Sáng hôm sau, Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt đến gặp Hoàng Tiêu như đã hẹn.
Đây là lần đầu tiên Hứa Nhân Nhân đến nhà Hoàng Tiêu, để không thất lễ, Hứa Nhân Nhân đã mang bánh quy đặc biệt của mẹ cô đến. Cô cũng điều tra một chút về lý lịch gia đình của nhà họ Hoàng để tránh va phải việc nhạy cảm khi trò chuyện.
Gia đình Hoàng Tiêu điều hành một công ty giải trí, Diệu Văn Entertainment được coi là một công ty giải trí kỳ cựu, từng đào tạo nhiều nghệ sĩ tên tuổi. Năm ngoái, Kim Oánh Oánh vừa nhận được giải ảnh hậu chính là nghệ sĩ của Diệu Văn, Hứa Nhân Nhân cũng từng xem bộ phim mà cô ấy đoạt giải.
Vì là người có danh tiếng cao nên bố của Hoàng Tiêu dính rất nhiều scandal. Nghe nói ông ấy là một người tham công tiếc việc, vì độ hot thậm chí có thể tự tạo scandal cho các nghệ sĩ. Ông ta là người đối xử tàn nhẫn với nghệ sĩ, cũng là người tàn nhẫn với bản thân.
Mẹ của Hoàng Tiêu ly hôn với ông ấy khi Hoàng Tiêu mới 5 tuổi. Vì không giành được quyền nuôi con và quá chán nản với cuộc hôn nhân này nên sau khi ly hôn, mẹ của anh ta đã ra nước ngoài, từ đó không có tin tức gì cũng không thấy trở lại. Có thể nói, gia đình nào cũng có một câu chuyện khó nói.
Hoàng Tiêu vốn bị bố ép phải học bù ở nhà, khi nghe tin Hứa Nhân Nhân đến, bố anh ta không chỉ cho anh ta nghỉ mà còn cho thêm một khoản tiền tiêu vặt.
Hoàng Tiêu háo hức mong ngóng ở nhà, không lâu sau đó, xe của Hứa Nhân Nhân xuất hiện ngoài cổng nhà họ Hoàng.
Bảo vệ ở cổng đã được thông báo từ trước, trực tiếp cho xe đi vào.
Châu Nguyệt cũng đang ngồi trong xe nói: “Gia thế của Hoàng Tiêu ‘đỉnh’ như vậy, sau này nếu như đu idol nào đó có thể nhờ anh ta xin chữ ký không nhỉ?”
Hứa Nhân Nhân gật đầu đồng ý.
Nhà của Hoàng Tiêu là kiểu tứ hợp viện truyền thống Trung Quốc, trước nhà có hai con sư tử đá uy nghi, khiến người ta rất ấn tượng.
Sau khi cả hai xuống xe, người làm dẫn họ vào trong.
Ngôi nhà rất rộng, gian phía trước là đình đài lầu các, đi qua một hành lang uốn lượn, sau đó đến một đình viện trên hồ sen, sau khi đi qua nơi đó thì cuối cùng cũng đến được khoảng sân trước cửa chính nhà anh ta.
Bố của Hoàng Tiêu vẫn ở nhà, dường như ông ấy đang đợi Hứa Nhân Nhân đến để chào hỏi bọn cô trước khi rời đi.
Hứa Nhân Nhân cảm thấy may mắn vì cô đã mang theo hộp quà tặng đến.
Hứa Nhân Nhân lễ phép gọi “chú” rồi tặng hộp quà đặc biệt do đích thân mẹ cô làm. Nhìn qua thì bố của Hoàng Tiêu là một người rất nhiệt tình, không mạnh mẽ như những lời đồn đại, ông ấy ăn hai chiếc bánh quy nhỏ, khen ngợi tay nghề của mẹ Hứa rất nhiều, sau đó có việc nên rời đi.
Không nói đến Hứa Nhân Nhân với Châu Nguyệt, ngay cả Hoàng Tiêu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Châu Nguyệt không thể đợi được nữa, kêu Hoàng Tiêu tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện rồi kéo anh ta đi.
Sau đó Châu Nguyệt mất khoảng mười lăm phút để giải thích rõ ràng kế hoạch của mình.
“Anh có thể từ chối.” Hứa Nhân Nhân nói: “Tôi biết điều này nghe có vẻ hơi… ờ, xấu xa, nhưng nếu anh sẵn lòng giúp đỡ, tôi và Châu Nguyệt sẽ rất biết ơn, đồng thời sẵn sàng giúp đỡ anh nếu anh có bất kì yêu cầu gì.”
