Ngày Hè Nồng Say

Chương 32



Hai ngày nay thi, trước khi thi một tuần, vô luận Lý Trạch Thừa quyến rũ thế nào, Quý Sâm cũng không để ý đến hắn, dù sao vẫn phải thi cho tốt, hai lần trước thi tháng Quý Sâm tiến bộ rất chậm, cậu đổ trách nhiệm cho Lý Trạch Thừa, đè người ta lên giường đánh, đánh xong lại lăn vào nhau.

"Thế nào?" Thi xong môn cuối cùng, Lý Trạch Thừa đứng ở cửa trường học chờ cậu, tay cầm coca đưa cho Quý Sâm.

"Không tồi, anh đây lần này có thể đứng trong top 500, chạy đến giữa, lợi hại không?" Quý Sâm nhận coca, không hề nghĩ ngợi vặn ra, chất lỏng màu nâu phun đầy tay, phun đầy ống quần màu trắng.

Lý Trạch Thừa lấy giấy ăn trong túi ngồi xổm xuống, "Liều lĩnh."

"Làm gì thế! Đầy người đấy!" co chân về sau, Quý Sâm tự mình ngồi xổm xuống, cướp lấy giấy ăn tự lau, Lý Trạch Thừa cũng không có ý định đứng, hai người ngồi xổm ở cửa trường học, trái lại càng chói mắt.

Lúc Quý Sâm đứng lên, xung quanh đều là người cùng khóa, mọi người đã sớm thường thấy hai người dính vào nhau, mí mắt cũng không nhấc một chút. Kỳ thực Quý Sâm lên cấp ba cũng đánh giá trường học một lần, ấn tượng của các bạn với cậu cũng không đến mức thuốc không thể cứu.

Cái mũ đầu gấu sợ là không đội được.

Quý Sâm ngốc xong, ngưng thần nhìn, Lý Trạch Thừa đang tập trung sửa cổ áo cho cậu, phủi lá rụng trên đầu, ánh nắng làm dịu dàng lúc nhấc tay của hắn lộ hết ra.

Thôi, kệ bọn họ nghĩ thế nào, Quý Sâm dùng gáo vỡ làm muôi, ngăn Lý Trạch Thừa đến nhà mình, "Đi! Về nhà ăn cơm!"

Lý Trạch Thừa vui vô cùng, được voi đòi tiên cả người kề sát người Quý Sâm, ngày thu khô nóng cũng không ngăn nổi thích ý trong lòng.

...

Thành tích ngày hôm sau đã có, Quý Sâm quả nhiên thi đến trước 450, còn tốt hơn so với cậu mong muốn một chút.

Sau khi tan học trong phòng học không có ai, cậu cầm bảng kết quả học tập đang tự mình cười ngây ngô, lớp trưởng chống một tay lên bàn cậu, "Quý Sâm, giáo viên chủ nhiệm bảo cậu đến văn phòng."

Nhất định là muốn khen mình, Quý Sâm gật đầu, khống chế mình không nên cười quá rõ ràng, như con khổng tước kiêu ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào văn phòng.

Không nhận ra được sắc mặt của giáo viên chủ nhiệm không đúng, Quý Sâm đứng đến trước mặt cô giáo, mừng tít mắt, răng nanh nhỏ phơi ở ngoài hơn nửa ngày rồi, đang chờ lần lượt khen, giáo viên chủ nhiệm nói một câu đánh cậu về nguyên hình, "Quý Sâm, em có phải là đổ thuốc mê gì cho Lý Trạch Thừa không?"

Hình như chuyện của mình và Lý Trạch Thừa bị phát hiện, Quý Sâm lạnh từ đầu đến chân, sắc mặt trắng bệch, ấp úng phun không nổi một câu.

Giáo viên chủ nhiệm nguýt cậu một cái, "Hai em là anh em thất lạc nhiều năm hay sao? Hả? Một người đứng số một, cố ý nộp giấy trắng chuyển đến lớp phổ thông, còn chỉ mặt gọi tên muốn ngồi cùng bàn với em. Làm sao? Hai em tách ra một giây sẽ ruột gan đứt từng khúc có đúng không?"

Quý Sâm thở một hơi dài nhẹ nhõm, vai thư giãn xuống, ôm tay chịu mắng.

