Từ tháng 7 đến tháng 8 là tháng của cung Sư Tử, sinh nhật mười chín tuổi của Tống Doanh, diễn ra không hề buồn tẻ. Mượn cơ hội này, cô mời bạn bè cấp hai cùng tụ tập ăn uống. Thiệu Y Hoa, Trần Tuyết, Nhiếp Bác Vọng, Phạm Đàn và Mạnh Xuyên Giác mang theo "gia quyến" cũng tới, sau khi tốt nghiệp cấp 2 bọn họ rất ít khi tụ tập như thế.
Tống Doanh không tổ chức ở nhà mà mời cả bọn đến nhà hàng, sau đó đi karaoke, ăn uống cười đùa vui vẻ. 19 tuổi, số tuổi không lớn không nhỏ, nhưng dù sao cũng được tính là trưởng thành, không phải động một tí là phạm lỗi như cái thời cấp hai ngây ngô nữa.
Mạnh Xuyên Giác và Lưu Lị Dĩnh, Tống Doanh và Cố Hàm. Mọi người ngồi cùng một bàn, sản phẩm vẫn là những gương mặt kia, nhưng người bên cạnh thì đã khác. Tống Doanh sẽ không còn chú ý đến Mạnh Xuyên Giác mọi lúc nữa, ánh mắt hai người cũng chỉ thỉnh thoảng mới bắt gặp nhau. Ngày đó đã xa rồi.
Cố Hàm thì phải mãi đến hôm nay mới gặp được đám bạn bè của cô, Tống Doanh thỉnh thoảng cũng nhắc tới hắn trước mặt bọn họ, hắn biết trong quá trình trưởng thành của Tống Doanh, những người này đều cực kỳ quan trọng. Hắn đã gặp được người bạn thân nhất của Tống Doanh: Thiệu Y Hoa, hắn cũng nhanh chóng trở nên thân thiết với cô gái này, bởi vì bọn họ cùng quan tâm đến một người. Chỉ là, Cố Hàm khó mà tránh được sự kiêu ngạo và ghen ghét. Kiêu ngạo là bởi vì Tống Doanh ở trước mặt Thiệu Y Hoa và đám bạn bè cấp hai này vẫn là đối tượng bị dựa dẫm, còn ghen ghét, là bởi vì điều những người này nói với nhau, toàn bộ đều là những năm tháng vui vẻ mà bọn họ đã cùng nhau vượt qua. Bọn họ quan sát mối quan hệ của Tống Doanh và Mạnh Xuyên Giác dần dần phát triển, lúc đó hắn vẫn còn chưa quen biết Tống Doanh, cũng không thể tưởng được vài năm sau hắn sẽ yêu một cô gái như vậy.
Nhưng không sao cả… người ở bên cạnh cô ấy từ đây về sau là hắn!
Đám người cười đùa, nói với nhau về những chuyện quá khứ. Cố Hàm không biết những chuyện của bọn họ thời cấp 2, nhưng hắn có thể đánh hơi được thông tin. Hắn có thể hình dung ra Tống Doanh qua miệng của bọn họ những năm đó, chính là: có chút hoang dã, có chút điên cuồng, có chút dễ xấu hổ nhưng cũng có chút to gan, cô là người đi đầu chống lại giáo viên độc ác, cũng là người bàn luận việc giải đề với giáo viên đáng yêu. Cô mồm miệng linh lợi, nhưng lại không biết cách diễn đạt trước mặt mọi người. Có khi cô rất cố chấp, cố chấp đến mức có bao nhiêu con ngựa cũng không kéo nổi. Cô…
Cô có vô số gương mặt, vô số ý tưởng kỳ lạ, vô số nụ cười. Cô là niềm kiêu ngạo của hắn.
“Hát đi hát đi! Mấy đôi tình nhân hát đi nào!” Mọi người ồn ào, “Hai cặp đôi hạnh phúc các cậu, thử nói mà xem trong lúc chúng tôi chuyên tâm thi đại học, đám người các câu lại cho chúng tôi biết cái gì là "tới đâu hay tới đó", thật sự là quá đáng!”