“Hai người đã trả cho tôi rồi.” Hoàng Tiêu gãi đầu: “Từ khi hai người nói muốn đến đây, lần đầu tiên bố tôi coi trọng tôi như vậy. Hơn nữa…”
Hoàng Tiêu đột nhiên cười to như thời phản nghịch: “Loại chuyện này làm sao có thể thiếu mặt Hoàng Tiêu tôi đây tham dự được chứ? Hai người không cần tìm người khác, tôi chính là nam chính hai người cần, là con của trời chọn. Chúng ta mau hành động đi.”
Phản ứng của Hoàng Tiêu làm họ thật sự rất bất ngờ. Mục tiêu đã được thống nhất nên Hứa Nhân Nhân liên hệ với nhà tạo mẫu, dự định thay đổi hình ảnh của anh ta từ đầu đến chân rồi đưa anh ta đi thử mấy bộ quần áo mới.
Châu Nguyệt để Hoàng Tiêu xem những hình mẫu mà cô ấy đã chọn trong những ngày qua, ba người họ khí thế ngất trời cùng hành động.
Hôm qua Hứa Nhân Nhân đã add Wechat của nhà tạo mẫu và được đồng ý ngay lập tức. Hôm nay nhà tạo mẫu bận việc không thể đi được nên đã gửi địa chỉ, nhờ Hứa Nhân Nhân đưa người đến.
Cả ba ngồi xe đến địa chỉ mà nhà tạo mẫu đã gửi.
Hoàng Tiêu bất đắc dĩ sờ mái tóc dựng lên như đỉnh núi nhỏ của mình: “Kiểu tóc này của tôi một đi không trở lại hả?”
Hứa Nhân Nhân an ủi: “Anh sẽ có một kiểu tóc mới thôi.”
Qua nửa giờ, ba người dừng lại trước một tòa nhà với mặt ngoài bằng kính màu xanh lam, từ ngoài đến trong đều tỏa ra mùi tiền.
“Chỗ này hình như hơi quen quen.” Châu Nguyệt nói.
Hoàng Tiêu gãi đầu: “Hình như của nhà tôi.”
Châu Nguyệt ngẩng đầu nhìn, thấy trước cửa tòa nhà có logo lớn mạ vàng “Diệu Văn Entertainment”.
Hứa Nhân Nhân xoa mũi: “Anh trai tớ có nói đó là nhà tạo mẫu của một công ty giải trí, haha, trùng hợp thật.”
Mọi người không ngừng ra vào trước cửa xoay của tòa nhà Diệu Văn, bên ngoài tòa nhà còn có không ít xe đáng nghi đỗ ở đó.
Lần đầu tiên Hứa Nhân Nhân đến một công ty giải trí, thành thật mà nói, cô cảm giác khá mới mẻ. Tuy nhiên, cả ba người đều bị ngăn lại khi bước vào cửa, cuối cùng vẫn là trợ lý của nhà tạo mẫu xuống đón họ lên.
“Sao lại thế này?” Châu Nguyệt nhỏ giọng nói: “Không phải anh là thái tử gia à? Đây là đãi ngộ gì vậy? Lúc tôi đến khách sạn nhà tôi đều nhìn mặt cả, không ai không nhận ra tôi cả.”
Hoàng Tiêu cười ngượng, Hứa Nhân Nhân kéo Châu Nguyệt một cái.
Hứa Nhân Nhân đột nhiên cảm thấy Hoàng Tiêu cố ý thay đổi thành dáng vẻ khoa trương như vậy, biến bản thân thành một thanh niên khác lạ như vậy, có lẽ là để thu hút sự chú ý của bố mình.
Thang máy dừng ở tầng 5, trợ lý dẫn ba người đi tới phòng chờ phía ngoài cùng bên trái: “Mọi người chờ ở đây một lát, hôm nay Jay rất bận. Đợi đến lúc làm xong kiểu tóc cho cô Kim thì anh ấy sẽ đến chỗ mọi người ngay lập tức.”
“Cô Kim là Kim Oánh Oánh hả?” Châu Nguyệt kích động hỏi.
Trợ lý gật đầu.
Kim Oánh Oánh có đội ngũ tạo hình riêng, nhưng Jay rất nổi tiếng, có rất nhiều người muốn hẹn lịch với anh ta, Kim Oánh Oánh chẳng qua cũng chỉ là một trong số họ.
