*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“【 Hệ thống: Ký chủ, chiêu này của cậu cao tay quá, nguyên tác cũng phải quỳ cậu luôn 】”
***
Quả thực không thể hiểu nổi, trưởng bối qua đời, không cho vào nhà, không cho cúng tế, không cho trực quan tài, lại còn để mấy chục hòa thượng đứng trong nhà niệm “A Di Đà Phật “, cuối cùng còn bày một pho tượng Phật ra như bố thí cho đằng ấy dập đầu?
Làm gì có đám tang đám hiếu nào cái kiểu đấy!
Có lẽ cảm nhận được sự phẫn nộ và khó hiểu của hai người, nên Nguyên Hoài đứng một bên vội vàng giải thích: “Đã để hai vị tiên hữu chê cười rồi. Những sư thầy này đều đến từ thiền tự Thụy Ấn. Anh họ tôi cũng là đệ tử tu tại gia của thiền tự Thụy Ấn. Chùa này nổi danh xưa giờ vì thờ “Phật A Di Đà”. Nghe nói vị Phật A Di Đà ấy là Phật Tổ quản lý miền cực lạc ở phương Tây, họ thường niệm “A Di Đà Phật” để dẫn người chết về miền cực lạc. Nên họ không khấn kinh khác, mà chỉ khấn câu này thôi, còn bảo chúng tôi khấn theo. Họ nói càng thành tâm, thì càng giúp người đã khuất có thể yên giấc ngàn thu, sớm về cực lạc…”
(Thiền tự: còn có cách gọi là Tùng Lâm, là loại chùa chiền của Thiền Tông, nơi tu hành của nhánh Thiền Tông thuộc Phật giáo Trung Hoa.)
Thẩm Tam Xuyên gật đầu, sau đó lạnh lùng nói: “Chưa nghe bao giờ.”
Thẩm Tam Xuyên có diện mạo rất dễ khiến người khác thấy sợ. Bình thường những khi không cười, anh chàng luôn mang lại cảm giác lạnh như sương giá. Nên hệ thống mới hay bảo anh chàng là vỏ ngoài lộng lẫy lạnh lùng. Người không thân quen rất dễ bị khí chất của anh chàng lừa phỉnh, nên nghe anh chàng xổ bốn chữ lạnh te như thế, Nguyên Hoài nhất thời hoảng loạn bối rối.
Nhưng hình như Nguyên Hoài cũng chẳng có mấy thiện cảm với các hòa thượng của thiền tự Thụy Ấn. Anh ta liếc đám nhà hiếu đang quỳ khấn vái Phật rất lề lối y như lời dặn, đoạn thì thào bảo hai người: “Thật ra tôi cũng thấy kỳ lắm, nhưng hiềm nỗi chủ nhà cứ nằng nặc đòi vậy. Gia đình tôi cũng không đành lòng làm mất mặt chủ nhà. Người đã khuất là quan trọng nhất, họ nói gì, nhà tôi cứ làm theo thế. Huống chi các sư thầy của thiền tự Thụy Ấn quả thực cũng làm hết phận sự, đã niệm kinh siêu độ liên tục hai ngày chưa từng gián đoạn. Hơn nữa họ không ăn đồ của nhà tôi, chỉ dùng đồ chay tự đem theo, còn chuẩn bị cả nước uống. Họ cũng chẳng thu tiền, chỉ nói làm để tích công đức.”
Lục Lâm Trạch cười mỉa với vẻ hơi khinh thường: “Họ kéo đàn kéo đống đến đây, giờ không thu tiền nhà anh, nhưng sau này biết đâu lại đòi nhà anh tiền hương khói vớ vẩn gì đấy, hoặc giả, bảo nhà anh mạ vàng cho tượng Phật trong chùa thì sao? Người trong cửa Phật, chẳng bao giờ xổ toẹt đòi tiền đâu…”
Nguyên Hoài đáp: “Nếu thật vậy thì cũng không sao. Gia đình tôi là dân làm ăn, phủ họ An ở thôn Đào Nguyên cũng có tiếng tăm khắp làng trên xóm dưới. Bởi vậy phủ tôi không thiếu vàng bạc. Anh họ tôi lại có duyên với thiền tự Thụy Ấn. Dù có phải mạ vàng cho Phật Tổ thật, thì cũng chẳng phải việc gì quá khó, có lẽ huynh ấy còn cảm thấy mình tích đức lớn cho cả nhà.”
