Ngày hôm sau, Hứa Nhân Nhân cảm thấy người rất nôn nao.
Cô đau đầu tỉnh dậy trên chiếc giường xa lạ, bên cạnh giường có một cốc nước lọc vẫn còn ấm. Cổ họng cô hơi khô nên Hứa Nhân Nhân uống cạn cả cốc nước.
Ký ức trong đầu cô chỉ tồn tại cho đến khi cô đang khiêu vũ trên ghế sô pha với Thẩm Triết bên cạnh, còn chuyện xảy ra sau đó, cô hoàn toàn quên mất.
Hứa Nhân Nhân che mặt mình, toang rồi, mất mặt quá rồi.
Sau khi đứng dậy, Hứa Nhân Nhân đi vào phòng tắm trong phòng, sau đó thay quần áo sạch sẽ ở bên giường.
Vốn dĩ tối hôm qua cô định đến nhà Châu Nguyệt ngủ, lúc trước cô từng ngủ lại nhà Châu Nguyệt, còn để lại một bộ đồ ở đó, bộ đồ ở đầu giường có lẽ là Châu Nguyệt gửi qua.
Sau khi tắm xong, Hứa Nhân Nhân cảm thấy sảng khoái rất nhiều. Cô mặc quần áo đi ra, lau khô tóc lần nữa rồi đẩy cửa phòng bước ra ngoài.
Căn biệt thự rất yên tĩnh, Hứa Nhân Nhân đi một lượt nhưng không gặp ai cả, có lẽ mọi người đang ngủ bù.
Hứa Nhân Nhân đi xuống cầu thang, tầng dưới là một mớ hỗn độn với nhiều đồ đạc được xếp chồng lên nhau, cho thấy cảnh tượng chén đĩa lộn xộn.
Sau đó cửa chính bị đẩy ra, Thẩm Triết bước vào.
Hứa Nhân Nhân đứng giữa đại sảnh lộn xộn, cô thay một chiếc váy kẻ sọc mặc ở nhà với tay áo dài và một hàng cúc trắng trước ngực, cài cúc ở trên cùng.
Cô đi chân trần trong đôi dép lê, mái tóc mới gội nhẹ nhàng buông xuống sau đầu, là cảnh đẹp duy nhất trong căn phòng bừa bộn lúc này.
Cảnh tượng tối hôm qua tự động hiện lại trong đầu Thẩm Triết, cuối cùng nó là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua.
Tai Thẩm Triết đỏ ửng. Anh đứng ở cửa, nhất thời không biết nên nói câu đầu tiên như thế nào. Hứa Nhân Nhân cũng rất xấu hổ khi nhìn thấy Thẩm Triết, cảnh mình nhảy nhót trên ghế sô pha đêm qua dường như ở ngay trước mặt, khiến da đầu cô tê rần, ngón chân xấu hổ đến mức muốn ghim trên mặt đất, chôn vùi bản thân xuống.
Nhưng cảnh tượng xấu hổ này chỉ diễn ra trong chốc lát, sau đó Hứa Nhân Nhân lại giơ tay chào Thẩm Triết một cách bình thường: “Chào buổi sáng.”
Đúng vậy, nguyên tắc của Hứa Nhân Nhân là, nếu cô không ngại thì đối phương là người ngại.
“Chào buổi sáng.” Thẩm Triết nói rồi bước vào.
“Đêm qua…”
“Tôi không nhớ gì nữa.” Hứa Nhân Nhân nói nhanh.
Động tác cầm đồ của Thẩm Triết khựng lại nửa giây, anh lấy hộp giữ nhiệt trong túi ra, đưa cho Hứa Nhân Nhân: “Tối hôm qua em uống rượu, đây là canh giải rượu, uống một chút đi.”
Anh nhìn xung quanh, có lẽ cô đang tìm chỗ ăn, sau khi nhìn xung quanh không có kết quả, anh hỏi, “Em muốn trở về hay ăn sáng ở đây.”
Khi Thẩm Triết nhìn xung quanh, Hứa Nhân Nhân cũng nhìn theo, chỗ này không ở được nữa nên cô quyết định gửi tin nhắn nói với Châu Tuần một tiếng rồi đi về nhà.
Tài xế của nhà họ Thẩm đã đợi sẵn bên ngoài.
