Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 19



Lúc Âu Dương Duệ trở về phòng làm việc, Liêu Tân đã đợi anh được một lúc.

“Đội trưởng, Viên cục nói thế nào?”

“Rút ra kinh nghiệm giáo huấn của Quan Phàn, chỉ dựa vào suy đoán kết luận, không nên hành động thiếu suy nghĩ, đánh rắn động cỏ, mất đi cơ hội tìm bằng chứng.”

Liêu Tân nói: “Vừa nãy phía bên tổ trinh thám báo tin tới, nói tài khoản của Nghê Lam nhận được một khoản thanh toán của Lam Sắc Hào, một vạn nhân dân tệ, gọi là phí dịch vụ kỹ thuật.”

Âu Dương Duệ nhíu mày: “Phí dịch vụ kỹ thuật?”

“Rất mơ hồ đúng không?” Liêu Tân nói: “Một nữ nghệ sĩ thì có thể cung cấp dịch vụ kỹ thuật gì cho khách sạn chứ. Nhưng nếu như mua sát thủ giết cảnh sát, số tiền này có phải hơi ít? Hơn nữa dùng tài khoản công ty để trả tiền riêng cũng quá lộ liễu rồi.”

“Lộ liễu như vậy càng khó hiểu hơn. Nhưng không thể vì trả một khoản tiền lại đi nghi ngờ người khác.”

Liêu Tân lại nói: “Thêm phần anh ta không phối hợp điều tra với chúng ta, hết lý do này đến lý do khác. Nếu như muốn phủi sạch quan hệ, thẳng thắn không có gì mờ ám, phối hợp một chút không phải càng bớt việc sao. Kiểu nhiệt tình của công tử đại gia đời thứ hai thật làm người ta chán ghét.”

Âu Dương Duệ ngồi vào ghế dựa, mở laptop ra.

Bọn họ đi tìm Lam Diệu Dương thẩm vấn hai lần.

Lần đầu tiên là vào ngày ngày 11 tháng 09, bọn họ muốn điều tra đêm xảy ra tai nạn Nghê Lam có gì bất thường trong buổi tiệc tối hay không. Nhưng Lam Diệu Dương từ chối cung cấp hình ảnh camera theo dõi, lý do anh đưa ra là người đến tham gia tiệc hôm đó đều là người có tiếng, nếu như cảnh sát không có lệnh điều tra, anh có quyền và nghĩa vụ bảo vệ quyền riêng tư của những người này. Anh nói đã xem qua camera, bọn họ muốn biết gì anh có thể trả lời.

Trong lời nói của anh để lộ ra anh hiểu rõ tình huống Nghê Lam bị mất trí nhớ, cũng biết Nghê Lam xảy ra tai nạn xe, đụng phải cảnh sát.

Tin tức này trái lại nhanh nhạy. Lam Diệu Dương giải thích việc này là do Nghê Lam xông vào phòng quấy rối anh, mà anh lại không biết người phụ nữ này, cho nên anh mới tiến hành điều tra cô. Còn về việc Nghê Lam tiến vào phòng anh làm cái gì, trái lại anh đã trả lời rồi. Chỉ là bọn họ thấy cái cớ Nghê Lam mượn nhà vệ sinh quá sức gượng gạo, thái độ bình tĩnh của Lam Diệu Dương cũng thế.

Cái kiểu đạo đức ‘biết tuốt’ của kẻ có tiền quả thực làm người ta không thích.

Lần thứ hai bọn họ tìm đến Lam Diệu Dương điều tra là ngày 21, đi cao ốc công ty giải trí Blue. Bọn họ tra ra được Nghê Lam để lộ khả năng chiến đấu trên trường quay, thế là đi tìm Lam Diệu Duong, hi vọng anh sẽ báo cảnh sát việc Nghê Lam lấy được thẻ phòng trái phép, xâm nhập vào phòng quấy rối anh, như vậy bọn họ có thể lập án tiến hành điều tra Nghê Lam.

Nhưng Lam Diệu Dương từ chối. Lần này lý do mình là danh nhân.

Vì vậy, hai lần Lam Diệu Dương đều không phối hợp, lý do cũng được xem là hợp tình hợp lý, nhưng anh có nói thật hay không thì không chắc chắn. Bây giờ lại vô cớ thông qua khách sạn chuyển cho Nghê Lam một vạn, việc này cũng có chút kỳ quái.