Lúc trước Nhiếp Bác Vọng đã viết vào lưu bút của Trần Tuyết một câu: “Tôi vốn lì mà, tuy đại kiếp nạn thi tốt nghiệp sắp tới, nhưng khônggggg cần lo lắng gì hết! Tới đâu hay tới đó.” Những câu nói này chính là hot trend vào thời điểm đó, trở thành câu cửa miệng của rất nhiều người. Bây giờ nhắc đến câu này mọi người đều nhìn nhau mà cười. Tuy rằng những năm tháng kia đã trôi qua rất lâu, nhưng giờ phút này bọn họ đều có thể nhìn thấy sự quen thuộc trong ánh mắt đối phương.
“Hát thì hát!” Mạnh Xuyên Giác và Lưu Lị Dĩnh đã ở trong ban văn nghệ một thời gian lâu như vậy, làm sao lại để cho chuyện nhỏ này khó dễ được. Hai người tiến lên cầm lấy microphone, chọn bài 《 Tri Tâm Ái Nhân 》.
Hai người xuống sân khấu, đưa microphone cho Tống Doanh và Cố Hàm, Tống Doanh hết sức bất đắc dĩ nhìn Cố Hàm một cái, cô nhún vai. Không còn cách nào khác, người ta đã khiêu chiến, nếu không nhận lời là hành vi không lễ phép. Tống Doanh chọn bài “When you fall in love”, cô và Cố Hàm đã từng tập bài hát này, cho nên tự tin là không có vấn đề gì. Tống Doanh là cán sự môn tiếng Anh không phải chỉ có cái vỏ, Cố Hàm cũng đã từng khổ công rèn luyện môn này, tất nhiên thắng được một tràng vỗ tay vang dội.
Tống Doanh Cố Hàm nhìn nhau mỉm cười, trở lại chỗ ngồi. Những người khác hi hi ha ha lại hát thêm vài bài khác, rồi liền bắt đầu hát lung tung cả lên. Cũng không biết thế nào lại có người đề nghị Tống Doanh và Mạnh Xuyên Giác hát chung. Tống Doanh có chút dở khóc dở cười, cô không phải Ngô Phi, còn cần phải hát một bài làm kỷ niệm chia tay hay sao?
Tống Doanh không phải kiểu người hay xấu hổ, Mạnh Xuyên Giác càng không phải, bọn họ thoải mái tự nhiên lên sân khấu. Tống Doanh cầm lấy microphone, bài hát hiện trên màn hình khiến cô có chút ngạc nhiên.
Là một bài hát cũ, gắn liền với giọng ca nữ rất nổi tiếng thời bọn họ tiểu học đến cấp hai: Phạm Hiểu Huyên. Tên bài hát, vừa nhìn đã thấy có tính thời gian quá lớn: 《 Hẹn nhau 1999》.
m nhạc vang lên, là ca từ của nam trước: “Ở lứa tuổi của anh, rất dễ dàng thay đổi, đối diện với tình yêu, không ai có cảm giác an toàn. Em nói muốn anh ôm em, ôm siết hơn một chút, đừng phụ màn đêm rực rỡ trước mắt ta.”
Tống Doanh mỉm cười, hát tiếp: “Như đôi mắt của em, xa xăm nhìn không tỏ, trong giông tố cuộc tình đã qua, không ai luyến tiếc chúng mình. Em muốn anh hứa hẹn một câu thôi, thử xem chúng ta có là vĩnh viễn.”
Sau đó là nữ một câu nam một câu, rồi cùng hát: “Ngày cuối cùng năm 1999 kia hẹn nhau một lời, cho dù trước đó chúng ta có ai thay đổi / anh sẽ mặc áo sơmi hồng/ em sẽ đeo hoa tai tím / đứng ở nơi hò hẹn tình đầu / lời hứa ngày cuối năm 1999, cho dù toàn thế giới không còn quay về nữa, không thể quay về nữa / em sẽ giữ lời hứa / anh sẽ nhớ rõ hôm nay / em vĩnh viễn là người anh không muốn xa rời.”