Hứa Nhân Nhân uống xong bát canh trong xe rồi ăn thêm mấy cái sủi cảo.
Cô và Thẩm Triết ngồi ở hàng ghế sau của xe, kéo bàn ăn trên ghế xuống để giữa hai người, đây là bữa sáng mà Thẩm Triết đã mua trước đó.
“Tối qua, cảm ơn anh.” Hứa Nhân Nhân nói.
Ngay cả khi cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra sau đó, cô có thể đoán rằng sau khi cô say Thẩm Triết hẳn đã lo liệu cho cô, nhất là khi anh đi mua canh giải rượu cho cô vào buổi sáng.
“Không cần nói cảm ơn.” Thẩm Triết nói.
Thấy cô chưa ăn nhiều, anh lại cho một chiếc sủi cảo vào đĩa của cô.
Hai người ăn sáng xong trên xe. Thẩm Triết còn có việc khác phải làm một lúc, sau khi đưa Hứa Nhân Nhân về nhà, Thẩm Triết không xuống xe, bảo tài xế quay xe rời đi.
Ngoại trừ Hứa Nhân Nhân và Thẩm Triết đã rời đi từ sáng sớm, những người khác đều ngủ đến trưa mới thức dậy.
Buổi trưa, Châu Tuần vừa thức dậy đã từ trên lầu đi xuống. Dưới lầu các loại đồ đạc ngổn ngang, anh ta tùy ý duỗi chân đá, sau đó gọi người đến dọn dẹp. Sau khi tìm ghế sô pha và ngồi xuống, Châu Tuần mở điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn lúc sáng của Hứa Nhân Nhân, liền gọi lại.
Hứa Nhân Nhân đang bày đồ đạc trong phòng, vào đêm Giáng sinh, cô đã mua một đống đồ nhỏ và cất trong túi đồ của mình. Cô vẫn chưa nghĩ kĩ nên đặt ở đâu, hôm nay cuối cùng cũng nhớ ra nên tìm vị trí đặt đồ đạc lên.
“Nhân Nhân, em về đến nhà chưa?” Châu Tuần hỏi.
“Sớm về đến rồi, anh dậy rồi à.”
“Ừm.” Châu Tuần dựa vào ghế sô pha, đá một cái lon ra xa, “Anh xin lỗi, tối qua anh không nên để em uống rượu.”
Anh ta không ngờ rằng Hứa Nhân Nhân sẽ uống say.
Điều bất ngờ hơn nữa là biểu hiện của Thẩm Triết.
Trong mắt anh ta, Thẩm Triết là một người vô cùng lãnh đạm với mọi chuyện, nếu bạn gọi điện thoại, anh sẵn sàng trả lời, điều đó có nghĩa là ngày hôm đó tâm trạng của anh rất tốt.
Nhưng đêm qua Hứa Nhân Nhân say khướt và liên tục gây rối, Thẩm Triết ở bên cạnh cô, kiên nhẫn dỗ dành cô và bảo vệ cô cẩn thận, dáng vẻ dịu dàng đó căn bản không giống Thẩm Triết, thậm chí khiến anh ta cảm thấy Thẩm Triết bị người ta cướp hồn rồi.
“Tối hôm qua không phải do anh, là tôi tự mình muốn uống.” Hứa Nhân Nhân nói, “Anh tỉnh dậy rồi thì đi kiếm gì ăn đi, không thì bụng bị đói hỏng mất.”
“Ừm, cảm ơn em.”
Hứa Nhân Nhân cúp điện thoại, tiếp tục loay hoay với đống phụ kiện của cô.
Ngày đầu năm mới là ngay sau ngày cuối tuần. Mấy ngày nay, các bạn cùng lớp đã thảo luận về đêm giao thừa, sau đó hỏi Hứa Nhân Nhân rằng cô có kế hoạch gì.
“Có lẽ là sẽ ở nhà thôi.” Hứa Nhân Nhân nói.
Mẹ của cô nói rằng bà sẽ tổ chức một bữa tất niên, nhưng vẫn chưa nghĩ ra kế hoạch, Hứa Nhân Nhân cảm thấy hôm đó có lẽ mọi người sẽ cùng nhau ngồi gói sủi cảo hoặc làm cái gì đó.
