Hứa Nhân Nhân đã sửa lại xong đồng phục, đồng phục mùa hè là áo ngắn tay và váy xếp ly. Áo đồng phục bó sát ôm lấy đường cong cơ thể thon gọn của cô, tóc được buộc thành đuôi ngựa gọn gàng, để lộ phần cổ trắng thon dài.
“Con gái mẹ đẹp quá.” Mẹ Hứa tự hào nói.
Bố Hứa cũng gật đầu, ông cảm thấy rất bình thường khi khen con gái mình xinh. Hứa Tu Ninh cầm cặp sách Hứa Nhân Nhân đi ra ngoài: “Anh đưa em đến trường.”
“Em cảm ơn anh ạ.” Hứa Nhân Nhân thay đôi giày da nhỏ phù hợp với bộ đồng phục, bước chân nhẹ nhàng theo anh trai ra ngoài.
Cùng lúc đó tại nhà họ Thẩm.
Thẩm Triết thay xong quần áo đi từ trên tầng xuống, ngồi vào bàn ăn.
Một nhà ba người yên lặng ăn sáng.
“Ngày đầu tiên Nhân Nhân đi học ít ra con cũng phải gọi điện cho Nhân Nhân, đến trường với con bé chứ.” Bố Thẩm uống ngụm trà nói với Thẩm Triết.
Thẩm Triết chưa nói gì nhưng mẹ Thẩm đã hơi bất mãn: “Tôi nói này, một com ma ốm như Hứa Nhân Nhân thì học hành cái gì chứ, ở Thụy Sĩ không tốt hơn à, muốn con trai tôi dạy bù, bây giờ lại còn muốn con trai tôi…”
Bà ấy chưa nói xong nhưng bố Thẩm đã lạnh mặt đặt mạnh chén trà trong tay xuống: “Trương Vân, nếu không muốn ly hôn thì sau này đừng để tôi nghe thấy những lời như này nữa.”
Bố Thẩm chưa uống hết chén trà đã trực tiếp lên xe đi mất, mẹ Thẩm vẫn ngồi ở bàn cơm muốn tố khổ với con trai nhưng Thẩm Triết đeo tai nghe ở cổ lên: “Mẹ, vừa rồi mẹ thất lễ quá.”
Hôn nhân của bố Thẩm và mẹ Thẩm là hôn nhân thương mại, tuy tình cảm không được xem là tốt nhưng cũng tôn trọng nhau, cho đến khi mẹ Thẩm đột nhiên tìm mọi cách bắt bẻ Hứa Nhân Nhân.
Nhà họ Thẩm và nhà họ Hứa đều là gia tộc lâu đời ở Lâm Thành, nhưng mấy năm trước bố Hứa liên tiếp mắc một số sai lầm trong việc đưa ra quyết định làm nhà họ Hứa mất một lớp da, cùng với sự tác động của các ngành công nghiệp mới, nhìn bên ngoài thì nhà họ Hứa có vẻ ổn định nhưng bên trong đã bắt đầu suy tàn.
Trong khi đó, nhà họ Thẩm vốn là gia tộc kinh doanh các ngành liên quan đến công nghệ đã chuyển đổi thành công và phát triển mạnh mẽ trong nền công nghiệp mới, dần dần bỏ xa nhà họ Hứa, không chỉ trở thành ông chủ của Lâm Thành mà vị trí của họ cũng thay đổi từ vị trí thứ 10 leo lên vị trí thứ 3 trong danh sách người giàu nhất nước, bản đồ vẫn đang mở rộng, điều này khiến mẹ Thẩm bắt đầu có ý kiến đối với cuộc hôn nhân này.
Mẹ Thẩm một lòng muốn giúp con trai thoát khỏi vợ sắp cưới là con ma ốm Hứa Nhân Nhân, bố Thẩm lại kiên quyết không đồng ý hành vi ném đá xuống giếng này. Điều này được coi như chất xúc tác, khiến những bất mãn mà họ đã tích tụ từ lâu bùng phát, những vấn đề nhỏ lúc trước mà họ từng cho là có thể tha thứ bây giờ cũng trở thành vấn đề lớn, quan hệ giữa hai người dần trở nên căng thẳng.
Thẩm Triết không muốn tham gia vào cuộc chiến giữa bố mẹ mình, anh nhanh chóng ăn sáng xong sau đó cũng đi ra ngoài.