1999… Đó là kỷ niệm xa xăm lắm rồi. Lúc ấy, Tống Doanh và Mạnh Xuyên Giác còn học cấp hai, dùng “Một ánh mắt, một nụ mỉm cười” để diễn tả cho nhau những gì trong lòng không thể nói ra. Lúc ấy, bọn họ vừa mới bắt đầu “yêu đương”, cả hai đều trúc trắc thẹn thùng, không biết rốt cuộc nên làm như thế nào. Còn bây giờ, ở năm 2003 thuộc về bọn họ, toàn thế giới đều không thể quay về như trước, cô và cậu ta cũng vậy.
Cô đã từng nói, bất kể cậu ta đi xa đến mức nào, chỉ cần cô còn tồn tại, cậu ta vừa quay đầu lại, thì cô vẫn luôn ở đó.
Nếu cô bỏ đi, thì ở nơi đó, sẽ không còn có bất kỳ ai. Luyến tiếc, đứng ở một nơi lâu như vậy, dù sao cũng có chút luyến tiếc. Nhưng mà, cuối cùng cũng vẫn phải đi thôi. Con người, không thể đứng lại ở một chỗ mãi được.
Vẫy tay từ biệt ngày xưa, mới có ngày mai đáng nói. Vẫy tay từ biệt nỗi đau khổ trong quá khứ, mặc kệ tương lai có tiếp tục đau khổ nữa hay không, thì cuối cùng cũng chỉ như vậy mới có thể đón nhận được hạnh phúc.
Lặp lại thì đã sao, cuộc sống không phải chính là một vòng tuần hoàn hay sao? Quan trọng chính là quá trình, bởi vì con người cho đến cuối cùng chẳng qua chỉ là một nắm tro tàn, không ai có thể thoát khỏi điều này.
Nếu đã là như vậy, vì sao trước khi trở thành tro tàn, không tận hưởng hết tất cả mọi sung sướng khổ đau?
Cô, đã đi rồi.
Quên đi là một tội rất nặng, nhưng nếu vì sự không quên mà khiến bản thân đắm chìm trong quá khứ thì càng là tội nặng hơn nữa.
Cô phải đối xử tốt với chính mình đồng thời cũng quan tâm bản thân hơn, yêu bản thân nhiều hơn nữa.
Cho nên cô đã từ bỏ sự vĩnh viễn đối với cậu ta, cô cũng thay đổi. Thoát khỏi mối tình đầu, cũng không phải là cô hoàn toàn quên lãng mà chỉ là khiến cho nó phai nhạt đi thôi. Ngày tháng sau này, thỉnh thoảng cô sẽ nhớ lại, mang ra phơi dưới ánh mặt trời.
Nhưng ánh mặt trời đó chính là ánh mặt trời của hiện tại.
Ăn uống ca hát xong, mấy người bọn họ rời khỏi nhà hàng thì trời đã tối. Mọi người ít nhiều đều có uống chút rượu, liền nổi hứng, đi dạo bên đường, vừa đi vừa nói chuyện cười đùa.
Gió nhẹ thổi tới, đêm hè gió cũng mang theo chút cảm giác nóng bức, khiến cả người say sưa. Tống Doanh kéo Cố Hàm, nghênh ngang đi ở giữa đường dành cho người đi bộ. Cố Hàm uống bia, khuôn mặt ửng đỏ. Tống Doanh cũng có uống một chút nhưng sắc mặt không thay đổi.
“Nghe nói người uống rượu mà mặc không đỏ thì không nên kết giao, Cố Hàm cậu phải chú ý nga!” Phạm Đàn chạy tới vỗ vai Cố Hàm, nói. Nam sinh mười mấy tuổi rất dễ dàng thân thiết.
Tống Doanh nghiêng đầu nói với cậu ta: “người vừa uống rượu vào đã đỏ mặt, bề ngoài thì thành thật, thực ra là rất xảo trá, cậu thì có tư cách gì mà nói tôi hả! Dẹp đi!”
“Người uống rượu vào mà không đỏ mặt là người rất giỏi che giấu, không nên kết giao.” Phạm Đàn nói.
