Ngày Hè Nồng Say

Chương 19



"Bạn học nhỏ, khuyên cháu nói rõ ràng, đến lúc các chú điều tra ra được, kết quả sẽ không giống như vậy nữa đâu." Cảnh sát xoay bút đánh giá người trẻ tuổi trước mặt ăn mặc bát nháo, máu me khắp người, thiếu kiên nhẫn rung chân. Hơn năm giờ chưa được ăn cơm, còn phải ở đây xử lí chuyện hư hỏng của đám thanh niên nữa. Có lời gì không thể nói rõ sao? Nhất định phải múa dao gây rối, lần này thì hay rồi, người vào bệnh viện, cố ý gây thương tích, còn dám trâng tráo.

Quý Sâm vuốt ve di động loang lổ vết máu, trong khe móng tay toàn là máu khô. Điện thoại di động vỡ vụn, cậu cúi đầu không nói một lời.

Báo cáo gì? Báo cáo cậu cố ý gây thương tích hay là báo cáo cậu bị cưỡng dâm?

Lúc nhận ra Lý Trạch Thừa, ý nghĩ đầu tiên của cậu là: May mắn là cậu ta.

Buồn cười quá không phải sao? Quý Sâm lau vết máu trên điện thoại di động, chớp chớp đôi mắt khô khốc.

"Cháu đừng không nói lời nào thế, bạn học." Cảnh sát càng chờ càng gấp, dùng ngòi bút gõ lên bàn, cau mày.

"Cháu..."

"Lão Trương, đi ra ngoài một chút." Đồng nghiệp xoay nắm cửa, nói chuyện với người đó.

"Cháu chờ ở đây một lát, tổ chức lại ngôn ngữ cho tốt." cảnh sát Trương chỉ chỉ Quý Sâm, đi ra ngoài.

Tới mức độ này, lòng Quý Sâm trái lại rất bình tĩnh, rốt cuộc là thật sự bình tĩnh hay là cố ý không nghĩ, cậu cũng không biết.

"Đang cấp cứu", Quý Sâm nhìn chằm chằm ba chữ đỏ này một đêm, dường như tiến lên một bước là vách núi, lùi về sau một bước là địa ngục. Cậu muốn gã kia chết sao? Đương nhiên là muốn. Nhưng cậu muốn Lý Trạch Thừa chết sao? Chỉ là nghĩ thôi cũng đã như rơi vào hầm băng.

Cuối cùng đèn tắt, cậu đứng ở xa nhìn người được đẩy đến phòng bệnh. Nghẹn một buổi tối cuối cùng cũng xả ra, đùi bị bấm xanh tím lúc này mới cảm thấy đau, Quý Sâm xụi lơ trên đất.

Cuối cùng vẫn không lừa được mình, cậu tự giễu bật cười.

"Đi thôi, thằng nhóc này, là việc nhà thì gọi người nhà đến sớm chút, cả ngày không chịu nói lời nào, lãng phí vô ích thời gian của chúng tôi. Đi đi đi đi!" Cảnh sát Trương đẩy cửa bước vào, chép miệng một cái, vừa gật đầu vừa vẫy tay với Quý Sâm, ra hiệu cậu mau đi ra.

Đầu óc Quý Sâm mơ hồ, chết lặng đứng lên, cùng cảnh sát Trương đi đến cửa.

5 giờ chiều mặt trời rất chói mắt, máu dính trên quần áo một ngày tản ra mùi tanh hôi nồng nặc dưới ánh nắng.

Quý Sâm xoa xoa mắt, vừa ngẩng đầu, đã thấy được Lý Trạch Thừa 20 năm sau.

Cúc tay áo trên âu phục của đối phương không dính một hạt bụi, tao nhã lễ phép đưa tay với Quý Sâm, "Xin chào, tôi là anh của Lý Trạch Thừa, chúng ta có thể nói chuyện một lát không?"

Quý Sâm khẽ gật đầu, tránh thoát cái bắt tay của hắn, cùng ngồi lên chiếc Maybach.

"Bởi vì đây là việc nhà nên tôi không gọi tài xế. Kỹ thuật lái xe của tôi không tốt lắm, không sao chứ?"

