Bây giờ là mười hai giờ trưa quá năm phút, theo lý thuyết Quý Sâm phải chạy đến nhà ăn ăn cơm, nhưng cậu đang đứng ở phòng học mở rộng cửa, sống không còn gì luyến tiếc nhìn người đối diện.
Lý Trạch Thừa, tôi bảo cậu đừng làm một ít động tác nhỏ lén lén lút lút, ý tứ không phải cậu có thể làm một ít động tác nhỏ quang minh chính đại.
Người trước mắt hai tay giơ hai hộp cơm lên, cứ như vậy vững vàng nằm ngang dưới mí mắt Quý Sâm, tư thế như thể em không nhận anh không về.
Bạn học xung quanh túm năm tụm ba đứng bên cạnh, giấu đầu hở đuôi nhìn hai người.
Quý Sâm lúng túng đến mức toàn thân ửng hồng, Lý Trạch Thừa lại như căn bản không biết, mắt nhìn thẳng Quý Sâm, "Quý Sâm, ăn cơm trưa."
Quý Sâm cúi đầu nhìn, nắp hộp cơm lại dán một tờ giấy nhớ, ngày hôm nay giấy đổi sang màu vàng, vẫn là ba chữ kia, Cho em ăn.
Quý Sâm đỡ trán, "Cảm ơn, tôi thích ăn ở nhà ăn, cậu mang về đi."
Lý Trạch Thừa không hề bị lay động, đưa hộp cơm về phía trước, "Ăn cái này, có dinh dưỡng."
Nam sinh ngồi ở hàng đầu không kìm được, phụt một tiếng bật cười, Quý Sâm lập tức quay đầu nguýt cậu ta một cái, tiện tay rút bút trong tay nam sinh, dùng sức đâm hai chữ lên giấy nhớ: Không ăn!
Lý Trạch Thừa như phát hiện ra đại lục mới, đôi mắt lập tức sáng lên, thừa dịp nam sinh ngây người, lấy một cây bút khác trên bàn, viết dưới chữ của Quý Sâm: Ăn đi.
Không ăn.
Ăn đi.
Không ăn.
Ăn đi, không ăn anh sẽ vứt vào thùng rác.
Tùy cậu.
Em nỡ hả? Cái này đắt lắm.
Vứt.
Nam sinh bị hành động anh tới em đi của hai người làm cho cả kinh trợn mắt ngoác mồm.
Hai người chúng bây không có miệng sao?
Lý Trạch Thừa làm dáng muốn thu tay về, Quý Sâm đoạt lấy, ném lên bàn của nam sinh, một tay đặt lên bàn học, nói chuyện với nam sinh, hai mắt lại nhìn về phía Lý Trạch Thừa, "Cho cậu!"
Nam sinh liên tục xua tay lắc đầu, muốn trả lại cục khoai lang bỏng tay này.
Ý cười trong đáy mắt Lý Trạch Thừa nháy mắt tiêu thất, hắn thả bút lại, xé giấy nhớ trên hộp cơm, nắm chặt vào lòng bàn tay, lạnh lùng nhìn Quý Sâm cùng nam sinh một cái, quay người rời đi.
Quý Sâm bị quấy rầy như thế, tâm tình vốn tốt cũng xấu đi, nghĩ đến vừa rồi thần trí mơ hồ, chơi cái game nhạt nhẽo như vậy với Lý Trạch Thừa, càng là hận mình. Cậu ánh mắt lẫm liệt, quét mắt một vòng nhìn bạn bè xem trò vui, mọi người dồn dập thu hồi ánh mắt dò xét, cười ha hả đi ăn cơm.
"Sâm ca... Cậu chuyện này..." Nam sinh khó xử đẩy lên bàn, Quý Sâm thở dài, "Ăn đi, không sao."
Nếu tui ăn thật, vậy Lý Trạch Thừa có thể ăn tui luôn đấy. Nam sinh nhét hộp cơm vào trong ngực Quý Sâm, vừa chạy ra phòng học vừa nói, "Cảm ơn Sâm ca tớ không đói bụng tớ đi trước!"
