Viết chuyện yêu đương quá hăng, còn chưa viết đến thịt, tui thật sự íu đúi, xem xét tui viết cái tiểu kịch trường tha cho tui đi các chị em! ? ? ?
Sinh nhật Lý Trạch Thừa đúng lúc là cuối tuần, hắn vốn dĩ không định tổ chức, thế nhưng anh hắn đã đặt được một quán sơn hào hải vị, nói cái gì mà từ chỗ nào đó có hải sản tươi bằng máy bay, vừa vặn là giải lao trước kỳ thi tốt nghiệp trung học cũng là quà sinh nhật, biết hắn không thích chỗ nhiều người, còn bảo hắn và Quý Sâm ở nhà chờ, người của quán ăn sẽ đưa tới.
Hắn ngược lại là không ham ăn gì, thế nhưng Quý Sâm nhất định sẽ thích. Cúp máy, Lý Trạch Thừa sớm lấy ra rượu anh hắn cất, còn lấy đồ mở nắp rượu ra.
Vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, lúc lau tóc ra ngoài thoáng nhìn giường lớn đã mây mưa vô số lần, Lý Trạch Thừa đứng tại chỗ suy tư một hồi, đổi ga giường mới.
Mặc quần áo tử tế, Lý Trạch Thừa hào hứng đi ra khỏi nhà, vừa đi đến bãi đậu xe dưới đất vừa gọi điện thoại.
Vang lên một hồi lâu, người bên kia mới nghe, "Alo?", Quý Sâm bên kia không tính là yên tĩnh, nghe qua hình như cậu đang ở nhà bếp, bên tai toàn là tiếng bát đĩa va chạm.
"Em đang làm gì thế?"
Một trận leng keng vang lên, Quý Sâm ấp úng trả lời hắn, "Đang... Đang nấu mì thôi."
Lúc Quý Sâm nói dối có vẻ mặt gì Lý Trạch Thừa lại không rõ lắm, tay mở cửa xe của hắn khựng lại, "Giờ mới hai giờ."
"À à, buổi trưa hơi bận, giờ mới ăn."
"Đừng ăn, giờ anh tới đón em, đưa em đi ăn bánh ngọt ở trung tâm thương mại, buổi tối có hải sản tươi em thích."
Thắt chặt dây an toàn, Lý Trạch Thừa nghiêng đầu dùng mặt và vai kẹp điện thoại di động, điều chỉnh ghế dựa.
Nhiều năm như vậy chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, thế nhưng bây giờ có Quý Sâm lại làm cho hắn có mong đợi mơ hồ với ngày này, tuy rằng hắn cũng không định nói cho Quý Sâm hôm nay là ngày gì, năm nay hắn đã nhận được món quà hắn rất muốn.
Không nghĩ tới Quý Sâm gào lớn, phá tan suy nghĩ của hắn, "Đừng đến!"
Người không biết vô tội, mà Lý Trạch Thừa vẫn ngẩn ra. Không chờ hắn khổ sở hơn, Quý Sâm lại vội vã giải thích, "Trong nhà... Khách tới nhà, cho nên giờ không thể phân thân được, chờ 6 giờ có được hay không? Anh ở nhà chờ em, em tự tới."
Trong nhà có khách còn nấu mì ăn, Lý Trạch Thừa không chọc thủng kĩ năng diễn xuất vụng về của Quý Sâm. Thôi, buổi tối hưng binh vấn tội sau.
"Được, anh chờ em."
"Ngoan!" Căn bản không nghe ra sự thất vọng trong giọng Lý Trạch Thừa, y như là không thể phân thân, Quý Sâm không nói thêm một chữ, đùng một cái cúp điện thoại.
Để điện thoại di động xuống, Lý Trạch Thừa đẩy đẩy kính mắt, tay phải nhẹ đặt lên trên tay lái, năm ngón tay thon dài chằng chịt gân xanh.
Ngón út chậm rãi gõ nhịp cuối cùng, quyết định xong tính toán trong lòng, Lý Trạch Thừa cởi đai an toàn xuống xe.