“Oa, em chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy ảnh hậu, em có thể lén nhìn một lần được không?”
Trợ lý tuy không biết thân phận của bọn họ, nhưng nghe giọng điệu của Jay là muốn anh ta chiêu đãi tốt cho họ. Mấy người này tuy còn trẻ nhưng chắc chắn xuất thân của họ không nhỏ, vì vậy anh ta nói: “Nhìn một chút thì được, nhưng ba người không thể chạy lung tung hay làm phiền người khác.”
Châu Nguyệt gật đầu, trợ lý đưa ba người họ rẽ ngang rẽ dọc vài vòng, dừng trước một căn phòng lớn: “Chính là ở đây, mọi người đứng ngoài cửa nhìn nhé. Nếu muốn có chữ ký thì có thể đợi khi họ tan làm rồi xin.”
“Yên tâm.” Châu Nguyệt nhoài người đứng ở cửa, cô ấy không đi vào, chỉ đứng ở cửa nhìn một lúc.
Kim Oánh Oánh trông giống như trên màn ảnh, nhưng nhìn thấy người thật thì ấn tượng hơn trên màn ảnh nhiều. Hứa Nhân Nhân cũng tò mò nhìn theo, sau đó chuông điện thoại vang lên, là anh trai cô gọi, Hứa Nhân Nhân đi đến một nơi không có ai gần đó để nghe máy.
Trợ lý nói với họ vài câu, nghe thấy bên trong có người gọi anh ta, vì vậy anh ta dặn dò họ sau khi xem xong thì vào phòng nghỉ chờ, anh ta sẽ quay lại ngay, nói xong lập tức đi làm việc khác.
Châu Nguyệt và Hoàng Tiêu đứng ở cửa, quan sát một lúc định quay về. Hoàng Tiêu đứng bên ngoài, vừa quay đầu lại thì va phải người định đi vào phía sau.
Người vào rất hùng hổ, Hoàng Tiêu không muốn gây chuyện trong công ty của bố mình nên đã xin lỗi, định rời đi với Châu Nguyệt. Ai biết bên kia không thuận theo: “Người mới ở đâu mà ngỗ ngược như thế, tôi cho cậu đi à?”
Anh ta nói xong, hai trợ lý bên cạnh lập tức chặn đường Hoàng Tiêu và Châu Nguyệt. Người kia đi tới, khinh thường liếc nhìn Hoàng Tiêu: “Người mới, cậu tên là gì?”
Người này Châu Nguyệt có chút ấn tượng, nam phụ của bộ phim tiên hiệp rất hot tên là Biên Hàm, dựa vào vai diễn đó mà được rất nhiều người hâm mộ. Châu Nguyệt vốn có ấn tượng tốt về anh ta, nhưng lần này chẳng còn chút gì, còn về âm điểm.
“Tránh ra.” Châu Nguyệt nói.
Anh ta để ý đến Châu Nguyệt, chuyển sự chú ý từ Hoàng Tiêu sang Châu Nguyệt, ánh mắt thêm vài phần hứng thú: “Cô cũng là người mới à? Là thực tập sinh?”
“Làm quen một chút.” Anh ta đưa tay về phía Châu Nguyệt: “Tên anh là Biên Hàm. Chắc em đã xem “Truyền kỳ Mặc Thần” rồi đúng không, anh đóng vai kiếm tiên.”
Châu Nguyệt nhìn anh ta không nhúc nhích, Biên Hàm tự vươn tay nắm lấy tay Châu Nguyệt, thuận theo sờ soạng một lát.
“Em không thể nói như vậy…” Anh ta chưa kịp nói hết lời, một nắm đấm bên cạnh đã vung vào mặt anh ta, mặc dù anh ta trốn nhanh, nhưng má vẫn trúng một chút.
Anh ta sờ mặt mình: “Cô dám đánh tôi? Cô còn muốn làm việc nữa không?”
Hoàng Tiêu muốn động tay, nhưng trợ lý của Biên Hàm đã ngăn anh ta lại, Biên Hàm thẹn quá hóa giận: “Mẹ nó, ai ký với con chó điên này? Ai là quản lý của mày, mày không muốn lăn lộn trong đây nữa có phải không…”
Hai trợ lý của Biên Hàm đều cao to, Hoàng Tiêu yếu thế nhanh chóng bị khống chế, không thể động đậy.
“Tôi không có quản lý.” Hoàng Tiêu đột ngột nói: “Nhưng bố tôi làm việc ở công ty này.”
