Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 78



Thôi Canh ngẩn ra một hồi, lo lắng hỏi: “Anh cảnh sát, cái gì mà tập đoàn tội phạm, các anh phát hiện ra gì rồi? Có quan hệ gì với anh Thành chúng tôi?”

Âu Dương Duệ hỏi anh: “Anh ở cùng Khương Thành sớm tối chẳng lẽ không phát hiện ra chuyện gì?”


“Tôi biết chứ, mọi thứ chỗ anh Thành đều bình thường. Mỗi ngày anh ấy đều có rất nhiều buổi họp báo, một năm thời gian nghỉ lẻ tẻ vụn vặt gom lại không tới một tháng. Có thể nghỉ liên tục hai ngày đã khó rồi. Xem như không làm việc hay họp báo, anh ấy cũng lựa chọn kịch bản, nói chuyện với đạo diễn, nhà sản xuất, còn nhiều bạn bè tìm đến anh ấy nhờ hỗ trợ nữa.”

Thôi Canh nói, dừng lại chút, hỏi thêm lần nữa: “Anh cảnh sát, tập đoàn tội phạm gì, tình hình các anh đã tra được gì rồi? Anh nói cho chúng tôi biết, chúng tôi dễ đề phòng. Có thể phối họp với cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ phối hợp, nhưng cũng mong các anh coi trọng sự an toàn của anh Thành một chút. Anh Thành không thể xảy ra chuyện gì.”

Âu Dương Duệ nói: “Chúng tôi vẫn chưa có nhiều tin tức hơn, chỉ biết tập đoàn tội phạm kia và hacker có liên quan, bọn họ có ý đồ che giấu một số chuyện xảy ra trong đêm 9 tháng 9 đó, vì vậy đã xâm nhập vào hệ thống an ninh của khách sạn. Trong đoạn clip bị xóa bỏ có đoạn La Văn Tĩnh và Khương Thành, có La Văn Tĩnh và anh nói chuyện, còn có một tội phạm cướp tiền đánh người. Tội phạm kia đã được chứng thực nhiều lần đánh người khác, có vũ khí.”

Thôi Canh ngẩn người, nói: “Anh Thành và La tổng không phải quan hệ yêu đương, mấy anh lầm rồi. Nếu như anh Thành yêu đương sớm đã bị phát hiện rồi. Có bao nhiêu chó săn nhìn chằm chằm anh ấy, hơn nữa anh Thành và La tổng quen biết nhau lâu lắm rồi, người trong giới đều biết. Các anh lầm rồi. Coi như đêm hôm đó bọn họ có gặp mặt… Không phải, bọn họ ở cùng công ty, gặp mặt trò chuyện công việc không phải rất bình thường sao?”

“Vậy tại sao lại bị xóa?”

“Không biết.” Thôi Canh nói, “Các anh tìm người xóa hỏi hắn chứ.”

Âu Dương Duệ điềm nhiên nói: “Đây không phải là đang tìm sao, hi vọng có thể có được sự giúp đỡ của anh.”


Thôi Canh nói: “Tôi làm thế nào giúp các anh đây? Các anh cứ nói, tôi nhất định sẽ phối hợp. Anh Thành không có thù hận trong nhà, cũng không nhận qua thư đe dọa. Hacker mà anh nói, chúng tôi cũng không biết. Tôi theo anh Thành lâu như vậy, anh ấy chưa từng bị lừa gạt qua mạng. Ngược lại bị lừa mấy lần qua điện thoại, nhưng tôi đủ thông minh để không bị mắc lừa.”

Âu Dương Duệ khẽ gật đầu: “Được rồi, như vậy đi, cảnh sát Liêu Tân sẽ ở lại tiếp tục nói chuyện với anh, anh nhớ lại thử xem Khương Thành có gặp chuyện kỳ lạ gì không, bao gồm fan cuồng, quà tặng đặc thù, hay người đặc biệt nào trong công việc không, v.v.”

