Liêu Tân có chút buồn bực mất tập trung, nhưng cũng nhịn xuống bất an, nghiêm túc thảo luận tình tiết vụ án với Âu Dương Duệ.
Âu Dương Duệ dặn dò anh: “Vẫn tiếp tục quan sát Trâu Úy, không có chứng cứ, chúng ta không cách nào động vào cô ấy. Cậu tra thử một chút mối quan hệ xã giao giữa cô ấy với những người khác trong cục, tôi lo lắng nội gián không chỉ có một người.”
“Được.” Liêu Tân hỏi: “Có cần báo cáo một tiếng với Viên cục không? Lỡ như Trâu Úy thật sự là nội gián thì tình cảnh của Viên cục không được hay lắm.”
“Chờ Viên cục đi công tác về tôi sẽ nói chuyện với ông ấy một chút.” Âu Dương Duệ nói, “Hiện tại phải tìm ra nội gián khác trong cục cảnh sát, tôi luôn cảm thấy cho dù Trâu Úy là nội gián thì trong tập đoàn tội phạm này cũng không phải vị trí quá quan trọng, chức vị của cô ấy thấp, chỉ là một quân cờ nhỏ bé, là kiểu xảy ra chuyện gì có thể lấy ra làm kẻ chết thay. Nếu Tần Viễn muốn xong việc nhất định phải có được tấm bài lớn trong tay.”
Liêu Tân nói: “Ý anh là trong cục cảnh sát còn có nội gián chức vụ cao hơn?”
“Cậu thấy sao?” Âu Dương Duệ hỏi ngược lại: “Thụy Thuẫn là công ty có tiếng lâu năm, có đủ các loại quan hệ và nguồn tài nguyên của chính phủ. Tần Viễn đầu tư vào Thụy Thuẫn có được tỉ lệ cổ phần lớn, đây không chỉ có tiền mà thôi. Anh ta có dã tâm cũng rất có thủ đoạn. Anh ta có thể mua được đất trên núi Kỳ Lân, có thể lấy được nguồn lực phát triển phần mềm hệ thống an ninh, có thể giúp An Hàng giảm hình phạt… đây không phải chuyện một nhóm nhỏ tiểu tốt có thể làm được.”
Liêu Tân gật đầu.
Âu Dương Duệ tiếp tục nói: “Với cá tính và cách hành xử của Tần Viễn, tôi tin anh ta giữ vị trí lãnh đạo trong nhóm tội phạm này. Anh ta tự luyến tự cao, sẽ không cho phép mình bán mạng cho người khác. Làm lãnh đạo, có lẽ anh ta sẽ hợp tác chung với những người cùng chí hướng, ví dụ như Paul, ví dụ như người có chút quyền cao chức trọng, mọi người đều có toan tính riêng. Ngoài ra, Tần Viễn còn cần người quản lý cấp trung giúp anh ta khống chế những người làm việc phía dưới.”
Liêu Tân nói: “Giống như Maria.”
“Đúng vậy, Maria.” Âu Dương Duệ nói, “Maria đàm phán việc hợp tác với Trần Viêm, Maria thương lượng với Trần Viêm kêu anh ta gánh tội thay. Vì có thể chuyển nhà tù, Trần Viêm nhất định phải chứng minh trong tay mình có nguồn tin, nhưng kỳ thật anh ta cũng chỉ lộ ra cái tên Maria này mà thôi, ngay cả người thật của đối phương là ai anh ta cũng không biết.”
Âu Dương Duệ dừng một chút: “Tôi hoài nghi tập đoàn tội phạm này ngoại trừ những nhân vật quan trọng ra, những người khác cũng không biết thân phận thật của nhau.”
“Chỉ liên lạc qua mạng, chỉ biết biệt hiệu ID của đối phương?” Liêu Tân nói.
“Rất có thể. Với phương thức hợp tác của bọn họ hoàn toàn không cần thiết phải gặp mặt, tất cả tin tức truyền tải trên mạng đều có thể làm được. Không cho đối phương biết mình là ai có lẽ sẽ có cảm giác an toàn đối với một số người.”