Lý Trạch Thừa không biết nói chuyện lại còn có một người anh trai cẩn thận tỉ mỉ như vậy, Quý Sâm oán thầm, lắc đầu một cái.

Đối phương lễ phép nở nụ cười, khởi động xe.

Bọn họ dừng lại ở quán cơm cạnh bệnh viện, hai người ngồi vào phòng riêng.

"Xin chào, tôi là Lý Trạch Minh."

"Tôi là Quý Sâm."

Lý Trạch Minh gật đầu, "Ừ, tôi biết, Tiểu Trạch đề cập em với tôi."

Quý Sâm nghi hoặc nhìn hắn.

"Hôm nay, hơn 10 giờ đã tỉnh rồi."

Làm như là tôi muốn biết ấy, Quý Sâm cố ý nói lạc đề, "Nếu cậu ta tỉnh rồi, em trai anh làm chuyện gì hẳn là anh cũng biết, cảm ơn anh đưa tôi ra, chúng ta không thiếu nợ nhau, cứ vậy đi."

Lý Trạch Minh vội vã đưa thực đơn tới, "Hay là em ăn cơm đi, ăn cơm trước, chúng ta nói một chút, được không?"

Nhìn đôi mắt giống người nào đó như đúc của Lý Trạch Minh, ba phần nếp nhăn và mười phần chân thành, Quý Sâm như dính vào ghế, bất động.

Lý Trạch Minh cười cười, "Không phải tôi muốn cho em ra, là Tiểu Trạch mắt còn chưa mở hết, đã nói là tự nó đâm, muốn tôi gọi điện thoại cho cảnh sát, còn nhất định phải chính miệng nó giải thích cho cảnh sát, sau đó bảo tôi vội vàng đón em ra. Nó chưa tỉnh hắn, nói lời đầu không khớp lời sau."

Nhìn thực đơn dính dầu mỡ xuất thần, Quý Sâm gật đầu.

"Em gọi đi, tôi không ăn."

Lý Trạch Minh không cưỡng cầu nữa, gọi mấy món ăn, đưa cho nhân viên phục vụ.

Hai người cứ thế trầm mặc, mãi đến tận khi đồ ăn đầy một bàn, Lý Trạch Minh giúp Quý Sâm gắp một miếng, lên tiếng.

"Hôm qua cảnh sát liên hệ tôi, tôi vội vàng bay từ Mỹ về. Tôi không biết Tiểu Trạch làm chuyện gì, sau khi nó tỉnh lại một câu cũng không chịu nói với tôi, chỉ lặp lại không phải lỗi của em."

"Tiểu Trạch... Nó... Nó không phải đứa trẻ bình thường. Tuy rằng nó không nói, thế nhưng tôi có thể chắc chắc nó nhất định đã làm ra thương tổn không cách nào bù đắp với em. Ở đây tôi nói xin lỗi với em trước, xin lỗi."

Quý Sâm chưa nói chấp nhận, cũng chưa nói không chấp nhận, cậu cầm bát chọc thức ăn đến nát bét.

"Trước kia nó ở Mỹ trị liệu suốt, là do tôi chiều nó quá, cho là nó đã khỏi hẳn, mới đồng ý đề nghị về nước học cấp ba của nó, là tôi không nên. Tôi không xin em tha thứ, chỉ hy vọng, chỉ hy vọng em đi gặp nó một chút, được không? Nếu như em muốn đưa nó vào tù, chờ nó khỏe, chúng ta thương lượng lại, được không?"

Cậu ta ngã bệnh?

Quý Sâm đè tiếng nói mơ hồ trong lòng xuống, châm chọc nói, "Đừng làm bộ hảo tâm nữa, bệnh tâm thần không phải chịu trách nhiệm pháp luật."

Lý Trạch Minh lại gắp cho Quý Sâm một miếng, "Không phải, nó chỉ là trên khía cạnh tình cảm, cùng với tiếp xúc người có chút chướng ngại, chưa tới phạm trù tâm thần."

"Há, vậy anh là anh trai cậu ta, anh không sợ tôi hủy hết tiền đồ của cậu ta sao?"