Âu Dương Duệ chào hỏi xong, ra hiệu cho Liêu Tân cùng anh đi ra.

Âu Dương Duệ và Liêu Tân ra phòng quan sát kế bên, xuyên qua tấm kính một chiều nhìn Thôi Canh trong phòng một hồi. Âu Dương Duệ nói: “Khương Thành có vấn đề, Thôi Canh hiểu rõ tình hình, cậu tra hỏi kỹ một chút. Tôi đi thẩm tra La Văn Tĩnh.”

Liêu Tân ngẩn người: “Làm sao nhìn ra được Khương Thành có vấn đề?”


“Ban đầu Thôi Canh thực sự lo lắng cho an toàn của Khương Thành, nhưng khi tôi nói có liên quan đến tập đoàn tội phạm và hacker, Thôi Canh không còn lo lắng nữa.”

Liêu Tân: “…”

Âu Dương Duệ vỗ vai anh: “Cậu tiếp tục trò chuyện với anh ta, moi hết những chuyện anh ta biết ra.”

Liệu Tân gật đầu đồng ý. Anh nhìn Âu Dương Duệ rời đi, phát hiện sau lưng hơi lạnh một chút.

Nhạy bén như vậy, vậy mình rốt cuộc có bị nghi ngờ hay không? Bắt đầu nghi ngờ từ khi nào, nhiều hay ít?

Liêu Tân bị thái độ của Âu Dương Duệ làm hồ đồ rồi, trong lòng thấy bất ổn. Anh lấy lại bình tĩnh, ổn định lại cảm xúc, nhìn thoáng qua video ghi hình quá trình điều tra thẩm vấn đang chạy trong phòng quan sát, một lần nữa bước vào phòng thẩm vấn.

Âu Dương Duệ trở lại phòng làm việc, nhìn thấy Trâu Úy đang chỉnh lý lại mấy đồ vật cũ của An Hàng, còn lấy bút ghi chú lại.

Âu Dương Duệ đi qua, Trâu Úy quay đầu nhìn anh, cười với anh: “Đội trưởng Âu Dương quay lại rồi à, không phải đang thẩm vấn sao? Có tiến triển gì không?”

“Cũng tạm.” Âu Dương Duệ hất hất cằm chỉ mấy thứ đồ trên bàn, “Cảm ơn em đã giúp đỡ, có tiến triển gì không?”

Trâu Úy vẫn cười, “Em nghĩ là có, hi vọng có ích cho đội trưởng Âu Dương.”

Âu Dương Duệ khẽ gật đầu: “Cám ơn em.”

Âu Dương Duệ tìm góc yên tĩnh vắng vẻ, bấm điện thoại gọi Viên Bằng Hải.

Chuông điện thoại reo rất lâu Viên Bằng Hải mới nghe máy, vừa mở miệng ông đã nói: “Phe ta có thể nói chuyện.”

Âu Dương Duệ nhếch miệng, hỏi thẳng: “Viên cục, Trâu Úy là ông sắp xếp?”

“Đúng.” Viên Bằng Hải nói: “Nếu như cậu đã hỏi câu này, tôi đoán trong đầu cậu đã nắm chắc rồi. Thời cơ hiện tại cũng sắp tới, cần phải có một người lén lén lút lút, kích động thần kinh của nội gián một chút. Kích đau rồi, phản xạ thần kinh sẽ làm hắn nhảy dựng lên. Hắn nhảy dựng lên cậu sẽ dễ dàng phát hiện ra.”

“Tại sao thời cơ sắp đến rồi?”

“Thời gian này cậu hành động một mình càng lúc càng nhiều.”

“Vậy sao ông biết được nên kích động ai?”

“Lúc đó Quan Phàn đã từng báo cáo với tôi bốn người hiềm nghi, nhưng cô ấy không có chứng cứ, chỉ là cảm giác. Cho nên không thể nói gì được.”

