Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 72



Nghê Lam bị trọng điểm chú ý của Lam Diệu Dương làm cho có chút lo lắng, cảm thấy tình yêu giữa cô và chàng trai đỏm dáng này sau này có thể tan vỡ ở trên phương diện thẩm mỹ nào đó hay không.

Thực lòng mà nói, cô cũng không thấy đôi giày này xấu thế nào, không hợp với bộ vest này cỡ nào. Nếu trước kia cô không gặp qua Triển Huy, một người như vậy đi qua trong máy quay, cô chỉ cảm thấy là một người bình thường mà thôi. Trong khách sạn có đủ loại khách, cách ăn mặc này không có gì quá đặc biệt.


Nhưng may mắn là Lam Diệu Dương để ý như thế, nếu không thì bọn họ thật sự sẽ bỏ qua vật chứng quan trọng này rồi.

Nghê Lam kéo máy tính qua, kết nối với một ổ cứng khác, lưu lại một bản của video quan trọng này. Cô bắt đầu tìm kiếm các công cụ để so sánh trực quan, viết code, định dùng chương trình để so sánh hai đoạn video giám sát trước và sau khi bị sửa đổi.

Lam Diệu Dương thấy cô làm việc liền đi ra ngoài.

Một lát sau Lam Diệu Dương trở về, cầm tới dùi cui và roi điện bảo vệ hay dùng: “Hai cái này cho em phòng thân.”

Nghê Lam gật gật đầu, vẫn còn đắm chìm trong máy tính.

Lam Diệu Dương lại đặt lên bàn một chiếc bánh ngọt và một ly trà, “Đói bụng có thể ăn một chút.”

Nghê Lam lại gật đầu, cũng không quay đầu sang, nhưng khẽ vươn tay chuẩn xác cầm một miếng bánh ngọt.


Kỹ năng này cũng quá lợi hại. Lam Diệu Dương không nói gì.

Lam Diệu Dương lại đi ra ngoài. Lần này anh tới phòng CCTV.

Bởi vì anh đã báo trước cho nên giám đốc an ninh và nhân viên bảo vệ đã mở cuộc họp, nhấn mạnh vấn đề kỷ luật, tăng cường tuần tra trong khách sạn, mỗi người đều có ảnh Cầu Xuyên. Một khi phát hiện Cầu Xuyên sẽ bắt lấy hắn ta. Nhân viên trong phòng CCTV cũng xốc lại toàn bộ tinh thần, tuy bây giờ đã khuya nhưng không ai ngủ gà ngủ gật.

Lam Diệu Dương vào phòng CCTV, bảo vệ trực ca nhanh chóng đứng lên chào hỏi anh. Lam Diệu Dương chào hỏi từng người, nói bọn họ vất vả rồi, lại hỏi có tình huống gì hay không. Tất cả mọi người đều nói không phát hiện được gì. Camera giám sát vẫn bình thường. Hiện tại giám đốc an ninh yêu cầu nhân viên mỗi nửa giờ phải báo cáo vị trí của bọn họ một lần, bọn họ đều chăm chú theo dõi camera, không để xảy ra sai sót.

Lam Diệu Dương lại hỏi có phát hiện tung tích Cầu Xuyên hay không, hai người trực ca đều nói không có.

Lam Diệu Dương vừa trò chuyện cùng bọn họ vừa nhìn nhìn mặt bàn phòng CCTV, bài trí bốn phía, hỏi về những vất vả khi trực đêm và khó khăn khi làm nhiệm vụ các loại, hai nhân viên bảo vệ trực ca đều nghiêm túc đáp lời.


Lam Diệu Dương không phát hiện tình hình gì trong phòng CCTV liền đứng trước vị trí máy tính theo dõi hình ảnh phòng Nghê Lam ở hôm nay, vừa trò chuyện tình hình công việc với bảo vệ trực ca, vừa thuận tay cầm bút trên bàn xem xét. Anh nói anh qua đây xem một chút, hôm nay anh có bạn ở tầng 20, không hy vọng xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì lần nữa, bảo các nhân viên bảo vệ lưu tâm nhiều hơn.

