Muốn giở quy tắc ngầm với Lam Diệu Dương? Còn bị người ta phá đám?
Chuyện tám nhảm này mà đưa ra ngoài thì kịch tính lắm đây.
“Sao anh biết được?” Nghê Lam lập tức tỉnh táo lại.
Vui hay không vui ư? Vậy chắc chắn có chút sảng khoái.
Lam Diệu Dương nói: “Lần trước em nói không phải em hack vào hệ thống mà trộm một tấm thẻ, anh đã suy nghĩ đến việc này. Lúc ấy mấy tin buôn dưa lê không phải có nhiều phiên bản sao, trong đó có một cái nói là anh hẹn Từ Tương, cho Từ Tương thẻ phòng, nhưng người tới lại là em nên anh mới tức giận ném em ra ngoài. Em có nhớ không?”
“Không nhớ rồi.”
Lam Diệu Dương nghĩ vụ hỏi đáp này có vẻ không ổn, nhanh chóng giải thích, “Đây dĩ nhiên không phải là thật. Anh không phải vì chuyện này mà tức giận ném em ra ngoài. Không có chuyện anh hẹn với Từ Tương. Mấy cái này toàn là mấy trang giải trí đó bịa đặt.”
“A, em nhớ ra rồi, anh với Từ Tương từng hẹn hò.”
“Cũng không có.” Lam Diệu Dương đau đầu, “Đây không phải là hẹn hò, anh với cô ấy chưa từng hẹn hò, chỉ là để tuyên truyền cho phim nên tạo scandal mà thôi.”
Nghê Lam mở loa ngoài, Lam Diệu Dương nghe được tiếng gõ bàn phím, sinh ra cảm giác không ổn: “Em đang làm gì vậy?”
“Tìm kiếm scandal của hai người một chút.”
Lam Diệu Dương: “… Đừng tìm nữa, đều là giả đó. Thật mà, em nghe anh nói, anh không có, không phải, không có chuyện đó.”
Giọng Nghê Lam bên này rất vang dội: “Em biết rồi biết rồi, anh nói tiếp chuyện chính đi.”
Lam Diệu Dương tạm ngừng, “Chuyện chính nói đến đâu rồi?”
“Không phải nha. Rất thật nè.” Nghê Lam xem mấy tin giải trí kia, “Còn có rất nhiều ảnh chụp nha. Ai yu, hai người đứng cạnh nhau quả thật đẹp đôi.”
“Đã nói là lăng xê cho phim rồi, anh mới phối hợp một chút, không trực tiếp phủ nhận. Anh chưa từng thừa nhận chuyện này.”
“Lăng xê cho phim sao không cùng lăng xê với nam chính, lăng xê với nhà đầu tư là ý gì?”
“Nhà đầu tư đẹp trai chứ sao. Sao vậy?” Lam Diệu Dương sốt ruột rồi.
Nghê Lam không lên tiếng trả lời.
Lam Diệu Dương hòa hoãn giọng lại: “Lúc đó nam chính nam phụ cũng đồn thổi couple nữa.”
Nghê Lam: “Ngành giải trí các anh ngoài tạo scandal tạo tin đồn couple còn có phương pháp tuyên truyền nào khác không vậy?”
“Đương nhiên tụi anh cũng có những cách tuyên truyền chân chính.”
“Ví dụ như?”
“Gần đây có một nữ minh tinh, vừa đẹp vừa thông minh, ra mắt bê bối, bị mọi người hiểu lầm, bị anh hùng bàn phím công kích, nhưng cô ấy kiên cường chịu đựng, cuối cùng dùng thực lực và nhân cách chứng minh với mọi người, chỉ cần cố gắng, một ngày nào đó sẽ có thể trở mình, có thể được mọi người yêu mến, có thể được mọi người khẳng định và tán thưởng. Đúng rồi, còn có thể kiếm tiền.”
Nghê Lam ha ha cười lớn.
Lần này xem như là khéo dỗ rồi, Lam Diệu Dương xoa xoa hai bên trán: “Chuyện chính nói đến đâu rồi?”
“Nói đến chỗ anh hẹn Từ Tương, cho cô ấy thẻ phòng.”
“Không, anh không có.” Não Lam Diệu Dương tới giới hạn, “Anh nói là chuyện nhảm nhí lúc đó truyền đồn như thế, anh liền nghĩ, không có lửa sao có khói.”
“Đúng, đúng, không có lửa sao có khói, không có bức tường nào mà gió không lọt qua được.”
