Ngây Ngô

Chương 4: Đổi chỗ ngồi



Sự chán ghét của các học sinh thời đại bây giờ là rất kỳ lạ. Bọn họ có thể ghét nhau vì một câu nói, hoặc có thể thích nhau chỉ vì một câu tiếp theo. Chuyện này cũng xảy ra tương tự đối với con người, đôi khi một số người bị ghét chỉ vì hai bên không có sự tiếp xúc, nhưng cũng không ít trường hợp bởi vì đã tiếp xúc sâu sắc mà càng ghét nhau hơn.

Có đôi khi Cố Hàm cũng rất lấy làm lạ, vì sao mình lại ghét Tống Doanh như vậy, hơn nữa còn đặc biệt chán ghét. Trong lúc có rất nhiều bạn học vài người thích ba hoa khoác lác nói chuyện vui vẻ với hắn, hắn cũng cảm thấy rất ổn, không nghe thấy bọn họ thổi phồng hai câu thì lại có chút khó chịu. Vài người lại tự cho mình là siêu phàm, mắt cao hơn đầu, tuy rằng trong lòng hắn không thích nhưng cũng không đến mức biểu hiện ra ngoài. Có một vài nữ sinh nói chuyện õng ẹo, hắn cũng cười cho qua không để ý tới. Tống Doanh không kiêu ngạo, cô rất rộng rãi, không giấu giếm ai hỏi bài cô cũng đều giảng giải một cách hết sức vui vẻ. Cách làm của cô cũng không hề khiêm tốn nhưng cũng không quá phô trương. Khả năng tự châm chọc mình của cô còn vượt hơn cả việc khoe khoang, nhưng hắn vẫn ghét cô.

Cố Hàm và Tống Doanh kể từ năm lớp 11 thì vẫn luôn là bàn trước bàn sau. Cho dù giáo viên có đổi chỗ ngồi như thế nào, cho dù cô và hắn đã thay bao nhiêu người bạn ngồi cùng bàn, thì vị trí giữa hắn và cô cũng không thay đổi. Học kỳ đầu năm lớp 11 mối quan hệ giữa hai người cũng xem như không tệ, thỉnh thoảng còn nói đùa với nhau. Nhưng đến học kỳ 2, thái độ của Cố Hàm đối với Tống Doanh đã lập tức trở nên lạnh nhạt, Tống Doanh cũng rất ít khi nói chuyện với hắn.

Cố Hàm cũng không hiểu vì sao mình lại không thích Tống Doanh, Tống Doanh cũng không phải là người thường xuyên biểu hiện vui vẻ hay khó chịu ra ngoài, nhưng cô cũng là người thường, sẽ có lúc quan tâm đến cái nhìn của người khác. Có người ghét mình, tất nhiên là cô cũng không vui. Nhưng Tống Doanh cũng không phải là người kiêu ngạo, về điểm này mà nói cô giống với Cố Hàm, đều không ai chịu lui một bước, mà chỉ biết thêm dầu vào lửa, ví dụ như Cố Hàm cảm thấy cô rất đáng ghét, thì cô càng phải ở trước mặt hắn làm hết tất cả những chuyện mà hắn ghét, để chọc tức chết hắn.

Về điểm này mà nói cả cô và Cố Hàm đều là những đứa trẻ con. Cuộc cãi vã của những đứa trẻ thật sự rất khó kéo dài, nhưng cô và hắn lại có thể đối chọi nhau gần hai năm, không thể không nói đây quả là một phép lạ. Sự căm hận còn đến nhanh hơn so với tình yêu, khi Kiều Lệnh Đường lần đầu tiên nhăn nhó nói với Lục Kỳ Phách muốn làm người yêu của cô, thì Cố Hàm và Tống Doanh đã trở thành kẻ thù một năm trời.

Nhưng hận thù và tình yêu cái nào có thể kéo dài lâu hơn, không phải là bọn họ có thể kết luận. Lúc Cố Hàm cảm thấy tò mò về việc Tống Doanh ngẩn người ở bên cửa sổ, thì Kiều Lệnh Đường và Lục Kỳ Phách vẫn còn anh anh em em ở sân thể dục, Mạnh Xuyên Giác và Lưu Lị Dĩnh lớp 12A4 còn cười nói đi qua hành lang, không coi ai ra gì.

