Buổi sáng của ngày đi học cuối cùng thường khiến người ta rất bất an, mọi người còn đang ở trong nhà ăn và lớp học, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ lấp đầy cái bụng rỗng của mình tính toán xem còn bao nhiêu giây nữa, Hà Đào giống như là bị quỷ chết đói đầu thai, Cố Hàm thì không như vậy, Tống Doanh càng không phải. Cô ngồi nghiêng phía sau Cố Hàm, lúc giáo viên đi vào, Cố Hàm chỉ nghe Tống Doanh nói với Ninh Khang cùng bàn là: “A Khang, nhìn giáo viên giúp mình, khi nào thầy giảng đến bài thứ bảy thì gọi mình nhé.”
Chất lượng giáo dục đã được bàn tán xôn xao nhiều năm nay, “Thi cử không phải là mục đích, mà là phương pháp” những lời này thường xuyên bị đa số các học sinh đảo ngược. Ai cũng nói đi học chủ yếu không phải là để học tri thức, mà là học cách học như thế nào. Từ điểm này mà nói, Tống Doanh đủ khả năng chứng minh chất lượng giáo dục có tồn tại. Loại học sinh xuất sắc như Mạnh Xuyên Giác và Hà Đào thì ngoại trừ đi học nghe giảng tan học còn tìm lớp ôn tập thêm, nhưng cô thì không. Lúc đi học chỉ thỉnh thoảng mới nghe một chút, đa số thời gian đều làm việc riêng, viết bài tập làm bài tập hoặc đọc sách linh tinh gì đó, tiếp theo lại màu sắc ra xem vài thứ, chỉ như vậy cũng có thể hiểu được những gì mà trong sách nói. Loại người có năng lực tự học hạng nhất này thường không cần phải chuẩn bị, nếu có điều gì đó mà trong sách không có hoặc là không hiểu, cô sẽ tìm tới bài tập, để bổ sung những phần lý thuyết còn thiếu sót này.
Cố Hàm quay đầu lại, Tống Doanh chôn mặt mình phía sau chồng tài liệu bài tập thật cao, đang giải đề. Chương trình lớp 12 giờ phút này cũng đã học xong, thời gian còn lại chính là ôn tập và số lượng bài tập vô tận. Dưới tình huống này, các giáo viên cũng không quá khắt khe. Ít nhất đối với Tống Doanh mà nói, giáo viên chỉ cần giải đáp thắc mắc là được.
Cố Hàm hừ lạnh trong lòng một tiếng, sau đó kinh ngạc phát hiện ra tiếng "hừ" vừa rồi cũng được phát ra từ chỗ Hà Đào.
“Có ai biết bài thứ bảy giải thế nào không?” Giáo viên dạy toán đặt câu hỏi, Ninh Khang đẩy Tống Doanh một cái, ra hiệu cho cô bắt đầu nghe giảng. Tống Doanh buông tờ giấy đề thi trong tay xuống, lấy một quyển sách từ trong chồng bài tập cao ngất bên cạnh ra, sau đó ngẩng đầu nhìn giáo viên.
Cả lớp đều yên tĩnh, đề bài này bọn họ chưa từng gặp qua bao giờ, tối hôm qua mọi người đã thảo luận kết quả rằng đề bài này bị thiếu một nửa điều kiện cho nên không có ai giải được. Thầy Cao nhìn khắp cả lớp một lượt: “Hà Đào, em thử nói xem.”
“Thầy ơi, có phải đề bài này thiếu điều kiện không?” Hà Đào cũng không thể đứng dậy nổi, ngồi tại chỗ trực tiếp lên tiếng.
“Không thiếu.” thầy Cao nói một cách cực kỳ chắc chắn, “Không có ai làm được à?”
Mọi người đều lắc đầu, bạn thứ hai từ dưới đếm lên trong phòng học có một nữ sinh xinh xắn nhút nhát sợ sệt giơ tay lên, khuôn mặt căng thẳng đỏ bừng.