“Uống rượu vào mặt không đỏ không hồng cũng có thể trở thành tiêu chuẩn để kết luận sau? Nếu vậy thì…” Tống Doanh quay mặt về phía Mạnh Xuyên Giác, “Thằng nhóc Tam Nhi này khuôn mặt đen như vậy, uống kiểu gì cũng không đỏ không Hồng, cũng là không thể kết giao sao? Chẳng phải là vì màu da của cậu ta quá đen không nhìn thấy à?”
“Tống Doanh, tôi không có trêu chọc cậu sao cậu lại nói tới tôi?” Mạnh Xuyên Giác kháng nghị.
“Cậu còn nói không trêu chọc tôi. Ba năm cấp 3, tôi đã nghe người ta nói về cậu hết hai năm rưỡi. Mỗi khi lớp chúng tôi có chỗ nào làm không tốt, cô Lý chúng tôi đều sẽ nói: ‘ Nếu là Mạnh Xuyên Giác lớp A4, nhất định sẽ không #$%@!*#*’ đối với chúng tôi mà nói, sự tồn tại của cậu quả thực là dùng để phá hủy lòng tự trọng của chúng tôi!”
So sánh thật ra là một chuyện rất đáng sợ, bởi vì so sánh có thể đả kích lòng tự tin của một người, nhưng chưa chắc sẽ khiến cho người bị so sánh có ý muốn trở nên tích cực hơn. Mỗi người đều có ưu điểm riêng, không thể dùng ưu điểm của một người đi so sánh với khuyết điểm của một người khác, lâu dần người thua cuộc sẽ cảm thấy chính mình không ổn tí nào, rồi cứ thế mà tự sa ngã. Cho nên Tống Doanh cho rằng A3 có thể phát triển như vậy, đã là không tệ.
“Ơ… cái này đâu phải lỗi của tôi!” Mạnh Xuyên Giác tỏ vẻ vô tội.
“Còn nữa, chính vì cậu cứ luôn tới tổ tiếng Anh giúp Lưu Lị Dĩnh làm việc, làm cho tôi cứ giống như không biết đoàn kết với bạn bè vậy…” Tống Doanh hít hít mũi, làm ra vẻ ai oán, tru tréo thảm thiết.
Mạnh Xuyên Giác đánh cô một cái thật mạnh: “Bớt giả vờ, ai mà không biết từ trước đến nay cậu đã như vậy. Huống chi sau này không phải đã có tên này đi cùng cậu sao? Cậu còn có gì bất mãn chứ?”
Tống Doanh tiếp tục trách móc Mạnh Xuyên Giác, nói công tích vĩ đại của cậu ta mang đến ảnh hưởng xấu cho mình, nói một lúc, cô bất ngờ phì cười: “Tam Nhi cậu biết không? Trước kia khi tôi đến tổ tiếng Anh thỉnh thoảng lại nghe cô giáo dạy Văn lớp cậu nhắc tới cậu và Lưu Lị Dĩnh, cô ấy than thở thời buổi này con nít yêu sớm quá. Lúc đó tôi rất muốn nói…”
“Cấp ba mà sớm gì, chuyện này ở cấp hai thậm chí cấp một cũng rất nhiều!” Mạnh Xuyên Giác nói tiếp, hai người nhìn nhau cười.
“Hơn nữa, tình cảm thời cấp hai, mới chính là thuần khiết nhất. Không biết yêu thế nào, chỉ dựa vào trái tim mình mà làm. Có thể ấu trĩ có thể ngắn ngủi, nhưng đó là kỷ niệm đẹp nhất trong ký ức.” Mạnh Xuyên Giác thấp giọng.
“Ủa… cậu trở nên lãng mạn như vậy từ bao giờ?” Tống Doanh trừng mắt nhìn cậu ta, “Cậu là nam sinh có thành tích tốt nhất trong Khoa Tự Nhiên chúng ta đó! Tuyệt đối đừng nhiễm giọng điệu của nam sinh khoa Văn!”
“Đây này.” Tống Doanh thè lưỡi với cậu ta, làm mặt quỷ. Mạnh Xuyên Giác cười cười, không muốn tranh cãi với cô.