Đã nói đến nước này, hai người Thẩm Lục cũng chẳng thể khuyên thêm. Dầu sao kẻ muốn cho đi người xin nhận lại. Họ chỉ là người ngoài cuộc, không thể vác tù và hàng tổng mãi. Vì thế họ chào tạm biệt Nguyên Hoài, trên đường về vẫn thấy đám hòa thượng lục tục đến nhà tụng kinh.
Sau khi rời phủ họ An, Thẩm Tam Xuyên không nhịn nổi, bèn dò hỏi hệ thống: Vụ hòa thượng ở thiền tự Thụy Ấn là sao vậy, có thuộc cốt truyện chính không?
【 Hệ thống: Trong nguyên tác không có đoạn này. Tình tiết ban đầu là mấy tháng sau giai đoạn rèn luyện thể chất, hai cậu vẫn ngứa mắt nhau. Các cậu bắt gặp bè lũ tu ma đến thôn Đào Nguyên gây chuyện, dẫn đến cốt truyện gốc… Theo tiến độ phát triển tình tiết bình thường, thì chắc phải mấy tháng nữa. Có lẽ do quan hệ hiện tại của hai người tiến bộ vượt bậc, nên mới khởi động cốt truyện ẩn 】
Thẩm Tam Xuyên: Cốt truyện ẩn? Vậy tớ nên làm gì?
【 Hệ thống: Cốt truyện ẩn sẽ nằm ngoài nguyên tác, bởi vậy tui cũng không rõ cụ thể sẽ xảy ra chuyện gì, ký chủ chỉ có thể đi đến đâu tính đến đấy thôi 】
Thẩm Tam Xuyên: Tự đằng ấy nói coi, có phải đằng ấy hơi bị thiếu uy tín không…
【 Hệ thống: …】
Với tâm thế đến đâu hay đến đó, Thẩm Tam Xuyên cũng chẳng định xen vào chuyện nhà người, nhưng vẫn kể lại chuyện này cho sư huynh đeo kính có hiểu biết rộng rãi. Tuy Vạn Trọng Sơn cũng thấy vụ này hơi dị, nhưng dù gì lễ Phật tụng kinh cũng là tín ngưỡng của người khác, làm ma chay thế nào là chuyện nhà người ta, nên chỉ bảo hai sư đệ đừng để ý quá nhiều.
Dù sao đi nữa, thôn Đào Nguyên cũng nằm ngay dưới chân Ải Phong Nguyệt, bình thường nào có ai dám tới gây sự.
Hôm nay họ đến sớm, nên nhiệm vụ cũng xong từ sớm. Lúc các sư huynh khác tới nhận nhiệm vụ, Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch đã đi hết một lượt quest. Nhưng Thẩm Tam Xuyên không vội về Ải Phong Nguyệt ngay, mà đưa Lục Lâm Trạch đến một dòng suối cách thôn Đào Nguyên không xa.
Dòng suối nhỏ này nằm trong rừng rậm, nước suối mát lạnh, thảm thực vật xung quanh rậm rạp và xanh mướt. Hồi hôm đi đuổi lợn, Thẩm Tam Xuyên đã phát hiện mảnh đất lành này. Anh chàng tới ven bờ suối, bắt đầu cởi áo ngoài, xắn ống quần ống áo lên, chuyển mấy hòn đá bự ra giữa suối.
Lục Lâm Trạch nhìn theo bóng lưng bận rộn của Thẩm Tam Xuyên, tò mò hỏi: “Sư huynh muốn làm gì đấy, có cần đệ giúp không?”
“Trước kia ta thấy trên Douyi… thấy người ta bắt cá thế này, nên cũng định thử xem có bắt được thật không.” Thẩm Tam Xuyên vừa bỏ cục đá xuống, thì thấy Lục Lâm Trạch cũng bắt chước mình chuyển một hòn đá to đến. Anh chàng nhận đá rồi bảo, “Con suối này nhỏ hẹp, nước chỉ vừa qua chân. Để hai hòn to là đủ, cho thêm mấy hòn nhỏ với cỏ cây dây rừng, là gần xong một cái bẫy khiến cá không bơi qua được rồi!”
(Kiểu bẫy cá bằng đá. Còn bạn Thụ là xem tut trên Douyin, bản gốc bên Tàu của con Tiktok nha.)
“Sư huynh thích ăn cá à?”
