Về nhà, việc đầu tiên Hứa Nhân Nhân làm là đi tìm Châu Nguyệt để hỏi cho ra vụ này.
Đoán chừng Châu Nguyệt cũng nín cả bụng chuyện rồi, nói mãi với Hứa Nhân Nhân, tư thế giống như nói ba ngày ba đêm cũng không hết.
“Tạ Tư Tề này đúng là bệnh thần kinh, tớ đã muốn chửi cậu ta từ lâu rồi, trước kia ngại cậu ta là em họ của cậu, thái độ của cậu cũng không rõ ràng nên tớ mới chịu đựng không nói.”
Châu Nguyệt vừa mới tắm xong, chỉ quấn khăn tắm đã nhận được video call của Hứa Nhân Nhân. Vừa nghe đến chữ Tạ Tư Tề, Châu Nguyệt không quan tâm mình vẫn chưa mặc quần áo, trực tiếp quấn khăn tắm ngồi xuống giường, quấn chăn lên người, đặt điện thoại trên giường đối diện với trần nhà, vừa nói vừa lau tóc.
“Không phải cậu vẫn luôn rất tò mò vì sao tớ ghét Trang Nhã à.” Lúc Châu Nguyệt nói câu này có hơi nghiến răng nghiến lợi: “Còn không phải là vì tên thần kinh Tạ Tư Tề kia vẫn luôn giả nghèo trong trường học à. Có một lần lớp mình học chung tiết thể dục với lớp Trang Nhã, lúc tớ đi ngang qua tình cờ nghe được Trang Nhã nói chuyện với Thần Lộ. Thần Lộ nói với Trang Nhã là chính mắt cô ta nhìn thấy Tạ Tư Tề bước xuống từ siêu xe ở gần trường học, Trang Nhã nói cô ta đã sớm nhìn ra, nếu không sao lại có thể tốn nhiều tâm tư theo đuổi Tạ Tư Tề như vậy chứ.”
Hứa Nhân Nhân tưởng tượng chuyện diễn ra sau đó: “Cho nên cậu đi nói cho Tạ Tư Tề, nhưng người ta không cảm kích.”
“Cũng không khác lắm.” Châu Nguyệt nói.
Châu Nguyệt thích thu thập chuyện trên trời dưới bể, nhưng cũng không phải kiểu người lo chuyện bao đồng. Sau đó cô ấy học cùng một lớp cưỡi ngựa với Tạ Tư Tề, thấy cậu ta cũng không tệ lắm nên mới không nhịn được nói ra.
Lúc ấy Châu Nguyệt nghe thấy chuyện dưa cà dưa leo này nên vội vàng dán lỗ tai lên tường nghe ngóng, quên ghi âm lại, chỉ có thể nói miệng. Sau đó cũng không biết bọn họ nói chuyện thế nào, dù sao cô ấy cũng tốn công vô ích. Tạ Tư Tề tránh cô ấy như tránh đại dịch, rất nhiều lần cô ấy muốn tìm Tạ Tư Tề nói chuyện hỏi cho rõ ràng nhưng đều không tìm được cơ hội, còn bị Trang Nhã nhân cơ hội châm chọc mỉa mai vài lần, nói cô ấy dây dưa với Tạ Tư Tề.
Nghĩ đến đây, Châu Nguyệt lên cơn giận: “Tớ muốn dây dưa thì cũng phải dây dưa với anh trai cậu, anh Tu Ninh tốt hơn nhiều, đẹp trai nhiều tiền còn có thể cho người ta cảm giác an toàn, đầu óc tớ bình thường chứ có không tốt đâu mà đi dây dưa với Tạ Tư Tề chứ.”
“Anh trai tớ đúng là không tệ, kém chín tuổi vẫn có thể yêu đương.” Hứa Nhân Nhân vuốt cằm: “Anh trai tớ còn độc thân, Nguyệt Nguyệt, nếu không cậu đi dây dưa thử xem sao?”
Châu Nguyệt: “…Nhân Nhân, cậu nói như vậy tớ sẽ làm thật á.”
Hai người lại nói về chủ đề chính.
“Chờ tớ tìm được cơ hội, chắc chắn phải xé nát bộ mặt xảo trá của Trang Nhã kia, còn phải làm cho Tạ Tư Tề quỳ xin lỗi tớ.” Châu Nguyệt đã lau tóc xong, cô ấy một tay cầm điện thoại, một tay nắm thành nắm đấm. Nếu Tạ Tư Tề ở đây, Hứa Nhân Nhân chắc chắn Châu Nguyệt sẽ xông lên cào cậu ta một cái.