Hoàng Tiêu trong nhóm cũng hỏi Hứa Nhân Nhân và Thẩm Triết, có cần vé xem biểu diễn nhạc hội đêm giao thừa không.
Gia đình Hoàng Tiêu mở một công ty giải trí, vào mỗi dịp cuối năm, bố của Hoàng Tiêu là người bận rộn nhất, mỗi ngày đều ra ngoài giao lưu với nhiều đài truyền hình lớn và các phương tiện truyền thông.
Điều đáng mừng là Hoàng Tiêu năm nào cũng nhận được đủ loại quà, đặc biệt là lần trước khi anh ta xuất hiện ở công ty, mọi người đang tặng quà năm mới cho Hoàng Chính Phong cũng sẽ tặng cho Hoàng Tiêu một phần.
Nhà của Hoàng Tiêu giờ những hộp quà hàng hiệu đã chất thành núi.
Nếu là kiếp trước, Hứa Nhân Nhân có thể sẵn sàng đi xem một buổi hòa nhạc giao thừa sôi động với bạn bè, nhưng kiếp này cuối cùng cô cũng có thể đón giao thừa cùng gia đình, tình trạng thể chất của cô cũng không thích hợp để đến một nơi ồn ào như vậy, vì vậy cô đã từ chối.
Tuy nhiên, kế hoạch không đuổi kịp thay đổi, ngày 31, bố Hứa và Hứa Tu Ninh bận rộn đến khoảng 11 giờ mới về. Hứa Nhân Nhân vốn dĩ muốn đợi đến giao thừa, nhưng khoảng chín giờ cô buồn ngủ quá nên mẹ Hứa vội vàng giục cô đi ngủ, đêm giao thừa cứ vậy mà kết thúc trong vội vàng.
Ngày hôm sau, Hứa Nhân Nhân dậy sớm.
Điện thoại ngập trong dòng tin nhắn chúc Tết đủ kiểu.
Hứa Nhân Nhân ngồi trên giường và bắt đầu trả lời từng tin nhắn một.
Trả lời rất lâu, cuối cùng nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Triết bên dưới, một câu rất ngắn gọn “Chúc mừng năm mới” thời gian căn đúng lúc 0 giờ, là câu cô nhận được sớm nhất.
Hứa Nhân Nhân nhướng mày, không nhìn ra được Thẩm Triết vẫn có thói quen căn thời gian. Cô cảm thấy anh gửi tin nhắn chúc mừng đã là rất đáng được khen ngợi rồi.
Hứa Nhân Nhân mỉm cười, cũng gửi lại một tin nhắn chúc mừng, đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi tắm rửa.
Mẹ Hứa vẫn còn hơi bực bội vì ngày hôm qua không được ăn tối cùng nhau, sáng nay thức dậy vẫn không ngừng nói về chuyện này.
Hôm nay thời tiết rất tốt, nắng ấm không có gió, một con mèo màu cam trên cỏ đang ngửa mặt khoe bụng phơi nắng, dáng vẻ lười biếng thoải mái.
Hứa Nhân Nhân cũng tìm một nơi để ngườilàm chuyển ghế ngả ra ngoài và nằm phơi nắng.
Một lúc sau, mẹ Hứa bước ra, bà đứng nhìn một lúc nhưng bà vẫn chưa từ bỏ ý định muốn mọi người cùng nhau làm một việc gì đó.
“Buổi chiều ăn thịt nướng thế nào?” Mẹ Hứa hỏi: “Cả nhà đã lâu không tổ chức tiệc cùng nhau, mẹ nghĩ thịt nướng không tồi.”
Mặc dù hỏi ý kiến của Hứa Nhân Nhân, nhưng bà không đợi Hứa Nhân Nhân trả lời, rõ ràng là bà đã có câu trả lời.
“Nếu nướng thịt thì có thể gọi nhiều người đến, Nhân Nhân, con hỏi Thẩm Triết xem, mẹ đi gọi điện cho cậu của con.”
Mẹ Hứa đã quyết định kế hoạch nướng thịt cho buổi chiều, nhờ người làm giúp sắp xếp và bố trí địa điểm trong khi bà gọi điện thoại cho những người khác đến tham dự bữa tiệc BBQ của bà.