“Thật ra cũng không phải, lát nữa đệ còn phải đi học y thuật với Thái sư tôn mà, ta chuẩn bị ít nguyên liệu làm bữa khuya cho hai người.” Thẩm Tam Xuyên nghĩ thầm, hối lộ Thái sư tôn bằng đồ ăn, sau này lại chả tiện khách sáo nịnh nọt!
Lục Lâm Trạch cười nhẹ: “Nếu sư huynh cũng muốn học y, thì lát đệ lại đề đạt với Thái sư tôn…”
“Không không, nghiệp học y thực sự không hợp với ta, đệ khỏi phải lắng lo nhiều.” Thẩm Tam Xuyên đặt bẫy xong thì hơi đắc ý nói, “Con suối này nhiều cá chát vạch ra phết, cũng hợp đi câu dã ngoại đấy, nhưng làm bẫy bắt cá kiểu này có thể bắt được nhiều loại khác nhau hơn. Về ta sẽ nấu cho hai người một nồi cá lạp xạp hầm, đảm bảo Thái sư tôn ăn vào là thích mê, sẽ dốc hết sức lực truyền thụ y thuật cho đệ!”
(Cá chát vạch: gốc là 溪石斑, cá đốm đá suối, tên khoa học là Acrossocheilus fasciatus, họ cá chép, nhưng mà nó bé, có sọc đen như vầy. Hình nó theo bên Tàu đây.)
Hóa ra là vì mình.
Lục Lâm Trạch nhìn bẫy cá trong con suối nhỏ, bỗng dưng thấy lòng mình rối bời, một tình cảm không diễn tả nổi chợt trào dâng.
Hắn vươn tay ra, đỡ Thẩm Tam Xuyên đã chuẩn bị xong xuôi nhưng vẫn đứng giữa suối ra ngoài: “Tuy trời nóng, nhưng suối hơi lạnh, sư huynh đừng nên đứng đó lâu, kẻo lại mắc cảm.”
Thẩm Tam Xuyên tiện tay vịn Lục Lâm Trạch bước ra, bỗng dưng lại nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống.
【 Hệ thống: Thiện cảm của Ma Tôn Lục Lâm Trạch +200 】
Thẩm Tam Xuyên:?
【 Hệ thống: Ký chủ, chiêu này của cậu cao tay quá, nguyên tác cũng phải quỳ cậu luôn 】
Thẩm Tam Xuyên: Vậy là Lục Lâm Trạch thích ăn cá lắm hở?
【 Hệ thống: … Ơ, liệu có khả năng nào là, thứ ngài ấy muốn ăn chính là cậu không á? 】
Thẩm Tam Xuyên thầm đảo mắt khinh khi với hệ thống: Đấy người ta nói rồi, trong mắt hủ toàn là gay, tớ với nó chỉ là kiểu anh em xương máu thôi nhé!
【 Hệ thống: … 】
Sau vụ này, Lục Lâm Trạch lấy túi Bát Bảo Linh Lung ra, lôi những món ăn đã chuẩn bị xong xuôi từ sáng ra ngoài. Chiếc túi Bát Bảo Linh Lung này chẳng những có tính năng giữ đồ ăn tươi mới, mà còn giữ nhiệt được nữa. Đồ ăn mang ra hẵng còn nóng hầm hập mới tài, y như vừa nấu xong vậy. Thẩm Tam Xuyên không thể không kinh ngạc cảm thán, món đồ này y như phiên bản kết hợp của tủ lạnh với hộp giữ nhiệt, khoa học kỹ thuật hiện đại cũng chưa tân tiến được đến mức này.
Hai người ngồi ở rìa suối, chuyện trò và thưởng thức món ngon. Thẩm Tam Xuyên vừa ăn vừa cảm thán nhà ăn của Ải Phong Nguyệt nấu ổn phết, còn ngon hơn tiệm đồ ăn nhanh dưới công ty anh chàng nhiều. Anh chàng vốn tưởng đồ ăn ở các môn phái tu tiên toàn thanh đạm phát ớn, nào ngờ khẩu vị lại hợp mình ra trò.
Lục Lâm Trạch yên lặng đổi mấy món Thẩm Tam Xuyên ăn cần mẫn nhất đến trước mặt anh chàng, mình thì ăn những thứ Thẩm Tam Xuyên không động đũa vào.
