Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 70



Lúc này Nghê Lam và Triển Huy đang ở sảnh phụ rộng lớn ở lầu hai, chung quanh không gì che chắn.

Lam Diệu Dương đỡ nữ lao công đang khóc lóc dữ dội ngồi liệt trên đất vì sợ, nửa kéo nửa đỡ nhanh chóng đưa bà về khu vực an toàn.


Nghê Lam không chút kiêng dè, dốc toàn lực đánh Triển Huy.

Triển Huy bị buộc đến tình cảnh này cũng không còn cách nào, chỉ đành liều mạng.

Vốn dĩ kế hoạch vô cùng đơn giản. Hắn chặn Lý Mộc, giả mạo thân phận muốn lấy ổ cứng, Lý Mộc đưa ổ cứng cho hắn, hắn lập tức rời khỏi, chưa tới một phút đồng hồ.

Nhưng Lý Mộc này mặt không đổi sắc há miệng ra lừa hắn, làm cho hắn cũng không nhận ra được thật hay giả. Nếu Lý Mộc nói anh ta phải hỏi Lam Diệu Dương một chút thì hắn cũng có thể khống chế Lý Mộc trắng trợn cướp đi, nhưng người ta lại nói bây giờ đi lấy giống y như thật….

Triển Huy tức giận vô cùng. Vì để tránh sơ sót nên hắn mới phải giả vờ với Lý Mộc một chút, để tránh đánh rắn động cỏ, không lấy được gì. Cuối cùng thì hắn cũng cướp được ba lô rồi, nhưng những người này sao lại có thể cùng một phong cách như Lam Diệu Dương như vậy. Không có bản lĩnh còn quấn lấy không tha.

Triển Huy đấu nhau với Nghê Lam quả thực có thể xem là bị treo lên mà đánh.


Hắn liều mạng không quan tâm vung dao chém loạn, nhưng trong tay Nghê Lam là côn, dưới cơn nóng giận động tác cô đánh ra rất nhanh lại hung ác. ‘Bốp bốp bốp’ y như đánh cháu trai, còn quất vào mặt hắn.

Triển Huy cảm thấy mặt đau rát, lỗ tai vang ong ong.

Nhưng Nghê Lam cũng không phải không chịu thiệt.

Triển Huy cũng là người tập võ, cách đánh liều mạng không đếm xỉa, con dao trên tay chém trúng cánh tay phải của Nghê Lam hai nhát.

Máu thuận theo cánh tay trắng nõn của Nghê Lam chảy xuống.

Nhưng Nghê Lam không có cảm giác, tiếp tục vung côn ép Triển Huy vào góc chết.

Đầu gối Triển Huy bị gạt một đường, quỳ sụp xuống. Ba lô trên người bị cướp đi.

Triển Huy cũng không muốn quản cái ba lô này nữa, tính mạng quan trọng hơn.


Kỳ thật từ lúc Triển Huy chạy từ lầu ba xuống đánh đến bây giờ toàn bộ quá trình chẳng qua chỉ ngắn ngủi hai ba phút mà thôi. Nhưng thời gian này với Triển Huy mà nói tương đối dài rồi.

Sự tình đã mất nhiều thời gian hơn hắn dự tính, thời gian càng lâu càng khó thoát thân.

Trong lúc hắn chạy xuống lầu giọng nói trong tai nghe nói hắn nên chạy thế nào, sau đó Nghê Lam xuống tới, người nọ lại nói sẽ phái người đến tiếp ứng hắn. Nhưng người đâu? Ở đâu rồi?

Triển Huy cắn rắng, lăn hai vòng cách một khoảng, bò lên bỏ chạy. Nghê Lam ném ba lô cho Lam Diệu Dương. Lam Diệu Dương ôm lấy ba lô nhanh chóng lùi về đằng sau thang cuốn, nơi này là góc chết của camera. Anh mở ba lô ra, kéo khoá túi bảo vệ ổ cứng. Mở túi bảo vệ ra rồi, lộ ra chiếc ổ cứng di động nhỏ.

Bên ngoài ổ cứng có vẻ không bị hư hỏng gì. Lam Diệu Dương đặt ổ cứng vào trong túi mình, lại kéo khoá túi bảo vệ lại, xong bỏ vào ba lô.