Âu Dương Duệ nhắm mắt lại, cho nên việc điều tra của Quan Phàn Viên cục vẫn luôn biết?


Viên Bằng Hải lại nói: “Trong bốn người đó, trước mắt mới có một người thoáng nhảy một bước, không hẳn gọi là chứng cứ, cậu phải bình tĩnh trước. Vai trò trong dark web và hiện thực có thể lẫn lộn không nhận ra.”

“Nhưng cảnh sát điều tra án biết.”

“Đúng.” Viên Bằng Hải trả lời.

Cho nên nếu Tần Viễn là boss đứng sau màn, như vậy có khả năng La Văn Tĩnh không biết anh ta, tên B, tên C nào đó không biết anh ta, chỉ biết một biệt hiệu ở trong mạng lưới, nhưng Liêu Tân thì khác.

Nếu Liêu Tân là tên D nào đó, vậy Liêu Tân có thể đoán được boss là ai, tên B, tên C là ai.

Âu Dương Duệ hít sâu một hơi, nếu như là Liêu Tân, vậy Quan Phàn điều tra ra được được tình huống gì chính là do Liêu Tân tiết lộ ra ngoài, là anh ta trực tiếp gây ra tình hình hiện tại của Quan Phàn.

“Cậu phải tỉnh táo.” Viên Bằng Hải nói. Ông nghe thấy nhịp thở của Âu Dương Duệ, đoán được tâm tư của anh.

“Tôi đang rất tỉnh táo.” Âu Dương Duệ nói, “Vậy Nghê Lam thì sao?”

“Quan Phàn chọn cô ấy. Nhưng cái tôi biết cũng không nhiều hơn cái các cậu tra được. Thân phận bên ngoài của cô ấy hoàn toàn không có vấn đề, lúc cô ấy về nước Quan Phàn có đưa tôi đi gặp cô ấy một lần.” Viên Bằng Hải nói, “Quan Phàn nói thân phận của Nghê Lam không thể bại lộ, cô ấy bất chấp nguy hiểm vô cùng lớn quay về trợ giúp chúng tôi.”

Giọng điệu cực kỳ nghiêm túc của Viên Bằng Hải khiến Âu Dương Duệ im lặng, anh nhớ tới những nội dung trong trí nhớ kia của Nghê Lam.

Nguy hiểm vô cùng lớn?

Dark web, sát thủ. Quan Phàn rốt cuộc đã điều tra được gì, hoặc là nói, cô và Nghê Lam đã cùng nhau tra ra được gì?

“Lai lịch chân chính của cô ấy Quan Phàn biết rõ, thời gian đầu Quan Phàn điều tra Nghê Lam vẫn luôn giúp đỡ. Nhưng tôi cảm thấy bây giờ cậu không nên truy cứu chuyện này. Bảo vệ Nghê Lam cho tốt. Tất cả mọi người không rõ tình huống của Nghê Lam, ngược lại cô ấy sẽ tương đối an toàn.” Viên Bằng Hải nói, “Cô ấy và Quan Phàn tương đối an toàn.”

Âu Dương Duệ đã hiểu, đây cũng là nguyên nhân tại sao trước đó Viên Bằng Hải không nhắc tới.

Viên Bằng Hải lại nói, “Tôi phải cúp máy rồi, cậu tìm Trâu Úy, tôi sẽ nói một tiếng với cô ấy. Cô ấy chỉ là một nhân viên văn thư nhỏ, lại là nữ, không đáng chú ý, cho nên sẽ có người xem thường cô ấy.”

Âu Dương Duệ kết thúc cuộc gọi với Viên Bằng Hải, trở lại phòng làm việc.

Anh nhìn thấy Trâu Úy cúi đầu nhìn điện thoại một chút, sau đó lại ấn phím điện thoại.

Tiếp đó Âu Dương Duệ liền nhận được tin nhắn của Trâu Úy. Là một đoạn ghi âm còn có hai tấm hình.