“Được rồi để tôi giảng cho mọi người biết.” cũng không biết là vì thấy nữ sinh kia giơ tay mà không gọi hay là căn bản không nhìn thấy cô ta, thầy Cao xoay người cầm phấn viết lên bảng, những con số rồng bay phượng múa bắt đầu xuất hiện ở trên bảng đen, “Đề bài này thoạt nhìn thì thiếu điều kiện nhưng trên thực tế thì những thứ này đã quá đủ rồi…”
Cánh tay nữ sinh kia khựng lại giữa không trung, sắc mặt không còn đỏ bừng, mà đã trở nên trắng bệch. Cánh tay bây giờ có sức nặng ngàn cân, chỉ một chốc đã đổ sụp xuống. Nước mắt lưng tròng nhưng lại không rơi ra được.
Du Thanh Ca vốn mẫn cảm và yếu ớt, thực ra cô ta cũng không muốn giơ tay, nhưng bởi vì đề bài này lúc trước cô ta đã từng làm, là gần một năm trước. Cô ta là học sinh học lại, có thể gọi là lớp 13. Lý Trung từ trước đến nay đều chia các học sinh học lại, học sinh dự thính vào các lớp bình thường không giống như một số trường cấp 3 trọng điểm khác, các trường khác sẽ mở một lớp riêng dành cho các học sinh này. Bởi vậy Lý Trung rất được phụ huynh của các học sinh học lại ưa chuộng, tuy rằng lớp bình thường và lớp học lại cũng đều là cùng giáo viên, nhưng thứ nhất các giáo viên chưa chắc đã tận tâm, thứ hai hoàn cảnh của lớp cũng không ổn. Các phụ huynh đều cho rằng cách phân lớp như của Lý Trung, là sự thúc đẩy đối với con em mình. Nhưng bọn họ không biết rằng trong tình huống này, một số học sinh sẽ gặp phải một vấn đề khác, chính là kỳ thị. Nếu sự kỳ thị này đến từ các học sinh bình thường thì còn dễ giải thích, dù sao đi nữa tất cả đều là thiếu niên, cũng sẽ không quá đáng, hơn nữa các học sinh học lại thông thường đều sẽ ngồi ở hàng sau cùng, các học sinh ngồi phía trước sẽ không biết tên bọn họ. Đại đa số các học sinh bình thường sẽ cảm thấy học sinh học lại đa phần là học dốt, không làm nên trò trống gì, lại còn ảnh hưởng đến trật tự lớp, nhưng cũng không quá bài xích. Nếu như ngồi gần nhau hoặc là có tiếng nói chung, thì thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện tán gẫu. Nhưng nếu sự kỳ thị này là từ các giáo viên mà nói thì khác hẳn. Học sinh học lại không được tính vào hiệu suất thi đậu của cả lớp, tuy rằng bọn họ đóng rất nhiều tiền nhưng giáo viên không có trách nhiệm đối với bọn họ. Thông thường thành tích của các học sinh học lại này sẽ không tốt, cho nên đại đa số các giáo viên đều sẽ làm ngơ như không thấy, nhiều nhất là lúc kiểm tra phê bình một chút lên bài làm là được. Trên cơ bản sẽ không bao giờ gọi bọn họ giải bài tại lớp, trong lúc giảng bài cũng chỉ nói đại khái với bọn họ những câu như: “Bạn học phía sau yên lặng một chút”.