Tài xế mở cửa xe, Thẩm Triết ngồi lên, do dự một chút rồi gọi điện cho Hứa Nhân Nhân.
Không lâu sau điện thoại đã có người nghe, đầu bên kia truyền đến giọng nói nghi ngờ của Hứa Nhân Nhân: “Xin chào, ai vậy ạ?”
Nếu anh nhớ không nhầm thì ngày đầu tiên dạy bù bọn họ đã trao đổi phương thức liên hệ ngay trước mặt mẹ của cô rồi.
Nếu vậy thì cô xóa anh rồi??
Rất tốt.
Thẩm Triết không nói gì trực tiếp tắt điện thoại.
Hứa Nhân Nhân lơ ngơ nhìn điện thoại bị tắt.
“Ai gọi thế?” Hứa Tu Ninh hỏi.
“Em không biết, chắc điện thoại quấy rối ạ.”
Trước cổng Hoành Âm, ô tô xếp hàng dài lần lượt đi vào từ vành đai xanh ở phía tây cổng trường, dừng lại trước cổng để người trong xe xuống, sau đó đi qua vành đai xanh từ phía đông rồi rời đi.
Học sinh Hoành Âm bước xuống xe, mặc đồng phục của Hoành Âm cùng nhau đi vào trường.
Hứa Tu Ninh từ trên xe bước xuống, mở cửa xe giúp Hứa Nhân Nhân: “Anh đưa em vào.”
“Không cần đâu, em đã đến đây một lần nên biết đường đi rồi ạ.”
Hứa Tu Ninh không nghe lời cô, lấy cặp sách của cô từ tay tài xế, bảo tài xế lái xe đi trước, anh ấy dẫn cô vào trong.
Hai anh em quá mức xinh đẹp nên dọc theo đường đi thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người xung quanh. Mọi người nhìn lén rồi thì thầm với nhau, có người còn cầm điện thoại không ngừng nhắn tin.
Lúc này Thẩm Triết cũng đến, vừa xuống xe đã thấy Giang Nghị ở cổng trường.
Giang Nghị chạy đến: “Sao giờ cậu mới đến?”
“Tớ không đến muộn.”
“Ai nói với cậu chuyện đến muộn chứ.” Giang Nghị nhìn quanh bốn phía, thần bí nói: “Hứa Nhân Nhân đến rồi, anh trai đưa tới, rất nhiều người nhìn thấy, không ngờ lời đồn lại thành sự thật, em ấy thật sự đến đây học nha.”
“Ha.” Thẩm Triết lạnh nhạt nói: “Liên quan gì đến tớ.”
Giang Nghị:?
Không phải mấy hôm trước lúc nào cậu cũng chạy đến nhà họ Hứa, còn chủ động dạy bù cho Hứa Nhân Nhân à, bây giờ mới có mấy ngày sao lại không liên quan gì đến cậu rồi?
Giang Nghị nhanh chóng đi theo.
Ngày đầu tiên khai giảng có thể tùy ý chọn chỗ ngồi.
Hứa Tu Ninh đưa Hứa Nhân Nhân đến phòng học, sau đó đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm nói chuyện vài câu với giáo viên rồi mới rời đi.
Trong lớp đã có khá nhiều người, mọi người túm năm tụm ba nói chuyện với nhau, không học mà tụ tập lại tám chuyện, náo nhiệt như cái chợ.
Hứa Nhân Nhân đến trước cửa lớp, Châu Nguyệt lập tức vẫy tay: “Nhân Nhân, ở đây.”
Một mình Châu Nguyệt chiếm hai chỗ ngồi, hiển nhiên là chỗ còn lại cô ấy giữ cho Hứa Nhân Nhân.
Hứa Nhân Nhân cầm cặp sách đi vào, ngồi xuống bên cạnh Châu Nguyệt.
Những người khác đang nói chuyện đều không nói gì nữa, ai cũng nhìn chằm chằm Hứa Nhân Nhân.
Dưới ánh mắt của mọi người, Hứa Nhân Nhân từ tốn mở cặp, lấy đồ dùng học tập ra rồi nhét cặp vào ngăn bàn. Sắp xếp xong, giáo viên chủ nhiệm cũng đi vào.
