Trước khi Nghê Lam chạy tới đại sảnh đài lĩnh thưởng đã giảm tốc độ lại, sau đó dần dần chuyển thành đi bộ.
Bọn Phan Kính báo giờ dọc đường cho cô, trong lòng cô có tính toán.
Đạo diễn cũng lớn giọng tuyên bố trước ống kính: “Còn một phút.”
Dư thời gian rồi.
Trong màn bình luận reo hò ầm ầm.
‘Lam ca của tui!’
‘Quá cừ!’
‘Tự mình tạo bug tự mình phá!’
‘Cái gì mà tự mình tạo bug, rõ ràng là tiết mục thiết kế không hợp lý. Nếu không phải gặp được khách mời siêu như Nghê Lam, tiết mục này nghỉ cơm luôn rồi. Nhà sản xuất và đạo diễn phải cảm ơn người ta đi!’
Trong phòng đạo diễn tất cả mọi người đều đã bình tĩnh lại rồi, lúc đồng hồ đếm ngược chỉ còn 18 giây, Nghê Lam một bước bước vào trong đại sảnh lĩnh thưởng.
Tổng đạo diễn nhanh chóng xin lỗi khán giả: “Đúng là chúng tôi dự đoán không đủ tình huống, cảm ơn mọi người đã chỉ ra. Tiết mục kỳ sau chúng tôi sẽ cải tiến.”
Nghê Lam không biết màn cãi lộn trong bình luận và việc đạo diễn trút được gánh nặng. Cô bị nhóm bạn vây quanh đi vào đại sảnh lãnh thưởng.
Vừa mới đi vào liền thấy Lam Diệu Dương đang đứng trước sân khấu lãnh thưởng.
Anh mặc một chiếc áo khoác vest cách điệu màu xanh lam, mẫu thời thượng, nút áo được làm đặc biệt để trang trí, mái tóc vừa nhìn đã biết là chải chuốt tỉ mỉ. Ống quần thẳng tắp không thấy một nếp nhăn, giày da sáng loáng, ở nơi như sân huấn luyện này lại có thể không dính một chút bụi.
Ai ya, cái anh chàng đỏm dáng này, ăn mặc lộng lẫy nha! Nhìn anh thật sự thấy vui vẻ!
Nghê Lam cũng không biết cười cái gì, dù sao cô chính là cười to ha ha.
Môn Bội Bội cười mỉm, nước mắt cũng chảy xuống.
Lúc mới bắt đầu ngồi sau motor dẫn đường cho Nghê Lam, Môn Bội Bội liền nhớ tới trước đó trong lúc thi chạy cô chạy cuối cùng, Nghê Lam vẫn ở bên cạnh cô suốt trong quá trình chạy. Khi đó bọn họ chưa tính là quen biết. Nhóm khách mời lúc mới lập cũng vì Nghê Lam bị chửi điên cuồng trên mạng nên cũng thấy không thể nói chuyện với Nghê Lam, vậy mà Nghê Lam vẫn rất thân thiết im lặng trợ giúp cô.
Bây giờ, Nghê Lam vất vả như vậy, ra sức chạy băng băng, trong đó còn có ‘công lao’ của Môn Bội Bội cô cố gắng kiên trì kéo chân cô lại. Môn Bội Bội nghĩ đến chuyện này liền hung hăng lau nước mắt.
Những khách mời khác ngồi trên xe motor chạy tới, thành một đội xe thể thao, mọi người cùng hô to: “Lam Lam, cố lên!”
Môn Bội Bội càng khóc to hơn.
Đợi đến lúc rốt cuộc vào được đài lãnh thưởng, một đám người dính đầy bụi đất, cả người đầy mồ hôi, mà Lam Diệu Dương giống như bạch mã hoàng tử đi ra từ tạp chí thời thượng, quả thực không hợp chút nào.
Nghê Lam bắt đầu cười to, Môn Bội Bội cũng không nhịn được phá lên cười cạc cạc cạc cạc cạc cạc.
Những người khác bị hai người này lây nhiễm cũng cười to.
Lam Diệu Dương quả thực không kiềm được sắc mặt, những người này là tới phá rối sao?
Nhất là Nghê Lam này! Quá có độc rồi! Chính là cô cười trước!
Có gì mà buồn cười?
Tình cảnh trong tưởng tượng của Lam Diệu Dương là anh đẹp trai phóng khoáng đứng đây, Nghê Lam chạy vào, nhìn thấy anh xong thì hai mắt sáng lên, nghiêm túc nói với anh: “Lam Diệu Dương, em làm được rồi.”
