Ngày Hè Nồng Say

Chương 38



Gió hè thổi qua lưng núi, tràn qua mấy cây ngô đồng dưới lớp học, chậm rãi chảy qua những ngày khổ học của Quý Sâm.

Lúc tiếng chuông bài thi tiếng Anh cuối cùng vang lên, Quý Sâm còn có chút hoảng hốt.

Thời cấp ba của cậu, kết thúc rồi sao? Xé sách, rêu rao phải chơi lớn một hồi, cười nói muốn yêu, Quý Sâm xuyên qua biển người tầng tầng hỗn loạn, chạy đến chỗ người đang chờ cậu.

Trong thời gian hơn một năm ngắn ngủi, sinh hoạt của cậu đã xảy ra biến hóa lớn, đi mỗi một bước đều là trước kia cậu chưa từng nghĩ đến, không thể nói là không bỏ qua cái gì, nhưng hiện tại xem ra, hết thảy đều trong dự liệu của cậu.

Mãi cho đến trước sự kiện kia, Quý Sâm đều nghĩ như vậy.

Ban đầu đại khái là từ lần đi du lịch lớp thấy không đúng, như tơ nhện lướt nhẹ qua mặt mà qua khó phát giác, hoặc là dấu chân đạp nhẹ mà qua lưu xuống nhợt nhạt, kết hợp lại thành sự thực Quý Sâm không ứng phó kịp.

Sau khi kết thúc liên hoan lớp, lớp trưởng đề nghị du lịch lớp một lần, kỳ thực cũng không tính là du lịch lớp, chỉ là đi dạo một vòng quanh thành phố bên cạnh, leo núi, coi như là mọi người gặp nhau một lần cuối trước khi mỗi người một ngả.

Lý Trạch Thừa đương nhiên là không muốn đi, hắn ở chỗ nhiều người lâu không thoải mái, chớ nói chi là chỗ người chen nhau.

Nếu hắn không đi, Quý Sâm nhất định sẽ ở lại cùng hắn, nhưng Quý Sâm có quan hệ rất tốt với bạn học cùng lớp, cho nên khi Quý Sâm nói với hắn, đầy mặt mong đợi hỏi hắn có đi hay không, Lý Trạch Thừa vẫn không nói ra được một chữ "Không".

Du lịch đi một ngày một đêm, ở thành phố một đêm rồi quay lại. Bọn họ một nhóm mười mấy người, thu dọn ít đồ, hôm sau ngồi tàu cao tốc từ sớm.

Lần này người trên tàu cao tốc không nhiều, hai người chọn ghế cạnh nhau, hành lang đối diện không có khách, Lý Trạch Thừa ngồi trên xe chưa tới hai phút đã cả gan làm loạn lên.

Hoàn cảnh kích thích như vậy, Quý Sâm cũng không phải không hưng phấn, nhưng cậu thi đại học xong vẫn luôn đặc biệt buồn ngủ, như là không có tinh thần, sau khi thần kinh thả lỏng điều tiết cơ thể. Nhưng cũng đã một tuần lễ, cậu trời vừa tối đã mệt rã rời, sáng sớm ngủ đến mặt trời lên cao cũng không dậy nổi.

Sáng nay vì đi xe, sáu giờ đã dậy, cậu thật sự là ngay cả mắt cũng không mở ra được.

Một tuần này, bà ngoại đau lòng cậu, vẫn luôn mặc kệ Quý Sâm, mặc cậu ngủ đến đất trời tối tăm. Chỉ là khổ Lý Trạch Thừa, hai người làm hai lần, hai lần toàn là Quý Sâm rên rỉ càng ngày càng nhỏ, lỗ huyệt còn đang theo bản năng co rút lại nuốt ăn côn thịt, dâm thủy chảy đến không lau được, hừ hừ hai tiếng đã ngủ.

Lý Trạch Thừa chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, dương vật đâm sâu mấy phút, buộc mình bắn tinh, người dưới thân dù hắn có xoa nắn thế nào, mí mắt cũng không muốn nhấc một chút.

