Tiếng lòng của Phan Kính được dân mạng nói ra trên bình luận rồi.
‘Vừa rồi xảy ra chuyện gì???’
‘Đây không phải là phát trực tiếp, đây là quay rồi thêm đặc hiệu.’
‘Mợ nó Mợ nó Mợ nó Mợ nó Mợ nó Mợ nó Mợ nó.’
‘Tôi muốn đập mấy người, mợ nó không thấy gì hết, ba người kia giờ sao rồi.’
‘Là giả là giả, đậu xanh rau má, mẹ nó sao có thể chứ!!!’
‘Có chỗ nào xem phát lại không vậy, không đợi được tới tối đâu aaaaaaaaaa, cho tui nhìn lúc nãy lại một lần đi, vừa rồi tui mới nháy mắt một cái.’
‘Tôi không xem nữa, mẹ nó, không xem nữa, tôi xem xem cái đám anti trước đó cứ nói Nghê Lam lòe người, gây chú ý đoạt ống kính nào, mặt mấy người có đau không? Mẹ nó, đứng ra cho lão tử xem mặt mấy người.’
‘Mẹ nó, bớt ồn ào nói tục, tình hình bây giờ sao rồi, Chương Văn Hiên Điền Lạc ai cũng bị thương, Nghê Lam thì sao?’
‘Nghê Lam không bị. Nghê Lam tránh sau cây vừa khéo có một camera, đạo diễn viết rồi. Trên người cô ấy không có vết đạn.’
‘Phấn đạn của đội A là màu xanh, đội B màu vàng, đội C là màu hồng phấn. Mấy người để ý màu sắc đi.’
Phan Kính ở trong phòng đạo diễn, điều kiện xem tốt hơn người khác rất nhiều, anh đi theo một trợ lý biên tập, “Đoạn vừa rồi có quay kịp không?”
Trợ lý biên tập còn có chút mê mang, tổng đạo diễn đã gầm thét: “Cảnh Nghê Lam song súng, ngay lập tức, tất cả các góc độ máy quay.”
Số người vào xem kênh phòng đạo diễn từ khi Phan Kính vào tăng lên một chút, hiện tại tăng lên rất nhanh. Rất nhiều người tràn vào để lại lời nhắn.
‘Cầu phát lại!!!!’
‘Cái vừa rồi là thật hay giả, tôi không quấy rầy công việc của đạo diễn, tôi chỉ hỏi một chút thôi.’
‘Đừng kêu nữa đừng kêu nữa, chắc chắn là thật rồi, không thấy mặt nhóm đạo diễn cũng ngây ra sao?’
‘Mặt anh Kính cũng ngây ra hahahahahaha.’
Phan Kính quả thật ngơ ra rồi. Anh biết Nghê Lam có chút lợi hại, nhưng không ngờ lại lợi hại đến vậy, mức độ này không gọi là lợi hại mà gọi mà siêu việt.
Trợ lý biên tập bên này đang chỉnh sửa lại hình ảnh, Phan Kính đứng ngay bên cạnh nhìn.
Đậu xanh rau má! Thật sự là song súng! Tay trái tay phải đồng thời cầm súng còn có thể hai bên đều bắn trúng đối thủ, cái này làm sao làm được?
Mặc dù mọi người đều cầm súng bằng bằng bằng một trận loạn xạ, nhưng chỉ có cô bắn trúng.
Phan Kính đang thưởng thức hình ảnh quay từ góc độ máy thứ tám, nghe được bên tổng đạo diễn nói gần như khí thế, “Tốc độ bọn họ rất nhanh, quan sát kỹ.”
Phan Kính nhanh chóng quay đầu xem, mẹ nó cô gái nhỏ này thật là ‘man’, người ta nói được thì làm được, hiện tại đuổi theo Chương Văn Hiên, xem ra thật sự như dự định trước xử lý đội A.
Sau khi Chương Văn Hiên trúng đạn một lần nữa trong lòng đã biết không ổn, anh hét lên một tiếng, “Anh em, tản ra.”
Anh còn cơ hội nổ súng, liều mạng với Nghê Lam tròng vòng này không phải hành động sáng suốt.
Hai đánh một vốn là có thể thắng, nhưng anh tuyệt đối không ngờ lại gặp phải ‘song súng.’ Anh thi đấu đối kháng lâu như vậy đây là lần đầu tiên anh gặp được song súng, mà lại trong một trò chơi tổng nghệ nghiệp dư.
