Ngày Mặt Trời Không Còn Nữa

Chương 4: Tiếp tục sống



Minh Nhật từ ngoài bước vào, Ánh Dương cảm nhận rõ được sự bất lực và đau đớn hiện nơi mắt hắn, vì chính anh cũng bị bộ dạng của An Lâm làm cho khóe mắt cay xè.

Minh Nhật tiến đến ngồi bên cạnh An Lâm, đưa tay vỗ lên vai cậu, ánh mắt chăm chú dõi theo từng cử chỉ của cậu, như sợ An Lâm trong cơn kích động sẽ nghĩ quẩn làm chuyện xấu.

Ánh Dương đứng ngay bên cạnh hai người, trong một khắc mà đầu óc xoay chuyển nghiêng trời lệch đất.

Anh lặng người duy trì im lặng thật lâu, đột nhiên bật một tiếng cười nho nhỏ, sau đó đưa tay ôm lấy mặt mình, đánh một hơi thật dài.

Trong một khắc, dường như anh đã thông suốt tất cả.

Ngay trước mặt An Lâm, Ánh Dương chống một chân quỳ xuống, từ dưới nhìn lên gương mặt gần sát của cậu nhỏ.

Bàn tay anh đặt lên hai tay đang nắm chặt tấm hình của An Lâm, đôi mắt dịu dàng khắc sâu hình ảnh cậu trong lòng.

Qua một lúc, An Lâm luôn cúi đầu, như cảm ứng được gì đó, cậu cất giọng nỉ non âm thanh trong cổ họng:

"Dương.. Ánh Dương.."

Ánh Dương mỉm cười, như hàng vạn lần khác, luôn dùng giọng nói dịu dàng nhất đáp lại lời của An Lâm.

Anh đây.

An Lâm nhìn chằm chằm bức hình, tưởng chừng như thật sự nhìn thấy Ánh Dương đang nói chuyện cùng cậu, giống như khoảng thời gian qua chưa từng có chuyện gì xảy ra, anh vẫn đang ở đâu đó trên thế gian này chờ cậu tìm đến.

"Em không thể.. anh biết không, anh nói rằng em phải sống tiếp, nhưng em không thể làm tiếp được nữa.."

Ánh Dương nắm chặt tay An Lâm, lắc đầu hai lần.

Em có thể.

Cổ họng An Lâm đau đớn, giọng mũi nghẹn ngào khiến Minh Nhật ngồi bên cạnh cũng không thể nhìn tiếp được.

Hắn xích lại gần An Lâm, bàn tay cẩn trọng nhẹ nhàng xoa tấm lưng gầy của cậu.

"Ánh Dương.."

Ừ, anh đây.

Bao nhiêu lần An Lâm gọi tên Ánh Dương là bấy nhiêu lần anh dùng cùng một tấm lòng dịu dàng đáp lại. Mặc cho trái tim đập ngày một nhanh, ngột ngạt đau đớn như tiếng thét bi thương làm choáng váng tâm trí, cào xé mờ cả tầm mắt, anh vẫn cố chấp níu lấy hơi ấm này.

Bởi vì, anh sợ rằng đây chính là toàn bộ sự ôn nhu và kiên nhẫn cuối cùng anh có thể làm được cho cậu nhỏ nhà mình.

"Chỉ một chút nữa thôi, chỉ thiếu một chút nữa.. tại sao anh không đợi em.."

"Rốt cuộc anh muốn em phải làm sao hả?"

Tầm nhìn An Lâm mơ hồ dần bởi một trận sương, bộ dạng tiều tụy lạc vào giấc mộng, giọng nói cất lên không lọt vào tai, càng không biết mình đang lẩm bẩm gì trong miệng.