Ngày hôm nay thật vất vả hai người lại có thể ở cùng một chỗ, Lý Trạch Thừa làm sao có thể buông tha Quý Sâm. Hắn ngậm lấy vành tai mềm mại, bàn tay lướt qua bụng Quý Sâm, lặng yên không một tiếng động chui vào quần lót của cậu, bàn tay che kín thịt xoa xoa.

Mí mắt đang díp lại, Quý Sâm cau mày đẩy hắn, "Đừng..."

Người đang buồn ngủ cơ thể cũng không nói khoác, lòng bàn tay ấm áp, huyệt nhỏ bắt đầu chảy nước, dương vật phía trên cũng càng ngày càng cứng. Lý Trạch Thừa dỗ cậu, "Bảo bối, bên cạnh không có ai."

Buồn ngủ nhấn chìm khoái cảm hầu như không còn, mí mắt như núi trùng, Quý Sâm miễn cưỡng hé mở, hào phóng mở chân ra, "Vậy anh làm đi, em ngủ trước."

Lý Trạch Thừa nhìn Quý Sâm bởi vì rụt cổ lại mà ngáy nhẹ, chỉ có thể nhận mệnh rút tay ra, ôm người vào trong ngực tìm tư thế thoải mái, hôn nhẹ đỉnh đầu cậu, cũng nhắm mắt dưỡng thần.

Quý Sâm chẹp chẹp miệng, khuôn mặt cọ cọ ngực Lý Trạch Thừa, rơi vào trong mộng ngọt ngào.

...

Hai người cố ý mua chỗ ngồi ở toa khác, cách khá xa người trong lớp, ngược lại cũng không sợ bị phát hiện. Thế nhưng tàu cao tốc chỉ có nửa giờ, Quý Sâm căn bản không ngủ đủ, Lý Trạch Thừa gọi nhiều lần cậu mới miễn cưỡng có ý thức.

"Sâm Sâm, tỉnh tỉnh, sắp đến nơi rồi." Người đang ngủ mặt đỏ bừng, mỗi một lỗ chân lông đều đang bốc hơi nóng, ấm áp dễ chịu, không biết có phải là ảo giác của Lý Trạch Thừa hay không, gương mặt cậu giờ mềm mại hơn lúc trước, hàm dưới sắc nhọn có chút mơ hồ, phúng phính khiến người không nhịn được cắn một miếng.

"A..." Cằm nhói đau một trận, Quý Sâm mơ màng mở mắt ra, nâng tay sờ sờ, bị người cắn ra một dấu răng nhàn nhạt.

"Sâm Sâm, hình như em mập lên rồi." Lý Trạch Thừa yêu thích không buông tay xoa thịt mềm trên cằm Quý Sâm.

"Đậu má!" Nghe thấy câu nói này, Quý Sâm lập tức bị doạ tỉnh, vén áo lên sờ soạng bụng một phen, cảm nhận được da thịt căng mịn mới quyết tâm.

"Anh đánh rắm, mập chỗ nào, anh đây luyện cơ ngực anh còn có thể đệt chắc!" Quý Sâm tự hào một tiếng, ngực vỗ vang bốp bốp.

Mập chút có thể cắn thêm mấy cái.

Câu nói này Lý Trạch Thừa không dám nói, chỉ có thể phụ họa gật đầu, "Là anh nhìn lầm."

Vẫn cứ kéo Lý Trạch Thừa sờ mấy cái cơ bụng như ẩn như hiện của cậu, đòi vài câu khen, Quý Sâm mới bỏ qua, lại qua hai phút buồn ngủ đã đến nơi.

Xuống tàu cao tốc, một đám người đi vào nội thành ăn cơm, hơn mười thiếu niên, ngồi đầy một bàn lớn.