Tạ Tư Tề là con trai thứ hai của cậu Hứa Nhân Nhân, cũng là vợ thứ hai của cậu sinh ra. Phía trên cậu ta còn có một anh trai và một chị gái, hai người này đều là cao thủ chơi hoa, ỷ vào trong nhà có tiền nên trai đẹp mỹ nữ nào cũng bắt vào tay hết, một tháng có thể đổi một người, thay người yêu như thay áo.
Mẹ của Tạ Tư Tề còn là minh tinh, vì gả vào hào môn nên tốn không ít công sức để lấy lòng con riêng, ngược lại xem nhẹ Tạ Tư Tề.
Từ nhỏ Tạ Tư Tề đã không thích hai anh chị cùng cha khác mẹ này, nhận ra bọn họ bài xích mình lại nhìn thấy tác phong của bọn họ nên càng không thích. Bởi vậy cậu ta hạ quyết tâm nếu về sau muốn tìm bạn gái thì tìm kiểu người con gái thích cậu ta một cách thật lòng chứ không phải yêu tiền của cậu ta, kết bạn cũng là kiểu đó.
Vì thế, Tạ Tư Tề nỗ lực giả nghèo, lúc nhập học không cho một ai đón đưa mình, ở trường học cũng nói bố mình là người quen cũ của hiệu trưởng. Lúc mới tới Hoành Âm học, không cẩn thận dùng lộn hàng hiệu còn tìm cớ nói là hàng nhái.
Tạ Tư Tề tự cho rằng mình giấu rất tốt, nhưng mà vòng tròn này chỉ lớn như vậy, người quen cậu ta vẫn biết được cậu ta, đôi khi khó tránh khỏi lộ ra manh mối, tiểu bạch thỏ ngây thơ bị Trang Nhã theo dõi rồi thích cô ta cũng không có gì là lạ cả.
Hai cô bạn thân tâm sự đủ lâu, vì không quá tin tưởng Tạ Tư Tề, cuối cùng hai người cũng chỉ quyết định hành động theo bốn chữ: tùy cơ ứng biến.
Hôm diễn ra nhạc hội, vì sẽ có người ở trường khác tới nên từ cổng trường Hoành Âm đã dán đầy những poster nhạc hội và treo bảng hướng dẫn, trên đường còn có tình nguyện viên chỉ đường.
Học sinh chỉ học nửa ngày, buổi chiều bắt đầu, có thể nhìn thấy các bạn học cùng nhau diễn tấu ở ven đường ở bất cứ đâu trong trường học.
Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt cùng đi căn tin ăn cơm trưa, lúc đang đi trên đường thì nghe thấy tiếng violin truyền ra từ vườn Tuyết Tình.
“Kéo như thế nào?” Châu Nguyệt hỏi.
“Cay lỗ tai.”
Hứa Nhân Nhân nắm chặt tay đi về phía trước vài bước, thấy Châu Nguyệt không theo kịp nên dừng lại chờ cô ấy, nhân tiện quay đầu lại nhìn.
Thần Lộ vừa kéo xong một bản, cảm ơn người vây xem đã vỗ tay, hôm nay cô ta cố ý mặc lễ phục, nhìn từ xa trông giống một đóa hoa đón gió tung bay.
Tiếng bàn tán vang lên…
“Lộ Lộ, lấy trình độ của cậu, chắc chắn năm nay cậu có thể vào dàn nhạc.”
“Tớ còn phải nỗ lực hơn, nhưng cảm ơn mọi người đã cổ vũ.”
“Nói không chừng sau nhạc hội Thẩm Triết sẽ tới tìm cậu đấy, không phải quan hệ giữa cậu với mấy người Thẩm Triết rất tốt hả?”
“Tớ sẽ tự mình thi vào.” Thần Lộ thè lưỡi: “Tìm nhạc trưởng đi cửa sau là không tốt.”
…
Hứa Nhân Nhân không còn gì để nói, Thần Lộ đây là đang mỉa cô hả? Thật là tẻ nhạt.
Châu Nguyệt đi tới: “Muốn đi xé nát mồm hai chị em nhà kia quá.”
“Đừng, sẽ làm bẩn tay vàng ngọc của chúng ta đấy Nguyệt Nguyệt, tớ sẽ dạy cô ta cách làm người ở phòng hòa nhạc.”
Hai người họ tay khoác tay ăn xong cơm trưa, Châu Nguyệt trở lại ký túc xá, Hứa Nhân Nhân quay lại dàn nhạc luyện tập đàn violin.