Lam Diệu Dương: “Còn muốn nghe nữa không?”
“Muốn, xin mời ngài nói.”
“Anh liền nghĩ, không có gió… Anh nghĩ, mà thôi, không nghĩ nữa. Lúc đó sau khi xảy ra chuyện, anh đã cho người đi hỏi Lý Mộc, vì sao lại biết sắp xếp sẵn máy móc ở đó để chụp. Anh ta nói anh ta nghe được trong bữa tiệc có người nói Từ Tương có hẹn với anh. Anh ta dựa vào sự nhạy cảm của phóng viên tin giải trí thế là đi chuẩn bị máy trước, không nghĩ tới lại không chụp được Từ Tương mà là chụp được em. Khi đó Từ Tương và người đại diện của cô ấy phủ nhận chuyện này, còn nói bọn họ sẽ xử lý mấy lời đồn thổi trên mạng. Vì dư luận chuyện này cực kỳ tiêu cực, phía bên Từ Tương cũng là người bị hại nên anh tin luôn.”
Nghê Lam ngắt lời anh: “Anh xem anh phân biệt đối xử ghê. Người ta là hung phạm nói không làm là anh tin luôn, anh cũng biết dư luận tiêu cực, lúc đó em bị chửi thành cái dạng gì rồi, anh còn bỏ đá xuống giếng muốn đóng băng hoạt động nghệ thuật của em.”
Lam Diệu Dương: “…” Món nợ này cả đời không lật được phải không?
Lam Diệu Dương có ý định cứu vãn: “Anh đâu có đóng băng hoạt động của em đâu, lúc đó anh còn bỏ hot search đi nữa.” Lời nói này quả thực quá chột dạ rồi.
“Bỏ đi, anh vẫn nên nói tiếp chuyện chính đi.”
Lam Diệu Dương cảm thấy chuyện này rất quan trọng. “Đã qua lâu vậy rồi, em đừng ghi thù nữa.”
“Em không có ghi thù, em mất trí nhớ rồi.”
Lam Diệu Dương gãi gãi lỗ tai, “Vậy bất quá thì lần sau có cơ hội phù hợp, anh cũng tìm phóng viên, em vứt anh ra khỏi phòng cho bọn họ chụp.” Anh không đợi Nghê Lam nói đã nhanh chóng nói tiếp: “Nhưng em phải kéo anh trở lại ngay, chừa cho anh chút mặt mũi.”
Nghê Lam trả lời lại rất nhanh: “Sao được chứ, đồ em đã vứt ra ngoài không cớ nào lại nhặt về.”
Lam Diệu Dương không vui: “Em không thể nói là em sẽ không vứt anh ra ngoài sao? Em rốt cuộc có biết nói chuyện không vậy.”
Nghê Lam bĩu môi.
Lam Diệu Dương ào ào một tràng: “Anh nói chưa từng hẹn hò với Từ Tương, em nên nói em tin anh. Anh nói vì truyên truyền cho phim nên mới phối hợp một chút không phủ nhận tin đồn, em sẽ nói có thể hiểu được. Anh nói để em ném anh ra ngoài là lời thật lòng sao? Đương nhiên không phải. Vậy em nên nói không thể ném anh ra, hoặc là nói không nỡ cũng được a.”
Nghê Lam: “…”
Lam Diệu Dương hắng giọng: “Vừa rồi chuyện chính nói đến chỗ nào rồi?”
“Nói đến chỗ em không biết nói chuyện, sau đó anh dạy dỗ em.”
“Ờ. Đúng. Tóm lại chính là lúc đó anh không truy cứu nữa. Nhưng về sau em nói em trộm thẻ, anh liền liên hệ hai việc này với nhau. Cho nên anh mới hẹn Cao Hồng Bác và Từ Tương ăn cơm, muốn gặp mặt chất vấn. Như vậy tương đối dễ hỏi ra chân tướng.” Lam Diệu Dương nói, hỏi Nghê Lam: “Em có đang nghe không?”
“Nghe đây.”
“Anh nói gì?”
“Nói anh và Cao Hồng Bác ăn trưa hỏi chân tướng.” Haizz, không đề cập tới Từ Tương, anh muốn nghe cái này thôi mà.