Du Thanh Ca tồn tại trong đám quần thể đặc biệt này, hoàn cảnh của cô thậm chí còn tệ hơn so với những người khác. Trong một lớp học có hơn mười người là học sinh học lại, phần lớn đều là từ năm lớp 10 đã được phân vào lớp này, hoặc là ít ra cũng bắt đầu vào học từ năm 11, xem như đã hòa nhập được với cả lớp. Nhưng cô ta và một vài người khác là từ lớp 12 mới học lại, cũng chỉ mới vào được hai tháng. Lớp 12 ai nấy đều bận rộn chuyện của mình cho nên không tiếp xúc quá nhiều với bọn họ. Cho nên ở một hoàn cảnh lạ lẫm như vậy, cô ta vô cùng cô độc. Ngoại trừ cô độc, cô ta cũng mờ mịt không biết phải làm sao. Chỉ mới mấy tháng trước cô ta còn là đối tượng chú ý của giáo viên, là một trong số những người có khả năng đạt điểm cao cho nhà trường. Chỉ trong nháy mắt mọi chuyện đã thay đổi, nguyện vọng thứ nhất quá cao không vào được, nguyện vọng thứ hai thì chỉ là cái vỏ rỗng, ba mẹ cô ta không cho cô ta theo học trường đại học nguyện vọng thứ hai, nói rằng phải học lại một năm để lấy điểm cao hơn, thực lực trên 550 điểm thì không thể vào học nguyện vọng hai được. Du Thanh Ca là gia đình có điều kiện, vì thế cô ta đã bị nhét vào chỗ này.
Du Thanh Ca đã bao giờ bị người ta làm ngơ như vậy? Giáo viên lấy ra hơn 50 bài thi, chia thành bốn tổ phát xuống cho mọi người, đến chỗ các học sinh học lại thì số lượng luôn là không đủ. Giáo viên sẽ nói một câu đại khái là “Cán sự môn tan học đi photo”, nhưng đại đa số các giáo viên và cán sự môn đều không xem trọng chuyện này, thiếu thì thôi vậy. Du Thanh Ca thường phải mượn bài của những người xung quanh mà photo lại, giấy làm bài thi của những người khác đều là loại màu vàng hơi mỏng, chỉ có cô là giấy photo trắng bóng 70g. Tất cả các học sinh học lại trên cơ bản đều sẽ không giơ tay trả lời câu hỏi của giáo viên, cho dù có giơ tay giáo viên cũng sẽ không gọi bọn họ, cho dù… chỉ có một người giơ tay cũng không.
Du Thanh Ca dựa vào bàn, không cần sách vở thật cao trên bàn chống đỡ, dù sao đi nữa mong đợi lớn nhất của giáo viên đối với bọn họ chính là mau đi ngủ đi thôi, đừng làm ồn trong giờ học là được. Cô ta không muốn ngủ, ánh mắt đảo qua các bạn học phía trước.
Cô rất ngưỡng mộ bọn họ. Hà Đào, Tống Doanh, Quách Thanh Từ… là những người có hi vọng vào trường đại học Thanh Hoa ở Bắc Kinh; Cố Hàm, Kiều Lệnh Đường, Diêu Trúc có điểm số không khác cô ta là mấy, chỉ cần không phạm sai lầm trong lúc ghi nguyện vọng, thì nhất định có thể vào được trường đại học top đầu; Lục Kỳ Phách, Trần Huệ, Dương Chí Hồ có dư điểm để vào nguyện vọng hai, quan trọng nhất, bọn họ là nhân vật giỏi xã giao trong lớp, không có ai là bọn họ không nói chuyện được, chỉ cần có một chút việc là sẽ có người quan tâm. Không giống cô ta, chỉ là một cô hồn dã quỷ, nếu một ngày nào đó bỗng dưng biến mất có lẽ cũng sẽ không ai biết được. Hơn nữa cô ta vốn đã hướng nội, kiệm lời, sống trong một hoàn cảnh như thế này càng khó khăn hơn.
Điểm số phân chia con người thành các giai cấp khác nhau, không nghi ngờ gì cô chính là giai cấp vô sản trong lớp này.
Nếu như có thể vào học ở đại học nguyện vọng 2… thì tốt quá…
Chuông tan học vang lên, sau khi thầy giáo tuyên bố “Tan học”, các học sinh chen chúc nhau ra ngoài. Lý Trung là trường bán trú cho nên chắc chắn có căn tin, nhưng cũng như đại đa số các trường học khác, quy mô của căn tin không thể đáp ứng được nhu cầu của toàn bộ học sinh. Sau khi đã loại trừ hơn một nửa số học sinh mang cơm đến hâm nóng, giảm bớt tiền mua cơm hộp, thì căn tin vẫn chật cứng chỗ ngồi. Nếu không thể nhanh chóng đến căng tin trước những người khác thì sẽ phải đợi đến lượt của mình hết cả nửa ngày, chờ khi đến lượt mình lấy cơm thì cái nồi đã thấy đáy, sau đó là một tấn thảm kịch ngửa mặt lên trời thét dài mà trong bụng trống không.