Thẩm Tam Xuyên thấy Lục Lâm Trạch cứ chí mấy món cay, thì không khỏi mở miệng hỏi: “Sư đệ, đệ thích đồ đậm vị nhỉ, ta thấy đệ cứ ăn cay hoài. “
Lục Lâm Trạch cười nói: “Đệ không kén, ăn gì cũng được. “
“Thế thì thích thật, còn ta thì sợ cay lắm, hơn nữa cứ ăn cay vào là dị ứng toàn thân, không thể động vào những món ấy, bởi vậy mà bỏ lỡ rất nhiều thức ngon.” Thẩm Tam Xuyên nhìn Lục Lâm Trạch với vẻ hơi hâm mộ.
Lục Lâm Trạch khựng lại: “Sư huynh ăn cay là dị ứng à?”
“Ừ, sẽ nổi mẩn đỏ khắp người.”
Anh chàng nói xong, Lục Lâm Trạch sững sờ tại trận. Suy nghĩ của hắn lập tức bay xa, vô số mảnh ký ức vụn vặt không ngừng xâu chuỗi lại trong đầu!
…
“Khụ khụ, cay quá…”
Cậu bé Lục Lâm Trạch bấy giờ còn ít tuổi, khuôn mặt chưa nẩy nở hết, căng thẳng nhìn chàng trai đang ho sặc sụa trước mặt mình: “Thần tiên ca ca, huynh sao thế?”
Chàng trai đang ho che miệng, mu bàn tay đã nổi từng mảng mẩn đỏ từ lúc nào chẳng hay: “Không sao, khụ khụ khụ khụ… Ta nhất thời không để ý, đồ ăn đệ chuẩn bị toàn món cay, mà ta lại hơi dị ứng đồ cay…”
Người đàn ông áo đen bên cạnh đỡ chàng trai đang ho khan, nhìn Lâm Trạch thời bé, cố ý cười xấu xa bảo: “A, thằng oắt thối tha, sư huynh ta cứ ăn cay là dị ứng nổi đốm đỏ khắp người. Mi toi đời rồi, sư huynh nhất định sẽ ghét mi, không bao giờ thích mi nữa.”
“Huynh! Rõ ràng huynh nói với ta là Thần tiên ca ca thích ăn cay!” Tiểu Lâm Trạch nổi giận đùng đùng chất vấn người đàn ông áo đen.
Người đàn ông áo đen lại phản đối: “Không ngờ mi bé tí mà đã điêu toa, làm sao ta có thể nói với mi là sư huynh thích ăn cay được chứ…”
“Được rồi, khụ…” Chàng trai đang ho khan đè tay người đàn ông áo đen lại, mí dưới đỏ hoe, khóe mắt còn rơm rớm hạt lệ vì ăn phải đồ cay. Chàng gãi đốm mẩn đỏ trên cần cổ thon trắng. Phần cổ mảnh dẻ trắng như tuyết kia như nở ra những đóa mai hồng, khiến người ta không nhịn nổi chỉ muốn cắn một miếng. Chỉ thấy chàng tỏ vẻ bực bội bảo người đàn ông áo đen, “Sao đệ cứ gây nhau với bé Lâm Trạch thế, rõ ràng hai đứa đều là…”
“Ai bảo nó cứ tranh cướp huynh với đệ, huynh chỉ là sư huynh của mình đệ thôi.” Người đàn ông áo đen nói xong thì lừ mắt nhìn cậu bé Lâm Trạch, “Huynh ấy là của ta, đợi sau này, nhóc cũng sẽ có sư huynh của chính mình.
“Cho nên, đừng có cướp người của ta nữa, biết chưa?”
…
“Sư đệ, sư đệ…”
Dòng suy tưởng của Lục Lâm Trạch bị người trước mắt kéo lại. Hắn không nhớ nổi dung mạo của hai chàng trai mình từng gặp thời nhỏ, chỉ nhớ lúc ấy mình rất rất thích người anh đẹp như thần tiên nọ. Nhưng ông anh áo đen suốt ngày dính chặt lấy Thần tiên ca ca như kẹo mạch nha lại cực kỳ không ưa Lâm Trạch hồi bé, suốt ngày bắt nạt hắn, chọc ghẹo hắn, làm hắn cáu điên.
“Xin lỗi, ban nãy đệ nhớ tới vài chuyện cũ, nên hơi lơ đãng.”
Gương mặt trước mắt của Thẩm Tam Xuyên thay thế gương mặt của Thần tiên ca ca trong ký ức, hoàn toàn không lạc quẻ tẹo nào mới tài!