...
"Anh chàng đẹp trai, hay là tôi tới giúp cậu nhé..."
Đây đã là lần thứ ba Quý Sâm nỗ lực tách lòng trắng và lòng đỏ trứng, mà là bởi vì lực tay cậu thực sự quá lớn, chưa đợi trứng gà chui vào dụng cụ tách đã lộn tùng phèo lên.
Nhân viên cửa hàng có chút không đành lòng, cũng đau lòng nguyên liệu trong tiệm mình, người đến cửa hàng bánh ngọt DIY cơ hồ đều là nữ, cô vẫn là lần đầu tiên gặp phải cậu con trai tay chân lỗ mãng như vậy, nói rồi muốn nhận quả trứng gà thứ tư trong tay cậu.
Quý Sâm lập tức tránh ra, "Đừng!"
Tay run như cái sàng, Quý Sâm khom người, cẩn thận đập vỏ trứng, mở to hai mắt không buông nhìn trứng gà, bĩu môi thầm thì, "Đây là... Quà sinh nhật, mỗi một... Động tác... Tôi sẽ... Tự mình làm."
Từng chữ từng chữ phun ra, khuỷu tay cũng xót đến muốn sụp xuống, Quý Sâm cuối cùng cũng tách được lòng trứng ra.
"Oa! Quá tốt rồi! Tôi thành công rồi! Chị nhìn này!" Quý Sâm vội xoay người, kiêu ngạo giơ máy tách trong tay.
Sau đó lòng đỏ trứng run run một cái, chảy ra miệng tròn, kèm theo cái miệng càng ngoác càng lớn của Quý Sâm, không chút lưu tình nát bét.
Những người khác dừng động tác trong tay, nhìn về phía Quý Sâm, không khí chung quanh cũng lúng túng đọng lại.
Quý Sâm cùng nhân viên cửa hàng đối diện nhau một lúc lâu.
Gãi đầu một cái, "Chị này, ngại quá, tôi trả thêm tiền vậy."
...
Cũng may làm bánh ngọt không phải việc khó gì, phần khó khăn nhất Quý Sâm phá mấy quả trứng sau đó cũng gắng vượt qua, cậu lại tốn hơn 20 phút quét đều kem, dùng đầy hoa quả che lấp tạo hình, cuối cùng cũng hoàn thành quà sinh nhật.
Quý Sâm sờ sờ áo ba lỗ, vải áo ướt đẫm.
Cất bánh ngọt vào hộp, thắt dây nơ, buộc một hình nơ bướm xinh đẹp, Quý Sâm mang theo hộp bánh ngọt hài lòng tạm biệt nhân viên cửa hàng.
"Cảm ơn chị, tôi đi nhé!"
"Ừ, chúc bạn em sinh nhật vui vẻ, hoan nghênh lần sau quay lại!" Nhìn thiếu niên cười đến thấy răng không thấy mắt, nhân viên cửa hàng cũng vẫy tay với cậu.
...
Bánh ngọt là đồ dễ bể, hơn nữa không tự tin với lực tay của mình, Quý Sâm không dám ngồi phương tiện giao thông công cộng, cắn răng gọi xe đến nhà Lý Trạch Thừa.
Lúc đến cửa nhà Lý Trạch Thừa còn nửa giờ trước giờ hẹn, tưởng hắn sớm gặp mình sẽ rất vui vẻ, Quý Sâm giấu bánh ngọt ở sau lưng nhấn chuông cửa.
"Hôm nay sao không tự bấm vân tay?" Lý Trạch Thừa mở cửa phòng vừa muốn ôm lấy người, đã bị che mắt.
Lòng bàn tay mềm mại kề sát ở mi mắt Lý Trạch Thừa che kín, tựa hồ cũng có thể cảm nhận được da dẻ, có chút ướt át, hắn không biết đây là mồ hôi của Quý Sâm, chỉ ngửi thấy mùi ấm áp, "Suỵt, đừng mở mắt, đi theo em."