Lam Diệu Dương cầm ba lô ra, đứng bên cạnh thang cuốn nhìn chằm chằm tình hình chiến đấu của Nghê Lam, dùng di động gọi điện cho khách sạn, thúc giục bọn họ nhanh chóng cho bảo vệ tới.

Lúc này, một người đàn ông ngoại quốc cao to mặc đồ phục vụ của khách sạn bưng hai khay ly thủy tinh xuyên qua quán bar tòa nhà chính hướng về hành lang của tòa nhà phụ, hắn ta đi rất nhanh và bình tĩnh.

Triển Huy bị Nghê Lam đuổi kịp, hắn đột nhiên đâm một dao, Nghê Lam lui về sau né tránh, Triển Huy tiếp tục chạy về phía trước. Hắn nhìn thấy người ngoại quốc kia rồi, nhưng cũng thấy xa xa phía hành lang cũng có mấy người đang chạy tới, có bảo vệ, cũng có người đem theo máy ảnh.

Giọng nói trong tai nghe kêu Triển Huy chạy về phía người nước ngoài kia. Triển Huy do dự một chút, anh cảm thấy chạy thẳng xuống cầu thang tốt hơn, có thể tiết kiệm được thời gian.

Người đàn ông ngoại quốc kia dáng người cao dài, nháy mắt đã tới trước mặt, Triển Huy cuối cùng nghe theo, hắn chạy về hướng người đàn ông ngoại quốc đó. Nghê Lam nhảy về trước một bước, vung côn đánh thẳng vào sau lưng Triển Huy.

Triển Huy đụng vào người ngoại quốc kia, người ngoại quốc nghiêng người né, bất mãn dùng tiếng Anh quát lớn Triển Huy, “Hey, để ý chút chứ.”


Người ngoại quốc vừa lách người, khay trong tay đập tới Nghê Lam. Nghê Lam nhanh chóng lui về sau.

Ly thủy tinh trên hai khay rơi loảng xoảng đầy đất, vỡ thành từng mảnh thủy tinh. Mấy mảnh thủy tinh văng tung tóe, sượt qua làm chân Nghê Lam bị thương.

Nghê Lam hét lớn bằng tiếng anh: “Bắt hắn lại.”

Cú va chạm này làm Triển Huy lảo đảo một chút, sau đó liền chuyển hướng chạy về phía cầu thang. Người ngoại quốc kia quay đầu lại liếc nhìn Nghê Lam, hô lớn bằng tiếng Anh: “Đừng chạy”, đuổi theo Triển Huy xuống lầu.

Trong đầu Nghê Lam chợt lóe lên gì đó, cô nhấc chân đuổi theo, lại giẫm mấy cái lên vụn thủy tinh.

Lam Diệu Dương quá sợ hãi, ném ba lô chạy tới một tay bế Nghê Lam lên, “Em điên rồi hả?”

Nghê Lam kêu to: “Bọn chúng là đồng bọn!”

Thủy tinh dính trên chân cô, máu tươi chảy ròng ròng.

Mấy người bảo vệ và phóng viên đã đuổi tới, Lam Diệu Dương hất cằm chỉ về phía cầu thang, “Có người ăn cướp, xuống lầu rồi, mau đuổi theo.”

Bảo vệ vội vàng phóng xuống cầu thang. Mấy tên phóng viên lại giơ máy ảnh lên chụp tanh tách Lam Diệu Dương và Nghê Lam đang được Lam Diệu Dương bế như công chúa.

Lam Diệu Dương ôm Nghê Lam đổi hướng, dùng lưng che chắn cho Nghê Lam. Nhưng phóng viên vây lấy bọn họ, lại chụp mấy tấm.

Lam Diệu Dương kêu lên, “Cô ấy bị thương rồi, kêu khách sạn lấy hộp thuốc cứu thương tới.”

Lý Mộc đã chạy từ trên lầu xuống, hô: “Tôi gọi điện thoại rồi.”

Càng nhiều người chạy về phía bên này, nữ lao công cũng gọi tới rất nhiều người. Hiện trường hỗn loạn vô cùng.

Một người trẻ tuổi cao gầy lẫn vào trong đám người, lẳng lặng đi về phía ba lô nằm trên đất, Lam Diệu Dương vẫn một mực để tâm phương hướng đó, anh vừa hô lớn: “Được rồi, đừng chen chúc nữa”, vừa bế Nghê Lam xuyên qua đám người.