“Người nhà của nhân viên?” Biên Hàm chỉnh lại quần áo, mỉm cười: “Vậy gọi bố cậu qua, tôi muốn xem là nhân viên nào có quyền thế mà dám đưa người ngoài vào làm loạn trong công ty.”
Hai trợ lý buông anh ta ra, Hoàng Tiêu liếc nhìn Biên Hàm rồi thật sự gọi cho bố mình.
Khi Hứa Nhân Nhân quay lại, có mấy người đang ngồi trong phòng chờ, Biên Hàm ngồi ở đó như ông lớn, hai trợ lý đứng bên cạnh, Châu Nguyệt và Hoàng Tiêu đang đứng ở phía bên kia.
Hứa Nhân Nhân đi qua: “Sao các cậu lại ở đây?”
Đôi mắt của Biên Hàm sáng lên khi nhìn thấy Hứa Nhân Nhân. Ngoại hình cô gái này quá chuẩn, vòng eo thon thả, đôi chân thon dài, khuôn mặt xinh đẹp. Tìm một người như vậy trong công ty họ rất khó, nhưng mà nhìn qua còn quá trẻ, không biết đã thành niên hay chưa.
Trước khi ra mắt, Biên Hàm không thích học nên đã tìm một công việc trong quán bar sau khi học hết cấp hai, vì vẻ ngoài điển trai nên anh ta làm việc trong quán bar rất ổn định. Sau đó, anh ta trở thành một người nổi tiếng trên mạng do được người khác quay video lại. Anh ta được quản lý của Diệu Văn nhìn trúng rồi vào Diệu Văn.
Anh ta khá may mắn, anh ta đã nổi tiếng ngay khi xuất hiện lần đầu tiên với tư cách diễn vai nam phụ. Anh ta không học hành nhiều cũng có tính cách hư hỏng từ trước nên sau khi hot rất tự đắc.
Anh ta đã rất thích ăn chơi khi còn làm việc trong quán bar. Sau khi bước chân vào giới giải trí, ngoài việc giả vờ thành thật trước truyền thông, anh ta không hề thay đổi thói quen xấu trước đây của mình, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, nhìn thấy người đẹp là không rời mắt.
Hứa Nhân Nhân cau mày, Châu Nguyệt chỉ vào Biên Hàm cáo trạng: “Nhân Nhân, anh ta vừa mới sờ tay tớ.”
Ánh mắt của Biên Hàm chỉ nhìn chằm chằm vào Hứa Nhân Nhân. Anh ta vuốt tóc đứng lên, muốn dùng thủ đoạn tương tự để bắt tay Hứa Nhân Nhân, nhân cơ hội sờ mó. Hứa Nhân Nhân giữ hai ngón tay của anh ta khi anh ta duỗi tay ra và gập mạnh về phía sau.
Sức khỏe Hứa Nhân Nhân không lớn hơn anh ta, nhưng một tay dư sức để đối phó với hai ngón tay của anh ta.
Biên Hàm đau đớn hét lên: “Buông tôi ra, cô điên rồi sao? Tôi chỉ muốn bắt tay một cái mà thôi…”
Hứa Nhân Nhân buông anh ta ra, thấy Hứa Nhân Nhân không dễ trêu nên Biên Hàm lại ngồi xuống: “Các người đều cùng một nhóm với nhau đúng không. Các người chờ đi, lúc nữa tính cả người thân mấy người tới thì tất cả các người đều bị đuổi khỏi công ty.”
“Thật không? Tôi muốn xem anh định đuổi chúng tôi ra khỏi công ty như thế nào?” Bố của Hoàng Tiêu, Hoàng Chính Phong đứng ở của nói.
“Hoàng, sếp Hoàng.” Trợ lý của Biên Hàm sợ hãi nhìn người trước mặt.
Biên Hàm suýt chút nữa ngã khỏi ghế, vội vàng đứng dậy nở nụ cười nói: “Sếp Hoàng, sao ngài lại đến đây vậy?”
Hoàng Chính Phong mặc kệ anh ta, bước đến chỗ Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt trước: “Các cháu không sao chứ? Là chú không chăm sóc chu đáo, nếu các cháu có gì uất ức, các cháu phải nói với chú, chú làm chủ cho.”
Sau khi nói chuyện xong với hai người, Hoàng Chính Phong liếc nhìn Biên Hàm: “Quản lý của cậu là ai?”