Âu Dương Duệ trở lại chỗ ngồi, cắm tai nghe vào điện thoại nghe được một đoạn đối thoại, là Trâu Úy và Liêu Tân. Bọn họ giống như đang ăn cơm, mà Liêu Tân dùng dáng vẻ nói chuyện phiếm nhờ Trâu Úy giúp anh xử lý tài liệu của An Hàng.

Hai tấm hình là Trâu Úy chụp, tấm cô lén chụp là trên kính trang điểm trên bàn, mà trong kính phản chiếu hình ảnh Liêu Tân đang chụp lén cô.

Trâu Úy lại gửi tới một tấm hình, nội dung tấm ảnh là Liêu Tân ngồi cạnh bàn anh, sắc mặt không tốt cúp điện thoại, mà chiếc điện thoại kia cũng không phải cái anh thường hay dùng.

Âu Dương Duệ xem xong, cầm lấy ly ra ngoài lấy nước, Trâu Úy cũng đi theo.


Âu Dương Duệ hạ giọng nói: “Cậu ta vẫn chưa kịp cho anh xem hình giá họa em.”

“Không thấy cũng không sao. Bây giờ đã đủ chứng minh chưa?”

“Đủ rồi.”

“Đáng tiếc cái này không thể làm chứng cứ được.” Trâu Úy nói, “Chẳng qua là anh bỏ anh ta lại đi bắt người, kêu anh ta tiếp tục lục đồ cũ, anh ta lập tức nóng nảy rồi. Tấm hình cuối kia xảy ra sau khi các anh đi, anh ta dùng điện thoại trong ngăn kéo gửi tin nhắn.”

“Ừm.” Cho nên trong lòng có quỷ cuối cùng cũng sẽ phạm sai lầm.

“Anh bắt đầu nghi ngờ anh ta từ khi nào?”

“Thẻ nhớ Nghê Lam giấu ở khách sạn cho thấy có người ở cục cảnh sát mở lên. Một người có thể lén bố trí camera, xâm nhập vào hệ thống của khách sạn không để lại chút dấu vết không nên phạm phải sai lầm nhỏ như vậy. Cho nên đó là sai lầm có mục đích.”

“Địa chỉ IP giả?”

“Vì đăng nhập ở cục cảnh sát vì vậy người không ở trong cục thì không bị hiềm nghi. Giống như em run rẩy khắp nơi tìm cảm giác tồn tại, anh ra ngoài một mình suốt cũng sẽ kích động một số người.”

Trâu Úy nhìn thoáng qua Âu Dương Duệ, có chút khâm phục. Cô nói: “Em sẽ nghĩ cách lấy được chiếc điện thoại kia.”

Âu Dương Duệ nói: “Chút nữa em cũng đến trước mặt Nghê Lam kiểm tra chút cảm giác tồn tại. Sau đó anh sẽ nói cô ấy có thể tin em được.”

“Được.” Trâu Úy cười tủm tỉm rời đi.

Âu Dương Duệ cầm ly nước quay lại chỗ ngồi, cùng mấy đồng nghiệp khác xử lý chút chuyện khác, đợi lúc anh tìm Nghê Lam thì trông thấy Trâu Úy cầm quyển sổ vui mừng hớn hở đi từ chỗ Nghê Lam ra.

Nghê Lam còn cầm bút ký tên trên tay, nhìn thấy Âu Dương Duệ, vẻ mặt vô tội: “Cô ấy nói là fan của tôi, đều đã xem qua scandal, quảng cáo với tiết mục của tôi, mãnh liệt yêu cầu tôi ký tên cho cô ấy. Cô ấy còn tự giới thiệu ba phút, lén đưa danh thiếp cho tôi, nói cô ấy là ngôi sao mới trong giới cảnh sát, là bông hoa đẹp nhất trong cục các anh.”

Âu Dương Duệ: “…” Kiểm tra cảm giác tồn tại này có hơi quá mức rồi đi.