Cuối cùng Thẩm Triết cũng đã quay lại từ hội trường, đồng thời anh còn mang theo danh sách biểu diễn các tiết mục.
Toàn bộ các tiết mục của nhạc hội sẽ biểu diễn liên tục trong một buổi chiều, chia thành hai giai đoạn, lúc nghỉ ngơi giữa hai giai đoạn sẽ có tiết mục giải trí. Ngoại trừ tiết mục của trường, còn có tiết mục của học sinh trường khác nữa, tiết mục trọng điểm của Hoành Âm tập trung ở giai đoạn thứ hai.
Danh sách các tiết mục và thời gian biểu diễn đã được phát ra, ngoại trừ học sinh của Hoành Âm thì còn có người trường khác lại đây cổ vũ dàn nhạc của trường mình, ngoài ra có cả người hâm mộ đến, lãnh đạo của trường, ban giám khảo, còn có phóng viên tin tức.
Tiết mục độc tấu đàn violin của Hứa Nhân Nhân là tiết mục mở màn, dùng để kéo không khí khai màn, là tiết mục chính của dàn nhạc.
Giữa trưa có một buổi tổng duyệt đơn giản, người không cần biểu diễn trong dàn nhạc ở lại xem những người khác biểu diễn, người còn lại trở lại dàn nhạc, trang điểm, thay lễ phục, kiểm tra nhạc cụ, luyện tập…
Tiết mục của Hứa Nhân Nhân là tiết mục mở màn, thấy cô đã chuẩn bị xong, người phụ trách thấy cũng sắp đến thời gian, nhắc cô đi ra cánh gà đợi.
Hứa Nhân Nhân mặc lễ phục dài, cô đeo đàn violin, một tay khác xách vạt váy lên. Thật ra cô cũng có thể đến phòng hòa nhạc đổi lễ phục khác, nhưng bên kia quá nhiều người, còn có bạn học ở trường khác dùng nữa, lúc này bọn họ mới thay lễ phục xong nên đi qua cũng không tiện lắm.
Trung tâm hoạt động theo sở thích của học sinh ở tầng năm, lúc Hứa Nhân Nhân đi đến tầng hai, trên hành lang có tiếng bước chân vang lên, có người đi tới, đi theo Hứa Nhân Nhân. Cầu thang cũng không phải có chỉ có một mình cô nên cũng không để ý. Nhưng lúc chỉ còn cách vài bậc thang đi lên, người phía sau cô đột nhiên nhào tới.
Hứa Nhân Nhân vội vã tránh sang bên cạnh, nhưng một là lễ phục này của cô quá bất tiện, hai là đàn violin là bảo bối của cô, phản ứng đầu tiên của cô là che chở đàn violin. Thân thể Hứa Nhân Nhân không vững, cô hơi lảo đảo, ngã xuống từ trên cầu thang.
“Cậu, cậu không sao chứ… xin lỗi cậu, vừa nãy tớ dẫm hụt, tớ, tớ không phải cố ý.” Cô gái đó xông ra, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, duỗi tay muốn kéo Hứa Nhân Nhân lên.
Cũng may cầu thang không cao, ngã như vậy, trừ lòng bàn tay chạm đất lúc vừa bị ngã, những chỗ khác cũng không bị thương.
Hứa Nhân Nhân ngẩng đầu, đứng trước mặt cô không phải Thần Lộ thì còn là ai nữa.
Hứa Nhân Nhân tránh tay cô ta, tự mình đứng lên.
“Là cô đẩy tôi?” Hứa Nhân Nhân hỏi.
“Xin lỗi cậu, xin lỗi, là tớ không chú ý, tớ không chú ý bậc thang…”
“Cho nên là cô đẩy, tôi không nói oan cho cô đúng không.” Hứa Nhân Nhân vươn tay, đẩy Thần Lộ một cái ra sau.
Chỗ họ đang đứng là cầu thang tầng một, thông với quảng trường phía dưới, Thần Lộ bị đẩy ngã xuống đất, mông chạm đất, lòng bàn tay ma sát thật mạnh trên mặt đất.
Nếu là những người khác thì có khi Hứa Nhân Nhân sẽ tin đối phương không phải cố ý, nhưng Thần Lộ là người như nào cô là người rõ ràng nhất, nên Thần Lộ nói thì cô không tin.
Cô ta nói không phải cố ý thì không phải cố ý thật à? Vậy tôi đây cũng không phải cố ý đấy.