Dần dần, đại đa số các học sinh đều đã nắm bắt được quy luật. Có một số giáo viên tương đối dễ nói chuyện, khi còn khoảng 10 phút nữa là tan học, đám học sinh sẽ thường xuyên nhìn đồng hồ, sau đó nài nỉ, giáo viên sẽ cho phép bọn họ nghỉ sớm 5 phút… bởi vì giáo viên cũng phải đi ăn cơm tuy rằng bọn họ ăn ở lầu 2 căn tin, cũng hưởng đãi ngộ đặc biệt hơn, nhưng dù sao đi chậm cũng sẽ không còn cơm nữa.
Kết quả là cứ đến 11: 45, xung quanh sẽ truyền đến tiến bước chân dồn dập như voi giày ngựa xéo, tần suất này khiến cho người ta tràn đầy tin tưởng vào chất lượng thể dục thể thao của học sinh trường Lý Trung. Khi âm thanh này vang lên, đám học sinh vẫn còn trong lớp sẽ dùng ánh mắt cực kỳ đáng thương nhìn giáo viên đang hết lòng giảng dạy của mình, nhưng trong lòng đã âm thầm hỏi han đến họ hàng thân thích nhà mẹ thầy cô. Nhưng mà số lượng giáo viên giàu tinh thần cống hiến như vậy cũng không ít, mặc kệ những ánh mắt bên dưới, cũng mặc kệ có người nghe giảng hay không, vẫn kiên trì đến 11:50 có chuông mới cho mọi người tan học.
May mắn thay Cố Hàm nằm danh sách những người mang cơm theo làm nóng, lúc Hà Đào lao ra ngoài như một ống hỏa tiễn, hắn vẫn còn tranh luận với thầy Cao về một bài giải. Lý Trung không bắt buộc nội trú, Hà Đào là một trong số ít các nam sinh ở trọ lại trường. Nữ sinh trọ lại ở trường nhiều hơn một chút, Tống Doanh thuộc vào số này. Nhưng cô không vội ra ngoài ăn cơm, mà chậm rãi ra khỏi cửa lớp.
Cùng lúc này không gấp gáp còn có Kiều Lệnh Đường và Lục Kỳ Phách, nhưng mà hoàn cảnh của hai người này thì khác, một cặp đôi thì cũng sinh cùng tử cùng tới cùng lui mà thôi, xem phim hết cơm thì ra ngoài, dù sao mì thịt bò cũng chỉ khoảng 2,5-3 tệ / tô.
“Tiểu Cố, cậu xem bài này.” Ninh Khang ở phía sau Cố Hàm vỗ vào lưng hắn một cái.
“Hỏi tôi gì chứ? Sao không hỏi Tống Doanh kìa?” Cố Hàm quay đầu lại, hỏi cậu ta.
“Đại ca à, xin cậu đấy, đừng đấu nhau với cô bạn cùng bạn của tôi nữa, cô ấy cũng đâu có trêu chọc gì cậu.” Ninh Khang đã ngồi cùng bàn với Tống Doanh hơn một năm, tất nhiên là biết Cố Hàm và Tống Doanh không hợp nhau, “Tiểu đệ lâu lâu mới nhờ cậu chỉ bài một lần, cậu tạm tha cho tôi đi, chỉ con đường sáng cho tôi đi mà.”
Cố Hàm liếc mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó đọc đề. Hắn suy nghĩ một lát, quay đầu lại tìm giấy nháp. Cố Hàm suy nghĩ rất nhanh, nhưng chỉ sau hai ba bước thì khựng lại. Hắn nhíu mày, đẩy quyển sách luyện tập đến trước mặt Ninh Khang: “Tôi không giải đâu, tốt nhất cậu vẫn nên nhờ cô bạn vĩ đại cùng bàn của cậu đi thôi!”
