẽ, Lạc Hải thì tỉ mẩn lau chùi ảnh thờ của ông.

Trước khi về đây họ đã mua rất nhiều hương, đĩnh vàng và tiền giấy trên thị trấn. Lạc Hải không hiểu những cái này lắm, toàn là Lục Vấn Cảnh dẫn hắn đi mua.

Lục Vấn Cảnh thắp ba nén hương cho ông, quỳ xuống trước ảnh thờ của ông cụ, trịnh trọng dập đầu ba cái. Hàng nghìn hàng vạn lời muốn nói, tất cả lòng biết ơn đều gói gọn trong cái quỳ này.

Lạc Hải đứng bên nhìn thầy dập đầu một cách thành kính, những nghi vấn trong lòng rục rịch chui ra.

"Chuyện trước đây tôi và vợ rất biết ơn cháu, bó hoa này là vợ tôi tự tay chọn, lẽ ra cô ấy định đến, nhưng lại sợ..."

"Lạc Hải, cậu ra ngoài một lát nhé, tớ với thầy Lục có việc cần nói."

"Thầy Lục, nhất định đừng quên chuyện cháu đã nói."

"Tôi đã nhận lời Kiều Kinh Ngọc sẽ đi thi cùng em."

"Vì cậu ấy đã giúp tôi một việc, cho nên tôi cũng giúp cậu ấy một việc."

"Kiều Kinh Ngọc đã giúp thầy việc gì?"

"Nó đã giúp tôi tìm được thứ rất quan trọng."

Lục Vấn Cảnh đột ngột xuất hiện trên tàu, thái độ ân cần khác thường suốt đường đi, người khác hiểu lầm họ là bố con nhưng Lục Vấn Cảnh chỉ cười không giải thích, đỡ gậy cho hắn trong con ngõ nhỏ...

Thông báo tìm người, người mẹ bị thương nặng, đứa trẻ hai tuổi bị bắt đi, gương mặt nhợt nhạt của cô Lục, mình được ông nhặt về lúc hai tuổi...

Có ai lại đi vô duyên vô cớ nhắc với người không thân thiết là vợ mình biết làm cá, còn kể về chuyện yêu nhau của hai người... Và cả ánh mắt buồn bã của Lục Vấn Cảnh khi hắn nói "đừng coi em là trẻ con nữa"...

Tất thảy được liên kết như một tấm lưới, tóm gọn toàn bộ mọi chuyện kéo ra khỏi mặt nước.

Lạc Hải chợt nhớ ra tấm bùa Kiều Kinh Ngọc nhờ Kiều Hoành đưa cho mình sau khi vào phòng phẫu thuật, nói rằng đây là đồ của hắn, dặn hắn giữ gìn cẩn thận.

Bùa trong túi áo, Lạc Hải thò tay vào túi nắm chặt tấm bùa, sau đó đi đến cửa sổ mở nó ra.

Lục Minh Triêu, giờ Thìn ngày 20 tháng 9 năm Canh Thìn

Lục Minh Triêu... Lục Minh Triêu...

Lạc Hải hoảng hốt, hai tay run run cất mảnh giấy đỏ về lại bùa.

Hắn chú mục vào người quỳ trước bàn cao, nhìn một lúc rất lâu.

Ba nén hương cháy hết, họ lại lên núi đốt đĩnh bạc và tiền giấy trước mộ ông. Sau đó họ xuống núi, về nhà lấy vali rồi khóa cổng.

Suốt đường đi Lạc Hải không nói một câu nào. Dĩ nhiên Lục Vấn Cảnh cảm nhận được cảm xúc của Lạc Hải khác thường, nhưng thầy tưởng rằng vừa đốt tiền giấy cho ông xong nên Lạc Hải khó tránh đau buồn.

Hắn im lặng đến tận 9 giờ tối khi đã yên vị trên tàu, đoàn tàu màu xanh hú còi giữa màn đêm, chầm chậm lăn bánh đi về phương xa.

Lạc Hải nhìn ra cửa sổ, thình lình hỏi: "Giáo sư Lục, em muốn biết, rốt cuộc Kiều Kinh Ngọc đã giúp thầy tìm được thứ gì rất quan trọng?"

Hắn quay đầu nhìn Lục Vấn Cảnh, thả lỏng bàn tay đã siết chặt cả quãng đường, một tấm bùa màu vàng nằm trong lòng bàn tay.

"Lục Minh Triêu là ai?"

Lục Vấn Cảnh giật mình, sửng sốt vì khả năng quan sát nhạy bén của Lạc Hải, vốn dĩ muốn thi đại học xong sẽ nói với con, nhưng con lại đoán ra rồi.

Con thật sự rất thông minh.

"Con à, quãng đường này rất dài, đủ để bố từ từ nói hết mọi chuyện cho con nghe."

Lục Vấn Cảnh nhìn Lạc Hải, dáng dấp của thằng bé rất giống thầy thời trẻ. Thầy thật sự rất muốn nói với con, quãng đường này rất dài, vượt núi băng sông, cũng giống như quãng đường bố đi tìm con.