Bảo vệ trực ca đương nhiên đồng ý, không dám lơ là trước mặt ông chủ lớn, ngồi thẳng tắp chăm chú nhìn màn hình. Bút trong tay Lam Diệu Dương rơi xuống đất, anh khom lưng xuống nhặt, nhìn thoáng qua đáy bàn.

Ở một góc xó xỉnh dưới bàn dán một hộp đen nhỏ nhắn.

Lam Diệu Dương dùng ngón tay đẩy bút một cái, di chuyển vào bên trong một chút, dùng di động nhanh chóng chụp lại, sau đó nhặt bút lên.

Máy nghe trộm?

Khó trách. Nếu như đối phương quấy nhiễu camera, sửa chữa băng ghi hình, bọn họ cần phải biết phản ứng của bảo vệ, cần giám giát phải chăng có người phát hiện.

Lam Diệu Dương đặt bút lên bàn, nhìn chằm chằm màn hình theo dõi, trong lòng suy tư. Anh chào hỏi với bảo vệ, sau đó rời khỏi phòng CCTV.

Lam Diệu Dương về tới phòng 2001, nhìn thấy Nghê Lam nằm úp sấp ở trên bàn ngủ thiếp đi.

Anh mới vừa đi đến gần, cô lại cảnh giác đột nhiên tỉnh dậy, một tay đã tóm lấy roi điện ở một bên, nhìn thấy Lam Diệu Dương, lúc này mới trầm tĩnh lại.

“Sao không lên giường ngủ?” Lam Diệu Dương hỏi.

“Chân đau.” Nghê Lam lẩm bẩm, trong giọng nói còn mang chút buồn ngủ.

Lam Diệu Dương có chút buồn cười, lúc cô đánh Lý Mộc sao lại không nhớ rõ chân mình đau. Anh đi qua bế Nghê Lam lên, đưa đến phòng ngủ, đặt cô trên ghế dài ở một bên. Sau đó anh giúp cô kéo khăn trải giường, trải xong chăn mền, vỗ vỗ gối.

Nghê Lam nhìn động tác của anh, nói: “Ba em cũng chưa làm cho em những chuyện này.”


Lam Diệu Dương ngừng tay, quay đầu nhìn cô: “Em nhớ ra rồi hả?”

“Hôm nay ở khách sạn Huy Hoàng nhìn thấy người ngoại quốc kia, nhớ được một ít. Nhưng không quá cụ thể.”

Lam Diệu Dương đi qua, ngồi xổm bên người cô, nhìn vào mắt cô, hỏi cô: “Nhớ được cái gì rồi hả?”

“Người ngoại quốc kia, trước đây em nhất định đã gặp qua hắn ta. Nếu lần sau anh nhìn thấy hắn, cách càng xa càng tốt, hắn ta vô cùng nguy hiểm.”

“Nghiêm trọng như vậy sao? Hắn ta là ai?”

“Em không biết.”

Lam Diệu Dương nghĩ nghĩ, lúc ấy camera ở khách sạn Huy Hoàng bị người ta khống chế, người ngoại quốc kia là một người, đương nhiên sẽ không lưu lại hình ảnh tư liệu của hắn ta. Phương pháp đơn giản nhất là xem thử Lý Mộc, Từ Hồi bọn họ có chụp được hay không, hoặc là để cho Âu Dương Duệ sử dụng Skynet kiểm tra một chút. Chỉ là cách sau gây động tĩnh quá lớn.

Lam Diệu Dương lập tức liên hệ với Lý Mộc.

Bên kia Lý Mộc đã về tới phòng làm việc, đang tìm kiếm một bản sao lưu, thật đúng là tìm được, nhưng bọn họ lúc trước chỉ là vì tra tư liệu, những đoạn không cần thiết đều xoá rồi, bản sao lưu này không được đầy đủ.

Lý Mộc nhận được điện thoại của Lam Diệu Dương, nói trước với anh chuyện này.

Lam Diệu Dương nói không có việc gì, ổ cứng bên này không có vấn đề, bọn họ đã làm bản sao lưu.