Lúc này Tống Doanh đã trở lại, cô ta nghe thấy cũng không có phản ứng gì, đặt hộp cơm trong tay lên bàn, nhìn vào quyển sách luyện tập của Ninh Khang: “À bài này phải không, cũng không khó. A Khang, chờ tôi ăn cơm xong, tôi giảng cho cậu.”
Sắc mặt Cố Hàm có chút không tốt, may là lúc này một người bạn đã mang cơm về, những người cần làm nóng cơm hộp lập tức chạy đến lấy. Cố Hàm và Ninh Khang đến bên cạnh sọt cơm, Ninh Khang khẽ nói nhỏ: “Tiểu Cố, cậu là con trai mà đi chèn ép Tống Doanh như vậy, có phải là không tốt không?”
Cố Hàm tìm được hộp cơm của mình, liền mang theo hộp cơm quay về chỗ ngồi. Hắn sao lại không biết những lời mình nói là rất hẹp hòi và cực kỳ thiếu phong độ, nhưng cứ giống như là một loại phản xạ có điều kiện, chỉ cần nhắc tới Tống Doanh, hắn sẽ không khống chế được cái miệng của mình. Tống Doanh cũng không phải là người để mặc cho hắn ức hiếp, hắn càng khắc nghiệt, thì cô sẽ càng không chịu thua, trong vòng hai năm bọn họ đã phát triển đến mức như nước với lửa.
Nhưng mà còn một người ngồi cùng bàn với Cố Hàm là Địch Hoan Vân, người ngồi sau bàn của Cố Hàm là Ninh Khang, thêm cả Tống Doanh lại là một tổ, với quan hệ xã giao tốt đẹp của Tống Doanh. Địch Hoan Vân và Tống Doanh ở cùng phòng ký túc xá, cũng là người có mối quan hệ tốt nhất với Tống Doanh trong lớp. Thành tích học tập của Ninh Khang thì lại khá bình thường, cậu ta cũng nhận ra cách giảng bài của Tống Doanh rõ ràng dễ hiểu hơn Cố Hàm, hơn nữa hai người đã ngồi cùng bàn một năm, tất nhiên là quan hệ không tệ. Bình thường vào giờ cơm buổi trưa, thông thường đều là Địch Hoan Vân sẽ quay người ra phía sau, dời chồng sách vở cao ngất của Tống Doanh lên trên bàn mình, sau đó xoay người xuống cùng ăn cơm trên bàn Tống Doanh, vừa ăn vừa tán gẫu.
“Tống Doanh, cậu định thi vào trường nào?” Ninh Khang miệng nhai ngồm ngoàm, hỏi cô. Lớp 12 bạn học chính là kẻ thù. Nhưng cậu ta và Tống Doanh khác nhau rất xa hỏi thăm trường mà Tống Doanh ghi danh có lẽ cũng không thành vấn đề!
“Tôi muốn thi trường này!” Tống Doanh cấp một miếng sườn từ trong hộp cơm của Ninh Khang, nhét vào trong miệng mình, vừa nhai vừa trả lời một cách hàm hồ, “Có trời mới biết đủ điểm chỗ nào thì ghi danh chỗ đó mà thôi! Cái này làm sao mà tôi có thể quyết định được?”
Ninh Khang nhìn chằm chằm hộp cơm trước mặt vừa bị đánh cướp, biểu hiện trên khuôn mặt cực kỳ bi thảm. Địch Hoan Vân ở bên cạnh thấy cậu ta như vậy liền không nhịn được cười lên một tiếng: “Một miếng sườn thôi mà, làm gì khổ sở như dân chạy nạn thế kia.” Sau đó cô ta lại quay đầu nói với Tống Doanh, “Cậu nhìn xem, A Khang ốm yếu gầy gò thế kia, cậu nỡ lòng nào cướp thức ăn trong miệng cậu ta!” A Khang là biệt hiệu mà Tống Doanh đặt cho Ninh Khang, chỉ trong nháy mắt đã lan ra cả lớp. Lúc Tống Doanh nói đến hai chữ này còn kéo dài một chút, thêm vào nhạc nền là bài "Gánh vác tình yêu" của Mục Niệm Từ trong phim 《 Xạ Điêu Anh Hùng Truyện 》 bản do Ông Mỹ Linh đóng (*), thì chính là hoàn mỹ vô cùng.