“Cho nên có khả năng rất lớn phần lớn bọn họ cũng không biết sếp lớn đứng đằng sau là ai.” Liêu Tân nói.
“Đúng vậy, một khi xảy ra vấn đề, nhóm trên cùng này sẽ đánh gãy nhóm ở giữa, chuyện về sau sẽ không còn dấu vết nào.” Âu Dương Duệ nói: “Cũng giống như Maria, người này không cần chết, chỉ cần giết chết Trần Viêm, cái nick Maria này sẽ biến mất, kết thúc chuyện. Trên mạng, ID chỉ là số hiệu mà thôi. Cùng một người, thay ID lần nữa là được, thậm chí một người tạo mười cái ID quả thực cũng rất dễ dàng.”
“Nếu như, em nói nếu như.” Liêu Tân chần chờ nói: “Thật sự là Trâu Úy, có thể cô ấy cũng không biết người liên hệ trên mình cụ thể là ai không? Vậy chúng ta phải làm sao?”
Âu Dương Duệ lạnh lùng nói: “Cậu lo nghĩ cho cô ấy như vậy? Cô ấy là cảnh sát, có ngu ngốc như vậy không? Chắc chắn cô ấy đã nghĩ tới rồi, không nắm được chỗ hiểm của đối phương, sao cô ấy dám làm những chuyện này?”
Liêu Tân: “…” Mặc dù hết sức bị đả kích nhưng anh cũng được điểm tỉnh rồi: Chỗ hiểm của đối phương.
Lúc này điện thoại của Âu Dương Duệ reo vang, anh bắt máy, là một đồng nghiệp trong văn phòng. Anh nói tình tiết vụ án liên quan đến Bird Âu Dương Duệ muốn điều tra trước đó đã được bên tổ chức hình sự quốc tế đồng ý chuyển tới thêm tư liệu, nhưng đối phương muốn nói chuyện với Âu Dương Duệ.
Âu Dương Duệ đồng ý, nói với Liêu Tân thảo luận đến đây trước, kêu Liêu Tân tiếp tục theo dõi.
Bên phía Trâu Úy, cô đã nói rõ những phần trong vụ án dính đến ngành giải trí. Lý Mộc và Từ Hồi vẫn là nhiệm vụ kia, giúp Nghê Lam điều tra trước giờ tổ chức tiệc đêm 9 tháng 9, Nghê Lam làm gì ở Phong Phạm.
“La Văn Tĩnh lỡ miệng nói ra trong cục cảnh sát, cô ta nói Khương Thành mới là người bị hại. Tôi cho cô ấy 24 giờ để liên lạc với tôi.” Nghê Lam đem chuyện cô diễn trong phòng thẩm vấn nói ra một lần nữa.
“Cô Nghê Lam” Từ Hồi khách sáo, “Trong lời cô nói có một lỗi cực lớn.”
Nghê Lam và Lam Diệu Dương đều nhìn sang.
Từ Hồi hơi co lại phía sau, dũng cảm nói ra: “Cô bây giờ, scandal với Lam tổng đã huyên náo rất lớn, tất cả ký giả đều muốn tìm chứng cứ xem có thật là hai người đang hẹn hò hay không. Đã có ký giả tìm đến cửa Blue để hỏi Lam tổng rồi.”
Nghê Lam quay đầu nhìn Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương sờ sờ mũi.
“Anh trả lời thế nào?” Nghê Lam hỏi.
Từ Hồi giúp Lam Diệu Dương trả lời: “Lam tổng cười cười không nói gì.”
Nghê Lam và Lam Diệu Dương đều trừng mắt về phía Từ Hồi, Từ Hồi lại hơi rụt lại, tiếp tục nói: “Mặc dù Lam tổng không trực tiếp thừa nhận nhưng thái độ trước sau vẫn mập mờ như cũ.”