Lam Diệu Dương đã mở sẵn camera trên điện thoại, anh dùng váy của Nghê Lam che giấu, bấm quay.

Người trẻ tuổi kia đeo ba lô lên, điềm nhiên như không có việc gì rời đi.

Triển Huy lao nhanh, dọc đường đi theo giọng nói chỉ thị chạy ra khỏi khách sạn, lẻn vào rừng cây bên cạnh khách sạn. Giọng nói truy đuổi sau lưng hắn càng lúc càng xa, dần dần không nghe thấy nữa. Hắn một mực chạy về hướng bắc, mở ba lô trên cây bên cạnh bức tường, đổi quần áo trên người, đội mũ lên, sau đó đeo chiếc ba lô kia lên. Hắn ta dựng thẳng cổ áo, xuyên qua rừng cây đi đến đường cái.

Triển Huy cúi đầu đi, chỉ một lúc sau có một chiếc xe trắng chậm rãi đi tới. Triển Huy dừng lại, cửa xe mở ra, hắn ngồi lên.

Trên ghế lái là người nước ngoài kia đang ngồi, chỗ ngồi phía sau là Tần Viễn.

Trên gối Tần Viễn để một cái laptop. Thấy hắn đi lên, Tần Viễn đặt máy tính vào chiếc túi treo đằng sau ghế ngồi đằng trước.

Xe tiếp tục chạy, sượt qua một chiếc xe cảnh sát.

“Là tôi.”

Giọng nói trước mặt và giọng nói trong tai nghe xen lẫn với nhau, Triển Huy gỡ tai nghe ra bỏ vào túi, cũng không biết nên nói gì, chỉ gật đầu một cái.

Tần Viễn nói: “Tôi sẽ đưa anh đến chỗ an toàn, chỗ đó có bác sĩ đang chờ. Anh nghỉ ngơi mấy ngày trước đi, chờ vết thương trên mặt khỏi đã, đừng để người khác chú ý, tôi sẽ sắp xếp cho anh rời khỏi thành phố này.”

Triển Huy sờ sờ mặt, đau đến hít một hơi, “Được.”

Mẹ nó cái đám đàn bà chết tiệt, chuyên chọn mặt mà đánh. “Chúng ta đi đâu?” Triển Huy hỏi.

“Phía Đông thành phố, tôi có nhà ở đó.” Tần Viễn đáp.

Nghê Lam bên này trải qua một phen hỗn loạn.

Trong khách sạn lại có thể xảy ra cướp bóc, mà người bị hại lại là Lam Diệu Dương, minh tinh Nghê Lam và nhân vật hô mưa gọi gió trong giới chó săn Lý Mộc. Phần sau tiệc sinh nhật của Từ Tương xem như bị hủy rồi.

Lúc Từ Tương cắt bánh kem đám phóng viên đã bị kéo đi hơn một nửa, mấy người còn lại đều châu đầu ghé tai nói bên ngoài xảy ra chuyện lớn, cũng không lâu sau người trong sảnh tiệc cũng ít hơn một nửa.

Chu Tử Hân và Kinh Chu cũng chạy ra xem náo nhiệt. Chủ Tử Hân đăng tin trong nhóm bạn, sau đó không lâu lắm Lam Diệu Dương cũng nhận được điện thoại của mẹ.

Lam Diệu Dương và Nghê Lam được sắp xếp nghỉ ngơi trong phòng của khách VIP.

Trần Châu đến rồi, Lý Mộc và Từ Hồi cũng ở đó. Cảnh sát địa phương cũng tới. Lý Mộc bị mất ba lô chịu trách nhiệm giải trình tình huống cho phía cảnh sát.

Khách sạn tìm bác sĩ cấp cứu xử lý sơ vết thương cho Nghê Lam, gắp miếng thủy tinh đi trước, băng bó vết thương trên cánh tay và chân, cầm máu.

Từ đầu đến cuối Nghê Lam không hừ lấy một tiếng làm cho Từ Hồi ở một bên đang kiểm tra vết thương cũng phải cắn răng nhịn đau.

Bác sĩ khách sạn xử lý xong xuôi, đề nghị bọn họ đến bệnh viện làm thêm một bước kiểm tra.