“Tôi chỉ hy vọng, tương lai khi tôi nhớ lại sẽ không nói những câu linh tinh, đại loại như là phủ định những gì mà tôi đã từng nói trước đây như ‘ lúc đó thật là ấu trĩ sao lại có thể như vậy được?! ’.” Tống Doanh nói với một âm thanh cực nhỏ, đôi mắt ngời sáng như sao trời. Bóng đêm bao phủ, những người khác đi ở phía trước, ca hát nói cười. Cố Hàm, Lưu Lị Dĩnh ở phía sau hai người, cho bọn họ không gian trò chuyện.
“Sao lại như vậy được?” Mạnh Xuyên Giác bật cười, “Không có quá khứ thì làm sao có hiện tại và tương lai?”
“Đúng vậy.” Tống Doanh gõ gõ đầu Mạnh Xuyên Giác, “Thời gian như nước chảy, cậu học Vật Lý tốt như vậy, tôi không múa rìu qua mắt thợ.”
Tống Doanh nhìn lên không trung rồi mỏng mở miệng: “Tam Nhi, cậu có còn nhớ lúc trước cậu đã viết trên ghi chép, lý luận về tinh tú không?”
“Mỗi đêm mùa đông ngồi đếm sao trời, thì vào buổi tối ngày thứ chín, sẽ mơ thấy người trong lòng.” Mạnh Xuyên Giác cười cười trả lời, “Tôi đã từng thử rồi.”
“Mơ thấy thật à?” Tống Doanh hỏi cậu ta.
“Đúng vậy.” Mạnh Xuyên Giác thấp giọng nói, sau đó đột nhiên bật cười, “Mùa đông lạnh lẽo như vậy, nếu còn không nằm mơ thấy thì có phải là thiệt thòi quá không?”
Tống Doanh cũng cười, cúi đầu đi tới, sau đó nhẹ nhàng hát lên.
Bắt đầu bắt đầu, là bài hát của chúng ta; cuối cùng cuối cùng, là sự ra đi của chúng ta.
Anh là người em yêu nhất, cũng như giấc mộng. Sau khi tỉnh lại sẽ bỏ đi, em vẫn tin như thế.
Khuôn mặt không buồn phiền chính là thời niên thiếu của chúng ta; đôi mắt không bàng hoàng chờ tháng năm thay đổi.
Con phố thân quen của của anh và em, hôm đó người đi hoàng hôn phủ bóng. Hai kẻ bên đường nói lời tạm biệt.
Tống Doanh hát cũng không phải là quá xuất sắc, đây còn là một bài song ca, âm điệu cao cao thấp thấp, không hề dễ hát. Nhưng không ai có thể nói cô hát không hay, bởi vì cô đã hát bằng cả tấm lòng.
Mạnh Xuyên Giác hát tiếp mấy câu, Tống Doanh hát cùng cậu ta. Hai người mỗi người một câu, cho đến khi đôi mắt "không thay đổi" nhìn nhau.
Anh nói tuổi thanh xuân anh không hối hận, bao gồm cả tình yêu say đắm dành cho em.
Anh nói năm tháng sẽ làm thay đổi lời hứa cả đời.
Anh nói người yêu hẹn gặp lại,
Xuyên qua khuôn mặt thời tuổi trẻ,
Mỉm cười
Mang nước mắt
Ánh mắt không hề thay đổi.
Tống Doanh mỉm cười, hai người tiếp tục.
Là giọng ai, hát bài hát chúng ta; là ai đàn, đàn tiếng lòng chúng ta.
Người đi rồi phố cũ vẫn xanh, luôn có bài ca như thời thanh xuân ai đó. Luôn có người không ngừng tái hiện chuyện chúng ta.
Ai cũng nói thời thanh xuân không hề hối hận bao gồm cả tình yêu say đắm,
Lời thề bên nhau suốt đời vẫn còn đó,
Họ nói yêu thương vĩnh viễn,
Đều là những khuôn mặt trẻ trung như chúng ta đã từng,
Mỉm cười
Mang nước mắt
Đôi mắt chưa hề hối hận.
Sau đó là đến Mạnh Xuyên Giác hát, nhìn chiếc bóng dưới chân hai người và những bóng dáng bên cạnh, mỉm cười.