Nhưng Âu Dương Duệ không có ý định tra hỏi Lam Diệu Dương việc này, vì danh mục có thể diễn giải cho ‘phí dịch vụ kỹ thuật’ quá nhiều, trải qua hai lần liên hệ trước, anh tin lý do Lam Diệu Dương đưa ra chắc chắn cũng hợp lý chính đáng. Không cần lãng phí thời gian như vậy.

“La Văn Tĩnh, Nghê Lam, Lam Diệu Dương, phải tìm thấy sự liên quan giữa bọn họ với Trần Viêm bên này.”

Liêu Tân liền hỏi: “Viên cục có đồng ý chuyển Trần Viêm đến nhà giam ngoại tỉnh không?”

Âu Dương Duệ nói: “Tôi không nhắc đến chuyện này, thật sự cho anh ta chuyển ra ngoài tỉnh, sau này chúng ta có muốn thẩm vấn lại cũng quá phiền phức. Đến lúc đó kéo anh ta lên xe chạy một vòng, yêu cầu anh ta phải khai ra rõ ràng trước khi đến nơi, nếu không sẽ chở anh ta quay trở lại. Đợi anh ta nói xong thì chở trở lại.”

Liêu Tân: “…”

Đây thật là quá được rồi.

Lễ quốc khánh, tất cả mọi người được nghỉ. Nghê Lam không ‘nghỉ’. Cô nghĩ ra một cách kiếm tiền – bán đồ second hand.

Quần áo và đồ trang điểm của cô còn rất nhiều, nếu như công việc sau này không rõ ràng, cô cũng không thể ngồi đợi túi rỗng tiền. Cô muốn chụp lại mấy bộ quần áo chưa cắt mạc hoặc nhìn còn mới nguyên, sau đó đăng lên mạng bán, có thể kiếm được chút nào hay chút đó.

Thế là chụp hình chỉnh ảnh, tra giá cả, viết giới thiệu, cô làm trong hai ngày.

Ngày thứ ba, đột nhiên nhận được điện thoại của Lam Diệu Dương.

Nghê Lam vừa nhìn thấy số của Lam Diệu Dương thì tim đập hơi nhanh, lúc trước nhìn thấy anh sẽ có dự cảm điềm xấu, bây giờ thấy anh lại cảm thấy sẽ có chuyện tốt, tâm tình khá tuyệt.

Lần này quả nhiên lại là chuyện tốt.

“Cô nói cô biết tiếng Anh, tiếng Pháp đúng không?” Lam Diệu Dương hỏi cô.

“Đúng, đúng.”

“Cô nói việc chạy vặt trong đoàn phim cô cũng đồng ý làm đúng không?

“Đúng đúng.” Nghê Lam nhanh chóng trả lời. “Nhưng mà bộ phim kia của các anh cần người làm việc vặt biết tiếng Anh, tiếng Pháp sao? Yêu cầu ngoại ngữ cao như vậy, có phải là yêu cầu nghiệp vụ khác cũng cao luôn không? Đối với mấy việc vặt ở trường quay tôi chỉ dừng ở kinh nghiệm quan sát trong một ngày thôi.”

Giọng nói Lam Diệu Dương có chút xấu hổ: “Không phải, ý tôi là tương tự vậy, công việc có nặng nhọc chút cô cũng không để ý đúng không?”

“Có tiền là được.”

“Tôi có một người bạn mở nhà hàng, có một nhân viên phục vụ đột nhiên bị bệnh, hiện tại đang là ngày nghỉ, tìm không ra người thay thế, việc làm ăn lại bận rộn rất cần người. Quản lý và đầu bếp của bọn họ đều là người nước ngoài, nhân viên phục vụ hơn nửa là người nước ngoài, thực đơn cũng bằng tiếng Anh, tiếng Pháp. Khách đến nhà hàng rất nhiều người đều là người nước ngoài, ý tôi là, sẽ không có ai nhận ra cô, cũng sẽ không chỉ trỏ này nọ, cô có đồng ý đi làm nhân viên phục vụ không?”

“Được chứ.” Nhà hàng đẳng cấp như vậy, tiền lương chắc chắn không ít.