Sau đó anh sẽ khen ngợi cô biểu hiện rất tuyệt, bầu không khí nhiệt liệt lại trang nghiêm, anh sẽ giống như hoàng tử nhìn thấy công chúa, đưa phần thưởng như lễ vật đến tay cô.
Sau đó, cô sẽ cười với anh….
Nhưng không phải kiểu cười điên cuồng thế này.
Vì biểu cảm của Lam Diệu Dương có chút đặc sắc, cả người có cảm giác không hợp với nhóm người điên này, thế là đám điên này lại càng điên.
Cũng không biết là ai bắt đầu, dù sao tất cả mọi người đều quàng tay lên vai nhau, tôi quàng tay anh xếp thành một hàng hát với Lam Diệu Dương: “Muốn hát thì cứ hát cho vang dội, cho dù không phải vì được vỗ tay, ít ra vẫn là dũng cảm tận hưởng bản thân…” (Ca khúc chủ đề Nữ sinh siêu cấp. Tác giả: Văn Nhã.)
Lam Diệu Dương: “…”
Khán giả trong màn bình luận đã cười như điên, màn hình đầy chữ hahahahahahaha.
‘Vẻ mặt Lam đáng yêu, hahahahahahaha, Lam đáng yêu muốn đánh người!’
‘Tiểu Lam tổng: Chỗ này không có ai xem tôi ra gì rồi sao?’
‘Lam đáng yêu: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi muốn làm gì?’
‘Không thể thua! Lam đáng yêu, hát thi với bọn họ đi!!!!’
‘Xin cho Lam Diệu Dương một cái micro, cảm ơn!’
Nhưng cũng có chút giọng điệu khác.
‘Nghê Lam có phải hơi quá phách lối trước mặt Lam Diệu Dương không?’
‘Lam Diệu Dương không phải có thù với Nghê Lam sao?’
‘Lam Diệu Dương lúc này chắc đang ráng kiềm nén nỗi chán ghét từ tận đáy lòng đây mà.’
‘Quá ác rồi, hát cmn hát! Là Nghê Lam dẫn đầu, cô ta cố ý!’
‘Đã nói cô ta lòe người mà mấy người không tin, đây không phải lòe người thì là gì!’
‘Đây là bắt nạt Lam đáng yêu nha! Hát như vậy không phải đang giễu cợt anh ấy sao?’
Trong màn bình luận lại rùm beng. Nhóm đạo diễn đều bình tĩnh bắt đầu uống nước ăn bánh, đoạn này hiện tại không cần chuyển góc máy quay rồi, nghỉ ngơi một chút.
Lam Diệu Dương đứng trên đài lĩnh thưởng nhìn chằm chằm Nghê Lam, hắng giọng một cái.
Nghê Lam đang hát rất hăng, hát từ bài ‘Muốn hát cứ hát’ sang ‘Anh sáng nhất đêm nay’, ‘Em cho anh giấc mơ, anh dũng cảm bước về phía trước, gió táp mưa sa trên vai, bây giờ anh muốn hát sẽ hát, anh sáng nhất đêm nay’. (Ca khúc chủ đề Giọng nam vui vẻ, tác giả Quách Kính Minh)
Chợt thấy dường như Lam Diệu Dương hừ lạnh mấy tiếng, Nghê Lam giật mình phản ứng lại, ai ya ai ya, đắc ý quên hình rồi. Chàng trai đỏm dáng rất trọng thể diện.
Nghê Lam nhanh chóng dừng hát, nhưng những người khác vẫn còn đang hát.
Lam Diệu Dương, “…” Chào Lam tổng thì chào Lam tổng, ngừng một chút ở giữa là có ý gì?
Giọng điệu Nghê Lam nịnh nọt: “Lam tổng, em lấy được năm huy chương, đến đài lãnh thưởng đúng hạn rồi.”
“Đúng.” Lam Diệu Dương bình tĩnh nói: “Sau đó mọi người còn hát ba phút nữa.”
Nghê Lam: “…”
Màn bình luận lại cười điên cuồng.
‘Nghê Lam kia sợ kìa!!!’
‘Dũng khí nịnh nọt của Nghê Lam không thua kém khí thế song súng của cô ấy luôn!’
‘Vẻ mặt này của Nghê Lam bao hài luôn, cười rớt đầu xuống đất.’
‘Khí thế kẻ có tiền của Lam đáng yêu đột nhiên hiện ra rồi!’
‘Lam đáng yêu: Cô hát nữa đi, hát tiếp đi!’
‘Đúng, nên như vậy. Đừng có giữ thể diện cho cô ta!’