Quý Sâm cầm hộp cơm lên về chỗ ngồi.
Được đó, tôi ăn, cậu cho tôi tôi ăn, dựa vào cái gì mà không ăn, tôi xem cậu có thể kiên trì được mấy ngày.
Ăn đầy bụng đến khi còn sót lại một phần ba, Quý Sâm lau miệng, ném vào thùng rác, dư quang nhìn thấy ngoài cửa sổ hành lang có bóng người chợt lóe lên, cậu ló đầu ra ngoài cái gì cũng không nhìn thấy, thầm mắng mình thần kinh, lắc đầu một cái về chỗ ngồi.
Những ngày sau đó, Quý Sâm tựa như sắp thông suốt, mỗi ngày Lý Trạch Thừa đến đưa cơm thì cậu ăn, cậu đi chơi bóng, Lý Trạch Thừa ngồi ở bên cạnh chờ đưa nước lau mồ hôi, căn bản mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của bất luận người nào. Lên xuống tầng cũng có thể nhìn thấy Lý Trạch Thừa chờ cậu ở cửa khu chung cư, tay luôn cầm đồ ăn, cậu cũng không nói câu nào, nhận ăn luôn, tùy ý Lý Trạch Thừa vui vẻ đi theo sau cậu về trường học.
Vô luận Lý Trạch Thừa làm gì cho gì, cậu nhận hết, nhưng vẫn không để ý tới Lý Trạch Thừa.
Một người đối tốt với một người khác, không phải là muốn được đáp lại sao? Cậu càng như vậy, Lý Trạch Thừa lại càng có cảm giác thất bại, càng thất vọng, thất vọng tới cực kì thì Lý Trạch Thừa sẽ thu tay lại, hai người họ dây dưa cũng nên họa một dấu chấm tròn kết thúc.
Quý Sâm cầm bút, nhẹ nhàng, vẽ ra một dấu tròn tròn lên sách bài tập. Nhìn dấu chấm tròn nhỏ đến mức không nhìn ra được, trong lòng Quý Sâm một mảnh chua xót, cậu bị gông xiềng hình tròn nhốt trong thời gian tươi đẹp nhất ở quá khứ.
Mưu đồ của Quý Sâm rất hay, nhưng cậu duy nhất không ngờ rằng một điều, là Lý Trạch Thừa chưa bao giờ lấy tiền đề hồi tâm chuyển ý để đối xử tốt với cậu.
"Đi nào, Sâm ca, hôm nay thứ sáu, chơi bóng đi."
Quý Sâm cất bài tập vào trong túi sách định về nhà, Thạch Lương nhảy ra trước mặt cậu, bóng rổ trong tay xoay chuyển nhanh chóng.
"Được, vừa hay ngày mai là cuối tuần." Đã lâu không chơi, Quý Sâm cũng thèm, cậu vội vàng sửa sang cặp sách, vung ra sau lưng một cái, hai người cùng đi tới cửa.
Một người đứng trên hành lang, nhìn Quý Sâm không chớp mắt, nhìn qua là biết đợi không chỉ một hồi.
Quý Sâm không nhìn người kia tồn tại, nghênh ngang đi đến cửa, người kia thấy thế vội vã theo sau.
Thấy Quý Sâm không phản ứng lại Lý Trạch Thừa, Thạch Lương cũng không dám nói chuyện với Lý Trạch Thừa, không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ kề vào tai Quý Sâm, "Chú đến cùng bắt được nhược điểm gì của Lý Trạch Thừa thế? Làm cho cậu ta cam tâm tình nguyện làm tuỳ tùng của chú như thế?"
Quý Sâm cười nhạo một tiếng, "Tới gần chút nữa anh sẽ nói cho chú biết."
Thạch Lương lập tức kề sát tai vào bên mặt Quý Sâm, rửa tai lắng nghe.