Lý Mộc hỏi: “Phòng làm việc của chúng tôi đây không có nguy hiểm gì phải không?”

“Tâm lý phần tử phạm tội tôi không hiểu lắm.” Lam Diệu Dương trả lời.

Lý Mộc: “…”

Nghê Lam ở một bên cười hì hì.

Lam Diệu Dương lại nói: “Video hôm nay mấy anh quay được tôi cũng cần một bản.”

Muốn lấy đi giúp Nghê Lam PR sao? Tin tức liên quan tới việc Nghê Lam đánh nhau trong tiệc sinh nhật Từ Tương hôm nay xác thực đã lan truyền trên mạng rồi. Lý Mộc vùng vẫy do dự, loại thời điểm này đề cập tới vấn đề tiền bạc liệu có thích hợp không?

“Hôm nay xuất hiện một người ngoại quốc dùng ly thủy tinh nện vào Nghê Lam, tôi muốn hình ảnh của hắn ta.”

Lý Mộc thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Không quay được. Chúng tôi đã xem qua video, không có người ngoại quốc gì cả. Góc độ trên lầu kia, sau khi Triển Huy chạy về phía thang bộ, chúng tôi chỉ quay được bóng lưng Nghê Lam đuổi theo, phía sau cơ bản bị hành lang che mất rồi.”

Lam Diệu Dương nhìn nhìn Nghê Lam, Nghê Lam suy sụp mặt, rất thất vọng.

“Được rồi, vậy quên đi.” Lam Diệu Dương trước khi tắt điện thoại tốt bụng nói: “Bọn họ biết ổ cứng bị lấy đi rồi, cũng không biết các người có một bản sao lưu nên không vấn đề gì. Nhưng anh vẫn nhắc nhở đồng nghiệp một chút, ra ngoài nên chú ý.”

Lý Mộc cũng nói: “Quên nói với anh, tên du côn hôm nay kia trên lỗ tai đeo một tai nghe nhỏ, Không chú ý nhìn không ra.”

“Được, biết rõ.”

Lam Diệu Dương cúp điện thoại, tường thuật lại lời Lý Mộc cho Nghê Lam.

Nghê Lam hỏi: “Tần Viễn?”

“Rất có khả năng là anh ta.” Lam Diệu Dương nói: “Cho nên Triển Huy có thể chạy đến chỗ thang bộ chặn đứng Lý Mộc, cũng có thể đúng lúc tóm được nữ nhân viên vệ sinh kia. Thời điểm mấu chốt người ngoại quốc kia xuất hiện cứu hắn ta đi. Tóm lại kẻ ở sau màn có thể thông qua camera giám sát nhìn thấy hành động của mọi người, sớm thông báo cho Triển Huy.”

Nghê Lam cắn cắn môi: “Nói không chừng người ngoại quốc đêm đó cũng xuất hiện ở Lam Sắc Hào. Chỉ cần chúng ta tìm ra được đoạn video bị sửa chữa.”

“Là một công trình lớn.”

Nghê Lam xoay người muốn đi xuống. Lam Diệu Dương giữ chặt cô. “Nếu là công trình lớn thì không cần vội vã, em ngủ một giấc trước đi. Em cần nghỉ ngơi. Đoạn video kia đã lưu thành hai bản sao, làm thế nào cũng sẽ không xảy ra sơ sót.”

Nghê Lam một lần nữa thu chân lại.


Anh hôn trán cô, xem như thưởng cho cô nghe lời, “Em chờ anh một chút.”

Anh xoay người ra ngoài, lúc trở về, trên tay cầm theo một cái giỏ tinh xảo, bên trong là quần áo mới, trên cùng là một bộ đồ ngủ. Bên cạnh còn có mỹ phẫm dưỡng da chưa mở bao bì, khăn mặt các thứ.

“Anh bảo khách sạn chuẩn bị.” Lam Diệu Dương đưa đồ cho Nghê Lam, “Cần anh giúp gì không?”

“Không cần.” Nghê Lam nghiêm túc lật ra xem, cực kỳ trôi chảy trả lời: “Em còn có thể đánh ba tên Triển Huy như vậy.”