Kiểu nhân vật thế này trong vòng game của bọn họ có thể tôn sùng là ‘thần thoại’ rồi.
Không thể liều mạng, chỉ có thể dùng chiến lược kéo dài. Làm tiêu hao thể lực của cô, giảm đi độ chính xác của súng bắn, lại lợi dụng được đội hình đối phó với cô.
Tim Chương Văn Hiên đập bịch bịch bịch, hưng phấn vì gặp được cao thủ. Nếu như lúc này anh mang theo cả đội của mình tới, cùng thi đấu với đội của Nghê Lam theo quy tắc trò chơi, không biết sẽ thế nào.
Bên Chương Văn Hiên vừa kêu, Điền Lạc đã hiểu ý.
Tách ra, bảo tồn lực lượng, đồng thời làm xáo trộn nhịp tiến của đối thủ, tổ chức lại chiến lược mới.
Điền Lạc đáp lại mội câu: “Đã nhận.”
Sau đó hai người đồng thời lao nhanh về hai hướng khác nhau.
Nghê Lam không chút nghĩ ngợi, đuổi theo hướng Chương Văn Hiên.
Chương Văn Hiên lúc này đã xem lại địa hình một lần, tốc độ chạy của anh rất nhanh, đồng thời khéo léo mượn chướng ngại vật che chắn cho mình. Anh biết ưu thế hiện tại của mình, một là quen thuộc bản đồ, hai là tốc độ.
Vừa rồi Nghê Lam ra tay chính là cầm súng ngắn.
Chương Văn Hiên phán đoán Nghê Lam vừa rồi quan sát xong vị trí và cử động của anh và Điền Lạc, tự biết phục kích sẽ vô vọng, liền dựa vào tốc độ để giết. Cô vì muốn nhẹ người đã gỡ ra súng trường. Nói cách khác, hiện tại tầm bắn của cô sẽ có hạn, cô nhất định phải đến gần anh mới có cơ hội.
Trong đội của mình Chương Văn Hiên là đội trưởng, đầu óc linh hoạt, tốc độ nhanh, vị trí nào cũng có thể đánh, chiến lược đường đi nắm rõ trong đầu.
Một khi Nghê Lam đuổi theo, anh liền biết rõ.
Theo vị trí địa hình của anh và Điền Lạc, truy kích Điền Lạc dễ thành công hơn, vì phía bên Điền Lạc rừng cây thưa thớt, nhưng Nghê Lam lại chọn truy kích anh.
Nói cách khác, Nghê Lam thật sự muốn thực hiện lời hứa của mình, tiêu diệt đội A trước, xong đến đội B.
Cho nên bây giờ, anh là mục tiêu của Nghê Lam, cũng là mồi nhử địch của bọn họ.
Chương Văn Hiên vừa chạy băng băng vừa đánh bộ đàm nói với Điền Lạc. “Bọc đánh vị trí số 1, gọi chị An Ni.”
Điền Lạc trả lời. “Hiểu.”
Điền Lạc vừa nhìn thấy Nghê Lam đuổi theo Chương Văn Hiên cũng biết dụng ý của Nghê Lam. Điều Chương Văn Hiên nhắc đến cũng chính là suy nghĩ của anh.
Trước khi bọn họ đến đã nhanh chóng xác định ba phương án để ứng phó với tình hình khác nhau. Cái hiện tại chính là sách lược lợi dụng Chương Văn Hiên để đưa Nghê Lam vào vòng vây.
Vị trí số 1 chính là quy ước của bọn họ, không phải vị trí huy chương số 1 mà là chỗ tương tự chiến hào. Đằng sau chính là sườn núi rất dốc, biên giới tổ tiết mục chia ra cho bọn họ. Ở đó, Chương Văn Hiên có thể trốn ở chiến hào, phía sau lưng là sườn núi, Nghê Lam không cách nào qua được, chỉ có thể giằng co đối mặt với anh.
Chương Văn Hiên linh hoạt khéo léo chạy trong rừng, Nghê Lam bắn hai phát đều không trúng anh. Chương Văn Hiên có chút lòng tin.