Giáo viên chủ nhiệm của Hứa Nhân Nhân là cô Khâu, là người đã dạy cô một buổi chiều. Cô ấy đứng trên bục giảng vỗ tay ra hiệu cho mọi người trật tự: “Lớp chúng ta có một bạn học mới đến, Hứa Nhân Nhân, chào hỏi mọi người đi em.”
Hứa Nhân Nhân ngay lập tức đứng dậy: “Chào mọi người, tớ tên là Hứa Nhân Nhân, sau này mong mọi người quan tâm nhiều hơn.”
“Được.” Châu Nguyệt kêu lên đầu tiên, giọng nói vang dội trong lớp học.
Có một học sinh nam ngả ngớn huýt sáo thì bị một người khác kéo mạnh lại bịt miệng.
Hứa Nhân Nhân ngồi xuống, cô Khâu lại nói mấy câu về việc mọi người phải yêu thương nhau rồi đi ra ngoài.
Cô Khâu vừa đi, trong phòng học ồn ào hơn hẳn.
Hầu hết học sinh của Hoành Âm đều là con nhà không phú thì cũng quý, họ ở trong cùng một vòng tròn nên tin tức rất nhanh. Ngay từ lúc Hứa Nhân Nhân vừa về nước, tin tức về cô đã lan truyền khắp nơi.
Thiên kim nhà họ Hứa, em gái của Hứa Tu Ninh, vợ sắp cưới của Thẩm Triết, lấy bất kỳ một trong những danh hiệu này ra thì cũng đủ để mọi người bàn tán mấy ngày mấy đêm.
Nhưng không phải ai cũng biết rõ như vậy, đối với một số bạn học thì đây chỉ là một cô gái xinh đẹp chuyển đến lớp mà thôi, họ huýt sáo là vì tán thưởng vẻ đẹp của đối phương.
Học sinh nam bị bịt miệng cuối cùng cũng thoát khỏi bàn tay của bạn cùng bàn, đang định trừng mắt cậu bạn thì nghe thấy cậu bạn nói: “Con gái nhà họ Hứa ở trong hội đồng quản trị, nếu không muốn bị chuyển trường thì đừng đắc tội với cậu ấy.”
Học sinh nam kia lập tức ngậm miệng.
Mãi mới có một người đẹp như vậy đến, kết quả lại là người không thể trêu vào.
Xung quanh có rất nhiều tiếng bàn tán, bàn về trang phục của cô, bàn về ngoại hình của cô, còn có vài ánh mắt chứa đầy sự thù địch.
Châu Nguyệt phổ cập kiến thức cho cô: “Tống Quân, nhà làm thiết bị y tế, thích Thẩm Triết… Ở trường cô ta rất kiêu ngạo, bố mẹ cô ta cũng không quan tâm nhiều, hai người bên cạnh là hai đàn em của cô ta.”
Hứa Nhân Nhân gật đầu.
Tuy những người khác rất tò mò về Hứa Nhân Nhân nhưng không dám tùy ý đến gần trước khi hiểu rõ tính cách của cô nên tiết tự học buổi sáng cứ trôi qua trong hỗn loạn như vậy.
Lần nữa ngồi trên ghế trường cấp ba, Hứa Nhân Nhân có cảm giác như đang mơ, sau đó cô đột nhiên nhận ra đây thật sự là một đời khác của mình.
Nhớ lại kiếp trước của mình, không biết có phải do cô đang dần hòa nhập vào thế giới này hay không mà Hứa Nhân Nhân phát hiện ký ức đời trước của mình bắt đầu trở nên mơ hồ, trong ấn tượng của cô là hồi cấp ba cô có một người rất quan trọng, nhưng dù thế nào cô cũng không nhớ nổi người đó là ai.
Tiếng chuông tan học đột nhiên vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Hứa Nhân Nhân, Châu Nguyệt đã ngồi không yên từ lâu vội đứng lên: “Nhân Nhân, đi, đi đến hàng tạp hóa thôi.”
Hứa Nhân Nhân cũng muốn đi ra ngoài đi dạo, đứng dậy theo Châu Nguyệt, hai người cùng nhau đến hàng tạp hóa.
Khuôn viên của Hoành Âm rất rộng, khu giảng đường ở phía Bắc, đi qua một quảng trường thì bên kia là phòng hoạt động, phòng âm nhạc còn có cả nhà thi đấu. Ngoài nhà thi đấu còn có sân bóng rổ và sân tennis. Căn tin và hàng tạp hóa thì ở phía đông.