Vốn đồ ăn ở thành phố này là đồ ăn đậm mùi Quý Sâm thích nhất, mà lần này tới đây, các bạn học đều ăn vui vẻ, chỉ có cậu và Lý Trạch Thừa xưa nay ăn thanh đạm hầu như không động đũa.

"Làm sao thế?" Xem Quý Sâm ủ rũ, chọt cơm tẻ không ăn, Lý Trạch Thừa nhỏ giọng hỏi.

Bạn học đối diện ăn miệng đầy dầu mỡ, còn đang cao giọng nói giỡn, giọt dầu ở trước mắt bay tán loạn, mùi tanh của thịt trong không khí càng ngày càng đậm, Quý Sâm đột nhiên buồn nôn, cảm giác nôn mửa dâng lên, nuốt một hơi mới nín xuống, viền mắt cũng đỏ.

"Không sao, chỉ là hơi buồn nôn, có thể là sáng sớm ngủ không ngon." Quý Sâm nghiêm mặt thả bát xuống, không định ăn.

"Tối hôm qua mấy giờ ngủ?"

"Chín giờ? Hay là tám giờ nhỉ? Không nhớ rõ." Quý Sâm chột dạ cười, mình cũng cảm thấy xấu hổ.

Quý Sâm mấy ngày nay cứ buồn bực mãi, buồn ngủ, không thấy ngon miệng, tinh thần không tốt, còn bắt đầu béo lên, tuy nói không phải là thói xấu gì lớn, nhưng Lý Trạch Thừa vẫn lo lắng, hắn nhịn kích động vuốt mái tóc rối của Quý Sâm xuống, xoa bàn tay Quý Sâm dưới bàn ăn.

Tháng 6 nóng bức, tay cậu man mát còn kèm theo một tầng mồ hôi lạnh, làm đông lạnh máu của Lý Trạch Thừa, nhíu mày, "Sau khi về đi gặp bác sĩ."

Gần đây đúng là rất kỳ quái, đoán chừng là bị cảm rồi, Quý Sâm không dám phản bác, gật đầu, "Được."

"Vậy thì có muốn ăn gì không? Anh đi mua."

Trong nháy mắt mùi thịt tanh tự động bị che giấu, Quý Sâm liếm liếm miệng, "Kem que vị sơn tra!"

Lý Trạch Thừa gật đầu đứng dậy muốn đi, Quý Sâm kéo hắn lại, "Chờ đã, chúng ta cùng đi đi."

"Này, mọi người có ai muốn ăn kem không? Tớ và Lý Trạch Thừa đi mua!" Quý Sâm hét lớn một tiếng, bạn học nhiệt liệt yêu cầu.

Nhớ kỹ vị của mỗi người, hai người bước nhanh đi ra quán cơm.

Hô hấp được không khí mới mẻ, mùi thịt tanh trong cổ họng rốt cục tản đi, Quý Sâm hít sâu một tiếng, "Hô! Cuối cùng cũng được ra, em thiếu chút nữa nôn trên bàn cơm."

"Gần đây ăn không vô à?" Lý Trạch Thừa vỗ lưng thuận khí cho cậu.

"Ừm, mấy ngày nay không thấy ngon miệng, đặc biệt là thịt, ngửi thấy là mắc ói, ngược lại là ăn ngọt nhiều, còn bị anh nói lên cân."

Ngẫm lại bộ dáng lần trước Quý Sâm một lần trước có thể ăn ba bát cơm, Lý Trạch Thừa càng nghĩ càng cảm thấy là lạ ở chỗ nào.

"Em thích ăn thịt nhất."

Quý Sâm trưng ra một mặt như mướp đắng, đặt cằm trên vai Lý Trạch Thừa rung đùi đắc ý, "Aiz, đúng đấy, nhân sinh mất đi thịt còn có ý nghĩa gì, em cũng không muốn biến thành hòa thượng đâu."

"Làm tình cũng ngủ." Nghĩ tới đây Lý Trạch Thừa không vui, muốn cắn khắp mặt cậu.