Một phần căng thẳng của lớp 12, chính là nhờ mối quan hệ giữa con người với nhau, đặc biệt là tình yêu mà giảm bớt một chút. Cũng không biết vì sao đến năm lớp 12, thì trong lớp những người vốn thân mật với nhau lại càng thân mật, những người bất hòa cũng lại càng bất hòa với nhau hơn. Tình nhân thì xuất hiện như măng mọc sau mưa, có lẽ là để giảm bớt áp lực thi đại học. Có lẽ tình yêu vốn dĩ chính là một sự thật bất mãn đối với vườn địa đàng, bảng xếp hạng thành tích trước mặt lòng tự trọng tự tin cũng không còn đáng giá nữa, cũng cần có tình yêu để nuôi dưỡng. Học sinh ở trường trung học trọng điểm cũng không ngoại lệ, đầu năm lớp 10 không hề tồn tại một cặp đôi nào đã yêu nhau từ thời cấp hai kéo dài đến cấp ba cả, nhưng khi đến lớp 11 đặc biệt là 12 lại toát ra mấy đôi.

Kiều Lệnh Đường và Lục Kỳ Phách cũng chỉ mới phát triển vào năm 12 mà thôi, Lục Kỳ Phách là hoa khôi của lớp 12A3, được cả khối thậm chí là cả trường chú ý. Năm lớp 10 đã có một anh học sinh lớp trên gửi thư tình cho cô ta, thậm chí đi trên sân thể dục bất cứ lúc nào cũng sẽ có những quả cầu cố ý đã tới. Lúc lớp 11 và lớp 12 trực tuần, học sinh phụ trách phải chịu trách nhiệm kiểm tra vệ sinh và kỷ luật của các lớp học khác, nam sinh trong lớp Lục Kỳ Phách phụ trách thường nhân cơ hội này mà nói chuyện với cô ta. Lúc đó cô ta vẫn còn là một nữ sinh trung học cơ sở vừa mới ra trường, thủ đoạn theo đuổi con gái của nam sinh trung học cơ sở khác hoàn toàn với trung học phổ thông, cho nên lúc đó cô ta vẫn còn chưa quen với phương thức "ngưỡng mộ" này, bối rối và ngại ngùng đến mức không biết phải làm thế nào.

Theo thông lệ mà nói những lúc như thế này phải có một anh hùng xuất hiện cứu mỹ nhân, Kiều Lệnh Đường trở thành vị anh hùng kia cũng không phải bởi vì cậu ta thích gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, càng không phải vì cậu ta đã sớm có âm mưu với Lục Kỳ Phách. Sở dĩ cậu ta có thể ra tay đúng vào thời điểm đó chỉ là bởi vì Lục Kỳ Phách lúc ấy đang kiểm tra vệ sinh của lớp A1 còn cậu ta kiểm tra lớp A2. Nhìn thấy hoa khôi lớp mình bị chọc giận đến mức suýt khóc, cậu ta đương nhiên không thể coi như không thấy. Thật ra thì lúc cậu ta làm anh hùng cũng không oai phong cho lắm, nam sinh lớp 10 vẫn còn chưa biết giả vờ "ngầu lòi", chẳng qua cậu ta chỉ đi tới cầm lấy quyển sổ ghi chép của Lục Kỳ Phách, viết ra một chữ "kém" vào khung của lớp A1. Sau đó kéo Lục Kỳ Phách đi, trước khi đi còn nghênh ngang liếc đám đàn anh lớp trên kia một cái.

Thật ra thì các năm sinh lớp 12 cũng chưa chắc có ác ý gì, sở dĩ bọn họ làm khó Lục Kỳ Phách chủ yếu là muốn trêu chọc nữ sinh mà thôi, hơn nữa mục đích là khiến cho Lục Kỳ Phách xấu hổ mà không cho lớp bọn họ điểm quá kém …. Lớp 12 không có ai nghiêm túc trực nhật cả. Nhưng vào đúng thời điểm đó đối với Lục Kỳ Phách mà nói là thật sự vượt qua khó khăn, cho nên sau khi xong việc cô ta đã cảm ơn Kiều Lệnh Đường rất nhiều lần. Các bạn học trong lớp biết bọn họ đã cùng trải qua một phen mắc cỡ này cho nên bắt đầu có lời đồn đại, ngay lúc đó Lục Kỳ Phách đã không còn là A Mông nước Ngô, dần dần xem những lời đồn đại này là trò cười, chỉ có Kiều Lệnh Đường thì vẫn còn xấu hổ. Lời đồn càng nhiều cậu ta càng chú ý đến Lục Kỳ Phách. Thế là một ngày của lớp 11, khi cậu ta nhìn lén Lục Kỳ Phách đến lần thứ 7 trong vòng một tiết, thì một từ vựng tiếng Anh cậu ta biết đã lâu, nhưng không hiểu lắm, đã xâm nhập vào trong đầu cậu ta: Love.