“Nếu với thành tích của cậu mà còn nói là không có quyền tự quyết định, thì những người như chúng tôi chẳng phải là không cần đi thi nữa hay sao?” Cố Hàm bưng hộp cơm quay đầu lại, ném ra một câu, không khí vui vẻ tức khắc trở nên có chút nặng nề. Ninh Khang khẽ thở dài một tiếng, không biết nên nói gì cho phải.
Trong lòng Cố Hàm cũng âm thầm ảo não, hắn vốn chỉ muốn nói những lời này một cách nhẹ nhàng, nửa nói đùa nửa khen tặng, nhưng vì sao nghe ra là giống như một sự châm chọc? Vừa rồi hắn thật sự không phải muốn gây khó dễ cho Tống Doanh, chỉ là lời nói ra miệng, giọng điệu liền biến thành muốn cãi nhau.
Tống Doanh hơi nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm được đề tài khác, chỉ có thể cười nói: “Tôi vốn là chưa nghĩ ra huống hồ học cái gì không phải là học đâu. Tôi muốn học Trung Văn nhưng có bao nhiêu trường đại học chiêu sinh Khoa Học Tự Nhiên hệ tiếng Trung đâu? Tất nhiên là có chỗ nào thì học chỗ đó.”
“Cho nên mới nói đầu óc cậu không bình thường! Thích văn học, mà lại giỏi Toán Lý Hóa; muốn thi vào ngành Trung Văn nhưng lại chọn học Khoa học Tự Nhiên, thật không hiểu cậu nghĩ thế nào?!” Địch Hoan Vân nói tiếp.
“Ôi thì là vì học Khoa Học Tự Nhiên sẽ có nhiều ngành để lựa chọn hơn! Hơn nữa tôi lại không thích học chính trị, đọc đi đọc lại mấy cái nguyên lý triết học, chán lắm.” Tống Doanh lại giật một quả trứng cút của Địch Hoan Vân, “Hơn nữa … nói về ngành Trung Văn thì ngành này rất ít được chú ý, chẳng phải đầu ra sẽ tốt hơn hay sao?!”
“Mạnh lão phu tử đã có một câu nói từ sớm: không thể chọn cùng một lúc cả cá và tai gấu được. Cậu đó, cũng chỉ là nói mà thôi.” Địch Hoan Vân hiểu rất rõ tính tình cuồng nhiệt nhưng cũng rất thực tế của Tống Doanh. Tuy rằng ngày nào cô cũng nói về lý tưởng của mình, nhưng cuối cùng vẫn sẽ đi trên con đường hiện thực.
“Cậu không có một mục tiêu cụ thể nào hay sao?” Cố Hàm hỏi lại, cũng biết bản thân mình lại gây mất hứng nhưng hoàn toàn không có cách nào khống chế. Trong mơ hồ hắn có vẻ cực kỳ quan tâm đến câu trả lời này, tuy rằng bản thân cũng không biết nguyên nhân.
“Cụ thể…” Tống Doanh nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Ha ha, tôi muốn thi vào đại học Thanh Hoa Bắc Kinh, nhưng mà cũng phải đậu điểm cao mới được chứ! Chỉ là nguyên tắc của tôi sẽ không thi đại học ở tỉnh này, có hơn một nửa khả năng là sẽ đến Bắc Kinh hoặc Thượng Hải.” Bắc Kinh Thượng Hải, điểm rất cao nhưng cũng gần như là khát vọng của tất cả mọi người.
Tới Bắc Kinh Thượng Hải… đối với những người ở thành phố Hoa mà nói, đây chính là đại diện cho hai chữ “tiền đồ”, đi Bắc Kinh Thượng Hải học đại học đối với bọn họ mà nói, thậm chí là ra nước ngoài du học… trong nhận thức của mọi người, ra nước ngoài du học chỉ cần có tiền là được, nhưng thi đậu vào Bắc Kinh Thượng Hải mới chứng minh đứa trẻ kia có khả năng.