“Đúng.” Lam Diệu Dương vui vẻ rồi. “Trên bàn ăn anh liền truy hỏi vụ thẻ phòng, lấy Lý Mộc ra lừa bọn họ. Anh nói Lý Mộc đã thừa nhận rồi, cho nên anh ta mới sắp xếp được sẵn máy móc chụp anh. Đối diện khách sạn là một chung cư, anh ta rất quan trọng góc chụp nên gõ cửa từng nhà, cuối cùng tìm được nhà một học sinh cấp ba đang ở nhà một mình, cho tiền rồi mới vào được ban công để chụp hình.”
Nghê Lam nhịn không được liền khen: “Lý Mộc này cũng thật biết cách nha.”
Lam Diệu Dương tiếp tục nói: “Anh nói đến đây xong lại nói với bọn họ, lần trước bọn họ nói dối gây không ít phiền phức cho anh. Chuyện ra sao anh đã rõ ràng hết rồi, nhưng hi vọng có thể nghe được sự thật từ miệng bọn họ. Mọi người trong ngành này còn gặp nhau nhiều, về sau có gì còn hợp tác tốt đẹp.”
Nghê Lam gật đầu, vị Lam đáng yêu này cũng rất được, cũng biết dọa người. “Cho nên bọn họ đã thừa nhận? Hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cao Hồng Bác nói hôm đó là ngày kỷ niệm tròn một năm Từ Tương vào nghề, lại vừa hay phim nhận được giải thưởng lớn, vì bộ phim nên đã ký được hợp đồng làm đại sứ hình tượng cho một nhãn hiệu châu Á, mấy chuyện vui hợp lại, bọn họ muốn làm một bữa tiệc cảm ơn nho nhỏ. Nhưng bởi vì truyền thông trong bữa tiệc quá nhiều, người tham dự cũng khá hỗn tạp, cho nên kế hoạch của bọn họ là tạo một bất ngờ nhỏ tại phòng 2001. Xếp xong quà cáp, bố trí một chút, sau đó sẽ mời anh và biên kịch phim lên.”
Nghê Lam bình luận: “Muốn giúp mở phòng cho anh với Từ Tương còn dự tính trước sẽ dùng hình thức cảm ơn sao? Sau đó xem không khí tại hiện trường thế nào mà mọi người tự hiểu để rút lui hay là giúp Từ Tương giữ hình thức đúng không? Lý do này so với việc em mượn nhà vệ sinh còn bất bình thường hơn.”
“Không phải.” Lam Diệu Dương nói đúng sự thật, “Mượn nhà vệ sinh đương nhiên kỳ lạ hơn chứ.”
Nghê Lam: “…”
“Đương nhiên là lý do này của bọn họ cũng chẳng đâu với đâu.”
Nghê Lam không nói gì.
Lam Diệu Dương điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục nói: “Cao Hồng Bác giải thích, vì muốn tạo bất ngờ, lo lắng mọi người biết sớm cho nên mới tìm người của khách sạn hỗ trợ, âm thầm lấy thẻ phòng trước, không có làm thủ tục đặt phòng. Anh ta dự tính sau khi xong sẽ bổ sung thủ tục và thanh toán. Nhưng chờ lúc anh ta muốn đi qua sắp xếp phòng trước thì phát hiện không thấy thẻ phòng nữa rồi, tìm hồi lâu cũng không tìm được. Lại nghe nói sau khi anh lên phòng thì bị em xông vào, đang ngăn người vào để kiểm tra vấn đề an ninh và quản lý của khách sạn, thế là bọn họ liền coi như thôi, không có chuyện này.”
“Thật hay giả vậy?”
“Chắc nửa thật nửa giả.”
“Cho nên bọn họ giở quy tắc ngầm với anh sau thật sẽ trả bù lại tiền phòng sao?”
Lam Diệu Dương: “…”
Nghê Lam: “Em thấy không thể nào rồi.”
Lam Diệu Dương thật giận: “Trọng điểm của em lạc đề quá đi. Buổi tiệc nhỏ này chỉ là lời giải thích của bọn họ lúc này, trước đó rốt cuộc dự tính thế nào đã không rõ rồi. Nhưng chuyện bọn họ tìm Lý Mộc lén chụp là chắc chắn, điểm này anh ta không thừa nhận nhưng trong lòng anh chắc chắn.”
“Chắc chắn là sao?”