Rất nhiều tuyển thủ chiến đội đối kháng đã tràn vào kênh trực tiếp, vốn dĩ mọi người chỉ coi Chương Văn Hiên và Điền Lạc tham gia tiết mục giải trí kiếm tiền, hôm qua cổ động liếc vài cái để chọc cười giải trí, hôm nay đột nhiên nghe được tình hình rất bão táp, còn mạnh hơn so với bọn họ tranh tài, mấy nhóm bị kêu gào đều trực tiếp chạy vào.
Trong cửa lớn bãi đỗ xe của khu du lịch, xe của Lam Diệu Dương đã dừng ở đây rất lâu.
Theo kế hoạch ban đầu, ngày mai anh mới đến sân chơi, chuẩn bị trao giải. Nhưng anh ở nhà xem trực tiếp nhìn thấy Nghê Lam bắn Phan Kính ba phát chết, tâm tình quả thực không quá sảng khoái.
Thế là anh gọi Trần Châu, quyết định đi bây giờ.
Tối qua đã thu dọn hành lý xong, chuẩn bị ba bộ quần áo và dây lưng, đồ phối các loại, dự tính lúc đó xem tình hình hiện trường thế nào thì ứng phó thế đó. Bây giờ chỉ cần lên lấy thêm đồ lót, túi xách là có thể đi.
Lúc anh ra khỏi nhà Hứa Quyên còn có chút kinh ngạc, thấy con trai vừa nhìn chằm chằm điện thoại vừa xách theo hành lý, hỏi anh: “Không phải nói mai mới đi sao?”
Lam Diệu Dương vẻ mặt rạng rỡ, cười híp mắt qua hôn lên mặt mẹ một cái, “Có việc quan trọng, phải đi sớm.”
Hứa Quyên nheo mắt nhìn con trai ngâm nga bài hát kém chút nữa là vừa nhảy vừa phiêu, rất nghi ngờ.
Bộ dáng này của con trai không giống như đi làm, giống như bỏ trốn.
Trên đường đi, Trần Châu lái xe, Lam Diệu Dương cầm điện thoại xem video, gật gù đắc ý, trong miệng thỉnh thoảng lải nhải vài câu, ‘cẩn thận’, ‘quá gian xảo rồi, Lam Lam sẽ không mắc lừa’, vân vân.
Trần Châu cảm thấy mình đang chở một thiếu niên chưa thành niên.
Đến nơi, Trần Châu đang chuẩn bị tiến vào làng du lịch, kết quả Lam Diệu Dương đột nhiên nói, “Đừng vào, đừng vào, đi vào bọn họ sẽ lại tìm tới cả đống chuyện, để tôi xem xong đã, đang gây cấn.”
Trần Châu: “…” Nhưng mà cũng không nên chắn trước cửa nhà người ta a, thế là Trần Châu đánh tay lái, quay xe dừng lại ở ven đường.
Bảo vệ gác cổng đã đứng dậy chuẩn bị nói với chiếc xe này là hôm nay không mở cửa, kết quả chiếc xe này đã ngoặt sang một bên rồi.
Trần Châu áy náy khoát khoát tay với bảo vệ, bảo vệ lại ngồi xuống.
Trong xe, Lam Diệu Dương sốt ruột, “Bọn họ tính bẫy em bẫy em, cẩn thận bọc đánh.”
Trần Châu: “…”
Lại chờ một hồi lâu, thôi vậy, anh cũng lấy điện thoại ra xem.
Ở đầu khu rừng, Uông An Ni nhận được mệnh lệnh, không canh giữ hộp huy chương nữa, mang theo súng ống cấp tốc chạy vội về chỗ hẹn trước.
Chương Văn Hiên chạy vòng vo tam quốc, tranh thủ thời gian cho Uông An Ni và Điền Lạc sắp xếp.
Uông An Ni và Điền Lạc gặp nhau, Điền Lạc sắp xếp cho cô một chỗ nằm sấp mai phục tốt, sau đó tìm một vị trí khác cho mình, chưa kịp nấp kỹ, Chương Văn Hiên đã chạy như bay đến. Điền Lạc nhanh chóng trốn sau lùm cây.
Các tổ đạo diễn hướng ống kính, chọn cho bọn họ vị trí quay đặc tả riêng.