Tống Doanh thường thở dài: Những lời đồn đại vớ vẩn của các cậu và sự quản lý nghiêm khắc của giáo viên, chính là chất xúc tác cho chuyện yêu sớm đấy. Bạn học và giáo viên có đôi khi còn nhiệt tình làm bà mai hơn so với đương sự, trong lúc đương sự vẫn còn giằng co mơ hồ chưa thể xác định được cảm xúc của mình thì bọn họ đã gấp gáp ghép đôi người khác. Xác suất thành công của các kiểu ghép đôi thế này thường là rất cao, cô Lý dạy lớp bọn họ chính là cao thủ trong chuyện này. Chỉ mới hai mươi mấy tuổi tốt nghiệp Đại Học Sư Phạm không lâu, dạy lớp 10, rồi sau đó là cả lớp 11 lẫn lớp 12. Trong đó, cô đã chủ nhiệm đám Tống Doanh cả ba năm từ lớp 10 đến lớp 12, khiến cho bọn họ ai nấy đều thở dài, giáo sư dạy ở trường Lý Trung càng ngày càng trẻ hóa một cách nghiêm trọng, lại còn thiếu thốn thầy giáo. Trong hai năm qua cô Lý đã "khâm điểm" cho năm đôi, nói ra là trúng, so với việc "Kiều thái thú loạn điểm uyên ương phổ" còn không biết lợi hại hơn bao nhiêu lần. Kiều Lệnh Đường và Lục Kỳ Phách cũng là một trong những đối tượng được cô chú ý, kết cuộc của mấy lần nhắc nhở, là đã để cho bọn họ đến bên nhau, danh tiếng còn vượt xa các ngôi khác.

Ai nói ra trước là người đó thua, hai người Kiều Lục đều biết rõ đạo lý này, cho nên đều âm thầm bồi dưỡng phương thức hành động và cảnh giác, yêu đương thầm kín. Nhưng hồ ly có tinh ranh đến đâu, cũng không thể lừa được người thợ săn giỏi, con người cùng có lúc thất thủ, ngựa cũng có lúc bước hụt chân, không có điều gì là an toàn tuyệt đối.

“Tống Doanh, hôm nay lúc tôi quay về đã gặp được cô Lý đấy, cậu nói phải làm sao bây giờ?”

Lục Kỳ Phách vừa quay trở lại phòng ngủ đã gấp gáp hỏi, Tống Doanh cũng vừa mới rửa mặt xong dự định ngâm chân vào bồn, nghe những lời này của cô ta thì hơi ngẩn người ra một chút, vốn dĩ là nên từ từ ngâm chân vào trong bồn đã lập tức nhúng vào ngay, nóng đến mức cô phải nhe răng nhếch mép.

“Lục tiểu thư, cậu không cần lúc nào cũng kinh hoàng như vậy! Gặp phải cô ấy thì sao chứ? Cô ấy vốn trọ ở trường chúng ta kia mà… A! Ý cậu là lúc cậu đang ở bên cạnh Kiều Lệnh Đường thì gặp phải cô ấy à?” Tống Doanh còn đang trả lời hờ hững thì bỗng nhiên nhớ ra tối hôm nay Lục Kỳ Phách và Kiều Lệnh Đường trốn tiết tự học thứ hai ra ngoài hẹn hò, còn là cô đã giúp bọn họ điểm danh với giáo viên hướng dẫn.

“Đúng vậy, lúc bọn tôi về phòng ngủ, thì đụng phải bọn họ.” Lục Kỳ Phách tỏ ra hết sức khổ sở.