Mơ hồ đoán được gì đó, oán hận suốt buổi trưa của Lý Trạch Thừa hóa thành nước đường lấp kín lòng hồ.
"Được." Nghe lời nhắm hai mắt.
Quý Sâm nhẹ giọng cười, bàn tay hé ra một cái khe, tỉ mỉ quan sát một phen, phát hiện Lý Trạch Thừa không lén lút híp mắt, mới yên tâm bỏ tay ra, nắm tay hắn đi vào trong.
Dù biết là không có nguy hiểm, nhưng tuyệt đại bộ phận người dưới tình huống như vậy vẫn sẽ không khống chế được mà mở mắt, bởi vì trong bóng tối hoàn toàn giao mình cho một người khác, đây không chỉ có thử thách lá gan người, cũng khảo nghiệm tín nhiệm của mình với người đó.
Tín nhiệm này đương nhiên không phải ngoài miệng thậm chí tín nhiệm trong đầu, mà là cắm rễ trong tiềm thức, được cậu giao cho cảm giác an toàn.
Cậu như người dẫn đường, dắt tay dẫn hắn đi qua vô số hắc ám. Lý Trạch Thừa nhắm mắt lại giao mình cho Quý Sâm, dù tiến lên một bước là vực sâu cũng cam tâm tình nguyện.
Dẫn Lý Trạch Thừa tới ghế salon ngồi xuống, Quý Sâm buông tay ra, nhẹ nhàng đặt hộp bánh ngọt lên bàn trà, mở hộp ra.
Lý Trạch Thừa nghe được xoạch hai lần, như tiếng bật lửa, lại nghe được tiếng khép rèm cửa sổ.
Hắn nhàn nhã hưởng thụ hạnh phúc chờ đợi bí mật.
Chỉ chốc lát sau hắn cảm thấy ngực ấm áp, một cái đầu lông xù cọ lên cằm của hắn, gãi đến ngưa ngứa.
"Mở mắt đi!"
Không có cảm giác mơ hồ vì nhắm mắt lâu, bởi vì đập vào mắt một mảnh màu đen, chỉ có ánh sáng nhu hòa từ bánh gato hoa quả cùng mặt trời giữa nhân gian đang ngửa mặt nhìn hắn.
"Sinh nhật vui vẻ!"
Ánh mắt Lý Trạch Thừa lại không dời ra Quý Sâm, nửa phần cũng không nỡ phân đến bánh ngọt.
Bị Lý Trạch Thừa nhìn đến đỏ mặt, Quý Sâm buông hắn ra, đẩy bánh ngọt lại gần.
"Vốn muốn tổ chức sinh nhật vào tối, buổi tối thắp nến mới có không khí, thế nhưng em thật sự là nhớ anh quá, muốn gặp anh ngay, cho nên hẹn 6 giờ."
"Xem này, đây là niềm vui em tự tay làm."
Lý Trạch Thừa không rảnh ngẫm nghĩ làm sao cậu biết sinh nhật mình, nhờ ánh lửa, mặt cậu lúc sáng lúc tối, mông lung như bọt nước lung linh, tựa hồ một giây sau sẽ tản đi.
Lý trí ầm ầm sụp đổ, Lý Trạch Thừa nhào đến, chìm vào trong ánh mặt trời, "Đừng đi."
Quý Sâm gõ gõ đầu người đang ôm chặt cậu, "Đi cái gì mà đi, anh nổi điên cái gì, bánh ngọt em nhọc nhằn khổ sở làm cũng không liếc mắt một cái."
Song song chật vật ngồi trước ghế sa lon, trước mặt là bánh ngọt phủ kín quả tươi.
Đây là thành quả nỗ lực một buổi chiều của cậu, e rằng cậu bởi vì kem không đều mà nhụt chí, e rằng bởi vì lòng trắng trứng bắn lên trên tóc mà ảo não, e rằng nhân bánh ngọt nướng khét, cậu cũng sẽ cắn quai hàm giúp mình giải tỏa. Mà hết thảy này, đều chắp vá ra bánh sinh nhật trước mắt không quá hoàn mỹ rồi lại vượt qua cả hoàn mỹ.