Dư quang liếc nghiêng Lý Trạch Thừa phía sau thần sắc không rõ, Quý Sâm nhún nhún vai, dùng âm thanh ba người có thể nghe được nói, "Còn có thể là bởi vì gì chứ, bởi vì mị lực của anh lớn chứ sao, ai cũng có thể cam tâm tình nguyện làm tuỳ tùng của anh, chú thấy anh từng để tâm ai chưa?"
Vừa nghe là biết Quý Sâm đang gạt người, Thạch Lương há miệng định lại kề sát vào chút tiếp tục truy hỏi, đột nhiên cảm thấy lưng như bị đâm, nóng lạnh luân phiên, cậu ta không dám quay đầu nhìn sắc mặt Lý Trạch Thừa, bĩu môi xì một tiếng, không nói.
Thứ sáu quá nhiều người chơi bóng rổ, tổ hợp ba người kì quái đi tới sân bóng rổ ngoài trường học.
"Lương ca! Sâm ca! Chỉ chờ hai người thôi! Mau tới đây!" Một đám thiếu niên lục tục bước lên đón, còn không quên lén lút đánh giá Lý Trạch Thừa cầm nước và khăn mặt đứng sau lưng Quý Sâm.
Người này nghe đồn đứng đầu lớp, bọn họ gần đây một hai tháng gặp quá nhiều lần, mỗi một lần không phải đi theo sau Quý Sâm hầu hạ thì là đang hầu hạ Quý Sâm, ai cũng đầy bụng nghi ngờ, nhưng ai cũng không dám hỏi.
Lý Trạch Thừa yên lặng nhặt cặp sách lên, treo trên cánh tay, đứng ngoài sân, đôi mắt vẫn luôn đuổi theo người trên sân đang đổ mồ hôi như mưa.
Qua nửa hiệp, cả người Quý Sâm ướt đẫm, cậu thở hổn hển, lấy chai nước khoáng từ trong tay người bị cậu coi như giá đỡ, ngẩng đầu lên rót vào trong miệng.
Ánh mắt Lý Trạch Thừa ôn nhu lại lưu luyến nhìn hầu kết của cậu.
Hắn nhìn quá mê li, cho nên căn bản chưa kịp ngăn lại hành vi Quý Sâm uống một nửa đã dội lên đầu mình.
Quý Sâm nhắm mắt lại, cảm thụ chất lỏng lạnh lẽo sảng khoái làm nóng rực diệt sạch sành sanh, đang chuẩn bị than thở một tiếng, đã bị Lý Trạch Thừa kéo bình nước xuống.
"Quý Sâm! Sẽ bị cảm đấy!"
Quý Sâm hất tay Lý Trạch Thừa ra, cố ý vứt chiếc bình xuống đất, dòng nước vẽ ra trên không trung một vết, không nể mặt mũi dội đầy mặt Lý Trạch Thừa.
Cậu liếc một cái, "Ông đây tình nguyện, XXX cậu cái rắm!"
Động tĩnh của bọn họ không phải lớn một cách bình thường, tất cả mọi người dừng chuyện trong tay, trong bầu không khí giương cung bạt kiếm cậu nhìn tôi một cái, tôi nhìn cậu một cái, không dám nhúc nhích.
Không phải không thừa nhận, Quý Sâm có tâm tư thăm dò, cậu muốn nhìn xem Lý Trạch Thừa đến tột cùng có thể chịu đến mức nào mới chịu đi.
Lại không nghĩ rằng trong lúc mọi người hoặc trào phúng hoặc xem cuộc vui hoặc kinh sợ, Lý Trạch Thừa tháo kính mắt ướt sũng, vén sợi tóc ướt đẫm lên, chậm rãi cúi người xuống nhặt bình rỗng, cởi áo khoác học sinh trên người, đắp lên đỉnh đầu không ngừng chảy nước của Quý Sâm chậm rãi chà chà.
"Đừng tỏ ra cáu kỉnh, cảm lạnh không dễ chịu."