‘Lại ném cô ta ra ngoài, ném thêm lần nữa!’
Hiện trường đài lãnh thưởng, Phan Kính nhìn bốn phía tìm đạo diễn hiện trường: “Đạo diễn đâu rồi, mau đến nào, chủ trì nghi thức một chút.”
Đạo diễn hiện trường vừa rồi lúc bọn họ ca hát liền vịn tường mà cười, lúc này mới quệt nước mắt đi qua. Anh bày ra vẻ nghiêm trang của đạo diễn, kiểm tra năm huy chương của Nghê Lam, sau đó tuyên bố: “Khách mời Nghê Lam hoàn thành toàn bộ khiêu chiến, trở thành người chiến thắng ‘Phần thưởng tối cao’ mùa này.”
Những vị khách mời khác vỗ tay reo hò, nhân viên công tác hiện trường, huấn luyện viên lấy ra pháo giấy chuẩn bị trước đó, ‘bụp bụp bụp’ bắn thành một phòng giấy vụn.
Giấy màu rơi chậm xuống giữa không trung, rơi vào đầu và bả vai Lam Diệu Dương và Nghê Lam.
Nghê Lam ngẩng đầu cười giữa căn phòng đầy giấy màu, Lam Diệu Dương rốt cuộc có chút hài lòng. Bầu không khí như vậy mới đúng chứ.
Hài lòng chưa được hai giây sau, mấy vị khách mời kia cũng đi bắn pháo. Môn Bội Bội còn cướp một cái đưa cho Nghê Lam, Nghê Lam liền bắn lên người Lam Diệu Dương.
Bụp!
Phun Lam Diệu Dương cả người toàn giấy.
Lam Diệu Dương: “…”
Nghê Lam cười to hahaha, nhưng ngay lúc đó nhìn thấy vẻ mặt Lam Diệu Dương đành nghẹn tiếng cười lại.
Những người khác cũng không phá nữa, Lam Diệu Dương liếc một vòng, đạo diễn hiện trường nhanh bước tới nói: “Chúng tôi mời Lam tổng Công ty giải trí Blue đến trao giải cho người chiến thắng.”
Toàn trường yên tĩnh lại, sắc mặt Nghê Lam nghiêm túc, chắp tay lại, ngoan thôi rồi.
Môn Bội Bội nhịn không được cười khạc khạc khạc khạc, bị Uông An Ni bịt miệng lại kéo đi.
Lam Diệu Dương khống chế biểu cảm trên mặt, tiếp tục nói: “Nguyện vọng của em là gì?”
‘Phụt…’ Lần này những người khác cũng không nhịn được, tất cả mọi người đều cười rồi.
Nhóm khách mời đều khoa tay thành hình khẩu súng, bắn chíu chíu với Nghê Lam.
Nghê Lam: “…”
Lam Diệu Dương rốt cuộc nhịn không được cũng cười rồi.
‘A, Lam đáng yêu của tôi cười lên thật là đẹp trai.’
‘Lam Diệu Dương lại có thể cười rồi?’
‘Vậy là Lam Diệu Dương và Nghê Lam đã xóa bỏ hiềm khích lúc trước? Trước đó anh ấy còn nói giúp cô ta trên Weibo.’
‘Mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, bên ngoài vẫn phải làm bộ, doanh nhân nha.’
‘Không có hận thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.’
Lam Diệu Dương bên này cười xong liền nói: “Có phải là muốn trả nợ?”
Nghê Lam khẽ gật đầu.
Lam Diệu Dương cũng gật đầu, anh cầm qua một cái hộp trên bàn đưa cho Nghê Lam.
Nghê Lam mở dây cột, mở hộp ra, bên trong là hai bản hợp đồng.
“Công ty giải trí Blue sẽ giúp em trả tất cả số nợ hủy hợp đồng với công ty cũ. Mặt khác, anh cũng chân thành mời em gia nhập giải trí Blue của tụi anh. Hi vọng anh có thể có cơ hội giúp em đạt được nhiều nguyện vọng hơn.” Lam Diệu Dương nghiêm túc nói.
Nghê Lam ngây người, không chỉ giúp cô trả nợ, còn cho cô một hợp đồng quản lý, bảo đảm tương lai cho cô?
Nghê Lam ngẩng đầu nhìn về phía Lam Diệu Dương, Lam Diệu Dương mỉm cười với cô.
Nghê Lam không cười, cô nhìn ánh mắt Lam Diệu Dương.
Anh chụp tay lại, lặng lẽ bấu bấu ngón tay, kiềm lại xúc động muốn phủi đi bụi trên mi cô.
Đang trực tiếp, anh nhớ được.