Trong khi Hứa Nhân Nhân đang nằm phơi nắng, con mèo màu cam cách đó không xa đã bước đến với đôi chân ngắn và kêu “meo meo” hai lần với Hứa Nhân Nhân.
Hứa Nhân Nhân quay lại kêu một tiếng “meo meo”, con mèo màu cam lại kêu một tiếng “meo meo” khác, bật dậy và nhảy lên đùi Hứa Nhân Nhân.
Sau đó nó điều chỉnh lại tư thế, tìm một vị trí thoải mái trên hai chân của Hứa Nhân Nhân để nằm xuống, bụng phát ra tiếng “ùng ục” thật thoải mái.
Hứa Nhân Nhân: “…”
Con mèo màu cam này có lông màu trắng vàng, lông trên lưng màu vàng, lông bụng màu trắng mềm, trông sạch sẽ, hơi mập một chút.
Hứa Nhân Nhân đoán là con mèo cưng của ai đó trong khu chạy ra ngoài, cô vừa vuốt ve mèo một bên gọi điện thoại cho Thẩm Triết.
Điện thoại đổ chuông hai lần rồi được nhận.
Có tiếng nước chảy “ào ào” ở phía đối diện, một lúc sau, giọng nói của Thẩm Triết truyền đến: “Hứa Nhân Nhân.”
“Anh đang làm gì vậy?” Hứa Nhân Nhân hỏi.
Thẩm Triết ở đầu dây bên kia dừng lại vài giây, đặt điện thoại lên bồn rửa tay, bật loa ngoài lên, lau khô tay, “Đang rửa bát.”
“Anh còn có thể rửa bát cơ à.” Hứa Nhân Nhân trêu chọc anh một câu rồi hỏi, “Mẹ tôi nói buổi chiều sẽ tổ chức tiệc nướng, anh có muốn đến không?”
“Được.” Anh cầm điện thoại đi ra ngoài, “Có muốn ăn gì không, anh thuận tiện mua rồi mang qua.”
“ Được…”
…
Đồ cần chuẩn bị cho món nướng thực ra khá đơn giản. Có sẵn đồ nướng làm sẵn tại nhà, các nguyên liệu nướng khác nhau cũng được cung cấp. Những người làm dành cả buổi sáng để xiên thức ăn mà họ cần, trong khi những người khác dọn bếp nướng và bàn ăn ra bên ngoài, đặt hoa, cây và đồ trang trí xung quanh, đồng thời bày trí một phòng ăn ngoài trời.
Hứa Nhân Nhân cùng xiên rau một lúc buổi sáng, sau đó cô mệt nên đi nghỉ ngơi.
Đến chiều, những người khác lần lượt đến. Ngoài Thẩm Triết, Hứa Nhân Nhân còn mời Châu Nguyệt, Châu Tuần và Hoàng Tiêu – người đang ở nhà nhàn rỗi và không có nơi nào để đi. Dì và Tạ Tư Tề cũng đến.
So với các loại đồ ăn khác, đồ nướng dễ làm hơn, đồ ăn và nước sốt đã được chuẩn bị từ trước, chỉ cần xiên thịt nướng vào và quét gia vị, nếu không đủ thì có người làm giúp đỡ.
Khoảng ba giờ, một vị khách bất ngờ đến, là đối tượng xem mắt của Hứa Tu Ninh vào đêm giáng sinh, Hạ Y Y.
Hạ Y Y cả người toát ra vẻ đúng như tên của cô ấy, cô ấy trông dịu dàng và rất nghệ sĩ, cô ấy để tóc đen dài thẳng, trang điểm nhưng nhẹ nhàng, trông cô ấy rất thoải mái. Nước hoa trên cơ thể cũng cho người ta cảm giác tương tự, êm dịu có mùi thơm nhẹ mà không bị hắc.
Cô ấy xuống xe mang theo thứ gì đó, mẹ Hứa lập tức chào hỏi, nhân tiện chớp mắt nhìn Hứa Tu Ninh mơ hồ, không khỏi vui mừng khôn xiết.
Hứa Tu Ninh chỉ có thể bất lực bước tới.
Châu Nguyệt và Hứa Nhân Nhân cùng nhau đi ra, khi họ nhìn thấy cảnh tượng đằng kia, đôi mắt của họ tối sầm lại.