Gió mùa hạ ngậm tới mặt trời đỏ, mạnh mẽ quăng lên mặt Quý Sâm, đập cậu đến đầu óc choáng váng, cậu trở tay cho hắn một đấm, "Còn ở bên ngoài đấy! Chú ý hình tượng một chút."

Khi nói chuyện hai người đi tới siêu thị, mua một đống kem que, Quý Sâm không kịp chờ đợi bóc kem que, một miếng ăn hết nửa cây.

"A, thật là thoải mái. Có muốn không?"

Lý Trạch Thừa nghi hoặc hơi há miệng.

Kem que chảy vào trong miệng, vị chảy đến đầu lưỡi, chua đến ê răng, đôi mắt Lý Trạch Thừa cũng nhíu lại.

"Ha ha ha, ăn ngon không?" Chỉ cam lòng cho người ta một miếng, Quý Sâm vội nhét vào trong miệng mình.

Người bình thường chưa bao giờ ăn chua, lần này ăn sơn tra ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái, đói bụng như sói gặm kem que trong tay. Như thể trong sương mù có một sợi dây nắm Lý Trạch Thừa kéo ra ngoài, hắn sờ sờ bụng dưới bằng phẳng của Quý Sâm, "Sâm Sâm, em có phải là..."

"Hả?" Ngậm lấy kem que không nói được, đôi mắt Quý Sâm mở tròn tròn, mỗi một giọt mồ hôi trên da đều viết chữ hồ đồ đơn thuần, đè ép lời đến khóe miệng Lý Trạch Thừa trở lại.

"... Không có gì." Hy vọng là mình nghĩ lầm rồi, em ấy còn quá nhỏ.

"Không có gì thì đừng dính sát vào nhau, nóng." Quý Sâm hất tay trên bụng ra, vẫy tay cầm túi kem, nghênh ngang đi tới cửa.

Thần sắc không rõ nhìn bóng lưng phía trước, Lý Trạch Thừa siết thật chặt bình nước khoáng trong tay, "Em đi về trước đưa đồ cho họ đi, anh đến tiệm thuốc bên cạnh mua ít thuốc cảm cúm, sợ em đang ngủ thì cảm."

"Được." Quý Sâm khoát khoát tay, đi ra siêu thị.

...

Đoàn người cơm nước xong, đi dạo thành phố, lúc quay về vừa vặn chạng vạng, tinh thần mọi người cũng rất cao. Ngoại trừ Lý Trạch Thừa và Quý Sâm mặt như món ăn.

Một là người có tâm sự, một là mệt đến chân mềm, ngã xuống đất là ngủ được ngay.

"Lão Quý, buổi tối ăn nướng, các chú có đi hay không?" Trước khi tách ra ở khách sạn, Thạch Lương gọi Quý Sâm lại.

Nghĩ đến mùi nướng, đôi mắt Quý Sâm tối sầm lại, đưa thẻ mở cửa phòng cho Lý Trạch Thừa bảo hắn mở cửa, cậu lắc đầu, "Anh không đi, mệt quá, chú hỏi Lý Trạch Thừa có đi không đi."

Một tay lặng lẽ đỡ eo Quý Sâm, Lý Trạch Thừa cũng từ chối, "Tôi cũng không đi, nghỉ sớm một chút."

Thạch Lương vung vung tay, "Được rồi, ngủ một giấc đi, sáng sớm ngày mai mới có thể dậy leo núi."

"... Ok."

Hoảng quá không lựa đường đẩy mạnh Lý Trạch Thừa vào trong phòng đóng cửa lại, khóe miệng Quý Sâm sắp rũ xuống đất, gào khan, "Em quên mất còn phải leo núi, làm sao bây giờ, em cảm thấy em bò không nổi."

Ôm người vào trong ngực, bàn tay đặt sau gáy cậu, đầu khoát lên bả vai mình, hai má cọ xát nhau, Lý Trạch Thừa ôn nhu an ủi, "Ngày mai ngủ một giấc, tỉnh ngủ thì về nhà, chúng ta không đi."