Hứa Nhân Nhân lấy lại đàn violin, bây giờ cô vội vàng đến phòng hòa nhạc, không có thời gian ở lại cãi nhau với cô ta. Nhưng mà lúc cô chuẩn bị rời đi, Tạ Tư Tề không biết từ đâu xông ra: “Hứa Nhân Nhân, cô đang làm gì?”
Hứa Nhân Nhân không để ý đến cậu ta nhưng lại bị ngăn lại: “Tôi vừa mới thấy cô đẩy Thần Lộ ngã xuống đất, cô mau xin lỗi đi.”
“Tôi xin lỗi?” Hứa Nhân Nhân cười lạnh: “Dựa vào cái gì?”
“Thần Lộ có phải là do cô đẩy không?”
“Đúng thì sao, tôi…”
Hứa Nhân Nhân chưa nói xong, Tạ Tư Tề đột nhiên duỗi tay, đẩy cô ngã xuống đất.
“Bảo sao cô có thể trở thành bạn bè với Châu Nguyệt, bởi vì các cô đều là cùng một loại người, chỉ biết ỷ thế hiếp người mà thôi.” Tạ Tư Tề kéo Thần Lộ: “Chúng ta đi.”
Hứa Nhân Nhân tức đến bật cười.
Đại não của cô dừng hoạt động một giây đồng hồ, Tạ Tư Tề làm một loạt động tác nhanh đến mức cô không kịp phản ứng lại. Đợi đến lúc cô ý thức được, cô đã ngồi ở trên đất, nhìn Tạ Tư Tề kéo Thần Lộ đi.
“Tạ Tư Tề, mẹ nó mày bị điên à!” Hứa Nhân Nhân cảm thấy trên đầu mình sắp bốc khói đến nơi, thử đứng lên nhưng không được nên lại ngồi xuống, nổi giận đùng đùng, trong đầu đã nghĩ ra một trăm kiểu chết cho Tạ Tư Tề.
Trong nháy mắt, cô đã hiểu tại sao Châu Nguyệt ghét Trang Nhã với Tạ Tư Tề như thế.
Cảm giác này, mẹ nó quá uất ức.
“Hứa Nhân Nhân, em đang làm gì đấy?” Giọng nói lạnh lùng quen thuộc truyền đến từ phía sau.
Trong khoảnh khắc ấy, Hứa Nhân Nhân cảm thấy mình cực kỳ uất ức, nhưng cô cũng không để lộ tâm trạng mà nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm của mình.
Thẩm Triết đi tới, kéo cô từ trên mặt đất dậy.
“Sao lại biến bản thân thành như vậy?” Thẩm Triết nhướng mi, đeo đàn violin bảo bối của cô lên trên người.
“Mau nhìn xem nó có bị hỏng không.”
Hỏng rồi xem tôi cáo trạng hai đứa ngốc này như thế nào, Hứa Nhân Nhân nghĩ thầm.
Thẩm Triết nhìn vào tay cô, mày nhíu đến độ có thể kẹp chết ruồi: “Quan tâm đến mình trước đi… có thể đi được không?”
“Có thể.”
Thẩm Triết đưa cô tới một phòng học yên tĩnh, gọi điện thoại gọi người đưa thuốc lại đây.
Trong lúc đó, Hứa Nhân Nhân mở đàn violin ra, vừa may mắn vừa tiếc nuối phát hiện đàn violin không hỏng, không có cách nào mách hai người kia.
Người đưa thuốc tới rất nhanh, thở hồng hộc chạy tới: “Thuốc và phí vận chuyển, tổng cộng năm mươi tệ.”
Thẩm Triết cho cậu ta một trăm tệ, xách túi đi vào trong: “Tiền thừa coi như boa đi.”
“Cảm ơn đàn anh.” Người nọ mặt mày hớn hở, đi rất nhanh.
“Đó là ai vậy?” Hứa Nhân Nhân hỏi.
“Lưu Tống, lớp 11, gia đình khá khó khăn, cần gì có thể tìm cậu ta.”
Thẩm Triết mở túi ra đặt trên bàn học, cầm tay trái Hứa Nhân Nhân.
Bàn tay Hứa Nhân Nhân bị trầy ít da, ngoài ra hai đầu ngón tay ở tay trái cũng bị trầy.
Thẩm Triết dùng rượu sát trùng tiêu độc giúp cô, bôi thuốc xong dán băng keo cá nhân.
“Đừng dán.” Hứa Nhân Nhân cuộn ngón tay: “Còn nửa giờ nữa là tôi phải lên sân khấu rồi, dán như thế thì kéo đàn violin kiểu gì.”
Thẩm Triết hơi dừng lại, tiếp tục quấn băng gạc: “Cứ dán vào trước đã.”