“Bọn họ?” Tống Doanh nhướng mày, bỗng nhiên cười rú lên, “Tôi đã nói vì sao hôm nay cô Lý lại không vào phòng học trả lời câu hỏi cho chúng ta, thì ra là đi hẹn hò với bạn trai. Cũng không tệ ha! Bốn người hai đôi chạm mặt nhau không ai mách lẻo ai được.”

Cô Lý có một người bạn trai sắp kết hôn chuyện này tất cả các bạn học trong lớp đều biết, nhưng cô lại cho rằng bọn họ không biết. Vì thế đang êm đang đẹp lại làm như yêu đương thầm kín, cũng không cho anh ta xuất hiện ở trước mặt học sinh. Không ngờ trốn tới trốn lui, lại bị hai người Kiều Lục cũng muốn tránh tai mắt người khác gặp phải, cũng coi như là vận mệnh trêu người.



“Cậu! Cậu còn cười!” Lục Kỳ Phách tức giận phản ứng. Tuy rằng cô Lý đã chú ý bọn họ rất lâu, nhưng dù sao cũng không có chứng cứ gì. Hôm nay lại đúng lúc bắt gặp, không chừng sẽ điểm danh phê bình và mời phụ huynh. Người tâm phúc nhất của cô ta trong phòng 408 chính là Tống Doanh, cô ta đương nhiên là phải nói hết với Tống Doanh.

“Ôi! Để tôi đi lấy nước!” Tống Doanh lau chân rồi đi dép lê bưng bồn ra khỏi phòng, các động tác làm thành một chuỗi cực kỳ lưu loát, phòng ngủ tắt đèn lúc 10:30, cho nên bọn họ phải lên giường trước khi bóng tối ập tới.

“Đáng ghét!” Lục Kỳ Phách đấm mạnh lên giường Tống Doanh, giống như muốn trút giận lên trên chiếc giường của cô vậy.

“Nè! Trên này còn có người nhé!” Cô gái ở giường trên thét lên.



“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ a?” 10: 30, tiếng chuông vang lên, ánh sáng duy nhất trong phòng ngủ cũng đã biến mất, chỉ còn ánh đèn mờ nhạt trên hành lang, xuyên qua cửa kính chui vào trong phòng. Lục Kỳ Phách bò lên trên giường Tống Doanh, không ngừng hỏi.

“Còn có thể làm gì được bây giờ? Thoải mái đi!” Tống Doanh theo bản năng muốn vứt cho cô ta một ánh mắt xem thường, rồi lại nhớ ra Lục Kỳ Phách không thể nhìn thấy được cái gì trong bóng tối, không có dạ minh châu soi đường, cô đành phải nhún vai, “Da mặt cô Lý mỏng như vậy, bị cậu bắt gặp cô ấy đi hẹn hò với bạn trai, cũng sẽ rất xấu hổ. Cho nên chắc chắn là không nghiêm túc xử lý cậu đâu! Hơn nữa, đã đến mức này cô ấy còn có thể nghiêm túc xử lý kiểu gì?”

Anh họ của Tống Doanh là giáo viên dạy Toán ở trường Lý Trung, còn là giáo viên lớp 12A1. Trong kỳ nghỉ đông vừa rồi, đã kết hôn với vợ cũng là giáo viên dạy tiếng Anh ở trường Lý Trung này, hiện đang chủ nhiệm một lớp 11. Hơn nữa bản thân Tống Doanh là cán sự môn tiếng Anh, ngày nào cũng có tiếp xúc với các giáo viên nghe bọn họ bàn tán này nọ, cũng tương đối hiểu biết tính cách của các giáo viên trong trường là như thế nào. Cô Lý có tiếng là hay xấu hổ, Tống Doanh đoán rằng hơn phân nửa cô ấy sẽ không thông báo bốn phía chuyện này.

“Nhưng mà cô ấy…” Lục Kỳ Phách vẫn cau mày.

“Cô ấy sẽ không công khai ra đâu, nhiều nhất là chỉ nói hai câu, đại loại như: "Gần đây tôi phát hiện một vài bạn học … chuyện này có chút… không phải là tính toán các bạn học bàn luận với nhau nhưng cần phải có giới hạn … ừm, cũng đã 12 rồi mọi người tự mà suy xét…’” Tống Doanh học theo giọng điệu của cô Lý khiến cho cả phòng đều cười ồ lên, “Nhưng mà đại khái là kiếp sống chung bằng của hai người đến đây là thôi, tình yêu thầm kín đã bị vạch trần, không thể nào không nhận lấy một chút hậu quả.”