Lục Lâm Trạch nở nụ cười bất đắc dĩ. Có lẽ đoạn ký ức thời thơ ấu này quá sâu đậm, nên hắn mới nhớ mãi không quên… Nhưng lạ thay, ký ức đậm sâu như thế, mà hắn lại không thể nhớ được gương mặt hai người kia.
“Ô, đây chẳng phải là Thẩm sư đệ và Lục sư đệ đó sao? Hóa ra các đệ trốn ở đây, thảo nào cả ngày nay chẳng thấy bóng dáng hai đệ đâu!
“Oa, Nguyễn sư tỷ, tỷ xem tỷ xem, hai sư đệ còn mang nhiều đồ ăn quá kìa, y như dạo chơi ngoài ngoại thành ấy! Ôi, mình thì mệt bở hơi tai đói rã đói rời chỉ được gặm lương khô! Đúng là thảm cùng cực!”
Thẩm Tam Xuyên nghe vậy thì quay đầu lại. Anh chàng thấy ngay hai sư tỷ mặc quần áo tu tiên của Ải Phong Nguyệt sắp bước tới chỗ họ. Sư tỷ đi trước thanh thoát xinh xắn, còn người theo sau nàng ta mang khí chất quyết đoán, là một mỹ nhân hiếm thấy. Dù giữa chốn tiên môn toàn trai xinh gái đẹp như Ải Phong Nguyệt, thì dung mạo của sư tỷ này vẫn được liệt vào hàng nổi bật.
Tiếc thay Thẩm Tam Xuyên độc thân 27 năm, luôn lù đà lù đù trước con gái, hơn nữa còn mắc chứng mù mặt bẩm sinh, có lẽ chỉ nhớ được hai sư tỷ này chung lớp với mình, chứ hoàn toàn không biết tên họ người ta.
Lục Lâm Trạch thì lại đứng dậy, mỉm cười hành lễ với hai sư tỷ, thưa: “Kính chào Hoa Duyệt sư tỷ, Nguyễn Thanh Linh sư tỷ.”
“Mình mới gặp nhau một lần, mà đệ đã nhớ được tên chúng ta rồi sao?” Hoa Duyệt không khỏi ngỡ ngàng trước Lục Lâm Trạch. Nàng ta biết Nguyễn Thanh Linh là người đẹp nhất trong số đệ tử nữ vào môn phái năm nay, khá nhiều sư huynh đệ đã tới thăm hỏi danh thơm của tỷ ấy, nhưng nàng ta thì chỉ là hạng bình bình. Nào ngờ cậu Lục sư đệ này còn biết cả tên nàng ta! Nàng ta bỗng lấy làm tự phụ. Dầu gì hai sư đệ đây cũng là những người được các sư tỷ muội trong Ải Phong Nguyệt công nhận là xinh trai nhất, nhiều chị em đã xiêu lòng mến mộ từ hôm qua rồi!
Nguyễn Thanh Linh đứng sau Hoa Duyệt lại không lên tiếng, chỉ liếc thoáng qua Thẩm Tam Xuyên vẫn im lìm trước họ.
“Hai sư tỷ đây đẹp người đẹp nết, tất nhiên đệ mới gặp một lần đã chẳng thể nào quên. Chỗ đồ ăn này là do đệ mang đến từ Ải Phong Nguyệt sáng nay. Nếu sư tỷ không chê, thì xin mời dùng bữa.” Dứt lời, hắn cười tủm tỉm đẩy hết những món cay đến trước mặt hai người.
Nếu sư huynh không ăn được, thì hời cho mấy cô đó.
Thẩm Tam Xuyên gõ hệ thống trong đầu mình: Thằng cu này giỏi lấy lòng phái nữ ra phết còn gì!
【 Hệ thống: … Nếu cậu cứ nhất quyết lý giải kiểu đấy thì cũng được thôi, dù sao cậu cũng trơ khâng khấc thẳng đuồn đuột mà 】
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn kịch ngắn:
Thẩm Tam Xuyên: Tốt quá rồi, cuối cùng nữ chính cũng xuất hiện! Nhất định là cốt truyện sắp quay về đường ngay lối thẳng, thế giới này vẫn còn cứu được!
【 Hệ thống:? 】
Lục Lâm Trạch:?
Tác giả nào đấy: Con ơi, hay là má cho con qua Tấn Giang tìm hiểu về dòng văn học tình trai đã nhé?