"Thế, không hay lắm?" Nhẹ nhàng lấy môi đụng vào mạch máu ở cổ Lý Trạch Thừa, theo động mạch chập trùng, Quý Sâm có chút hơi khó nói.

"Em bị bệnh, bọn họ sẽ thông cảm."

Thật sự là nhớ cái giường mềm mại làm người chìm đắm trong nhà, Quý Sâm gật đầu, "Được."

Lại nói chuyện một hồi lâu, hai người thả nhau ra, một người đi tắm, một người ra ngoài phòng.

Chờ Lý Trạch Thừa nói rõ tình huống với bạn bè, Quý Sâm đã làm ổ trên giường ngủ, tóc đen tán ở trên gối, cũng không biết mơ thấy cái gì, cười đến là điềm tĩnh.

Cười như vậy, không có thống khổ không có sợ hãi, cười cho hắn xem là tốt rồi, giữa bọn họ không cần có người thứ ba.

Chỉ lo đánh thức người, Lý Trạch Thừa nhẹ chân nhẹ tay qua loa rửa mặt, rèm cửa che hết ánh sáng, đặt một tấm chăn khác ở bên người Quý Sâm, ở trên giường nhỏ một mét hai, từ phía sau lưng ôm người trong ngực.

Theo một một tiếng tách, gian phòng rơi vào một mảnh tăm tối.

Trong bóng tối khép hai mắt lại quấn lấy chân nhau, dán đến gần như vậy, như thể từ nhỏ đã sống cùng nhau. Người phía sau khó mà nhận ra cách chăn mỏng, tay khẽ ve vuốt bụng người kia, lưu luyến không rời.

...

Sáng sớm trời còn chưa sáng, Quý Sâm bị nước tiểu làm tỉnh, cậu nhắm mắt lại ngồi dậy.

Lý Trạch Thừa đầy bụng tâm sự, một buổi tối ngủ không sâu, cậu vùng lên cũng tỉnh rồi.

"Làm sao thế?"

"Đi vệ... sinh." Nói mơ mơ màng màng đi tìm chốt mở đèn.

Mang theo tâm tư, Lý Trạch Thừa cố ý không bật đèn, mở sáng điện thoại di động bò lên, "Bật đèn chói mắt, anh dìu em đi."

"Ồ." Nhắm mắt lại ngoan ngoãn chờ.

Lấy đồ ban ngày mua trong túi quần, Lý Trạch Thừa kéo Quý Sâm xuống giường, nửa ôm người đi vệ sinh.

Quý Sâm toàn bộ quá trình nhắm mắt lại, Lý Trạch Thừa cởi quần cho cậu, giúp cậu đi vệ sinh, cậu nửa mê nửa tỉnh, cũng không kịp e lệ.

Đi vệ sinh xong kéo Quý Sâm về giường, Lý Trạch Thừa dém chăn cho cậu lại về buồng tắm.

Đầu vừa dính vào gối đã ngủ, Quý Sâm không nghe thấy sau năm phút, trong phòng tắm lách cách động tĩnh, cũng không nghe thấy tiếng cốc thủy tinh vỡ đầy đất.

...

Lúc đi về, Quý Sâm cảm thấy Lý Trạch Thừa hơi kỳ quái, không, thật sự là kỳ quái.

Từ sáng sớm đã một bộ tâm thần không yên, cau mày, hơn nữa coi cậu là trẻ con không thể tự sinh hoạt được, ôm cậu mặc quần áo xỏ giày cho cậu, mua xong bữa sáng đút cậu từng miếng. Quý Sâm tuy rằng hưởng thụ, mà luôn cảm thấy Lý Trạch Thừa như là làm cái gì chuyện đuối lý, lúc cậu hỏi hắn sao thì lại ấp úng, ngay cả nhìn Quý Sâm cũng không dám.