Cha mẹ Cố Hàm cũng muốn hắn thi vào đại học ở Bắc Kinh, Cố Hàm cũng rất muốn rời khỏi cha mẹ mình, nhưng hắn không muốn đi Bắc Kinh, hắn muốn đi Thiểm Tây, Thanh Hải thậm chí là Tây Tạng, Tân Cương, Nội Mông Cổ. Hắn là một cậu trai hàm súc nội tâm, Bắc Kinh Thượng Hải quá cởi mở không phù hợp với hắn, hắn muốn đến một thành phố cổ, nghiêm túc nhưng không ồn ào như Bắc Kinh. Chỉ là vùng sông nước Giang Nam lại không thích hợp với một chàng trai phương bắc như hắn… ít nhất là về chiều cao thì anh đã là điển hình của người vùng Đông Bắc, tuy rằng khuôn mặt khá công tử. Tây An mới là nơi mà hắn hướng tới, hơn nữa đại học Tây An cũng ở trong tầm tay.
Đương nhiên, cha mẹ Cố Hàm tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện này. Trong suy nghĩ của bọn họ, con trai mình thì phải vào Thanh Hoa, MIT hoặc tệ lắm thì cũng là Trung Nam Hải ở Bắc Kinh, Tây An Tuy là thành phố "trung tâm" hơn so với thành phố Hoa một chút, bây giờ cũng đã phát triển rất nhiều về phía tây, nhưng dù sao cũng vẫn còn rất kém so với thành phố lớn.
Cố Hàm nhìn vẻ mặt hạnh phúc vì đã cướp được miếng ăn từ Ninh Khang và Địch Hoan Vân của Tống Doanh, lúc họp phụ huynh lớp 10 hắn đã từng gặp ba cô một lần, đó là một người đàn ông trung niên bề ngoài rất hiền lành, hay cười, mỗi lần nhắc đến con gái liền có vẻ mặt rất tự hào … có lẽ sẽ không can thiệp vào quyết định của cô!
Có lẽ trong thâm tâm hắn rất ngưỡng mộ cô, Cố Hàm nghĩ. Thiên hạ sao lại có loại người trả giá ít mà lại có nhiều như vậy? Lý Trung là trường cao trung trọng điểm ở tỉnh này, có thể thi được vào đây đều là nhân vật xuất sắc. Vào được trường này chẳng khác nào đã đặt một chân vào bậc cửa đại học. Tất cả mọi người đều rất xứng đáng, bề ngoài thì có vẻ như không sao, thật ra là âm thầm phân cao thấp. Học tập học được hai ba điểm có khối người, phụ đạo ngoại khóa càng vui vẻ vô cùng. Chỉ có Tống Doanh… Hắn biết cô không cực kỳ cố gắng ở sau lưng, bởi vì cô ở trọ tại trường, tất cả các hành động đều nằm dưới mí mắt người khác. Lúc đi học, thỉnh thoảng mới nghe giảng, còn lại thì toàn là làm bài riêng, xem truyện tranh hoặc tiểu thuyết, đôi khi còn thất thần, tan học thì cãi nhau ầm ĩ, về phòng thì tắt đèn đi ngủ, thời gian học tập mỗi ngày còn không bằng một nửa của hắn, nhưng thành tích lúc nào cũng đứng đầu lớp, trên cả hắn.
Thông minh, hắn chỉ có thể nói như vậy. Năng khiếu trời sinh của một người đôi khi có thể quyết định mọi thứ, không phải ai cố gắng cũng có thể đạt được thành công, hắn không phải, cô cũng không phải. Cho dù thành tích học tập của hắn cũng không tệ, cho dù phản xạ của hắn còn nhanh hơn cô một chút, nhưng khi đối diện với một đề bài khó, cho dù hắn đã có suy nghĩ kia trước, nhưng trên cơ bản người giải được bài trước nhất định sẽ là cô.