Lam Diệu Dương: “…” Còn tưởng cô nói chân đau không thể tự về giường là nũng nịu cơ đấy, xem ra cũng là anh hiểu lầm rồi.

Lam Diệu Dương yên lặng xoay người đến phòng sách lấy roi điện qua cho Nghê Lam, cũng lấy luôn laptop cùng hai cái ổ cứng qua. Làm xong hết thảy thì nhìn thấy Nghê Lam đã thay xong quần áo đứng ở trong toilet đánh răng.

Lam Diệu Dương nói: “Trong phòng CCTV có máy nghe trộm. Anh đã chụp lại rồi.” Anh đưa di động cho Nghê Lam xem.

Nghê Lam nghiêm túc nhìn, súc miệng, lau mặt sạch sẽ.

“Kết quả cũng giống như camera lỗ kim lần trước.” Nghê Lam nói.

Đó chính là không có kết quả.

Lam Diệu Dương nói: “Anh không động vào nó, cũng không để cho bên kia biết anh phát hiện ra nó. Nhưng anh không biết điểm này có lợi gì. Anh hẹn ông chủ khách sạn Huy Hoàng ngày mai bàn về chuyện an ninh, anh cảm thấy có thể mượn chuyện này để nói chuyện của mình, chỉnh lý Thuỵ Thuẫn. Tối thiểu có lý do thỏa đáng thanh lý hợp đồng với Thụy Thuẫn.”

Nghê Lam nghĩ ngợi: “Anh cảm thấy nếu như làm rùm beng lên một chút, tìm thêm mấy nhà khiếu nại dịch vụ Thuỵ Thuẫn, lên án Thuỵ Thuẫn làm trái với điều khoản dịch vụ an ninh, khiến họ có nguy cơ bị tước đi giấy phép hành nghề sẽ như thế nào?”

“Không cần gây lớn chuyện như vậy, như vậy anh còn phải đi tìm chứng cứ, rất phiền toái. Chỉ cần anh cùng mấy người bạn trong nhà toàn bộ muốn thanh lý hợp đồng với Thụy Thuẫn, bọn họ rất nhanh sẽ tỏ thái độ ra thôi. Tuy tụi anh chỉ là một bộ phận nhỏ trong công việc kinh doanh của bọn họ nhưng Blue của tụi anh có ảnh hưởng trong xã hội. Lại thêm nữa tối nay chuyện xảy ra ở Huy Hoàng là thật, Thụy Thuẫn không cách nào trốn tránh trách nhiệm.”

“Anh nói đúng. Chuyện đêm nay Thụy Thuẫn căn bản không phủi sạch trách nhiệm được.” Nghê Lam phản ứng kịp, “Tần Viễn không quan tâm Thụy Thuẫn.”

Lam Diệu Dương theo bản năng nói: “Nhưng anh ta là cổ đông lớn.”

“Anh ta không phải pháp nhân, không tham dự kinh doanh, công ty này xảy ra chuyện anh ta không cần gánh trách nhiệm. Hơn nữa hiện tại không ai có thể chứng minh anh ta động tay động chân ở bên trong. Bên cạnh đó, không có bất kỳ bảo đảm nào một hệ thống không có lỗ hổng, phát hiện vấn đề liền nhanh chóng sửa lại, bọn họ chỉ cần xin lỗi, bồi thường, làm tốt công tác nâng cấp, hứa hẹn tăng mạnh phòng bị, cái này cũng hợp tình hợp lý.”

“Ý em là Thụy Thuẫn không phải cửa sống của Tần Viễn?” Lam Diệu Dương tựa hồ bắt được gì đó, “Sân chơi núi Kỳ Lân, phần thưởng tối cao, cái này mới đúng là tâm huyết của anh ta.”

“Thật sao?”

Lam Diệu Dương ôm Nghê Lam về giường, “Anh thấy em đứng chân anh cũng đau.”