Nhưng anh không cách nào rời mắt được.
Bọn họ bốn mắt nhìn nhau.
Lam Diệu Dương nhìn thấy tình cảm nhẹ nhàng trong mắt Nghê Lam. Cho dù cô có thể dùng mấy quyền đánh bay một người đàn ông, cho dù cô có thể song súng giết địch, cho dù cho cô một sợi dây cô cũng có thể bay, nhưng trong lòng anh cô vẫn là một cô gái yếu đuối, đáng yêu, lại đặc biệt hay rước phiền phức.
Anh đặc biệt muốn bảo vệ cô.
Anh cảm thấy cô hiểu được.
“Em bằng lòng không?” Lam Diệu Dương dịu dàng hỏi.
Phan Kính vốn thấy hai người đang sững sờ, còn tưởng rằng Nghê Lam đang lúng túng không biết đáp lời lại thế nào, đang tính hỗ trợ hoá giải để Nghê Lam trước nói lời cảm ơn, chờ sau đó rồi mới tính có ký hay không, kết quả Lam Diệu Dương bỗng nhiên nói một câu như vậy.
Wa má ơi, giọng nói kia làm Phan Kính lập tức nổi hết da gà.
Nếu không phải quần áo của người xung quanh không thích hợp, anh còn tưởng đây là hiện trường hôn lễ.
Sau đó anh liền thấy Nghê Lam nở nụ cười, gật nhẹ đầu. “Được chứ!” Lời đáp kia mới sảng khoái làm sao!
Aiz! Phan Kính không nói gì, cô em gái ngốc nghếch này, phải đọc hợp đồng trước một cái được không? Trong hợp đồng quản lý có rất nhiều hố!
Mẹ nó! Mỹ nam kế quả nhiên là kế tốt từ xưa tới nay. Phan Kính vừa chửi thầm vừa nhớ đến hôm qua quản lý của mình cũng nhắn nhủ chờ tranh tài xong sẽ nói chuyện ký hợp đồng với Nghê Lam, bây giờ thì hay rồi, bị người ta chặn rồi.
Lam Diệu Dương bên này cũng cười, “Vậy chúc mừng em, nguyện vọng của em được thực hiện rồi.”
“Wa!” Nhóm Môn Bội Bội reo hò, tiến lên ôm lấy Nghê Lam: “Chúc mừng em!”
Nhân viên công tác cùng huấn luyện viên lại bắn pháo.
Không khí trong màn bình luận có chút vi diệu.
‘Không phải, tôi đột nhiên nhớ đến gì đó…’
‘Nhị Lam couple?’
‘Tôi vẫn tưởng hashtag #Nhị Lam couple là để chế giễu chứ.’
‘Tôi đã muốn hỏi vừa rồi bọn họ một mực nhìn đối phương, tại sao đạo diễn không quay đặc tả còn mở nhạc chiến đấu?’
Đạo diễn cắt hình ảnh nghe trợ lý đọc câu hỏi của màn bình luận, lắc đầu đáp: “Đừng hỏi, hỏi cũng không biết.”
Bởi vì đạo diễn nghĩ là một nghệ sĩ nhỏ lớp dưới ra mắt bị scandal, dốc ra năng lượng chính nghĩa xoay người chiến đấu, tay cầm hợp đồng, thần thái sáng láng bắt tay với ông chủ mới… Thế là anh liền mở nhạc chiến đấu khí thế, ai ngờ hai người lại thâm tình nhìn nhau?
Lại chiêu này! Lại bug! Anh phải làm tiếp thế nào? Đổi nhạc nền là không kịp rồi, cho đặc tả sẽ làm âm thanh không hợp với bầu không khí, cho nên được rồi, mọi người xem bừa một chút đi.
Trong sảnh trao giải, Nghê Lam cười ha ha, ôm tất cả mọi người, cũng ôm chặt Lam Diệu Dương, mồ hôi bùn đất trên người dính lên quần áo anh.
Lam Diệu Dương nghĩ thầm không để ý nữa, ôm lại một cái, kết quả vừa mới vươn tay ra Nghê Lam đã chạy mất, xoay người sang ôm Uông An Ni.
Lam Diệu Dương: “…”
Cuối cùng, chương trình trực tiếp kết thúc bằng việc mọi người chụp ảnh chung.
Tần Viễn ngồi trong nhà, phóng to hình ảnh Nghê Lam trong màn hình lớn, Nghê Lam cười rực rỡ trong ống kính.
Tần Viễn cũng cười cười, nâng ly rượu trong tay giơ lên với Nghê Lam trong màn hình.