Nghê Lam và Lam Diệu Dương lại tiếp tục trừng anh, Từ Hồi tiếp tục nói: “Lúc này cô không ở bên cạnh cùng mập mờ lại còn muốn thả tin nói mình từng bị Khương Thành giở quy tắc ngầm. Cô như vậy không phải là tát vào mặt Lam tổng sao? Cô tát vào mặt ảnh cũng không sao, cô lộ tin phỉ báng ra như vậy là đắc tội với toàn bộ Phong Phạm rồi, bởi vì tất cả nữ nghệ sĩ của Phong Phạm cũng sẽ bị lôi xuống nước. Sau đó cô cũng đắc tội với Blue. Lúc đó cô bị đen như thế nào cô còn nhớ không? Cô muốn giở quy tắc ngầm với Lam tổng bị anh ấy ném…”
Từ Hồi càng nói càng nhỏ giọng, bị Nghê Lam trừng mắt đến cuối cùng không còn tiếng nào nữa, nhưng anh ngừng một chút vẫn cắn răng bổ sung nói cho xong: “Kết quả cuối cùng cô vẫn giở được quy tắc ngầm với Lam tổng, giở xong lại lộ tin nói cô còn bị người khác làm y như vậy, hình tượng của Blue sẽ bị hủy hoại thành dạng gì? Lam tổng bị hủy hoại thành dạng gì? Cô đếm xem hai công ty này có bao nhiêu nghệ sĩ đang hot, fan của mỗi người kéo một nửa đến phun nước miếng vào mặt cô cũng đủ cho cô ngập trong biển ngân hà, đến lúc đó không biết là Khương Thành chết hay cô chết. Cho nên, làm sao mà La Văn Tĩnh bị dọa sợ được?”
“Tôi ngu như vậy sao?” Nghê Lam xoa xoa eo, “Tôi sẽ nói chính tôi bị hại sao? Tân binh ngây thơ mới vào nghề bị hại nhất định là tôi sao?”
“Vậy là ai?” Từ Hồi nhận thấy nguy hiểm nên nhỏ giọng hỏi.
“Tôi lại cho anh Lý Mộc nhà anh tám vạn.” Nghê Lam chỉ chỉ Lý Mộc.
Mặt Lý Mộc nhẫn nại: “Tôi không bịa ra được.”
“Sao không được, làm loại chuyện này là nghiệp vụ siêu cấp của anh rồi.” Nghê Lam hung dữ.
“Tám vạn thì thật sự không bịa ra được.”
“Tám vạn là để anh gọi điện thoại cho Khương Thành, nói cho anh ta biết người phụ nữ Nghê Lam này bị điên rồi, cô ta muốn như vậy như vậy, cô ta nói hứa cho tôi tám vạn, hơn nữa nghe nói là không chỉ tìm một mình tôi, anh Khương nói xem phải làm sao bây giờ?” Nghê Lam giơ tay diễn như đang gọi điện thoại.
Lý Mộc: “…”
Từ Hồi: “…”
Lam Diệu Dương ngồi một bên cười thành tiếng.
Nghê Lam hạ tay: “Đây chẳng phải giải quyết xong rồi sao. Vậy thì sao lại thành lỗi đây, tiến có thể công lui có thể thủ. Anh Lý Mộc có thể hỏi thăm tình hình từ phía Khương Thành, Khương Thành sẽ còn hỏi La Văn Tĩnh là Nghê Lam quả thực dám làm như vậy. Trong vòng 24 giờ, La Văn Tĩnh nhất định sẽ liên lạc với tôi.”
Rất có lý, không phản bác được.
Trâu Úy nói: “Từ nội dung cuộc điện thoại La Văn Tĩnh gọi cho Khương Thành ở bãi xe, trong mối quan hệ giữa hai người bọn họ thì La Văn Tĩnh có phần ở thế trên. Nhưng cô ta quả thực rất quan tâm Khương Thành.” Trâu Úy thuật lại biểu hiện của La Văn Tĩnh ở bãi đậu xe cho Nghê Lam.
Nghê Lam hỏi cô: “Cô đến bãi đậu xe canh La Văn Tĩnh?”