Có vẻ như nhà cô rất có tiền, đồng thời, cô cũng được cha mẹ khai sáng. Người có được mọi thứ sẽ khiến mọi người vừa ngưỡng mộ vừa ghen ghét còn trân trọng là bởi vì tâm lý thất bại của hắn mà ra.
Đại khái là như vậy!
“Nhìn kìa! Tuyết rơi rồi!” Tống Doanh chỉ ra ngoài cửa sổ, bông tuyết trắng tinh bay bay tán loạn, che trời lấp đất.
“Tuyết lớn quá, lát nữa có thể chơi ném tuyết đấy.” Địch Hoan Vân cười nói.
“Đúng vậy mau ăn cơm nhanh lên! Ăn xong đi chơi ném tuyết …” Tống Doanh hét lên giống như một đứa trẻ, rồi vội vàng lùa hai đũa cơm.
Cố Hàm không thể tiếp tục đề tài vừa rồi, hắn không còn tâm trạng nào nữa, hộp cơm vẫn còn lại một nửa cũng không ăn. Còn đang dự định đóng hộp cơm lại thì bên cạnh đã có một đôi đũa thò sang…
“Đánh cướp thành công! Trẻ ngoan là không được bỏ mứa!” Tống Doanh nhét đồ ăn vừa mới cướp được vào trong miệng “Ôi tay nghề của mẹ cậu tốt thật đấy, đạo sĩ Tiểu Cố cậu thật là may mắn.”
“Không được gọi tôi là đạo sĩ Tiểu Cố!” Biệt danh đạo sĩ Tiểu Cố này cũng là do Tống Doanh đặt, nhưng mà không phải là Tiểu Cố trong truyện Kim Dung, mà là Tiểu Cố đạo nhân trong truyện Lục Tiểu Phụng của nhà văn Cổ Long, chỉ là Tống Doanh thấy không thuận miệng cho nên mới đổi thành đạo sĩ. Cố Hàm rất ghét biệt danh này, nhưng sự chống cự nhiều lần của hắn không có hiệu quả, cũng chỉ có thể mặc kệ cô. Lần này cũng như vậy, Tống Doanh có tai như điếc, đóng hộp cơm của mình lại, còn dùng đũa đâm thủng hai cái lỗ… đề phòng ai đó sẽ đem rửa sạch rồi sử dụng lại, sau đó ném rác vào thùng rác phía trước phòng học, tiếp theo chào mấy người bọn họ rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Không biết vì sao, tâm trạng Cố Hàm bỗng nhiên trở nên tốt hơn rất nhiều, hắn cầm lấy chiếc đũa lùa nốt chỗ cơm cuối cùng trong hộp vào miệng, thu dọn sạch sẽ rồi cũng đi ra khỏi phòng học.
_________
(*) Bộ phim Xạ Điêu Anh Hùng Truyện sản xuất bởi TVB HK năm 1983, dựa theo tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Kim Dung. Nhân vật chính trong phim là Quách Tĩnh (do diễn viên Huỳnh Nhật Hoa đóng) và Hoàng Dung (do diễn viên Ông Mỹ Linh đóng) đã trải qua nhiều khó khăn, hiểu lầm và sóng gió để đến với nhau và trở nên lừng lẫy trên giang hồ. Trong phim này, hai nhân vật Dương Khang (diễn viên Miêu Kiều Vỹ đóng) và Mục Niệm Từ (diễn viên Dương Phán Phán đóng) có tình cảm với nhau, nhưng Dương Khang đã phụ rẫy Mục Niệm Từ để chạy theo vinh lợi cuối cùng chuốc lấy cái chết bi thảm. Mục Niệm Từ mang thai và sinh ra Dương Quá, cũng tức là nam chính của bộ tiểu thuyết tiếp theo trong hệ liệt Xạ Điêu tam bộ khúc của nhà văn Kim Dung: Thần Điêu Hiệp Lữ.
Bài nhạc Gánh vác tình yêu (肯去承担爱 - Willing to bear the love) là câu chuyện tình buồn của Mục Niệm