“Nếu đã muốn tạo bất ngờ không bị lộ tin tức cho nên không làm check in sớm tại quầy, vậy tại sao lại để cho người qua đường vớ vẩn nào đó biết được, lại còn thảo luận vài câu đã bị Lý Mộc nghe được? Lý Mộc nghe xong đã tùy tiện tin rồi, phí công phí sức đi tìm chỗ chụp lén, còn không có tiền, việc này đương nhiên không thể nào. Hơn nữa, giữa trưa anh đi ăn cơm với bọn họ Lý Mộc lại chụp được. Đây nhất định là đã lộ ra sắp xếp trước đó. Chỉ là bọn họ không ngờ tới giữa trưa anh hẹn đi ăn là để truy cứu chuyện này.”
“Wa!” Nghê Lam càng nghĩ càng thấy chuyện này tức cười, “Lam đáng yêu, vậy là em không gọi là ngăn chặn nha, em đây là bảo vệ sự trong trắng của anh. Em chính là ân nhân của anh.”
“Em gọi anh là gì?”
Nghê Lam lập tức nghiêm túc lại: “Lam tổng.”
Lam Diệu Dương im lặng một giây, hắng giọng: “Không phải nhất định cứ phải gọi Lam tổng mới được.”
Nghê Lam không nói gì.
Lam Diệu Dương bỗng nhiên nói: “Được rồi, em vẫn cứ gọi Lam tổng đi.”
Nghê Lam cảm thấy trong giọng nói của anh tựa hồ mang theo chút ngại ngùng, Nghê Lam cắn môi cười trộm một cái, cảm thấy anh thật đáng yêu.
Hai người đều không nói gì, một lát sau Lam Diệu Dương hắng giọng một cái nói: “Đúng rồi, hôm nay em đáp lại bình luận như vậy không thích hợp. Về sau có gặp tình huống như vậy phải bàn với công ty trước, công ty sẽ chuẩn bị làm sao để ứng phó. Trong khoảng thời gian này những tin tức liên quan đến em trên mạng sẽ nhiều, anti-fan cũng sẽ bắt lấy cơ hội, em không cần gặp ai cãi với người đó, để phía công ty thống nhất tới xử lý.”
“Em chỉ là bực Lý Mộc kia. Những anti-fan khác không quan trọng.”
“Chắc chắn sẽ có bình luận nói em được bao nuôi gì đó, mấy cái này không phải lời tốt đẹp gì, rất khó nghe, em đừng kích động quá mà lên mạng gây, công ty sẽ làm sáng tỏ.”
“Cái này có gì hay mà gây, em chỉ cần để lộ ra em ăn mì thừa, lời đồn tự dưng mất. Có lão đại ngành giải trí nào bao nuôi phụ nữ mà cho người ta ăn mì tôm đâu, anh nói đúng không?”
Lam Diệu Dương: “…Đúng thật.”
Giọng nói kia làm Nghê Lam cười rồi.
Lam Diệu Dương lại nói, “Hay là anh kêu người giao cơm đến cho em nha? Không thể cứ ăn mấy đồ không có dinh dưỡng như vậy.”
Nghê Lam ngứa ngáy trong lòng, nhịn không được nói: “Lam Diệu Dương, em phát hiện một ít manh mối, có vẻ em là người tốt. Nhưng em phải tìm chứng cứ.”
Lời nói này chuyển hướng đột ngột nhưng Lam Diệu Dương lại nghe hiểu được. Anh có phần hưng phấn: “Em đương nhiên tốt rồi.”
Lam Diệu Dương vui sướng khiến Nghê Lam cũng vui vẻ, cô đem chuyện mật mã hình ảnh Weibo kể cho anh nghe.
Lam Diệu Dương nghe xong thở dài, “Đều tại anh, nếu tấm thẻ nhớ kia không bị anh làm mất thì tốt rồi.”
Hiện tại tấm thẻ nhớ này chắc chắn không tìm lại được rồi, chỉ có thể hi vọng bắt được hai người trộm thẻ kia.
“Không trách anh, nếu như không phải do anh, em còn không biết có những thứ này.” Nghê Lam nói, “Anh có biết em trộm được thẻ phòng thế nào không? Cụ thể lúc nào? Hôm đó em tiếp xúc với ai? Có hành động nào khả nghi không?”
“Anh xem qua băng ghi hình, không phát hiện ra chỗ nào quá đặc biệt. Có điều khi đó không hiểu rõ tình huống, có thể có sơ hở cũng không chừng.” Lúc này Lam Diệu Dương mới quyết định, “Anh kêu phòng giám sát khách sạn chép lại một phần băng ghi hình. Hai ngày nay anh bận quá, hôm sau em đến họp, chúng ta cùng nhau nghiên cứu thử.”