“Người của anh à?” Nghê Lam nhìn xung quanh, không có ai, thế là thấp giọng lén hỏi.

“Đồng nghiệp của tôi.” Giọng nói Âu Dương Duệ lạnh như băng.

“Ý tôi là,” Nghê Lam tức giận, “Biết anh là người của Quan Phàn.”

“Cô ấy là đồng nghiệp có thể tin tưởng được.” Âu Dương Duệ nhỏ giọng nói, “Còn nữa, cô cũng là người của Quan Phàn.”

Nghê Lam ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Duệ.

“Cảm ơn cô.” Âu Dương Duệ nhìn biểu cảm của Nghê Lam, bỗng nhiên có chút xúc động, “Đêm hôm đó hẳn là cô cứu cô ấy.”

Nghê Lam cứng đờ tại chỗ, trong lòng hơi kích động, “Sao anh biết?”

“Sau khi cô về nước, Quan Phàn dẫn cô qua gặp Viên cục.”

Não Nghê Lam ong ong lên, một trận mừng như điên cùng như trút được gánh nặng dâng lên trong lòng. Cô muốn nói cho Lam Diệu Dương, muốn lập tức nói cho anh biết. Cô là người tốt, là người của chính phủ.

“Vậy ba tôi thì sao?” Nghê Lam hỏi.

“Không biết.” Âu Dương Duệ đáp lời cô, “Viên cục chỉ biết cô bất chấp nguy hiểm rất lớn quay về, còn nữa, trước khi cô về nước có giúp Quan Phàn điều tra án.”

Nghê Lam ra sức nghĩ, nghĩ không ra, nhưng cô không để tâm nữa, cô cười ha ha, cực kỳ vui vẻ.

Âu Dương Duệ nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian đủ dài để La Văn Tĩnh lo lắng rồi. “Nên đi tra hỏi La Văn Tĩnh rồi.”

Nghê Lam không để ý tới anh: “Cho tôi thêm hai phút vui vẻ.” Cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lam Diệu Dương, khóe miệng muốn kéo đến tận mang tai.

Sau đó cô đột nhiên ngẩng đầu: “Nội gián là Liêu Tân?”

Đầu óc này xoay chuyển thật nhanh, lần trước anh khuyên bọn họ ngoại trừ anh ra đừng tin ai, lần này lại giới thiệu Trâu Úy, cô lập tức nhận ra Liêu Tân có vấn đề. Sự phẫn nộ và khổ sở của Âu Dương Duệ đã bị lần điều tra này bào mòn mất rồi, anh lấy điện thoại chọn tấm hình kia.

“Đây có lẽ là cậu ta đang liên lạc với người đứng phía sau. Nhưng hiện tại chúng tôi không có chứng cứ, thứ hai, còn cần cậu ta ở lại đội. Chỉ có cậu ta mới có thể làm lộ ra nhân vật kia.”

Nghê Lam khẽ gật đầu, mặt không đổi sắc tiếp tục nhắn tin cho Lam Diệu Dương. Cô bảo anh cắt đuôi chó săn tới đón cô, còn nữa, mang theo cái túi trên đầu giường trong phòng cô đến.

Trong túi có điện thoại di động của cô và một số dụng cụ nhỏ. Cái này không cần phải nói, Lam Diệu Dương hiểu.

Âu Dương Duệ nhìn đồng hồ một lần nữa, Nghê Lam không kiên nhẫn đứng lên, phất phất tay bước đi: “Được rồi, được rồi, bây giờ đi liền, cùng nhau giải quyết La Văn Tĩnh.”

Sau khi xác nhận mình là người tốt, thật sự toàn thân đều hăng hái.

Âu Dương Duệ đi vượt qua cô dẫn đường, lạnh lùng nói: “Cô quên nạng.”

Nghê Lam: “…”

Nghê Lam quay lại cầm nạng, chân thấp chân cao đi theo Âu Dương Duệ.