Bắt đầu bắt đầu, là bài hát của chúng ta;
Cuối cùng cuối cùng, là sự ra đi của chúng ta.
Người anh yêu nhất, cũng như giấc mộng.
Sau khi tỉnh lại mộng sẽ tan, như em đi mất.
Giọng hai người nhẹ nhàng hòa quyện vào nhau, lại nhẹ nhàng tách ra.
Ai cũng nói thời thanh xuân không hề hối hận bao gồm cả tình yêu say đắm,
Lời thề bên nhau suốt đời vẫn còn đó,
Họ nói yêu thương vĩnh viễn,
Đều là những khuôn mặt trẻ trung như chúng ta đã từng,
Mỉm cười
Mang nước mắt
Đôi mắt chưa hề hối hận
Anh yêu
Em yêu
Người anh yêu vĩnh viễn, khuôn mặt thanh xuân vĩnh viễn, và đôi mắt vĩnh viễn không hề thay đổi.
m thanh chậm rãi nhỏ đi, bài hát kết thúc, Tống Doanh khẽ mỉm cười với Mạnh Xuyên Giác: “Không tệ, vẫn còn nhớ lời bài hát rất rõ ràng.”
Cao Hiểu Tùng, là ký ức chung của bọn họ thời cấp 2. Giọng hát và những bài ca thời thanh xuân. Đi đến nơi này, con đường đã đến điểm cuối, cũng đã đến lúc nên nói lời tạm biệt.
“Trời tối rồi mọi người về nhà đi thôi. Hẹn gặp lại.” Nhẹ nhàng nói tạm biệt, khuôn mặt với đôi mắt kiên định kia, đã được cô lưu lại trong ký ức. Mỗi khi nhớ tới, bọn họ vẫn sẽ sống động, nhưng chỉ là những hình ảnh trong ký ức mà thôi. Những chiếc lá phong mỏng manh kẹp trong trang sách, màu đỏ bị làm khô sẽ càng thêm đỏ, nhưng đó không phải là đỏ tươi nữa mà là đỏ thẫm.
“Hẹn gặp lại.” Thiếu niên thiếu nữ đứng lại trên đường nói lời tạm biệt, bắt đầu từ Bây giờ bọn họ sẽ có cuộc sống của mình, có con đường của riêng, cũng có hạnh phúc của riêng mình. Chỉ là vô cùng đơn giản, hạnh phúc của cậu ta và hạnh phúc của cô đã không còn liên quan đến nhau nữa.
Khoác tay Cố Hàm, cô hạnh phúc, ở trong tay hắn.
“Dưới ngòi bút của Kim Dung, anh thích nhất là Lệnh Hồ Xung.” Cố Hàm tất nhiên là không yên tâm để cho một mình Tống Doanh trở về nhà như thế, vì vậy hắn đưa cô về. Trên đường về sau một lúc im lặng, Tống Doanh mở miệng.
“Em biết.”
“Nhưng mà anh lại không thích Nhạc Linh San, anh thích Nhậm Doanh Doanh" -- "Hi vọng không phải là bởi vì trùng tên với em.”
“Không phải.”
“Thỉnh thoảng lại có người thắc mắc về vấn đề này, Lệnh Hồ Xung có thật sự yêu Nhậm Doanh Doanh không, hắn đã dũng cảm từ bỏ, đi tìm người kế tiếp mà mình thật sự yêu thương. Bởi vì hắn thông minh, cũng bởi vì hắn áy náy với tình cảm của Nhậm Doanh Doanh. Bọn họ nói, Lệnh Hồ Xung sẽ mãi mãi ghi nhớ tiểu sư muội ở trong lòng, chính là người tiểu sư muội đã gắn bó với khoảng thời gian quan trọng nhất chính là những ngày tháng ở núi Hoa Sơn.”
“Không phải. Vào cái đêm trăng tròn đó, tại Huyền Không Tự tâm hồn của hai người bọn họ đã hòa làm một, tình cảm có sự áy náy thì sao gọi là yêu được?”