Lam Diệu Dương nhận điện thoại của mẹ, cam đoan trong điện thoại với Hứa Quyên là bản thân không bị gì, nói không có tình huống gì nguy hiểm, từ xa anh thấy có người bị cướp mà thôi, hoàn toàn không có gì phải lo lắng. Dáng vẻ con ngoan của Lam Diệu Dương làm cả phòng len lén nhìn anh, chỉ có Nghê Lam đen mặt thờ ơ.


Lam Diệu Dương kết thúc điện thoại rất nhanh. Lúc này bác sĩ cũng đã băng bó xong vết thương cho Nghê Lam. Lam Diệu Dương nhanh chóng thương lượng với cảnh sát, Nghê Lam cần điều trị trước, đến bệnh viện hãy hỏi. Từ Hồi cũng vội nói cảm thấy mình bị gãy xương rồi, cần đến bệnh viện chụp hình.

Một đám người lại lái xe đến bệnh viện. Cảnh sát sắp xếp cho hai người cảnh sát nhân dân đi theo, để lại hai người dò hỏi tình hình an ninh của khách sạn.

Trong toàn bộ hành trình giám đốc khách sạn theo cùng, cũng phái người đi theo tới bệnh viện, sợ đắc tội với nhóm người Lam Diệu Dương.

Phía sau xe Lam Diệu Dương còn có mấy chiếc xe của đám phóng viên theo sau.

Trên đoạn đường này điện thoại của Lam Diệu Dương không ngừng reo, tin nhắn cũng tới liên tục. Điện thoại của Lý Mộc cũng không ngừng vang.

Nghê Lam lạnh giọng nói: “Hai người các anh.”

Không cần nói hết lời, hai người đồng thời chuyển điện thoại sang chế độ im lặng. Từ Hồi cũng ngồi nghiêm chỉnh ở một bên, sợ bị nữ hiệp điểm danh.

Đến bệnh viện, Lý Mộc chạy đến quầy hướng dẫn mượn một chiếc xe lăn, Từ Hồi chịu đau trên lưng, đứng yên không dám ngồi. Lam Diệu Dương bế Nghê Lam ngồi xuống, mặt Nghê Lam vẫn đen thui.

Lý Mộc nhịn không được hỏi: “Trong camera giám sát kia rốt cuộc có gì vậy?”

“Chứng cứ vụ án.” Lam Diệu Dương đáp.

Lý Mộc do dự hồi lâu, nói: “Đừng lo lắng, trong tay tôi có khả năng vẫn còn bản copy.”

Nghê Lam đột nhiên nhảy dựng lên từ xe lăn, xoay người đá chân gạt Lý Mộc một phát, đấm một cái vào mặt anh.

Lý Mộc kêu thảm một tiếng, Nghê Lam lại muốn vung quyền thứ hai xuống thì bị Lam Diệu Dương ôm lại.

Từ Hồi trợn mắt há hốc mồm, rất muốn hỏi lão đại mình là vị nữ hiệp này đánh người đau cỡ nào. Nhớ tới lúc trước bản thân còn đến quán cà phê lén thu âm Nghê Lam nói chuyện, quay về còn biên tập chỉnh sửa, Từ Hồi vội vàng né xa hai bước, xoa xoa mặt mình.

Nghê Lam mắng Lý Mộc, “Nếu không phải anh tham tiền, xấu tính, lải nhải mấy chuyện này, mọi người có cần như vậy không?”

Lý Mộc đứng lên giải thích cho mình: “Hai người không nói thứ này quan trọng, nếu như tôi biết đã đưa thẳng cho hai người rồi. Còn nữa, mấy người cũng không nói cái này bị người khác theo sát nha, chúng tôi cũng là người bị hại có được không?”

“Người bị hại cái rắm. Không phải nói cam đoan không có copy lại sao? Anh chính là thể loại không tin được, ai dám đi nói với anh cái này quan trọng thế nào. Không quan trọng anh đã ngoạm một miếng to vậy rồi, biết quan trọng còn thế nào nữa.”

“Lời này của cô không đúng nha. Trong ngành ai cũng biết tôi là người cực kỳ có nguyên tắc.” Lý Mộc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Copy là trước đó rất lâu đã làm rồi, mọi người phân ra xem có đoạn nào có giá trị không. Hôm nay nếu tôi giao dịch xong với Lam tổng trở về chắc chắn sẽ xóa hết mấy bản copy trước đó. Tôi chính là muốn tin tức độc nhất vô nhị mà thôi, không làm chuyện gì xấu, hơn nữa luôn nói được làm được.”