Biên Hàm sợ hãi, toát mồ hôi lạnh: “Sếp Hoàng…”
“Xin lỗi ngay, sau đó đến phòng làm việc chờ tôi.” Hoàng Chính Phong lạnh lùng nói.
Biên Hàm run rẩy xin lỗi Hứa Nhân Nhân và những người khác, vì sợ hãi sau đó tự tát chính mình hai cái rồi lập tức chạy mất.
Lúc này, cuối cùng Jay cũng đã xong việc cùng trợ lý đến tìm bọn cô, nhưng không ngờ Hoàng Chính Phong cũng có mặt.
Hoàng Chính Phong biết được rằng họ đến đây để tạo kiểu tóc mới, nên giải thích với Jay để anh ta thấy bình thường hơn, kể cả cắt đầu đinh cũng được. Sau đó quay trở lại văn phòng để dạy dỗ Biên Hàm.
Gần đây Biên Hàm đang rất hot, công ty vốn định tập trung bồi dưỡng anh ta. Nhưng với phẩm hạnh và tư chất này sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, không xứng để bồi dưỡng. Với tài nguyên đó, tốt hơn hết nên chọn những người có triển vọng hơn để đào tạo.
Sau khi tạo kiểu xong, Kim Oánh Oánh vẫn chưa đi. Ban đầu cô ấy nhìn thấy Hoàng Chính Phong định đến chào hỏi, nhưng lại nhìn thấy nhóm của Châu Nguyệt nên chủ động ký tên và chụp ảnh cho họ.
Người trợ lý đưa họ đến không ngờ Hoàng Tiêu lại là con của Hoàng Chính Phong. Dù công ty đồn rằng sếp Hoàng đã kết hôn và có một cậu con trai nhưng mọi người đều cho rằng đó là tin sai sự thật. Cho đến hôm nay họ mới biết con trai ông đã lớn như vậy. Vậy đây không phải là thái tử gia của công ty sao?
Sau khi Biên Hàm trở nên nổi tiếng được mọi người xung quanh hâm mộ, anh ta thực sự nghĩ bản thân giỏi giang. Fans của anh ta còn trẻ và có sức chiến đấu mạnh mẽ, không ai muốn dính líu đến anh ta vì sợ bị fans của anh ta phỉ nhổ, vì vậy trong công ty nếu ai không có địa vị lớn thì hầu như ai cũng nhường anh ta. Bởi thế nên anh ta càng tác oai tác quái, nhưng anh ta không ngờ rằng mình lại chọc đến con trai sếp Hoàng, cũng coi như xứng đáng.
Jay đưa ba người họ đến một căn phòng khác. Trong phòng có đủ loại đồ dùng tạo mẫu, có một số thứ Hứa Nhân Nhân còn chưa thấy bao giờ.
Hứa Nhân Nhân giải thích với Jay về yêu cầu của mình. Châu Nguyệt cho Jay xem những bức ảnh mà cô ấy đã lựa chọn cẩn thận. Jay nhìn vào những bức ảnh, nâng cằm Hoàng Tiêu cẩn thận nhìn một lúc. Trong lòng anh ta đã có sẵn ý tưởng, lật đến một trang từ album ảnh bên cạnh: “Kiểu tóc này thì sao? Tôi sẽ điều chỉnh một chút để phù hợp với khuôn mặt của cậu ấy.”
Kiểu tóc này màu vàng nâu có hơi xoăn nhẹ. Nếu không có kiểu tóc HKT ma quỷ và cặp lông mày được cắt tỉa hung ác thì khuôn mặt Hoàng Tiêu có phần tròn trịa với đôi mắt khá to trông rất đáng yêu. Kiểu tóc này mang cảm giác như một cậu bé Nhật Bản dễ thương.
Hứa Nhân Nhân cho rằng nó nhìn được, Châu Nguyệt cũng cảm thấy không tồi. Hoàng Tiêu không có khiếu thẩm mỹ nên mọi người đều bỏ qua ý kiến của anh ta.
Hoàng Tiêu bị Jay giữ lại cắt tóc, trong khi Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt ngồi lật tạp chí chờ đợi.
Làm tóc phải mất mấy tiếng đồng hồ nên Hứa Nhân Nhân đã đặt trước bữa trưa và đồ uống tại nhà hàng, yêu cầu họ gửi đến đây để cùng ăn với các nhân viên.
Bố của Hoàng Tiêu có buổi tiệc vào giữa trưa, trước khi đi ra ngoài ông ấy đã đến gặp họ. Ông ấy dự định đặt đồ giúp nhưng không ngờ Hứa Nhân Nhân đã gọi món xong rồi.