Hứa Nhân Nhân không biết nên nói gì, liền kéo cô ấy đổi chủ đề: “Bên kia nướng đồ xong rồi, chúng ta qua đó đi.”
Trên thảm cỏ xanh, các vỉ thịt nướng đều đã được bày sẵn, bên cạnh là giá để đồ ăn và gia vị. Cách bếp nướng một đoạn ngắn là bàn ăn và ghế. Dao kéo và đồ uống được đặt trước trên mỗi bàn, mọi người có thể lấy tùy ý.
Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt cùng nhau bước tới. Một số nam sinh quây quần bên một chiếc bếp nướng nghiên cứu cách bắt đầu nướng, với một đầu bếp hướng dẫn bên cạnh.
“Em muốn ăn gì?” Thẩm Triết hỏi Hứa Nhân Nhân.
Châu Tuần muốn nói chuyện, nhưng vừa thấy vậy liền quay sang Châu Nguyệt: “Em muốn ăn gì, anh tự tay nướng cho em.”
“Xiên thịt bò.”
Châu Tuần lấy vài xiên thịt bò, rắc thêm dầu và gia vị lên trên, “Em chờ đi.”
Châu Tuần bên này làm rất ra dáng, Hứa Nhân Nhân chỉ vào cánh gà rồi nói với Thẩm Triết, “Tôi muốn ăn món này, da phải cháy, không quá cay, và bên trong phải mềm…”
Hứa Nhân Nhân nói rất nhiều yêu cầu, Thẩm Triết nhìn cô một cái, đánh nước sốt theo yêu cầu của cô, vừa nướng vừa xem.
Hứa Nhân Nhân đợi ở bên cạnh, mùi cánh gà nướng dần tỏa ra, một lúc sau, lớp da bắt đầu trở nên giòn, bề mặt cánh gà trông giòn và vàng, một phần da vì nướng mà co lại bên trong, toàn bộ cánh gà trông mềm, thơm và giòn, sẵn sàng để ăn.
Hứa Nhân Nhân thúc giục Thẩm Triết, Thẩm Triết lấy cánh gà ra, đặt ở đĩa trống bên cạnh cho nguội một lúc.
Ngay khi Hứa Nhân Nhân nghĩ là ăn được rồi, Thẩm Triết liền gắp cánh gà lên và cắn một miếng.
Hứa Nhân Nhân:?
Đã nói là nướng cánh gà cho tôi cơ mà?
Sau khi cắn một miếng, Thẩm Triết đặt nó xuống, điều chỉnh công thức và thời gian nướng trong lòng, sau đó gắp một cánh gà khác lên và bắt đầu nướng.
Thấy Hứa Nhân Nhân đang nhìn mình, anh giải thích, “Lần đầu tiên anh nướng nên không biết nó có mùi vị như thế nào, cái thứ hai là cho em.”
Hứa Nhân Nhân: “…”
Anh có vẻ rất ân cần.
Nhưng! Đây không phải là một cái cớ để cố tình kích thích sự thèm ăn của cô sao?
Bắt cô đợi lâu như vậy, không nói gì rồi tự mình ăn.
Hứa Nhân Nhân quyết định không ăn cánh gà của anh, cô muốn tự mình nướng nó, hừm.
Hứa Nhân Nhân tức giận rời đi, Châu Tuần nhìn thấy, đột nhiên cười thành tiếng, thậm chí cảm thấy mình không phải không có cơ hội.
Cũng giống như Thẩm Triết, anh ta hoàn toàn không cần đánh bại anh, Thẩm Triết có thể tự đánh bại chính mình.
Châu Tuần lập tức bổ sung thêm một chiếc cánh gà: “Nguyệt Nguyệt, anh nướng cánh gà cho em…”
Dựa vào người khác thì không bằng dựa vào chính mình.
Hứa Nhân Nhân rửa tay và cẩn thận quấn tạp dề để tránh xảy ra tình trạng ngượng ngùng và mất thể diện khi lỡ tay làm nhỏ dầu lên người, sau đó cô đứng trước lò nướng.
Đầu bếp ngay lập tức đứng ra hướng dẫn và chỉ dạy tận tay cho cô. Ngay sau đó, tất cả các xiên của Hứa Nhân Nhân bắt đầu được nướng, chúng phát ra âm thanh béo ngậy và quyến rũ. Nó không khó chút nào, Hứa Nhân Nhân nghĩ.