“Dù sao khoảng cách sinh ra vẻ đẹp! Đỡ phải mỗi ngày liếc mắt đưa tình khiến người ta ghen ghét!” Địch Hoan Vân nhẹ nhàng chen vào, trấn an Lục Kỳ Phách.

“Chỉ sợ khi có khoảng cách thì vẻ đẹp không còn thôi.” Ngặt nỗi lúc này lại có người phát biểu trái chiều, không cho người ta sống yên, giọng Đông Bắc này chắc chắn là Triệu Bổn Sơn.

“Đúng vậy, thời gian và không gian chính là thử thách lớn nhất của tình yêu!”

“Ôi, anh ở đầu sông em cuối sông…”

“Các cậu nói xong chưa?!” Lục Kỳ Phách có chút bực bội, lớn tiếng hô lên.

“408! Tắt đèn còn nói chuyện! Trừ hai điểm!” ngoài cửa trường với âm thanh của giám thị tuần phòng, và ánh đèn pin lấp loáng bên ngoài.

Lục Kỳ Phách vội tụt khỏi giường Tống Doanh, hai người nằm chung trên một giường bị bắt được nhất định sẽ bị mắng một trận, cho nên phải nhanh chóng quay trở về giường của mình.

“Chuyện trực nhật tuần này giao hết cho cậu.” Tống Doanh nhỏ giọng nói.



“Sao?” Lục Kỳ Phách mờ mịt.

“Cậu hại cả phòng chúng ta bị trừ điểm, cho nên tuần này trực nhật cậu phải làm, không thể để trừ một điểm nữa!” Tống Doanh nhẹ giọng, giọng điệu cười cợt.

“Cậu…”



Tống Doanh đoán không sai, giờ lên lớp ngày hôm sau, việc đầu tiên của cô Lý là tận tình khuyên bảo mọi người, bây giờ thời gian không còn nhiều lắm, tất cả mọi việc nên lấy chuyện thi đại học làm trọng, không nên tự hủy tương lai của mình, tương lai của các cô cậu vẫn còn rất dài, không thể chỉ để ý cái trước mắt …vân … vân… Sau đó, buổi chiều vào giờ tự học, bắt đầu quá trình chia rẽ uyên ương… đổi chỗ ngồi!

Cô Lý bảo tất cả học sinh ra ngoài xếp thành một hàng dài ngắn trên hành lang rồi bắt đầu chỉ điểm cho Giang Sơn phân chia chỗ ngồi. Tống Doanh đứng trên bục giảng mà nhìn, cô là ủy viên tuyên truyền của lớp kiêm cán sự tiếng Anh, nhưng còn kiêm luôn cả việc quản lý lớp, từ việc nhỏ như tan học đóng cửa sổ, đến việc đóng quỹ, kỷ luật… trên thực tế chính là người quản lý của lớp 12A3. Cho nên lúc này cần phải giúp giáo viên quản lý kỷ luật. Cô lười biếng dựa vào bàn, quan sát xu hướng mới của các hàng ghế và cố gắng nhớ ai đang ngồi ở đâu, đảm bảo rằng sau này, khi phát bài kiểm tra sẽ không xảy ra tình huống không tìm được người.

Vì không để cho mục tiêu chia rẽ của mình quá mức rõ ràng, cũng có thể lợi dụng tốt 3 tháng cuối cùng cho việc học, cô Lý đã tiến hành thay máu toàn bộ lớp. Câu nói từ xa xưa "một kèm một, một đôi cùng tiến" là kinh nghiệm không bao giờ lỗi thời, những nỗ lực của những tháng cuối cùng có thể khiến học sinh điểm cao tăng lên một chút, học sinh điểm thấp cũng có nhiều không gian để tiến bộ. Nhằm đạt mục đích này, cô Lý đã bỏ ra rất nhiều công sức vào việc phân chia chỗ ngồi, các học sinh có thành tích tốt sẽ kèm cặp các bạn thành tích kém. Nhưng vẫn phải bảo đảm những bạn có thành tích tốt không bị kéo xuống, vì thế phải xem xét các mối quan hệ bàn trước bàn sau, xem xét tính cách cá nhân và một loạt các yếu tố khác. Cũng chính vào lúc này Tống Doanh mới hiểu được, vì sao các sinh viên đại học sư phạm cần phải học một môn học gọi là tâm lý học giáo dục.