Quý Sâm là người nóng tính, có chuyện gì tuyệt đối không thể gạt cậu, không thì cậu làm cái gì cũng không có hứng, bám vào người hắn không ngừng hỏi, cho nên Lý Trạch Thừa xưa nay không có chuyện gì gạt cậu được.

Mà hôm nay thực sự quá khác thường, từ lúc về nhà Quý Sâm đến khi Lý Trạch Thừa cơm nước xong rời đi, hắn đều không chủ động nói chuyện nhiều, nói chuyện với cậu cũng là một hai chữ ứng phó, lúc ăn cơm nếu không phải Quý Sâm nhìn, hắn có thể một đũa đâm vào lỗ mũi mình.

"Lý Trạch Thừa, làm sao mà ngủ một giấc xong anh lại như vậy? Xảy ra chuyện gì không thể nói cho em biết phải không?" Nói qua loa với bà, Quý Sâm kéo cánh tay Lý Trạch Thừa nhỏ giọng chất vấn.

"Sâm Sâm..."

"Nói mau!"

Sâm Sâm của hắn còn nhỏ như vậy, còn đang chờ thành tích thi vào đại học, hắn không thể ích kỷ như vậy.

Lý Trạch Thừa động viên xoa xoa sợi tóc mềm mại của Quý Sâm, "Sáng mai anh tới đón em đến bệnh viện khám, lúc đó sẽ nói cho em biết."

Quý Sâm mím môi, nín giận, "Thôi được rồi."

Hôn trán cậu một cái, Lý Trạch Thừa cẩn thận đi từng bước.

...

Ngày hôm sau Quý Sâm nằm mơ tỉnh lại, cậu mơ thấy một đứa bé thơm tho mềm mại chui ra từ bụng cậu, vỗ tay, miệng gọi ba, làm nũng trong ngực của cậu. Cậu đẩy thế nào cũng đẩy không ra, tứ chi nó dán vào cậu, mềm nhũn chui vào trong chăn gọi cậu, "Ba ơi, chúng ta ngủ đi!"

Giấc mơ quá chân thật, Quý Sâm kinh sợ ngồi dậy từ trong giấc mộng, bên người một bóng hình cũng không có.

Cậu còn đang du đãng giữa mộng và thực, gấp đến độ cả người đổ mồ hôi lạnh, hốt hoảng lật chăn lên, "Bảo bảo?"

Tìm rất lâu mới phản ứng được đây là một giấc mộng, Quý Sâm ôm chăn run lên một lúc lâu.

...

Lúc Lý Trạch Thừa tới đón cậu tâm tình vẫn chưa chuyển tốt, cả người căng thẳng, hai tay không ngừng gõ lên tay lái, thoạt nhìn cực kỳ căng thẳng.

"Sâm Sâm, hôm trước..."

"Hôm trước làm sao? Mau nói! Nín chết em rồi."

"Hôm trước... Anh gạt em làm kiểm tra."

Kiểm tra? Hôm trước cậu ngoại trừ đi vệ sinh thì không làm gì cả. Đi nhà vệ sinh... Quý Sâm nhớ lại giấc mộng hoang đường lúc sáng, lông mi khẽ run.

"Bảo bối, xin lỗi, anh... để ở ngăn chứa đồ đằng trước, em..."

Không đợi Lý Trạch Thừa nói xong, Quý Sâm hoảng hốt vội vàng mở ngăn giữ đồ ra, thò tay vào.

Bên trong có một cái que plastic, tay Quý Sâm dừng lại.

Thị lực quá tốt, không cần lấy đến trước mắt, Quý Sâm cũng có thể thấy rõ trên đó có một vạch đỏ chói mặt.

Thấy Quý Sâm không nhúc nhích, Lý Trạch Thừa sắp điên rồi, hắn không ngừng lặp lại xin lỗi, "Xin lỗi... Sâm Sâm... Xin lỗi..."

Có lỗi là anh mang theo tâm tư bẩn thỉu, muốn em dính đầy mùi vị của anh, quay đầu lại làm em trả giá thật lớn.