Phòng học của Hứa Nhân Nhân ở tầng ba, Châu Nguyệt kéo cô ra ngoài, vẫn chưa xuống tầng đã nghe thấy tiếng ầm ĩ.
“Thần Lộ, sao lại là cô ta?” Châu Nguyệt bất mãn nói.
“Ai cơ?” Hứa Nhân Nhân lập tức dựng tai lên.
“Thần Lộ, học sinh được tuyển sinh đặc biệt của lớp 11-8.” Châu Nguyệt chỉ vào người đứng giữa đám đông ở dưới tầng: “Là người đứng ở giữa kia kìa, dáng vẻ giả tạo. Những học sinh được tuyển sinh đặc biệt của các lớp khác đều chăm chỉ học tập, chỉ mong được vào trường danh tiếng, chỉ riêng cô ta là lắm trò quái chiêu thôi.”
Nói xong, cô ấy còn bổ sung thêm một câu: “Tớ cũng không thấy có thành tích tốt gì hết, tốt nhất là nên bỏ học sớm đi.”
Hai người dựa người vào hành lang tầng ba quan sát, người phía dưới nhường ra một con đường. Một chàng trai khá đẹp trai ôm một bó hoa hồng lớn đi qua con đường đã được mọi người nhường, đi đến trước mặt Thần Lộ.
Thần Lộ có vẻ ngoài rất vô hại, gương mặt thanh tú, tuy không quá đẹp nhưng khi kết hợp lại với nhau trông rất dễ chịu, đôi mắt ngây thơ trong sáng giống như một con thỏ bị giật mình.
Xung quanh quá ồn ào, Hứa Nhân Nhân không nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ thấy Thần Lộ đột nhiên chạy đi như thể bị giật mình, chạy đến…
Hứa Nhân Nhân nhìn theo, nhìn thấy Thần Lộ dừng lại trước mặt Thẩm Triết.
Miệng Thần Lộ đóng rồi lại mở, hình như đang giải thích gì đó, Thẩm Triết cau mày, nhìn là biết tâm trạng không tốt.
Đúng rồi, nguyên chủ Hứa Nhân Nhân 17 tuổi nhập học Hoành Âm, lúc đó tin đồn giữa Thẩm Triết và Thần Lộ đã bay đầy trời, quả nhiên bọn họ đã quen nhau từ trước.
Hứa Nhân Nhân rất tức giận.
Cô lấy điện thoại ra, lúc muốn gọi điện mới phát hiện mình không có số của Thẩm Triết.
Hình như chính cô là người xóa.
“Cậu có số điện thoại của Thẩm Triết không?” Hứa Nhân Nhân hỏi Châu Nguyệt.
“Tớ có, cậu muốn làm gì thế? Cậu đừng xúc động quá.” Châu Nguyệt nhướn cổ nhìn xuống dưới, vừa tưởng tượng cảnh ả giả tạo Thần Lộ bị lật xe ở trong đầu vừa tìm số điện thoại của Thẩm Triết rồi đưa cho Hứa Nhân Nhân.
Hứa Nhân Nhân nhập số, lập tức gọi cho Thẩm Triết.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Thẩm Triết lấy điện thoại ra, trí nhớ anh tốt, số này anh đã nhìn vài lần nên nhìn một cái là biết ngay đây là số của Hứa Nhân Nhân.
Sáng nay còn hỏi anh là ai, bây giờ vậy mà lại gọi điện thoại cho anh.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía tầng ba, Hứa Nhân Nhân nhanh chóng lướt qua, trốn đi.
Một lúc sau, chờ đến khi điện thoại sắp tắt, cuối cùng Thẩm Triết cũng bắt máy.
“Alo, ai thế?” Thẩm Triết hỏi.
“Tôi là Hứa Nhân Nhân.” Hứa Nhân Nhân cầm điện thoại, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì: “Vừa rồi tôi cảm thấy hơi khó chịu, muốn uống sữa nóng. Anh có thể mua giúp tôi được không?”
Hứa Nhân Nhân hít sâu một hơi, chậm rãi nói hết câu: “Chồng sắp cưới… yêu quý của em.”
Cô muốn xem anh sẽ làm như thế nào khi vừa giả vờ là chồng sắp cưới của cô để nghe điện thoại của cô, lại vừa tán tỉnh với Thần Lộ.