Chương Văn Hiên nhìn thấy chiến hào từ xa xa. Trên mặt kia có đống đất cao cao, trên đó viết: ‘Nguy hiểm chớ leo lên’, Chương Văn Hiên nhanh chóng nhảy vào trong khe, nhưng lúc này anh kịp phản ứng lại, dường như không nghe thấy động tĩnh gì sau lưng rồi.
Ba người đều đè thấp người xuống, chuẩn bị tốt để phục kích, súng trường đã lên nòng, cẩn thận quan sát chung quanh.
Cách bọn họ một khoảng không xa, Nghê Lam né trên một cái cây, dùng ống nhòm quan sát địa hình.
Âu Dương Duệ lái xe đến khu du lịch trò chơi ‘Phần thưởng tối cao’, toàn bộ khuôn viên nhìn có chút khí thế, lại có bảng hiệu to cao cao trên núi, trên đỉnh núi gắn từng chữ: Phần, thưởng, tối, cao. Anh lái xe từ rất xa đã nhìn thấy.
Âu Dương Duệ không vội vàng đi vào làng du lịch, anh lái xe đi lòng vòng xung quanh nơi này quan sát một chút, càng đi vào trong càng hoang vu, không có sửa đường, xe xóc nảy cả một đoạn, phía sau không lái vào được nữa.
Âu Dương Duệ xuống xe đi bộ một đoạn, rồi còn đứng ở chỗ cao nhìn ra xa, trong rừng núi dường như còn có thể thấy một số công trình đang thi công, khu trò chơi vẫn chưa hoàn thành.
Âu Dương Duệ cúi đầu nhìn tín hiệu điện thoại, chỉ có một vạch, chập chờn, anh gọi cho Liêu Tân nhưng gọi không được. Đoạn đường này chỉ sợ càng vào trong càng không có tín hiệu.
Âu Dương Duệ lui lại, leo lên xe, anh lái xe về hướng đang thi công kia, bên đó có cửa lớn của công trường. Âu Dương Duệ ở đó nhìn tín hiệu điện thoại, cũng không tốt lắm, nhưng có ba vạch rồi. Anh hỏi bảo vệ cổng và quản lý thi công công trường, bọn họ nói đều chưa thấy qua An Hàng, không biết.
“Anh ta chắc là một tháng trước đó mới tới.” Âu Dương Duệ nói.
“Vậy lại càng không rồi.” Quản lý nói: “Đội thi công này của chúng tôi cũng làm nửa năm rồi, không có người mới vào.”
Âu Dương Duệ dạo qua một vòng, quay trở lại cửa ra vào của làng du lịch. Nơi này tín hiệu điện thoại đã mạnh rồi.
Âu Dương Duệ lái xe đến trước cửa, bảo vệ đứng dậy ngăn anh, “Ngại quá, hai ngày nay khu vui chơi không mở cửa, thứ hai mới mở lại.”
Âu Dương Duệ lấy di động chọn hình của An Hàng, hỏi bảo vệ cổng: “Đây là nhân viên chỗ anh sao? Tôi đang tìm anh ta.”
“Làng du lịch đa số tôi đều biết, nhưng đội thi công bên kia là vào từ cửa bắc công trường, bên đó thì tôi không biết.”
Âu Dương Duệ nghĩ ngợi, lại hỏi: “Gần đây chỗ này có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không, ví dụ như khách bị trộm, hay mất đồ vật gì.”
Bảo vệ liền cười: “Chỗ chúng tôi tuy là ở trên núi nhưng biện pháp an ninh là tốt nhất toàn thành phố rồi. Tất cả huấn luyện viên đều là bộ đội đặc chủng, đặc công giải nghệ, cũng không phải bảo vệ bình thường. Đương nhiên bảo vệ bình thường như chúng tôi cũng không ít, mỗi ngày đều đi theo huấn luyện viên luyện tập. Còn nữa, anh không thấy camera của chúng tôi nhiều như vậy, giám sát liên tục, hệ thống tiên tiến nhất cả nước. Đừng nói ăn trộm, ngay một con ruồi bay qua cũng tra ra được.”
Âu Dương Duệ nhìn thoáng xung quanh, lấy điện thoại ra tra một chút, biết được bối cảnh bảo an của khu này rồi, khó trách lại khoác lác như vậy.
Bảo vệ cổng kia lại nói, “Thật, không khoác lác đâu, chỗ chúng tôi không phải chỗ cho ăn trộm tới.”