"Học kỳ trước cũng thế, Lý đại tiểu thư phát cáu với tôi, nói không cho em cơ hội ở lại, vậy nó cũng thôi học, hai người các em, đúng là, thành tích tốt, thành tích không tốt, chẳng ai không để cho tôi bớt lo!"

Giáo viên chủ nhiệm là giáo viên Ngữ Văn, dăm ba câu nói đến đầu Quý Sâm cũng không ngẩng đầu lên được, chỉ có thể cắn chặt răng, ở trong đầu cắn cái tên Lý Trạch Thừa kia làm việc làm theo ý mình khốn nạn đến nát tan.

Mình nói rồi mà sao cô giáo nhanh như vậy đã đồng ý yêu cầu tiến bộ thì không đuổi học được, chẳng trách là như thế này. Quý Sâm vừa đau lòng vừa giận, cậu biết mình nghỉ học thật, Lý Trạch Thừa tuyệt đối có thể làm được chuyện ngu xuẩn, tên bại gia này!

Hai ngày trước hỏi hắn thi thế nào, trả lại cho mình nụ cười thần bí khó lường, em cho anh cười này.

Quý Sâm khổ sở, còn phải cười theo, "Không phải... Cô... Em..."

"Cô cái gì cô, lúc mới chia lớp đã muốn ngồi cùng em, mặt dày mày dạn đứng trước mặt tôi một ngày, không nói lời nào cũng không chịu đi, hai em thực sự là anh em, cố chấp y như nhau."

"A? Lúc mới chia lớp đã muốn cùng bàn với em ấy ạ?"

Quý Sâm lần này hiểu ra, hôm mới chia lớp, tóc Lý Trạch Thừa chải cẩn thận tỉ mỉ, giày da cũng là nửa điểm không dính tro bụi, mặc thành chim công đến quyến rũ cậu, không nghĩ tới mình căn bản không mắc câu, còn hiểu lầm ánh mắt nhìn con mồi của hắn thành khiêu khích.

Ngẫm lại khi đó Lý Trạch Thừa miệng chó không thể khạc ra ngà voi, xác thực không phải không thể. Quý Sâm càng nghĩ càng muốn cười, nhìn thấy ánh mắt căm giận của giáo viên chủ nhiệm, lại phải dừng lại, nhợt nhạt ho khan hai tiếng.

"Thanh niên các em, thiên hạ nào có bữa tiệc không tan, bạn bè dù tốt cũng không nên dính vào nhau, ảnh hưởng học tập. Nhưng gần đây thành tích của em cũng cũng không tệ lắm, đáng biểu dương."

Quý Sâm gật đầu, chùi đít cho hành vi làm càn của Lý Trạch Thừa, "Đúng, đây là nhà em nhờ cậu ấy phụ đạo ấy mà, ngồi cùng có thể giao lưu nhiều, đây là ý đồ xấu của em, cô tuyệt đối đừng xử phạt cậu ấy."

Giáo viên chủ nhiệm rõ ràng là không tin, thế nhưng vốn cũng không có ý định làm khó Quý Sâm, cô hừ lạnh một tiếng, "Được rồi, lần sau đừng làm càn cho cô, các em ngồi cùng một chỗ học tập cho giỏi, hôm nay gọi em tới là để em nhắc nhở Lý Trạch Thừa, đừng có tính toán gì nữa. Lý Trạch Thừa thì trường học đã đi tìm nó nói chuyện, cô sẽ không tìm nữa. Còn có, các em thành tích ai trượt xuống thì tách ra cho cô! Đặc biệt là Lý Trạch Thừa, nếu nó thi không khá, cô sẽ hỏi em."

"A, vâng vâng vâng, nhất định nhất định, em nhất định giám sát cậu ấy chặt chẽ! Sẽ không tái phạm việc ngốc như vậy đâu." Quý Sâm ưỡn ngực, vỗ ngực bôm bốp, rụt cổ lại, lộ cả hai cằm.

Giáo viên chủ nhiệm bị Quý Sâm chọc cười, biểu tình nghiêm túc trên mặt cũng nhịn không được, phất tay một cái, "Đi đi, nói không chừng người ta đã ở phòng học ngóng trông em về đấy."