“Đúng vậy… Có lẽ Lệnh Hồ Xung sẽ không quên Nhạc Linh San, có lẽ hắn vẫn sẽ ghi nhớ khoảng thời gian sống ở núi Hoa Sơn nhưng đó chỉ là một khoảng thời gian trong cuộc đời. Ai cũng có quá khứ, bởi vì mỗi người, đều là do vô số quá khứ tạo thành. Nếu đột nhiên muốn quên đi, giống như chặt đứt một phần cuộc sống vậy, lúc đó con người sẽ không hoàn chỉnh nữa.”
“Anh không có quá khứ.” Cố Hàm vội vàng biện hộ cho bản thân.
“Hừ! Đừng có giả vờ! Cách đây mấy ngày em mới biết được, thì ra Cố tiên sinh ngài cấp 2 cấp 3 đều là bạch mã hoàng tử vườn trường, bao nhiêu là nữ sinh mê mẩn, nhận được hàng đóng trữ tình. Cô Phong Vũ kia, bất quá chỉ là một trong số đó mà thôi.” Tống Doanh chống nạnh, tư thế hệt như ấm trà.
“Anh không phải bạch mã hoàng tử, bạch mã hoàng tử là phải có tiền, anh là người nghèo.” Cố Hàm cũng học theo cô, nhún vai.
Tống Doanh giả vờ muốn đánh, hai người cười đùa một lát.
“Ai cho anh đánh trống lảng, em nói đến đâu rồi nhỉ?”
“Bỏ đi một phần cuộc sống.”
“À, đúng rồi!” Tống Doanh chuyển hóa cảm xúc một lát, sau đó tiếp tục bùi ngùi, “Nhưng mà, cái gì qua thì cũng sẽ phải qua, hiện tại mãi mãi là quan trọng nhất. Trước kia, trong lòng Lệnh Hồ Xung chỉ có một tiểu sư muội. Sau đó tiểu sư muội phụ bạc hắn, gả cho người khác, hắn cũng chỉ yêu một mình Nhậm đại tiểu thư, cũng yêu sống chết, trong lòng chỉ có một mình Nhậm đại tiểu thư -- câu này không phải em nói, là tiểu ni cô Nghi Lâm nói.”
“Anh nhớ mà.”
“Này! Nhậm đại tiểu thư, em có thể nói cái khác không? Anh đâu phải muốn bàn luận về tiểu thuyết với em!” Thật là tức chết, cô nghiêm túc “tỏ tình” như vậy, sao hắn lại không có chút phản ứng nào?
“Anh biết.” Cố Hàm nghiêng mặt, “Tuy rằng anh không đồng ý lắm về chuyện thay đổi giới tính, nhưng anh hiểu là em đang tỏ tình.”
“Ai tỏ tình?” Vịt chết mỏ vẫn còn cứng, chính là hình dung kiểu người như Tống Doanh.
“Ủa? Dường như vừa rồi anh nghe nói có người yêu anh.”
“Ai nói?”
“Có người nói, vốn dĩ trong lòng cô ấy chỉ có một mình Mạnh tiên sinh, sau đó Mạnh tiên sinh yêu người khác, cô ấy cũng chỉ yêu một mình kẻ hèn này, không phải sao?” Da mặt dày là có thể huấn luyện, huống hồ người đang yêu, da mặt thông thường là rất dày.
Tống Doanh bắt đầu nhớ lại ngày trước Cố Hàm vẫn thường hay đỏ mặt, thật là, sao bây giờ người đỏ mặt lại đổi thành cô chứ?
“Em còn lâu!”
“Mạnh miệng.” Hôn nhẹ một cái lên môi cô, “Kỳ lạ thật, bình thường vẫn mềm mại như vậy sao?”
Tống Doanh liền đỏ mặt: “Cố Hàm, giữa đường giữa xá!”
“Đây là hẻm hốc mà thôi, em nhìn thử mà xem!” Khu vực này có rất nhiều trường Đại Học xen kẽ, có rất nhiều đôi tình nhân xung quanh, ở bất cứ chỗ nào cũng có thể nhìn thấy.
“Anh!” Tống Doanh tức giận liền bước đi nhanh hơn.
“I love you.” Một câu tiếng Anh hết sức lưu loát.
Tống Doanh xoay người chạy về bên cạnh hắn: “Lặp lại lần nữa.”