Vẻ mặt Âu Dương Duệ không chút biểu tình, khu trò chơi này có lẽ không phải, nhưng phía sau núi lại là chỗ tốt để giết người chôn xác. Nếu An Hàng thực sự đã ra tay với Trần Viêm ở trong ngục, vậy chắc chắn hắn ta phải được lợi lộc gì. Ra tù không cao chạy xa bay, chủ động chạy tới cái núi này làm gì?
Trần Viêm có thể bị diệt khẩu, hắn ta đương nhiên cũng có thể.
“Quản lý của các anh có ở đây không?” Âu Dương Duệ lại hỏi, anh lấy thẻ cảnh sát ra, “Tôi có chút chuyện muốn biết, có thể vào trong không?”
“Không được.” Bảo vệ cực kỳ kiên quyết. Anh ta lấy ra một tấm danh thiếp từ trong chốt trực, “Có chuyện gì thì liên hệ với bộ phận nghiệp vụ của chúng tôi, tôi không thể để anh vào được.”
Âu Dương Duệ nhận danh thiếp nhìn một chút, nhíu mày.
Anh nghĩ ngợi, gọi điện thoại cho Nghê Lam. Nhưng điện thoại vang một hồi rồi ngừng, Nghê Lam không bắt máy.
“Tôi muốn tìm Nghê Lam.” Âu Dương Duệ lại nói với bảo vệ, “Tôi là bạn của cô ấy.” Anh cho bảo vệ nhìn tên Nghê Lam ở trên điện thoại, “Có phải cô ấy đang quay trực tiếp không thể nghe điện thoại không? Có thể liên lạc nhân viên giúp để tôi vào đợi cô ấy không?”
Bảo vệ dò xét Âu Dương Duệ từ trên xuống dưới một phen, rất hoài nghi anh, “Thẻ cảnh sát kia của anh là thật hay giả, cho dù là cảnh sát bắt ngôi sao cũng không thể vào.”
Sắc mặt Âu Dương Duệ càng khó coi hơn, anh nghĩ ngợi, đi tới xe, vừa quay đầu thì thấy một chiếc xe sang trọng quen thuộc.
Anh cũng nhận ra tài xế.
Thế là Âu Dương Duệ đi về phía chiếc xe kia. Trần Châu vội vàng nói với Lam Diệu Dương: “Lam tổng, cảnh sát Âu Dương đang tới.”
Lúc nãy Lam Diệu Dương nghe thấy Trần Châu nói nhìn thấy Âu Dương Duệ rồi nhưng trực tiếp đang đến hồi gây cấn, anh liền không để ý tới, bây giờ càng là thời điểm mấu chốt, người này lại đến rồi.
Âu Dương Duệ còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn, muốn tránh người nào, nhanh chóng khom lưng chui vào, kết quả Lam Diệu Dương vẫn nhìn chằm chằm di động, cũng không thèm nhìn anh. “Chờ chút nữa rồi nói.”
Âu Dương Duệ: “…”
Tần Viễn vẫn đang ở nhà xem trực tiếp, vì song súng của Nghê Lam mà nheo nheo mắt lại, anh tua cảnh này lại nhiều lần.
“Thật sự là quá thú vị rồi.” Anh nói. Hai tay gõ bàn phím, lưu lại dáng vẻ động tác đặc biệt này của Nghê Lam vào hệ thống.
Một lát sau, màn hình camera nhỏ một bên vẽ ra khung màu đỏ, đây là nhận diện ra số xe.
Tần Viễn nhìn lướt qua, là xe của Lam Diệu Dương, anh cười cười không để ý.
Một lát sau, một màn hình khác nhận diện mặt người nhảy ra vòng đỏ.
Âu Dương Duệ.
Anh xuất hiện ở cổng công trường thi công.
Ánh mắt Tần Viễn xoay qua, dừng dừng, quan sát một lúc.
Anh một mực thấy Âu Dương Duệ đảo xung quanh khu trò chơi, thấy Âu Dương Duệ lái xe đến cửa chính làng du lịch.
Tần Viễn chuyển hình ảnh của Âu Dương Duệ sang màn hình lớn, cắt màn hình trực tiếp sang màn hình nhỏ.
Một lát sau Âu Dương Duệ phát hiện ra xe của Lam Diệu Dương.
Tần Viễn thấy Lam Diệu Dương chủ động mở cửa cho Âu Dương Duệ, Âu Dương Duệ ngồi vào.