Thế là Lam Diệu Dương liên lạc giúp cô, sau đó đưa số điện thoại chủ nhà hàng cho cô.

Nghê Lam gọi điện thoại đến, ông chủ kia là người Pháp, dùng tiếng Anh hỏi cô mấy câu, nói về tiền lương, sau đó hẹn Nghê Lam tới nhà hàng.

Nghê Lam đến đó được giữ lại luôn, chính thức làm việc.

Nghê Lam mặc đồng phục phục vụ vào, soi gương, nhờ đồng nghiệp nhà hàng chụp một tấm ảnh toàn thân cho cô, sau đó đăng lên nhóm bạn chung. Kế tiếp chính là bận rộn học việc, làm việc, công việc phục vụ nhìn thì đơn giản, nhưng kỳ thật cần thời gian thích ứng, chọn món ăn, giới thiệu thực đơn, trình tự mang thức ăn lên, hình thức quy củ, v.v.

Nhà hàng này là nhà hàng cực kỳ sang trọng, đầu bếp chính là đầu bếp đẳng cấp Michelin, rất có tiếng. Không chỉ có yêu cầu về chất lượng thức ăn, mà yêu cầu chất lượng phục vụ cũng rất cao. May mà Nghê Lam có ngoại hình lại biết ngoại ngữ nên không vấn đề gì, học này nọ rất nhanh, cho nên đi theo quản lý và đồng nghiệp lâu năm phục vụ làm chút việc vặt, bưng đồ, dọn dẹp chén dĩa, thông báo order, cũng miễn cưỡng coi như ứng phó được.

Nghê Lam làm việc nửa ngày, một phút cũng không nghỉ, đi toilet cũng phải chạy. Bữa ăn ở nhà hàng này mắc vô cùng, kinh doanh tốt lạ thường, quả thực là chân cô không chạm đất nổi, tất tả ngược xuôi, có rảnh chút sẽ đứng sau quản lý quan sát nghiêm túc học việc. Vất vả đổi lấy sự khen ngợi của quản lý với hai khoản tiền boa, Nghê Lam rất vui.

Đợi đến khi nhà hàng đóng cửa, Nghê Lam mới lấy điện thoại ra nhìn, Thiệu Gia Kỳ và mấy người bạn trong nhóm nhắn tin lại cho cô.

Mọi người đồng thanh hỏi cô nhận bộ phim gì mới sao? Nghê Lam đều trả lời, ‘Thực sự làm nhân viên phục vụ, bán thời gian, ba ngày.’

Thiệu Gia Kỳ sợ ngây người, nhắn Wechat hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

Phan Kính ha ha nhắn lại: ‘Chị gái, chị thật là dòng nước mới trong giới giải trí.’

Tối nay Nghê Lam nằm mơ, đây là lần đầu tiên kể từ sau khi mất trí nhớ cô nằm mơ.

Trong mơ cô học thuộc tên món ăn và mô tả món ăn. Học thuộc mãi đột nhiên biến thành đọc thuộc pháp luật, cô không hiểu vì sao mình lại đọc luật, cứ đọc mãi, rất cố gắng đọc, đọc đến phát phiền.

Ngày hôm sau đi làm, Nghê Lam đã quen với việc nhận order món. Ngoại hình cô xinh đẹp, nụ cười lại đáng yêu, khách hàng gọi món còn muốn nói chuyện thêm với cô vài câu. Cả ngày Nghê Lam được boa sáu lần, vì lên sai món nên bị phê bình một lần, không cẩn thận làm vỡ một cái đĩa.

Ngày thứ ba thậm chí có khách hàng quay lại nhà hàng vì Nghê Lam, chỉ định rõ là Nghê Lam phục vụ, trả tiền boa cho Nghê Lam. Nghê Lam thật cao hứng. Đến tối, Nghê Lam cư nhiên nhìn thấy Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương đến một mình, quản lý nhà hàng nhận ra anh, đích thân phục vụ anh. Lúc gọi món Lam Diệu Dương lén nhìn Nghê Lam, Nghê Lam cũng lén nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau sau đó dời đi.

Nghê Lam luôn cảm thấy Lam Diệu Dương đến đây ăn là do cô ở đây.