Một lúc sau, Thẩm Triết đi tới với một đĩa có một xiên cánh gà mới nướng, anh đưa cánh gà cho Hứa Nhân Nhân: “Ăn thử xem?”
Lần đầu nướng hơi quá tay, thịt bên trong chín quá, Thẩm Triết lần thứ hai điều chỉnh, chiếc cánh gà này có lẽ đáp ứng đầy đủ yêu cầu của Hứa Nhân Nhân.
“Tôi muốn tự nướng.” Hứa Nhân Nhân nói, lật cánh gà.
“Nhiệt độ vừa phải, hương vị cũng giống như em yêu cầu. Bên ngoài giòn và bên trong mềm, không cay.” Thẩm Triết nói, đưa cánh gà vào miệng cô.
Cánh gà vừa mới nướng xong, dầu bên trên bóng loáng, mùi thơm không ngừng xộc vào mũi, Hứa Nhân Nhân không kìm được mà cắn một miếng nhỏ trên tay Thẩm Triết.
“Ngon không?” Thẩm Triết hỏi cô.
Hứa Nhân Nhân gật đầu và cắn một miếng nữa.
Thẩm Triết đưa cánh gà nướng cho cô: “Chỗ này để anh, em còn muốn ăn gì nữa.”
“Sườn non đi.” Hứa Nhân Nhân nói.
Thẩm Triết lại bắt đầu nướng sườn non.
Cánh gà của Châu Tuần cũng đã được nướng xong, nhưng có vẻ như đã không cần cánh gà của anh ta rồi. Châu Tuần đặt thức ăn lên đĩa, đưa cho Châu Nguyệt: “Em cầm đi ăn đi.”
Châu Tuần nói: “Vậy em ăn cánh gà trước đã, thịt bò xiên sẽ sớm đưa cho em.”
Châu Nguyệt: “…”
Các vãn bối bắt đầu nướng đồ, trưởng bối cũng đi tới.
Hạ Y Y ngồi cùng với Hứa Tu Ninh. Dù cả hai chưa nảy sinh tình cảm nhưng Hứa Tu Ninh là một người rất lịch thiệp và không thể để người khác khó xử, vì vậy cả hai có vẻ rất vui vẻ với nhau.
Châu Nguyệt đang ăn gì đó thì Tạ Tư Tề đi đến.
Cậu ta nhìn theo tầm mắt của Châu Nguyệt, “Cậu thích anh họ của tôi?”
“Cậu đang nói nhảm nhí gì vậy?” Châu Nguyệt gần như nhảy dựng lên, sau đó cô ấy cảm thấy xấu hổ vì phản ứng thái quá nên lại ngồi xuống.
“Cậu đã ăn món này cả nửa tiếng đồng hồ rồi nhỉ.” Tạ Tư Tề “chậc” một tiếng, “Thích một người không phải là chuyện ngại ngùng, tôi sẽ không nói đâu.”
Tạ Tư Tề chỉnh lại quần áo, ân cần nhắc nhở trước khi rời đi, “Tuy nhiên, tốt hơn hết là cậu nên thu ánh mắt lại, nếu không, bí mật của cậu sẽ không thể che giấu được.”
Châu Nguyệt ăn xong đồ trong đĩa rồi tự rót cho mình một ly uống, uống hết trong một lần. Người làm đến lấy bát đĩa bẩn đi, Châu Nguyệt đứng dậy đi về phía Hứa Nhân Nhân.
Sau hơn một tiếng nướng đồ, mọi thứ đã chất đống, Hứa Nhân Nhân cuối cùng cũng hoàn thành xong xiên que và mang đồ đi ăn.
“Tớ sẽ ăn cá, rau xanh… miễn cưỡng ăn một xiên đi.”
Hứa Nhân Nhân phân xiên cho mọi người, nhìn thấy một con hàu nướng, liền đẩy sang Thẩm Triết nói đùa: “Cho anh, tráng dương.”
Châu Tuần đang uống nước liền phun ra.
Thẩm Triết nhìn con hàu bị đẩy tới trước mặt, tuy rằng trên mặt không lộ ra vẻ khó chịu, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện cả người đều cứng đờ vì lời nói của Hứa Nhân Nhân.