Sau khi bận rộn làm việc, kiểu tóc của Hoàng Tiêu cuối cùng đã được sửa xong.
Hoàng Tiêu vừa vuốt tóc vừa đứng lên, trợn to hai mắt, không nhận ra bản thân trong gương.
Sự thật chứng minh, dù mập mạp hay kiểu tóc HKT đều có khả năng thay đổi hết.
Jay không chỉ thay đổi kiểu tóc của Hoàng Tiêu mà còn đổi quần áo và giày của anh ta. Đôi bông tai đầu lâu bằng kim loại và những đồ trang sức kỳ quặc trên người anh ta đều bị tháo ra.
Hoàng Tiêu đã đổi sang mặc một chiếc áo phông trắng kiểu Nhật và áo khoác có mũ màu xanh nước biển. Mái tóc xoăn nhẹ buông xõa. Đôi mắt tròn trước đây trông dữ tợn nhưng giờ đây lại có chút đáng yêu. Nhất là khi soi gương anh ta không biết tạo dáng, trông ngốc ngốc đáng yêu.
“Cute quá!” Châu Nguyệt kêu lên.
Thậm chí Jay còn nói đùa: “Có thể ra mắt luôn rồi.”
Hoàng Tiêu đỏ mặt khi được khen, không tự nhiên mà vò đầu bứt tóc, nở một nụ cười ngốc nghếch.
Hứa Nhân Nhân cảm thấy đã ổn.
Làm tóc xong, Hoàng Tiêu bị Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt kéo đi mua quần áo.
Ba người đi đến cửa hàng lớn nhất Lâm Thành.
Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt đều là khách VIP cao cấp, sau khi vào cửa hàng họ nhận được phục vụ tốt nhất.
Nhiệm vụ của Hoàng Tiêu là mang những bộ quần áo mà họ ném cho mình đến phòng thử đồ và mặc vào từng bộ một cho họ ngắm. Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt thì ngồi trên sô pha, vừa nhâm nhi trà vừa bình luận về từng bộ quần áo anh ta thử, sau khi mua xong liền đi đến cửa hàng tiếp theo.
Giữa lúc đó Châu Nguyệt nhận được cuộc gọi kiểm tra từ mẹ kế và phải rời đi trước, còn Hứa Nhân Nhân và Hoàng Tiêu tiếp tục mua sắm.
Khoảng hơn bốn giờ, Thẩm Triết đang ngồi viết code ở nhà thì nhận được điện thoại của Giang Nghị: “Cậu mau tìm gương soi xem trên đầu cậu có thêm cái gì không.”
Thẩm Triết: “Có gì nói thẳng.”
“Vậy thì cậu đừng giận nha. Tớ vừa nhìn thấy Hứa Nhân Nhân đi mua sắm rất thân mật với một nam sinh tươi trẻ trên phố. Hứa Nhân Nhân còn chọn quần áo cho cậu ta… ờm, em ấy chọn quần áo cho cậu bao giờ chưa?”
“Nhàm chán.” Thẩm Triết cúp điện thoại.
Thật ra Giang Nghị rất an tâm với Hứa Nhân Nhân, nhưng đùa giỡn Thẩm Triết thật sự rất vui. Vì vậy, anh ta lại tận lực gửi những bức ảnh chụp được cho Thẩm Triết.
Trong ảnh, Hứa Nhân Nhân để tay trên một bộ quần áo nam, híp mắt cười vui vẻ. Bên cạnh cô là một chàng trai tóc vàng nhìn có vẻ hơi quen nhưng anh không thể nhớ mình đã nhìn thấy anh ta ở đâu.
Thẩm Triết ngay lập tức đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt, sau khi lau khô xong không nhịn được lại bấm vào bức ảnh.
Chàng trai nhuộm tóc màu vàng, kiểu tóc kỳ dị, không đủ cao trông qua rất yếu đuối.
Thẩm Triết “xùy” một tiếng, xóa ảnh.
Mười phút sau, Thẩm Triết khôi phục bức ảnh, cắt riêng chàng trai trong ảnh ra rồi gửi cho Hứa Tu Ninh: Cậu ta là họ hàng của nhà họ Hứa à?
–
Lời tác giả:
Thẩm Triết: Tôi không ghen, cũng không thèm để ý đến.
Mấy phút sau, Thẩm Triết: Hứa Nhân Nhân, không được phép đi dạo phố với những chàng trai khác, tôi có thời gian rảnh!