Sau đó Nghê Lam bưng món lên cho Lam Diệu Dương, vậy mà cảm thấy có chút khẩn trương, Lam Diệu Dương dường như cũng có chút không tự nhiên. Anh hỏi Nghê Lam có quen với môi trường không, Nghê Lam nói rất tốt, cảm ơn anh. Lam Diệu Dương cho Nghê Lam tiền boa, lại còn rất nhiều. Nghê Lam cũng không khách sáo nhận lấy.

Nếu đã lấy tiền boa thì phải phục vụ thật tốt, Nghê Lam cảm thấy cô luôn chú ý đến Lam Diệu Dương là quang minh chính đại. Nước trong ly anh ít đi, cô nhanh chóng châm thêm.

Lam Diệu Dương ra sức uống nước, Nghê Lam lập tức thêm vào.

Bữa cơm này Lam Diệu Dương ăn rất lâu, lại còn đi vệ sinh đến ba lần.

Lam Diệu Dương rời khỏi không lâu, nhà hàng cũng phải đóng cửa. Ngày mai Nghê Lam không cần tới nữa, quản lý với ông chủ có chút không nỡ, đồng nghiệp ở nhà hàng cũng rất thích cô. Mọi người cùng nhau chụp một tấm ảnh, quản lý gói lại ít đồ ăn cho Nghê Lam mang về, Nghê Lam nói sau này nếu có cần người thì cứ gọi điện thoại cho cô.

Mọi người vui vẻ ồn ào chào tạm biệt, Nghê Lam vừa mới ra khỏi nhà hàng đã nhận được điện thoại của Lam Diệu Dương.

Người này không phải vừa mới đi sao? Nghê Lam cảm thấy kỳ quái, cô nhận điện thoại.

“Cô tan ca rồi phải không?” Lam Diệu Dương hỏi cô.

“Ừm, vừa mới xong.”

“Bên ngoài nhà hàng các cô có một chiếc xe lạ, mới đầu tôi tưởng là chó săn, nhưng về sau thấy không phải. Có lẽ cũng không có gì, tôi chỉ nhắc cô một tiếng thôi.”

Nghê Lam giật mình: “Giờ tôi ra khỏi nhà hàng rồi, không thấy chiếc xe nào kỳ quái cả.”

“Là một chiếc Honda màu bạc.”

Nghê Lam dừng chân lại: “Xe này có gì lạ?”

“Anh ta đậu xe ở góc đường tối om, tay cầm máy ảnh. Lái xe là nam, hơn bốn mươi tuổi. Lúc anh ta thấy tôi nhìn liền lái xe đi. Tôi giả vờ rời đi, dừng xe ở chỗ khác rồi quay lại, sau đó nhìn thấy anh ta quay lại, lần này anh ta dừng xe ở đầu đường, bên này là đường cô về nhà hả? Có phải cô lại đi xe đạp về không?”

Tim Nghê Lam đập hơi nhanh: “Anh ta có phát hiện ra anh không?”

“Chắc không, tôi đậu xe ở vườn hoa bên kia.”

“Anh còn ở đây hả?”

“Phải, còn phải báo tin cho cô chứ.”

“Vệ sĩ của anh thì sao?”

“Nghỉ rồi, thường việc riêng tôi không mang theo tài xế.”

Nghê Lam đột nhiên tức giận, cô cúp điện thoại, từ từ bước ra ngoài, từ xa đã thấy một chiếc xe Honda bạc đang đậu dưới gốc cây to ngoài công viên gần giao lộ. Nghê Lam hùng hổ đi về phía chiếc xe, chiếc xe kia liền khởi động chạy mất.

Nghê Lam nổi trận lôi đình, xoay người đi về phía bên kia vườn hoa, quả nhiên thấy Lam Diệu Dương đang ngồi trên ghế đá gần đó. Thấy cô đi tới, lại còn mang vẻ mặt khiển trách: “Sao cô thiếu kiên nhẫn vậy, cô nên đạp xe về nhà bình thường, thăm dò xem có phải hắn ta đến vì cô không, muốn làm gì. Tôi sẽ lái xe đi theo sau xem thử. Giờ cô như vậy là đánh rắn động cỏ rồi.”