Hứa Nhân Nhân là người có linh hồn của người hai mươi mấy tuổi, những người bạn thân ở trường đại học của cô khó tránh sẽ nói về những chủ đề không phù hợp và pha trò vô thưởng vô phạt, vì vậy cô không nhận ra có gì không đúng khi mình nói ra những lời này, tiếp tục phân chia đồ ăn.
Mãi đến khi nhận ra bầu không khí xung quanh có chút kỳ quái, cô mới bối rối liếc nhìn Thẩm Triết đang ngồi gần mình nhất.
Thẩm Triết đã bắt đầu ăn rồi, ngoại trừ vành tai có chút đỏ lên, coi như không có chuyện gì xảy ra, Hứa Nhân Nhân lại quay đầu trở lại.
Cho đến khi mặt trời lặn, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, những người làm bắt đầu thu dọn đống hỗn độn bên ngoài, những người khác cũng tạm biệt mà rời đi.
Buổi tối Châu Tuần có việc sắp xếp khác nên anh ta về sớm hơn, Châu Nguyệt và Hạ Y Y là những người rời đi cuối cùng.
Ngay sau khi rời nhà Hứa Nhân Nhân, Châu Nguyệt ghé vào một quán cà phê.
Quán cà phê này có hương vị chính tông, hơn nữa không gian đẹp, cô ấy thường đến đây để ngồi khi cô ấy buồn.
Châu Nguyệt bước vào gọi một tách cà phê và món tráng miệng. Sau khi gọi đồ xong, cô ấy quay lại và nhìn thấy Hạ Y Y đang ngồi bên cửa sổ.
Hạ Y Y cũng nhìn thấy cô ấy, vẫy tay với cô ấy với một nụ cười.
Châu Nguyệt do dự một chút, bưng đồ của mình, đi về phía Hạ Y Y.
Những chiếc đèn lồng đung đưa bên ngoài, cả hai ngồi lặng lẽ, tự khuấy cà phê trong tách của mình.
Có vẻ hơi kỳ lạ khi giữ im lặng, Châu Nguyệt hỏi: “Em nghe nói… chị bị gia đình ép đi hẹn hò.”
“Đúng là như vậy.” Hạ Y Y cười nói, “Sau đó chị phát hiện đối tượng xem mắt của chị là người đầu tiên chị gửi thư tình hồi trung học…. anh ấy căn bản không mở nó ra, hồi trung học người gửi thư tình cho anh ấy rất nhiều, anh ấy thậm chí còn không quen biết chị.”
Châu Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu.
Những suy nghĩ sâu thẳm trong lòng cuối cùng cũng tìm được người để nói, Hạ Y Y nói tiếp, “Chị thích anh ấy nhiều năm như vậy, cũng rất lâu mới quên được anh ấy… Bây giờ có cơ hội, chị sẽ không dễ dàng buông tay”.
“Em thì sao?” Hạ Y Y hỏi cô ấy, ánh mắt rơi vào đồ uống, cười nói, “Không ngờ ngoài việc chúng ta thích cùng một người, chúng ta còn thích cùng một loại đồ uống.”
Châu Nguyệt gọi một ly latte, Hạ Y Y cũng vậy.
Khi nói đến đây, Châu Nguyệt không giấu giếm cô ấy: “Chỉ là… chỉ là có chút ấn tượng tốt mà thôi.”
“Hứa Tu Ninh được rất nhiều người theo đuổi. Lúc còn là học sinh là như vậy, bây giờ cũng như vậy.”
Cả hai người họ đều im lặng. Rốt cuộc, cả hai đều ngượng ngùng nên mỗi người uống ly của mình và không nói gì.
Ngồi một lúc, Hạ Y Y uống xong cà phê, nhưng không rời đi, cô ấy dường như đang đợi Châu Nguyệt.
Châu Nguyệt chú ý tới, nói: “Tài xế của em ở bên ngoài, chị không cần đợi em.”
“Vậy được rồi.” Hạ Y Y đứng dậy, “Chị đi trước, em cũng về nhà sớm nhé.”
Hai người tạm biệt, Hạ Y Y rời đi, khi đi ra ngoài, cô ấy thấy tài xế của Châu Nguyệt. Biết rằng cô ấy đã có người đón, Hạ Y Y vào xe của mình rồi rời đi.