Quý Sâm khom lưng nói cám ơn, lòng bàn chân bôi dầu bỏ của chạy lấy người.

Đúng như dự đoán, giáo viên chủ nhiệm thực sự là tính toán tài tình, Lý Trạch Thừa đã sớm bình chân như vại ngồi ở chỗ ngồi cũ, sách cũng chuyển hết, nhìn Quý Sâm, cứ luôn tay vỗ vỗ ghế, ra hiệu cậu đi qua.

Quý Sâm dở khóc dở cười, lắc đầu một cái đi tới.

"Lý đại tiểu thư, anh thật là tùy hứng nhỉ, ha?" Quý Sâm ngồi xuống, đập bả vai hắn một cái.

Lén lút bắt được nắm đấm hạ xuống, Lý Trạch Thừa cười, "Muốn gặp em, không thấy được em lòng sẽ buồn phiền. Cho nên chỉ có thể dùng biện pháp này."

"Nhìn lại càng phiền."

"Cái gì?" Lý Trạch Thừa không nghe rõ.

"Không có gì không có gì, em nói anh ngốc, muốn ngồi cùng bàn với em, nói với bạn cùng bàn không được sao."

"Như vậy trực tiếp một chút."

Biết hắn không thích giao tiếp với người, Quý Sâm nhìn thấy Lý Trạch Thừa trong nháy mắt không được tự nhiên, giơ tay vuốt lông mày nhăn lại của hắn, "Không sao, chúng ta từ từ đi."

"Ừm."

Có thể nhìn ra Lý Trạch Thừa ẩn sâu bất lực dưới đáy lòng, Quý Sâm chỉ muốn hôn nhẹ hắn, vừa nãy muốn phát hỏa với hắn cũng không biết dập lửa đến trong hải vực nào rồi.

Nhưng nên hỏi vẫn phải hỏi, nên thẩm tra vẫn phải thẩm tra, Quý Sâm giả bộ làm ra vẻ mặt nghiêm túc, ngón tay trỏ gõ gõ bàn, "Nói đi, thành thật khai báo, nhìn chằm chằm em từ lúc nào. Còn lén em làm chuyện gì?"

Lý Trạch Thừa lập tức ngồi thẳng, nghiêm túc trả lời vấn đề, "Lúc về nước dùng địa chỉ em để lại cho anh, sai người tìm thật lâu mới tìm được cấp ba em học, thế nhưng thông tin sai, anh nhầm em học lớp 11."

Quý Sâm chế nhạo, "Lại không nghĩ rằng em mới học lớp 10?"

Lý Trạch Thừa gật gật đầu, "Cho nên học lớp 11 hai năm."

"Ngu ngốc! Còn gì nữa không?"

"Nói muốn ngồi cùng bàn với em, lúc em muốn đổi chỗ thì không đồng ý, còn..."

"Còn cái gì?"

Còn cưỡng hiếp em, Lý Trạch Thừa mấp máy miệng, nhịn xuống, "Không có gì."

"Còn gì nữa không?"

"Không còn."

Thôi, lười vạch trần hắn, chừa cho hắn chút mặt mũi vậy. Quý Sâm gõ bàn một cái nói, "Được, nếu anh thẳng thắn, vậy em tha thứ anh."

"Còn có."

"Hả?"

Lý Trạch Thừa cúi đầu, cằm đặt trên bàn, môi mềm mại đụng phải ngón tay mềm mại của Quý Sâm, "Lén tất cả mọi người, lén lút yêu em."

Dù Quý Sâm sắp miễn dịch với tất cả lời tâm tình cuồn cuộn không ngừng thời gian này của Lý Trạch Thừa, vẫn bị câu nói này làm cho mềm lòng.

Quý Sâm nhìn trái nhìn phải hỏi hắn, "Đêm nay ăn gì?"

Ngày mai là thứ Sáu, đây là Quý Sâm ám chỉ muốn ở lại nhà Lý Trạch Thừa ăn cơm thuận tiện không về nhà, Lý Trạch Thừa thấp giọng cười nhẹ, ngẩng đầu lên hôn người yêu mạnh miệng của hắn, "Vậy đi dạo siêu thị, anh làm cho em."

"Được."

...