Anh nhét cô vào trong chăn, đốc thúc cô nằm xong, lúc này mới tiếp tục nói: “Chi phí cho hạng mục ở núi Kỳ Lân rất cao. Anh tính sơ, anh ta ít nhất tám năm không thể lấy lại vốn, hơn nữa còn cần rót vào rất nhiều tiền. Theo góc độ kinh doanh mà nói, trừ phi anh ta đặc biệt yêu thích, cực kỳ chấp nhất với hạng mục này, mới có thể hạ quyết tâm đi làm.”

Trong đầu Nghê Lam lại hiện lên chút gì đó, nhưng cô nói: “Nhưng mất tiền không thể coi là phạm tội.”

“An Hàng mất tích ở khu vực đó.” Lam Diệu Dương nói: “Nhưng đây chỉ là phỏng đoán, cũng không tính là tin đồn thất thiệt. Hơn nữa coi như đoán, anh cũng đoán không ra mục đích của anh ta là gì.”

“Chuyện đêm nay chính là một bước ngoặt.” Nghê Lam nói: “Anh ta phạm sơ suất. Anh ta để lộ Thuỵ Thuẫn ra ngoài sáng rồi.”

“Quá không cẩn thận có thể có vấn đề gì không?” Lam Diệu Dương lầm bầm, “Không nghĩ nữa, em mau ngủ đi.”

Âu Dương Duệ nhận được tin tức của Lam Diệu Dương, thấy ảnh chụp máy nghe trộm.

Anh im lặng tiếp tục tăng ca, làm việc xong, anh thu dọn đồ đạc về nhà. Liêu Tân còn đang chiến đấu với các loại tài liệu, Âu Dương Duệ nói với anh: “Đừng liều mạng quá, về nhà đi.”

Liêu Tân dụi dụi mắt: “Em đã chuẩn bị tốt tinh thần tối nay ngủ ở văn phòng rồi.”

Âu Dương Duệ tạm biệt anh.

Liêu Tân hỏi anh: “Hôm nay vẫn đến thăm chị Phàn sao?”

“Ừ.”

“Thay em thăm hỏi chị Phàn.”

Âu Dương Duệ đáp lời, rời khỏi cục cảnh sát.

Lái xe tới bệnh viện, quen cửa quen nẻo đi lên phòng bệnh. Tuy đã sớm qua thời gian thăm bệnh nhưng tình huống của Quan Phàn đặc biệt, thân phận Âu Dương Duệ cũng đặc biệt, cho nên anh cực kỳ thuận lợi đi lên.

Ở cửa phòng Quan Phàn có hai nhân viên cảnh sát, nhìn thấy Âu Dương Duệ vội vàng chào hỏi.

Âu Dương Duệ chào hỏi bọn họ xong, đưa chút đồ ăn cho bọn họ, nói chuyện vài câu, sau khi hỏi tình huống hôm nay của Quan Phàn thì vào phòng bệnh.

Sau khi đi vào theo thường lệ anh nhìn dụng cụ máy móc trước giường Quan Phàn, sau đó bắt đầu nói chuyện phiếm với cô. Anh nói cho cô hôm nay vụ án nào đó rốt cục có tiến triển, bọn họ tìm được thi thể. Lại nói cho cô nghe Nghê Lam kia đã xảy ra chuyện gì, lại đánh nhau với người ta trong khách sạn. Anh lải nhải lảm nhảm giống một ông già.

Anh vừa nói vừa loay hoay tìm trong phòng bệnh Quan Phàn, hỏi cô có phải cha mẹ cô đến thăm cô hay không, hoa trên bàn hôm nay rất đẹp, anh cảm thấy đẹp hơn lần trước. Anh hy vọng cô có thể nhanh tỉnh lại để nhìn.

Âu Dương Duệ tìm qua một lượt trong phòng bệnh, sau đó khom người xuống, anh nhìn thấy một cái hộp nho nhỏ duới ván giường Quan Phàn — máy nghe trộm.

Âu Dương Duệ im lặng, tiếp tục nói chuyện với Quan Phàn.

Anh vừa nói chuyện vừa gửi tin nhắn cho Lam Diệu Dương: ‘Phòng Quan Phàn cũng có.’