“Thôi đừng nói nữa.” Lam Diệu Dương kêu Lý Mộc im miệng, anh sắp giữ không nỗi cô bạn gái thẳng thắn cương nghị này rồi.

Nghê Lam bị Lam Diệu Dương chặn lại tức không chịu được, chỉ vào Lý Mộc rồi hướng Lam Diệu Dương lên án, “Anh ta có mặt mũi nào mà nói chứ.”

“Anh ta không đúng, anh ta không đúng.” Lam Diệu Dương dỗ cô, dịu dàng nhẹ nhàng. “Tạm thời đừng động tay động chân. Chân có đau không vậy?”

“Đau!” Nghê Lam đủ tinh thần rống lên không làm người ta nhìn ra cô đau chút nào.

“Dưỡng thương khỏe rồi hãy đánh anh ta, thật đó, “Lam Diệu Dương nhét Nghê Lam vào xe lăn, “Anh lấy được ổ cứng rồi, không thèm bản copy của anh ta đâu, đừng tức giận nữa.”

Lý Mộc, “Ổ cứng anh cầm vậy ba lô tôi đâu?”

“Bị người ta lấy cắp rồi.”

Lý Mộc kinh ngạc, “Ở trong đó có hơn một vạn tiền mặt nha.”

“Rất tốt.” Lam Diệu Dương an ủi anh, “Có chút tổn thất, vụ trộm của anh cảnh sát sẽ càng để tâm.”

Lý Mộc: “…”

Từ Hồi đồng tình nhìn lão đại, cái đôi nhị Lam này một người đánh người một người chọc tức người, thật khó đối phó.

Theo sự hướng dẫn Paul lái xe đến vùng ngoại ô phía Đông thành phố, Triển Huy nhận ra nơi này. Đây là một thôn trấn, có rất nhiều nhà do nông dân tự xây. Có xe buýt nối thẳng vào trong thành phố, rất nhiều công nhân thích thuê phòng ở đây.

Tần Viễn kêu Paul tiếp tục lái xe, lái được một đoạn nữa, Tần Viễn kêu Paul dừng xe bên đường, sau đó anh nói với Triển Huy. “Phải xuống xe đi một đoạn.”

Triển Huy nhìn ngoài cửa sổ một chút, bên ngoài không có gì.

“Như vậy sẽ không bị phát hiện.” Tần Viễn nói, anh nói vài câu tiếng Anh với Paul, đi trước xuống xe.

Triển Huy nghe không hiểu tiếng Anh nhưng thấy Tần Viễn xuống xe, hắn cũng đeo ba lô lên đi theo xuống.

Triển Huy xuống xe, dò xét bốn phía một phen, thấy Tần Viễn không đi liền đứng ở một bên, thế là quay sang hỏi anh ta: “Chúng ta đi đâu?”

Tần Viễn nhìn hắn, không nói gì.

Paul đứng ngay sau lưng Triển Huy.

Triển Huy còn không kịp phản ứng bỗng nhiên bị Paul ôm đầu.

Hai tay Paul vặn một cái, nghe rắc một tiếng. Cổ Triển Huy bị quẹo sang một bên, ngã xuống đất, không còn hơi thở.

Tần Viễn lạnh lùng nhìn, nhíu mày. Sau đó anh ngồi xổm xuống, mở ba lô của Triển Huy ra, lật tới lật lui quần áo của Triển Huy, tìm ra con dao kia. Anh lấy con dao ra, trên mặt dao còn có vết máu.

“Trên này có DNA của Nghê Lam.”

Paul hỏi anh ta, “Vậy ổ cứng thì sao, không phải rất quan trọng sao?”

“Có quan trọng hay không phải xem bọn họ có thể phát hiện được gì. Dù sao cũng không ngăn được, để bọn họ xem đi.” Tần Viễn nói, “Chỉ là tôi không biết bọn họ làm sao phát hiện ra được mà thôi.”

Paul đá đá xác Triển Huy, “Cái này thì sao?”

Tần Viễn nói, “Rất dễ xử lý, núi Kỳ Lân rất lớn.”