Mùi gỗ thơm không thể quen thuộc hơn như lửa nóng, đốt Quý Sâm thành tro bụi. Tai và xương sườn nối liền, cậu nghe thấy được nhịp tim như sấm của mình.
Quý Sâm hoảng loạn hất đầu, tránh tay Lý Trạch Thừa, sức đối phương lại lớn đến kinh người, không hất nổi, "Đừng nhúc nhích."
Ngoài đồng phục học sinh, Thạch Lương nhìn thấy động tác Lý Trạch Thừa êm ái xoa tóc Quý Sâm, đôi mắt lạnh lẽo nham hiểm lại tàn nhẫn xuyên qua tất cả mọi người theo dõi hắn, là ánh mắt thú hoang che chở đồ ăn, cậu ta run từ đầu đến chân, nổi hết da gà lên, vội vã tránh khỏi tầm mắt của Lý Trạch Thừa.
Như bị sốt, Quý Sâm ngất ngây tùy ý Lý Trạch Thừa lấy đồng phục học sinh chà xát tóc của cậu.
Lau xong tóc tai, Lý Trạch Thừa buông tay ra, Quý Sâm cũng không dám nhìn hắn, như chạy trốn.
Mọi người nháy mắt mấy cái, bị chuyện khó bề phân biệt hướng đi làm rơi vào trong sương mù. Chỉ có Thạch Lương không muốn mạng mà vỗ vỗ vai Quý Sâm, biểu tình thay đổi nửa ngày, khó khăn mở miệng, "Quý Sâm này, chú hãy thành thật nói với anh, Lý Trạch Thừa rốt cuộc là có phải là anh ruột thất lạc nhiều năm của chú hay không?"
Quý Sâm đập bóng vào ngực cậu ta, "Bắt đầu đi! Đừng nói nhảm!"
Trên sân lại bắt đầu kịch liệt giao chiến, Lý Trạch Thừa quay lưng lại, che đồng phục lên mặt, dùng tay đỡ như hút dưỡng khí, chậm rãi đi ra ngoài.
Nửa sau trận đấu cho tới khi xong, Quý Sâm không nhìn thấy Lý Trạch Thừa.
Cuối cùng cũng là ngại mất thể diện, còn tưởng rằng cậu ta có thể kiên trì một phút chốc chứ, Quý Sâm ấn cảm giác lạc lõng xuống, nói tạm biệt mọi người, tìm cặp sách của mình khắp trường.
Kỳ quái, Lý Trạch Thừa không phải là quên mất cái cặp sách của cậu còn ở trên tay hắn đấy chứ? Cậu ta không giống người ngu xuẩn như vậy mà.
Quý Sâm kéo bụi cây vọng vào trong, phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Cậu quay đầu, nhìn thấy nam sinh vừa rồi không chơi bóng thở hồng hộc giơ một cái tay lên đang muốn vỗ cậu.
"Sao thế?"
Nam sinh hít sâu hai lần, cau mày hít một hơi, "Lý... Lý Trạch Thừa... Hình... Hình như xảy ra chuyện rồi!"
Cành cây hơi đâm vào ngón trỏ, Quý Sâm túm tay nam sinh, "Cậu ấy xảy ra chuyện gì!"
"Vừa rồi tớ chạy ra ngoài sân, nhìn thấy cậu ấy cầm đồ đi từ ngoài vào, sau đó có một đám lưu manh từ sau hỏi cậu ấy, hỏi cậu ấy có biết Quý Sâm chơi bóng ở đâu không, cậu ấy nói cậu ấy là Quý Sâm, sau đó đám người kia lôi cậu ấy đến chỗ tòa nhà nát."
Nam sinh nói xong chỉ tay về bên phải sân bóng rổ, Quý Sâm không chút suy nghĩ, lao nhanh về nơi đó.
Khoe mẽ cái gì, ngu ngốc!
Quý Sâm nghe thấy cuồng phong gào thét bên tai, càng ngày càng gần bức tường nát ở tòa nhà, lòng cậu cũng càng ngày càng hoảng loạn.