“Đúng vậy, bình thường bị kích động xong sẽ vội vàng gọi điện thoại. Đội trưởng Âu Dương thả Thôi Canh ra cùng lúc cũng vì chuyện này.” Trâu Úy nhìn về phía Lý Mộc: “Anh Lý Mộc vì sao lại đến bãi đậu xe?”
Vị trí đậu xe bên cạnh cục cảnh sát rất ít, phần lớn các xe đều đậu trong một bãi đậu xe công cộng chếch đối diện không xa. Lúc Lý Mộc lái xe đưa Nghê Lam đến trùng hợp là bên cạnh cục cảnh sát có một chỗ để đậu, cho nên Lý Mộc chạy đến bãi xe đối diện là do cố ý.
Lý Mộc cũng không có gì phải giấu diếm, liền nói: “Tìm ông chú bên cửa hàng nhỏ bên cạnh bãi xe tám nhảm, hỏi ông ấy một chút có biết chuyện cảnh sát và đại minh tinh xung đột gì nhau không. Ông ấy nói biết a. Ông ấy nói nắm rõ trong lòng bàn tay chuyện trong cục cảnh sát các cô. Ai thích hút thuốc vợ nhà ai dữ, ai thận không tốt ông ấy đều biết.”
Trâu Úy: “…”
Lý Mộc nói tiếp: “Ông ấy nói hôm đó xe Quan Phàn đậu ở chỗ bãi xe này, ông ấy nhớ được. Tôi liền đi vào trong bãi xe xem thử, kết quả nhận ra xe của La Văn Tĩnh, tôi chỉ chờ thôi, xem có thể chụp được gì.”
Nghê Lam chen vào hỏi anh: “Vậy đêm Quan Phàn xảy ra chuyện, ông chú này còn nhớ được gì không?”
“Ông ấy nói không có gì đặc biệt, Quan Phàn đi vào bãi xe rồi đi qua phía trước tiệm của ông ấy còn lên tiếng chào hỏi. Sau đó rất lâu thì xe cô ấy chạy ra đi mất. Sau đó thì hết rồi.”
Nghê Lam nghĩ ngợi nhưng không nghĩ ra được gì. “Được rồi, chúng ta vẫn nên tiếp tục suy nghĩ xem nên kích động La Văn Tĩnh và Khương Thành thế nào đi.”
Phía bên Âu Dương Duệ đã liên lạc với cảnh sát hình sự quốc tế, bên đó nói Paul đúng là đối tượng tình nghi lớn nhất của bọn họ, nhưng bọn họ mãi vẫn không có chứng cứ. Tổ chức Bird này hoạt động tương đối mạnh ở châu Âu, đã từng gây án ở Nam Mỹ.
Lúc bắt đầu bọn họ chỉ là một diễn đàn ở trên mạng, thảo luận các cách thức và vụ mưu sát, chia sẻ tâm tình, sau khi bị cảnh sát niêm phong thì đi vào dark web. Đây là một cách nói. Cách nói khác nữa là, Bird vẫn luôn ở trên dark web, trang diễn đàn trên mạng phổ thông kia là giả, lòe người lừa gạt lượng truy cập và tên tuổi, sau khi bị Bird thật phát hiện thì đã xử lý Bird giả mạo này.
Cảnh sát cho rằng cách nói thứ hai có khả năng lớn hơn một chút, bởi vì có một tên là trưởng Bird không biết là thật hay giả bị giết chết trong nhà, sau khi chết bị bày thành dáng bay lượn, giống như biểu tượng của Bird.
Cũng chính từ đây vụ án bắt đầu. Mỗi lần Bird giết người xong đều bày người chết thành hình dạng kia, bên cạnh còn viết một chữ cái và một chuỗi mật mã. Đây là ký hiệu của bọn họ, tựa như không muốn bị người khác mạo danh nữa.
Mà chuỗi mật mã này giống như khi giao hàng hay dùng, giống như nhiệm vụ tiếp nhận đã hoàn thành thì đưa ra chứng cứ chứng minh.