Cậu quá đáng yêu, đáng yêu đến mức làm cảm xúc Lý Trạch Thừa như sóng biển cuồn cuộn, yêu thương không chỗ phóng thích, tích tụ quá nhiều, biến thành dục vọng chà đạp mạnh mẽ. Chân răng Lý Trạch Thừa ngứa ngáy, không khống chế được mà cắn chóp mũi Quý Sâm một cái, "Anh rất thích."
Lý Trạch Thừa cắn mạnh, mũi cậu lập tức đỏ lên, còn mang theo dấu răng nhợt nhạt, ướt đẫm, Quý Sâm đau đến đuôi mắt rưng rưng, trừng Lý Trạch Thừa, giọng mũi thì thầm, "Sao anh dùng oán trả ơn hả!"
Nước mắt mông lung đương nhiên không có tính uy hiếp, trái lại càng giống như đang làm nũng, Lý Trạch Thừa hôn nhẹ chóp mũi đỏ ửng của cậu, "Là yêu em."
Quý Sâm vỗ cái tay đang muốn sờ đỉnh đầu của hắn, "Mau thổi nến, ước đi."
Kí ức ăn bánh ga tô mừng sinh nhật đã dừng lại trước 10 tuổi, rất nhiều năm chưa từng làm chuyện ấu trĩ như vậy, mà nhìn ánh sáng trong mắt người bên cạnh, Lý Trạch Thừa tin tưởng ngày hôm nay hết thảy nguyện vọng hợp lý hay không hợp lý đều có thể thực hiện.
Nắm tay cậu mười ngón giao hòa, "Cùng nhau."
"Đây là sinh nhật tổ chức cho anh."
"Không có em anh sẽ không tổ chức sinh nhật."
"Được rồi, cùng ước."
Thấy Lý Trạch Thừa không biết phải làm sao, Quý Sâm ra hiệu hắn cùng mình khép bàn tay, nhắm mắt lại.
Tay cầm tay, đồng loạt thổi tắt nến, bốn phía nhất thời rơi vào một mảnh tăm tối.
"Anh đi mở rèm cửa sổ."
Mở đèn điện thoại di động, Lý Trạch Thừa đứng lên.
Dựa đầu vào ghế sa lon, Quý Sâm lười biếng nhìn ánh sáng trên đèn, "Mở rèm cửa sổ rồi lại đây ăn bánh ngọt."
Hai tay kéo một cái, tà dương bệ vệ tung vào, có chút chói mắt, Lý Trạch Thừa lấy tay che một chút, "Em ước gì?"
"Nói ra sẽ không linh."
Lý Trạch Thừa xoay người, "Vậy anh giúp em thực hiện."
Ánh nắng đầy trời rơi ngoài cửa sổ, Quý Sâm ngước nhìn xa xôi, nhìn người cậu yêu, thời gian tựa hồ đã ngưng lại, cậu nghe thấy mình nói, "Em hi vọng tất cả nguyện vọng của anh được thực hiện."
Nghe thấy câu nói này, Lý Trạch Thừa bước dài đến ghế sô pha, đứng ở bên cạnh Quý Sâm, cúi người xuống hôn cậu, "Anh hi vọng chúng ta luôn luôn ở bên nhau."
Hắn lừa Quý Sâm.
Hắn không giống Quý Sâm, hắn rất ích kỷ. Lý Trạch Thừa không tin quỷ thần, không tin kiếp sau cũng không tin lục đạo luân hồi, nhưng nguyện vọng của hắn là, tôi hi vọng Quý Sâm, đời này, đời sau, đời đời kiếp kiếp, đều thuộc về tôi.
"Thôi! Buồn nôn muốn chết rồi, mau ăn, sẽ chảy mất." Quý Sâm bị hắn đùa cả người không dễ chịu, mà nụ cười ở khóe miệng không che giấu được, lấy nến gắn số ở bánh ngọt ra, mở dao plastic ra đưa cho Lý Trạch Thừa.