"Mẹ mày! Điên à! Điên cho bố mày xem! Dùng ghế đập anh em bố mày à! Tao thấy mày chán sống rồi!"
Lúc Quý Sâm đuổi đến tòa nhà nát, có ba người đang nằm trên đất gào thét, hai người khác vây quanh đánh đập người ngã trên mặt đất, một thằng tóc đỏ vừa chửi, vừa liều mạng đá eo Lý Trạch Thừa.
Từ đôi câu vài lời, Quý Sâm đoán được là nam sinh lớp bên bị cậu đập ghế tìm người tới báo thù.
Chậc, rác rưởi, Quý Sâm giận dữ.
Ống quần người kia chặn mặt Lý Trạch Thừa, cậu không nhìn thấy biểu tình của Lý Trạch Thừa, chỉ thấy được hắn càng ngày càng cuộn mình lại.
"Này! Bố mày đây mới là Quý Sâm, một đám rác rưởi! Mắt chúng mày mọc dưới mông à? !"
Không đợi những người kia trả lời, Quý Sâm xông thẳng lên, đá một cước lên bụng thằng tóc đỏ đang đạp eo Lý Trạch Thừa.
Tóc đỏ nhất thời còn chưa phản ứng kịp, đau đến mức cong eo. Quý Sâm thừa thắng xông lên, túm vai thằng tóc đỏ, dùng đầu gối liên tục lên gối vào lồng ngực gã, "Ai bảo mày giẫm eo cậu ấy! Cậu ấy còn bị thương! Chó chết! Tức chết ông đây!"
"Quý Sâm! Đằng sau!" Lý Trạch Thừa sầm mặt điên cuồng hét lên một tiếng, khóe mắt sắp nứt ra.
Quý Sâm sớm nghe thấy được, cậu xoay người, đấm vào mũi người đằng sau, người kia gào lên một tiếng đau đớn, che mũi, viên gạch trong tay rơi xuống.
Quý Sâm vừa ấn lại người kia đánh một trận vừa mắng, "Mẹ mày! Không muốn sống nữa à! Muốn ngồi tù sao? Lấy gạch đánh, nếu tao chết, mày cũng không sống nổi!"
Tóc đỏ ôm bụng ngồi xổm ở sau cậu, rầm rì rên rỉ, "Con mẹ mày, mày nói nhảm nhiều vãi."
Lý Trạch Thừa lúc này đã lấy lại sức, hắn loạng chà loạng choạng đứng lên, một chân đạp thằng tóc đỏ ngã xuống đất.
Quý Sâm đánh người không có kết cấu, tất cả là dựa vào kinh nghiệm, thế nhưng chiêu nào chiêu nấy tàn nhẫn, thằng cầm gạch bị đánh đến đầy mặt máu mũi, bị Quý Sâm ngồi ở trên người đánh, cậu ta dùng tay chặn mặt, cầu khẩn, "Đừng đánh, anh em, thương lượng một chút."
Hừ, Quý Sâm đứng dậy, treo cánh tay Lý Trạch Thừa lên cổ, nửa ôm người bỏ chạy.
Lý Trạch Thừa cuống lên, quay người muốn về, "Chờ một chút, thuốc."
Quý Sâm bị hắn chọc tức trợn trắng mắt, kéo đến mức Lý Trạch Thừa lảo đảo một cái, "Thuốc thuốc cái gì! Cậu cho là chúng nó xin tha thật à! Chờ cậu thả lỏng cảnh giác lại đánh một trận đấy! Chạy mau đi!"
"Thuốc anh mua cho em."
Viền mắt Quý Sâm nóng lên, ôm người vừa chạy vừa quát mắng, "Mua cái rắm ấy! Ai bảo cậu tự mình đa tình! Ngu ngốc!"
Lý Trạch Thừa chạy cùng Quý Sâm, đôi mắt cẩn thận nhìn cậu, "Anh giải quyết ba tên."