Trong tổ chức Bird này rốt cuộc có bao nhiêu người thì không biết được, nhưng khẳng định không chỉ một người. Bởi vì cách thức giết người trong mỗi vụ án không giống nhau, dấu vết để lại cũng không giống. Cách thức đưa ra mật mã nghiệm chứng cũng là để chứng minh với cảnh sát, rất nhiều công việc của bọn họ đều tiến hành trên mạng, cũng không giao dịch trực tiếp. Quy củ của dard web, mua bán bằng tiền điện tử, cái này cũng làm tăng độ khó cho việc phá án và bắt giam.
Cảnh sát còn cho rằng có khả năng bọn họ đang thi đua giết người, mật mã nghiệm chứng là xác nhận thân phận của sát thủ.
Cảnh sát từng phá một vụ án mưu sát, hung thủ tự xưng là thành viên của Bird nhưng độ chính xác cũng không đáng tin, cảnh sát cũng không thể tìm ra tổ chức Bird này từ manh mối trên người người này.
Cảnh sát cũng từng tìm thấy một diễn đàn thuê Bird đi giết người trên dark web, cố ý dùng thân phận khách hàng câu cá, dẫn dụ bọn họ cắn câu, tìm tới tài khoản thanh toán của bọn họ, truy tung tích thực tế của bọn họ nhưng bị bọn họ nhìn ra. Rất nhanh diễn đàn này đã biến mất, đổi server và IP, cảnh sát lại mất dấu. Cảnh sát cho rằng bọn họ có hacker kỹ thuật rất mạnh.
“Paul này xuất quỷ nhập thần, thỉnh thoảng lại xuất hiện ở một quốc gia nào đó. Hắn nói hắn là nhà văn trên mạng, viết blog, du lịch mạo hiểm. Hắn thường xuất hiện trong đám đông quần chúng trên hiện trường án mạng của Bird, mặt mỉm cười, nhìn cảnh sát kiểm tra hiện trường, khiêng thi thể đi. Cảnh sát mời hắn ta đến tra hỏi mấy lần, hoài nghi cao với hắn nhưng đều không tìm ra được chứng cứ gì.”
Cảnh sát hình sự quốc tế bên kia nói: “Lần này hắn ta xuất hiện ở Trung Quốc lại còn xuất hiện trong một vụ cướp, việc này quả thực rất đáng chú ý. Chúng tôi đã trình xin hợp tác, hi vọng có thể hợp tác trong vụ án của Paul.”
“Chúng tôi sẵn lòng hợp tác.” Âu Dương Duệ nói, “Tôi sẽ thúc đẩy tiến độ liên quan đến thủ tục hợp tác.”
“Được, vậy tôi sẽ gửi tài liệu tình tiết vụ án cho các anh tham khảo. Tôi sẽ đánh dấu vào những điểm quan trọng, mong bên anh mật thiết chú ý những điểm này.”
Âu Dương Duệ nói chuyện xong, cúp điện thoại, đã nhận được mấy tài liệu vụ án đặc biệt trong email. Anh mở đại khái ra, khá đặc sắc, thân phận người chết khác nhau, kiểu chết quá khác biệt. Phỏng đoán thân phận hung thủ có nam có nữ. Trong tư liệu không có nhiều tấm hình chụp điều tra hiện trường, Paul đứng trong đám đông vây xem, vẻ mặt kia như đang thưởng thức tác phẩm gì.
Thật sự là biến thái.
Âu Dương Duệ chỉ chớp mắt giống như nhìn thấy Nghê Lam trong đám đông trong một tấm hình. Cô mặc một chiếc áo thun có nón trùm đầu, chỉ lộ ra gần nửa khuôn mặt, lộ ra lọn tóc màu vàng. Nói thật ra thì trong tấm hình nhìn không rõ được tướng mạo ngũ quan, nhưng khí chất thân hình kia có phần giống.
Cái này có phần giống như cô gái nhỏ Nghê Lam đang đứng ở phía sau đám người, cách Paul không xa.