Tần Viễn xem một hồi, ngón tay nhịp nhịp trên bàn phím.
Trong sân chơi, Chương Văn Hiên kiên nhẫn chờ. Nhưng anh không thấy bóng dáng Nghê Lam. Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, anh chắc chắn Nghê Lam không hề mất dấu anh, cho nên tình huống bây giờ là thế nào?
Nghê Lam cảm thấy đây là cạm bẫy, quyết định đi đoạt huy chương khác?
Không, trước mắt huy chương không phải điểm quan trọng, tiêu diệt đối thủ mới là việc Nghê Lam muốn làm.
Nhưng cô có tính toán gì?
Chương Văn Hiên điều chỉnh lại nhịp thở, sắp tới năm giờ rồi, chỉ cần cầm cự được tới năm giờ, hôm nay liền qua ải. Buổi tối có thể thương lượng kỹ phương án với Điền Lạc, điều chỉnh trạng thái, ngày mai đánh một trận thật tốt.
Chương Văn Hiên điều chỉnh hô hấp, cố gắng trấn định.
Hẳn là Nghê Lam còn sốt ruột hơn anh, qua năm giờ thì Nghê Lam sẽ càng bất lợi. Bình tĩnh, Nghê Lam cuống lên sẽ có sơ hở.
Chương Văn Hiên đang nghĩ ngợi, chợt nghe tổ đạo diễn tuyên bố: “Uông An Ni đội A hi sinh.”
Vừa nghe được tin tức này Chương Văn Hiên và Điền Lạc dường như đồng thời nhắm miệng súng ngay phương hướng Uông An Ni mai phục.
Chết tiệt, đợi lâu như vậy, cô lại lặng lẽ tính toán xem bọn họ sắp xếp phục kích thế nào sao? Tìm đến vị trí, dần dần đánh tan! Bắt đầu từ điểm yếu nhất, Uông An Ni.
Tim Chương Văn Hiên cuồng loạn, Nghê Lam này chẳng những bắn súng chuyên nghiệp, mà ngay cả kiên nhẫn và chiến lược tư duy cũng rất chuyên nghiệp.
Cô chắc chắn là cao thủ chuyên nghiệp, đã từng đánh đối kháng thật ở Mỹ.
Nhưng mà chưa từng nghe qua tên cô trong số tuyển thủ nổi tiếng quốc tế.
Một cái mũ giáp lại cạch cạch cạch lăn từ dốc núi xuống.
Chương Văn Hiên nghĩ thầm, lại chiêu này, tiếp theo có phải muốn ném quần áo ra không?
Một giây sau, một bóng người bỗng nhiên nhảy xuống từ đỉnh cây.
Nghê Lam!
Chương Văn Hiên thình lình giơ súng nhưng Nghê Lam đã bay qua đỉnh đầu anh.
‘Bằng bằng bằng bằng’ một loạt tiếng súng bắn.
Chương Văn Hiên bị bắn đến toàn thân một màu xanh, hình ảnh mắt anh nhìn thấy truyền đến não một lần, anh chậm nhận ra, hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Nghê Lam vung ra đai lưng chiến đấu trong tay Uông An Ni. Đầu đai lưng cột súng ngắn, súng ngắn quay vòng vòng trên chạc cây, cô mượn lực kéo một phát, người bay qua một quãng. Lúc Chương Văn Hiên phát hiện nhấc súng chỉa về phía cô, cô đã bắn một tràng.
Lúc cô đuổi theo anh không mang theo súng trường, nhưng Uông An Ni có.
Điền Lạc ở ngay sau lưng Nghê Lam, súng của anh cũng đã nhắm ngay Nghê Lam, nhưng Nghê Lam đang bay vọt qua chiến hào, đụng vào ụ đất lăn một cái, trốn thẳng vào trong khe.
Điền Lạc bắn ‘bằng bằng bằng’ mấy phát, toàn bắn trúng trên ụ đất.
Nghê Lam lăn vào trong chiến hào, đối mặt với Chương Văn Hiên đã bị bắn thành ‘cái sàng’.
“Hi” Nghê Lam thân thiết chào hỏi.
Chương Văn Hiên: “….”
Đạo diễn lau mồ hôi trên trán, tuyên bố: “Chương Văn Hiên đội A hy sinh.”