Khiêu khích như vậy, Lý Trạch Minh không giận, hắn lắc đầu, "Làm sai phải chịu phạt, là tôi không làm hết trách nhiệm của anh trai."

Làm bộ làm tịch! Quý Sâm nhìn gương mặt giống Lý Trạch Thừa, buồn bực không thôi, "Thế thì còn gì để bàn? Cậu ta không bị tôi đâm chết, anh đón cậu ta về nhà, ở nhà ngoan ngoãn chờ luật sư của tôi tới không phải sao."

Lý Trạch Minh thu hồi ý cười, trịnh trọng nhìn thẳng vào mắt Quý Sâm, khẩn cầu cậu, "Nó từ khi tỉnh lại cứ nhìn cửa mãi, vô luận tôi gọi nó thế nào nó cũng không trả lời, nó nhất định là đang chờ em. Nó cứ tiếp tục như vậy tình hình tinh thần cũng kém hơn. Tôi nghĩ chỉ có em đi cắt đứt hi vọng của nó, đặt một dấu chấm cho quan hệ của hai người, nó mới có thể chết tâm. Nếu như em cứ không xuất hiện, tôi sợ nó ngay cả mạng ngồi tù cũng không còn. Quý Sâm, đến gặp nó một lần cuối cùng, coi như là tôi cầu xin em, được không?"

Quý Sâm giơ tay, cách quần áo cầm ngọc bội trước ngực. Tay đứt ruột xót, ngọc bội nóng bỏng đau, lít nha lít nhít xâm nhập toàn thân.

Là phải cắt đứt.

Quý Sâm ừ một tiếng, há to miệng bắt đầu ăn ngồm ngoàm, vị như nhai sáp, dạ dày trướng đau cũng không ngừng lại.

...

Lý Trạch Thừa trông mòn con mắt, sau khi Lý Trạch Minh đi ra bệnh viện, hắn không ngừng lặp lại câu nói với hộ lí, người tới chưa?

Hộ lí cho là Lý Trạch Thừa đang hỏi anh mình, đi tới cửa nhìn về phía hành lang, lại một lần lắc đầu với Lý Trạch Thừa.

Thằng nhóc này chưa trưởng thành hay gì? Dính anh trai như vậy. Hộ lí bị hắn làm cho mất kiên nhẫn, đơn giản chuồn đi.

Lý Trạch Thừa căn bản không chú ý, trong phòng bệnh trống rỗng, quanh quẩn một câu lại một câu, người tới chưa?

...

"Muốn chết thì tự cậu chết, đừng chết trên tay tôi!" kéo ga giường quấn eo Lý Trạch Thừa, máu vẫn róc rách chảy xuôi rốt cục dừng lại chút, Quý Sâm rống giận.

Lý Trạch Thừa vẫn không nhúc nhích mặc cậu làm, ý thức của hắn có chút tan rã, thân thể lạnh ngắt, mà ánh mắt của hắn trước sau nhìn Quý Sâm, nhìn cậu run rẩy đứng lên; nhìn cậu cắn ngón tay hoang mang lo sợ đứng tại chỗ, dòng máu đỏ sẫm của mình nhiễm hết lên bờ môi cậu; nhìn cậu rốt cục nhớ tới điện thoại di động trong thùng rác, nhấn ba số, nhiều lần xác nhận lại đặt ở bên tai chờ đợi.

"Cậu cười cái gì? Đừng chết cho tôi! Tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu Lý Trạch Thừa! Có nghe thấy không!"

Không cam lòng mà, Lý Trạch Thừa liều mạng mở mí mắt, qua kẽ hở nhìn thấy ánh mặt trời chạy đến bên mình, ấm áp y như ngày đó.

Hắn nhếch miệng, cười càng vui vẻ hơn.

Tui tận lực duy trì ngày nào cũng đăng, thế nhưng thời gian đăng không ổn định. Nếu như có chuyện sẽ xin nghỉ trên Weibo nha.

Phế văn không có cách nào mời, bởi vì trời mới biết có thời gian gõ chữ hay không. Cám ơn các cô, moaz moaz!