Đầy mắt là màu đỏ nhấn chìm người, Quý Sâm không chớp mắt nhìn que thử thai trước mắt, lầm bầm, "Không trách anh."

Từ nhỏ khi đi khám, bác sĩ đã nói cho Quý Sâm, bộ phận sinh dục nữ của cậu phát triển không hoàn thiện, trừ phi phát dục lần thứ hai, không thì không có khả năng mang thai. Cậu cũng chưa từng nghĩ tới mình có thể phát dục lần thứ hai, hoang dâm vô độ theo Lý Trạch Thừa vượt qua hai mùa hè trắng trợn không kiêng dè.

Giờ thì vui rồi, chơi ra sản phẩm.

Không thể nói được trong lòng là cảm giác gì, tâm tư phiền não đảo loạn đầu óc Quý Sâm, cậu nhỏ giọng nói, "Em là con trai."

Hổ thẹn sắp nuốt sống Lý Trạch Thừa rồi, hắn gật đầu, "Anh biết, anh của anh trước đây có bác sĩ gia đình có bệnh viện tư, bảo mật rất tốt, giờ chúng ta tới đó, ngoan."

Quý Sâm không lên tiếng, sờ bụng không khác nhiều so với bình thường không biết đang suy nghĩ gì.

...

Hai người đi tới bệnh viện mà Lý Trạch Thừa nói, bác sĩ kiến thức rộng thấy tình hình của Quý Sâm cũng không có gì kinh ngạc, sắp xếp người làm siêu âm B, không bao lâu đã có kết quả.

Quý Sâm siết chặt tờ siêu âm B trong tay, bên trên một cái hình nhỏ đen thùi lùi, như quả nho tròn, đang ngủ trong bụng của cậu.

"Bác sĩ nói con đã 6 tuần."

Trong phòng nghỉ, Lý Trạch Thừa cố nén kích động xem siêu âm B, cạy từng ngón của Quý Sâm ra, cất tờ siêu âm vào trong túi, "Được rồi, không xem nữa. Hẹn trước ba ngày sau làm... Làm phẫu thuật. Đừng sợ, không đau."

"Vào sinh nhật của anh mang thai, trước kia chúng ta rất lâu không làm."

Nó sẽ từ từ lớn thành hình người, mọc ra thịt và tứ chi, có lẽ mặt mũi sẽ giống người trước mắt, có một gương mặt đẹp; nó sẽ biến thành trai hoặc gái, mềm mại, mềm mại gọi mình là ba ba, nhào vào trong ngực của mình làm nũng không đi.

Có lẽ là vấn đề hormone, nhất định là vậy, nếu không sao cậu lại lưu luyến như vậy. Ngón tay Quý Sâm nhấc lên để miêu tả ngũ quan của người trước mắt, dừng lại giữa lông mày của hắn, xoẹt qua đôi mắt dài thâm thúy bị kính mắt che lại, tưởng tượng nếu sinh mệnh trong bụng có cơ hội ra đời, có thể kế thừa tài mạo hơn người của hắn không?

Lý Trạch Thừa cho là Quý Sâm giận, vội vã nắm tay Quý Sâm, "Về nhà nói sau, đêm nay về nhà anh nghỉ ngơi, có được hay không?"

Quý Sâm lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Anh muốn nó không?"

Không dám phỏng đoán thâm ý trong lời nói của Quý Sâm, Lý Trạch Thừa hôn nhẹ lòng bàn tay của Quý Sâm, không trả lời thẳng, "Em còn nhỏ, còn phải đi học."

Đúng nhỉ, mình ngàn suy vạn nghĩ, chỉ có quên mất chuyện này, Quý Sâm gật đầu, hai người sóng vai ra khỏi bệnh viện.

Sau khi về nhà, hai người đều không có khẩu vị gì, mà Lý Trạch Thừa vẫn là tay chân vụng về nấu một nồi cháo khét cho Quý Sâm.