Đau thắt lưng đến mức giống như là muốn đứt đoạn mất, một chút sức cũng không dùng được, chỉ có thể dựa nửa người vào Quý Sâm, Lý Trạch Thừa lại cảm thấy tất cả những thứ này quá tốt đẹp, tốt đẹp đến nỗi không giống như thật, tốt đẹp đến nỗi hi vọng hai người vẫn cứ chạy mãi, chạy đến mệt bở hơi tai, chạy đến nghỉ không nổi.
Hắn cẩn thận, dùng cường độ Quý Sâm tuyệt đối không phát hiện được, chà xát vai Quý Sâm, thật tốt, như vậy là đủ rồi. Thời gian còn lại không nhiều lắm, mình chỉ là muốn nhân thời gian có hạn, còn có thể gặp lại được em, đối xử tốt với em một chút, lại tốt thêm một chút.
Hai người tới bệnh viện, Quý Sâm dìu Lý Trạch Thừa đến chỗ ngồi ngồi xuống, đi đăng kí cho hắn, giằng co một lúc mới được khám. Cũng may Lý Trạch Thừa chỉ bị ứ máu, mua ít thuốc là được về.
Lý Trạch Thừa có thể tự đi, hắn đỡ eo đi theo sau Quý Sâm, hai người trầm mặc đi ra cửa bệnh viện.
Cửa bệnh viện không nhiều người, Quý Sâm dừng bước, xoay người, xuất phát từ nội tâm nở nụ cười với Lý Trạch Thừa, "Lý Trạch Thừa, cảm ơn cậu. Lần sau đừng khoe mẽ nữa, thật đấy."
Lý Trạch Thừa cũng cong khóe miệng, "Không có lần sau, không cần cảm ơn."
"Tôi đi nhé?"
"Ừm."
Quý Sâm gật đầu, quay người lại, không biết làm sao, cậu có chút thất vọng mất mác.
"Quý Sâm!"
"Hả?" Quý Sâm không có cách nào phủ nhận khoảnh khắc nghe thấy một tiếng này tâm mừng rỡ.
"Anh có thể ôm em một cái sao? Chỉ một lần, một lần cuối cùng, qua ngày hôm nay, anh sẽ không đến phiền em. Lại như em nói, không bao giờ xuất hiện ở trong cuộc sống của em, anh cam đoan."
Cặp chân dính đầy máu tươi, đồ ngốc bị đánh đến không đứng lên nổi còn muốn mua thuốc cảm cúm cho cậu, đôi mắt chân thành nhìn cậu, nói cậu không phải quái vật, người làm cho cậu dừng tự ghét mình, làm cho cậu vừa hận vừa..., Quý Sâm siết thật chặt nắm đấm.
"Xin em."
Giọng hắn run rẩy nhẹ nhàng, Quý Sâm nhắm mắt lại xoay người.
Lý Trạch Thừa dùng sức ôm cậu vào ngực, giống như là muốn bẻ gãy, vò nát cậu, nhét vào trong máu thịt của mình.
Không rõ lý do, Quý Sâm có chút hoảng hốt, cậu nghe thấy Lý Trạch Thừa kề vào tai cậu quyến luyến lại thâm tình nói, "Quý Sâm, anh yêu em."
Không đợi Quý Sâm phản ứng gì, Lý Trạch Thừa buông cậu ra, bước ra xa ba bước, cười, "Tạm biệt."
Ngực nóng lên, Quý Sâm không cho phép mình quá mức lưu luyến. Cậu không thể thừa nhận mình động tâm, đùa đến đây là đủ rồi.
Tất cả những thứ này sai rồi, thái quá mà không thể tha thứ, cậu không muốn cam tâm rơi vào địa ngục vô biên. Nếu cậu thừa nhận mình động tâm, vậy thì tương đương với thừa nhận tội nghiệt và ghê tởm, quá vặn vẹo, vặn vẹo làm người tuyệt vọng, Quý Sâm vẫn chưa có dũng khí đó.