Bơ đã hơi chảy, thuận lưỡi dao dâu tây trượt xuống. Tưởng tượng thấy bơ chảy qua một quả dâu tây, mỗi một tế bào trong người Lý Trạch Thừa không có cách nào ngăn chặn mà phấn khởi.
Dùng ngón tay trỏ quét bơ chảy trên dâu tây, thoa khắp môi Quý Sâm, bẩn đến trắng toát.
Đón ánh mắt mơ hồ của Quý Sâm, Lý Trạch Thừa liếm khóe miệng của cậu, quả thực run rẩy đến động lòng người, "Ăn bánh ngọt."
Dựa theo kế hoạch của Lý Trạch Thừa, đêm nay không có ý định buông tha Quý Sâm.
Người sang tuổi mới lớn nhất, huống chi bởi vì sắp thi đại học, họ đã hồi lâu không đánh trận thật, Quý Sâm đơn giản không giữ lại thân thể của mình chút nào giao cho Lý Trạch Thừa thao túng, mỗi một lần hùa theo đều đổi lấy điên cuồng hơn.
Sau đó Quý Sâm cực kỳ vững tin, chính là ban đêm giống như hiến tế kia, dẫn đến sau đó sinh hoạt của cậu thay đổi cực lớn, hướng lệch khỏi quỹ đạo.
Thế nhưng nhân sinh không phải là tràn đầy bất ngờ, đây cũng không phải là một hướng không tốt, chỉ là một loại nhân sinh cậu chưa từng nghĩ tới mà thôi, chỉ cần bên người có người kia, cậu sẽ không sợ.
Sinh con là chuyện sau này.
Lý Trạch Thừa sống nhiều năm như vậy vẫn không hứng thú lắm với ăn uống, xưa nay không có đồ ăn vặt đặc biệt nào đi vào pháp nhãn của hắn.
Thế nhưng ai có thể nghĩ tới khi nhét bánh gạo mà con trai a a a a cầm lấy dính đầy ngụm nước nhét vào trong miệng mình, cả người hắn đều thăng hoa.
Lý Trạch Thừa trợn to đôi mắt vốn ghét bỏ, này, cái này chẳng lẽ chính là cảm giác lúc Quý Sâm ăn que cay?
Không sai, Lý Trạch Thừa động lòng với đồ ăn vặt nhạt nhẽo.
Đây là lần đầu tiên, vẫn còn có chút thẹn thùng, hơn nữa đây là đồ ăn vặt của con, sao hắn có thể nói với Quý Sâm hắn thích ăn đồ trẻ con được.
Cho nên tự mình lén lút, thừa dịp lúc bà xã vắng mặt, vừa viết luận văn, vừa hự hự mà gặm bánh của con.
Chờ con trai chỉ vào hắn gào khóc, bong bóng nước mũi treo đầy mặt, hắn mới phản ứng được hắn lỡ ăn hết rồi.
Nào có cái gì, mua thêm là được rồi.
Từ ngày đó trở đi Lý Trạch Thừa vẫn luôn meo meo mua một gói tích trữ một gói, Quý Sâm không có mặt liền ăn vụng, ngụy trang đến thiên y vô phùng. Ai nghĩ đến có một ngày vất rác chậm một bước, bị Quý Sâm lật được một gói không và một gói đầy.
"Gói này có thấy bao giờ đâu nhỉ, sao lại nhiều hơn một gói rồi? Bảo bảo ngày hôm qua không phải chỉ ăn hai cái sao?"
"..."
"Ai ăn?"
"Con."
"A a a a!" Bảo bảo không biết xảy ra chuyện gì, ngồi ở trên thảm trải sàn cắn dụng cụ mài răng cười ngây ngô, nhìn hai ba ba, nước miếng chảy đầy tay.
"Lặp lại lần nữa?"
"Con em."
"Anh nghĩ em sinh ra heo chắc? Lý Trạch Thừa!"
"..."
E/N: sắp hết rồi hicc không nghĩ tui edit bộ này như tên lửa vậy...