Có khi đây chính là những lời cất sâu nhất trong lòng cậu, nay trong bốn mươi chín ngày của anh, cuối cùng cũng được giải tỏa bao nhiêu điều trong lòng. Minh Nhật cố kiềm chế cảm xúc, hắn vòng tay ôm lấy An Lâm, cả bức hình trong ngực của cậu cũng được Minh Nhật bao bọc rất kỹ. Hắn thật sự sợ ánh mắt của An Lâm lúc này, nó làm cho hắn cảm thấy được sự tuyệt vọng vang lên không thành lời, và ở một nơi khi không một tia sáng nào có thể chạm tới, rất có thể, người bước bên trong sẽ lạc lối đi mãi mãi.

An Lâm như người mất hồn ôm chặt bức hình trong tay, Minh Nhật sít sao ôm lấy An Lâm, còn Ánh Dương quỳ dưới đất, cũng từ từ tiến đến gần.

Anh nhướng người mình, cẩn thận từng li từng tí chạm lên đôi môi run rẩy của An Lâm, tay còn lại đỡ lấy mặt cậu nhỏ. Anh mỉm cười nhẹ bẫng, nhìn thật sâu vào mắt cậu, thì thầm giữa hai đôi môi không một khoảng cách.

Anh muốn.. em hãy khóc lên đi.

Hốc mắt An Lâm đỏ hoe muốn nhỏ ra máu, bỗng nhiên cậu vô thức nghiêng đầu sang bên phải, ngay đúng chỗ tay của Ánh Dương đang áp vào má. An Lâm đưa tay lên, ánh mắt mong chờ và tìm kiếm, cuối cùng lại chỉ chạm vào da thịt chính mình.

Ánh Dương nhìn bàn tay cậu nhỏ ấp lên bàn tay mình, ánh mắt rướm lệ trở nên vui vẻ. Anh chậm rãi nhìn An Lâm từng chút từng chút một, bốn mươi chín ngày vừa qua như một cơn gió thoảng qua tâm trí.

Lòng tự hỏi, nếu ông trời đã cho anh cơ hội được ở bên cậu nhỏ thêm một đoạn thời gian, vậy sao không thiên vị cho anh luôn cơ hội biết được sự thật sớm hơn một chút đi?

.. Anh muốn em hãy khóc ra, điên cũng được, ngất xỉu cũng được, nhưng sau đó đau đớn sẽ giúp em tỉnh lại, và tiếp tục sống.

Từng giọt nước mắt nóng hổi lăn tròn trên gương mặt trắng bệch của An Lâm, cậu vòng chặt tay mình, khảm sâu bức hình vào ngực, đôi môi run rẩy kiềm nén tiếng khóc bật ra nức nở.

Lâm.. khóc lên đi, qua hôm nay thôi em sẽ tỉnh dậy, sống tiếp, và sau cùng.. hãy tha thứ cho anh.

Ánh Dương đặt trán mình lên trán An Lâm, hôn nhẹ lên khoé môi cậu lần cuối, từ từ đứng dậy, bước ra khỏi căn phòng.

Tất cả mọi tiếng động đều bị bỏ lại phía sau, anh bước đến chỗ túi đồ mà Minh Nhật mang tới rồi mở ra. Một loạt đồ dùng để lập bàn thờ nhỏ trong nhà đập vào mắt, bát hương, chân đèn, chén ly.. Vật còn thiếu duy nhất chính là bức hình chụp gương mặt lúc còn sống của Ánh Dương mà An Lâm đang giữ.

Ánh Dương quay đầu ra sau, nhìn cánh cửa đóng chặt và tiếng gào khóc thê lương vọng đến xót lòng từ trong phòng của An Lâm, trên gương mặt anh, một giọt nước mắt lăn xuống, rơi rớt xuống sàn nhà, thấm ướt thành một vòng tròn sẫm màu.

Ánh sáng hắt lên mặt đất không có lấy một bóng người, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, gương mặt Ánh Dương dần biến mất, trên môi là nụ cười dịu dàng cuối cùng của anh..