Lòng Quý Sâm bị mấy tòa núi đè lại, đầu cũng mơ màng, bới mấy miếng là xong.

Ăn một bữa cơm không mùi không vị, hai người ôm ghế sa lon xem phim, từ hài đến kinh dị, ai cũng không có phản ứng gì, trầm mặc đến hoàng hôn, yên tĩnh đến khi trăng non lên.

Quý Sâm bất tri bất giác ngủ thiếp đi, nửa đêm canh ba tiếng thét chói tai của nữ chính đánh thức, lúc này cậu không nằm ở trong ngực Lý Trạch Thừa nữa.

Không biết từ lúc nào ngẩng mặt dựa vào ghế salon, Lý Trạch Thừa nửa nằm, đầu gối lên bắp đùi của cậu, lặng lẽ xốc áo ngủ của cậu lên, tinh tế hôn nhẹ bụng cậu. Tựa hồ là sợ đánh thức cậu, đôi môi như lông vũ rơi vào da, động tác cẩn thận từng li từng tí một làm người xót mũi, đuôi mắt Quý Sâm nóng đến mức đến có chút chật vật.

Là người này, lỗ mãng xông vào trong tính mạng của cậu mặt dày mày dạn không đi, yêu cậu không giữ lại chút nào, cũng làm cho cậu yêu không giữ lại chút nào.

Cậu chưa từng dự đoán bước đi ngày hôm nay, thậm chí sợ nghĩ. Mà tình yêu thứ này thật sự là quá kỳ diệu, quá không có đạo lý, nó bá đạo mà nuốt chửng lý trí của bạn, cắn xé nguyên tắc của bạn, còn khiến cho bạn cảm thấy hết thảy đều là hợp lý, cho bạn cam tâm tình nguyện làm ra quyết định hoang đường.

Người trước mắt cậu này, vào thời khắc này làm cho cậu đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, có dũng khí đối mặt tương lai không ai biết, làm người bất an.

Ngón tay ôn nhu sờ sợi tóc khô mát của hắn, Quý Sâm vừa mới tỉnh ngủ cổ họng có chút khàn khàn, "Anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em chứ?"

Quý Sâm chưa bao giờ tin tưởng vĩnh viễn, thậm chí căn bản không hy vọng xa vời thiên trường địa cửu làm người chua răng, nhưng cậu cũng đã làm xong chuẩn bị, cũng hi vọng có được đáp án khẳng định của Lý Trạch Thừa.

Lý Trạch Thừa hiển nhiên không ngờ tới Quý Sâm tỉnh, hắn hốt hoảng chui ra từ trong áo của Quý Sâm, hi vọng người trước mắt không phát hiện động tác khả nghi của mình, ôm chặt eo Quý Sâm, không dám nhìn cậu, "Đương nhiên."

"Vậy anh có cách giúp em nghỉ một năm rồi lại đi học không? Giấy khám bệnh của bệnh viện gì đó."

Lý Trạch Thừa nhất thời sửng sốt, hắn không thể tin vào tai mình, thậm chí tưởng là mình cũng đang ngủ, đây chẳng qua là một giấc mộng tốt đẹp đến không đủ chân thực, "Em..."

Lý Trạch Thừa khó gặp tay chân luống cuống lại còn có chút đáng yêu, Quý Sâm kéo hắn ôm eo mình đặt lên bụng mình, "Anh có thể quang minh chính đại sờ, lén la lén lút, cho là em không thấy chắc? Mất mặt hay không."

Hắn muốn có một ngôi nhà, một ngôi nhà chân chính, hoàn chỉnh. Lý Trạch Thừa là lần thứ hai cảm nhận được loại hạnh phúc dồi dào đến cơ hồ có thể khiến người ta hôn mê, bảo bối của hắn mang thai huyết mạch của hắn, từ đây cũng không có cái gì có thể tách ra ràng buộc của họ, cho dù là chết.