Nghê Lam giận dễ sợ: “Anh cho rằng anh là ai? Thám tử sao? Hắn ta có đến vì tôi không mắc mớ gì tới anh hả? Anh có biết như vậy rất nguy hiểm không. Nếu như hắn ta thực sự có ý đồ gì, là kẻ nguy hiểm, hắn phát hiện bị anh để mắt tới, chuyện gì cũng làm ra được.” Cô quay đầu nhìn thử xung quanh, “Chỗ này không có camera, tay anh trói gà không chặt, bị hắn ta đánh một quyền, bỏ vào cốp xe…”

Lam Diệu Dương nghe không lọt tai: “Sao vừa mở miệng đã công kích người nhà rồi. Hắn ta nhằm về cô có lẽ có liên quan tới tôi, vì sao cô lấy được thẻ phòng? Vì sao cô đột nhiên tới quấy rối tôi? Lỡ như người kia chính là người biết chuyện thì sao. Trí nhớ cô không tốt, tình tính còn ngang ngược. Cái gì mà đá một cước, có khoa trương vậy không, sao tôi không đánh lại người khác được? Coi như tôi không đánh lại, chẳng lẽ tôi không biết chạy sao? Tôi còn có thể báo cảnh sát, điện thoại của tôi còn bấm được hệ thống khẩn cấp, tôi ấn một phím là năm phút sau công ty bảo vệ sẽ đến. Tôi còn an toàn hơn cô nhiều.”

Nghê Lam tức giận chống nạnh, muốn phản bác thế nhưng nhất thời không tìm được lời.

Lam Diệu Dương cũng khoanh tay trước ngực, hất cằm lên, khí thế không thua kém.

Hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ, bỗng nhiên bên cạnh có người huýt sáo. Nghê Lam, Lam Diệu Dương đồng thời quay qua nhìn, hai tên du côn nhanh chóng đến gần họ, một trái một phải vây bọn họ lại.

“Vợ chồng trẻ cãi nhau rồi hả?” Tên du côn lưu manh nói, đèn đường ngay góc vườn hoa này hư rồi, tối đen không nhìn rõ mặt. Bây giờ cũng đã muộn, bên ngoài ít xe, không có người qua lại, thật là thời cơ tốt cho bọn trộm cướp.

Nghê Lam trợn trừng mắt.

Lam Diệu Dương có chút thất thần, nói thật, anh lớn như vậy, cũng từng đánh nhau nhiều lần, phần lớn đều là anh em bạn bè xông vào đánh giúp anh, bị thương chảy máu cũng có, cho nên nói anh da thịt yếu mềm anh tuyệt đối không đồng ý. Nhưng gặp lưu manh ăn cướp trên đường thế này vẫn lần đầu tiên.

Một tên du côn khác nói với Lam Diệu Dương: “Đồng hồ, bóp ví, trang sức giao ra hết, tụi tao không làm khó mấy người.”

Không ai để ý đến hắn.

Lam Diệu Dương còn đang nghĩ ngợi vấn đề thể diện, Nghê Lam thì nhìn anh.

Đột nhiên có một tiếng vang nhỏ, tên du côn nói chuyện với Lam Diệu Dương lấy ra một con dao, không đợi hắn mở miệng Nghê Lam đã lao tới. Một tay vặn tay đối thủ đoạt dao, một tay ra đòn đánh vào đầu đối phương.

Dao rơi ‘keng’ một tiếng xuống đất, bộp bộp hai quyền, người kia đã ngã trên đất.

Nghê Lam đá dao văng ra xa, quay đầu nhìn tên lưu manh còn lại.

Tên du côn kia đã ngơ ra rồi.

Trước khi đi cướp đã phân công, lão đại đối phó với người đàn ông cao to kia, còn hắn xem chừng người phụ nữ này. Nếu như người đàn ông kia phản kháng thì hắn sẽ bắt người phụ nữ này để áp chế.

Tình huống bây giờ có phải là nên bắt người đàn ông kia áp chế không.

Nghê Lam cũng không để ý tới hắn, cô giẫm lên lưng tên du côn dưới đất, nói với Lam Diệu Dương: “Bấm phím app bảo vệ của anh đi, tiện thể báo cảnh sát luôn.”

Lam Diệu Dương: “…”

Tự tôn nam tính của anh quả thực bị tổn thương sâu sắc