“Được á.” Nghê Lam vui vẻ đáp lời. Hôm sau có thể gặp rồi.
Toà nhà tập đoàn Viễn Bác, văn phòng Tần Viễn.
Tần Viễn nhận được điện thoại, người ở đầu bên kia điện thoại nói cho anh biết Lam Diệu Dương vừa mới gọi điện thoại cho phòng CCTV ở Lam Sắc Hào, yêu cầu copy lại một phần băng giám sát đại sảnh khách sạn và khu vực xung quanh từ 8 giờ tối đến 10 giờ tối ngày 9 tháng 9, đưa đến Blue cho anh.
“Có nói sẽ dùng làm gì hay không?” Tần Viễn hỏi.
“Không nói. Tôi nghe phòng CCTV bên này nghe điện thoại đáp vâng vâng liên tục, lặp lại khoảng thời gian, trò chuyện rất nhanh sau đó liền cúp máy rồi. Về sau bọn họ dặn dò sao chép nội dung, không có nhắc đến cái khác.”
Tần Viễn khẽ đáp, “Được rồi, tôi biết rồi.”
Tần Viễn cúp điện thoại, suy tư một hồi. Lúc này thư ký gọi tới, nói ở quầy tiếp tân dưới lầu có một vị cảnh sát hình sự muốn gặp Tần Viễn, người nọ tên là Âu Dương Duệ.
Tần Viễn nhíu mày, “Cho cậu ta lên đây đi.”
Một lát sau, thư ký dẫn một người đàn ông trẻ tuổi cao to đi vào.
Tần Viễn đứng lên, sửa sang lại vạt áo vest, vươn tay: “Xin chào, tôi là Tần Viễn.”
Âu Dương Duệ đưa tay bắt chặt tay anh, “Âu Dương Duệ, đội trinh sát hình sự thành phố.”
Tần Viễn phất tay, kêu thư ký ra ngoài.
Âu Dương Duệ đưa danh thiếp của mình, Tần Viễn lịch sự nhận lấy, dẫn Âu Dương Duệ qua ghế salon ngồi.
“Cảnh sát Âu Dương tới đây là có chuyện gì?”
“Tôi đang tìm một người, muốn tìm hiểu tình huống từ anh Tần một chút.”
“Là người hôm thứ bảy đó cảnh sát Âu Dương muốn tìm ở khu trò chơi đúng không? Hôm đó giám đốc Tôn đã nói với tôi rồi.”
“Đúng vậy. Hôm đó cảm ơn anh Tần đã đồng ý giúp đỡ, tạo thuận lợi cho công việc.”
“Đừng khách sáo. Bạn của Lam tổng cũng là bạn của tôi, chỉ là không biết người mà cảnh sát Âu Dương muốn tìm là loại người gì? Tôi có thể giúp được gì?”
Âu Dương Duệ lấy ra một tấm hình đưa cho Tần Viễn.
“Hắn ta gọi là An Hàng. Anh Tần có gặp qua chưa?”
Tần Viễn chăm chú nhìn một chút, lắc đầu: “Không nhận ra. Hắn ta làm gì?”
Âu Dương Duệ nói: “Hắn ta ngồi tù mười năm, vừa mới ra tù.”
Tần Viễn liền cười: “Sao cảnh sát Âu Dương lại cho là tôi sẽ gặp qua hắn? Nếu như hắn đi qua khu trò chơi thì camera có thể quay được, không quay được chính là không có rồi.”
“Trước khi hắn vào tù đã làm việc ở một công ty bảo hiểm.”
Tần Viễn làm bộ mặt không hiểu.
Âu Dương Duệ tiếp tục nói: “Mười bảy năm trước, An Hàng làm việc tại công ty bảo hiểm, phụ trách bảo hiểm tai nạn cá nhân. Hắn ta xử lý hai đơn bồi thường bảo hiểm, mà hai người mua bảo hiểm đó là Tần Hướng Nam và Trâu Lỵ Nhã, bọn họ là vợ chồng, đồng thời bởi vì nổ khí ga ngoài ý muốn mà mất mạng, người thụ hưởng bảo hiểm….”
Tần Viễn chậm rãi mở mắt nhìn thẳng mắt Âu Dương Duệ.
Âu Dương Duệ nói: “Người thụ hưởng bảo hiểm là con của bọn họ, Tần Viễn, cũng chính là anh Tần đây.”