“Lục Kỳ Phách, em ngồi ở đó.” Cô Lý chỉ một ngón tay ra, chính là ở bên cạnh Hà Đào, Lục Kỳ Phách có chút miễn cưỡng đi qua, ngồi xuống. Cô Lý lại sắp xếp chỗ cho một vài người khác, sau đó kêu lên: “Kiều Lệnh Đường, em ngồi cùng bàn với Du Thanh Ca.”

Mọi người đều sửng sốt, Du Thanh Ca ngồi ở bàn thứ ba từ dưới đếm lên, là ranh giới giữa các học sinh chính thức năm nay và các học sinh học lại. Kiều Lệnh Đường cũng xem như là học sinh có thành tích không tệ trong lớp, vì sao cô giáo lại bảo cậu ta ngồi vào chỗ này?

Sắc mặt Kiều Lệnh Đường cực kỳ khó coi, đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống thật mạnh, cũng phát ra tiếng vang rất lớn. Tống Doanh đứng bên trên khẽ thở dài, kết quả này đã có thể đoán được từ trước, hà tất phải bực bội như vậy. Quả nhiên vẫn là con nít.

Ninh Khang cũng phải đổi người ngồi cùng, Tống Doanh nhún vai với cậu ta, tỏ ra bi ai khi phải kết thúc kiếp sống cùng bàn của hai người. Lúc này, chỉ nghe cô giáo nói: “Tống Doanh, em ngồi ở bàn kia, hàng ba.”

Đó là một chiếc bàn trống, ở hàng thứ ba. Tống Doanh có vóc người cao gầy, trong đám nữ sinh xem như là cao hơn mặt nước biển, cô cũng đã quen ngồi ở hàng thứ hai và thứ ba, cho nên rất thoải mái đi tới. Bàn lúc đầu của cô và bàn bây giờ cách nhau một chiếc bàn, di chuyển cũng rất thuận tiện, ngoại trừ thay đổi bạn cùng bàn ra, thì lần đổi chỗ này đối với cô mà nói không có ảnh hưởng gì lớn.

“Cố Hàm, em ngồi bên cạnh Tống Doanh.” Cô Lý lên tiếng, Tống Doanh lắp bắp kinh hãi, Cố Hàm cũng vậy. Tống Doanh ngẩng đầu nhìn về phía Cố Hàm đứng ở phía trước phòng học, Cố Hàm nhìn về phía cô, ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, khuôn mặt đều có vẻ không được tự nhiên. Cố Hàm nghiêng đầu, bước mấy bước trên lối đi nhỏ, ngồi xuống bên cạnh Tống Doanh. Tống Doanh cười cười với hắn, nhẹ giọng nói: “Ngồi cùng bàn, xin được chỉ giáo nhiều hơn.”

Xét về mặt ý nghĩa của câu “Một kèm một, đôi cùng tiến” này mà nói, thì Tống Doanh và Cố Hàm không nên ngồi cùng bàn. Tống Doanh có điểm số cao, Cố Hàm cũng không phải là thấp. Dựa theo cách làm của cô giáo, thì nhất định phải tìm một người xếp hạng thứ 20 - 30 gì đó để "kết đôi" với Tống Doanh mới đúng, nghĩ như thế nào cũng không đến lượt Cố Hàm! Huống hồ Tống Doanh và Cố Hàm có mối quan hệ không tốt đã là bí mật công khai của lớp 12A3, không có lý nào cô giáo lại không biết.

Vậy thì vì sao cô lại muốn bọn họ ngồi cùng?

Tống Doanh lắc đầu, không hiểu, cũng không thèm suy nghĩ nữa. Cô không phải là con giun trong bụng người khác, có trời mới biết cô giáo đang nghĩ gì.

Cô Lý lại nói thêm một vài câu, bảo mọi người ở bên cạnh thì giúp đỡ lẫn nhau, tiếp theo sau đó là một cuộc đại di cư, di chuyển các quyển sách lớn nhỏ cùng với sách bài tập về bàn mới. Một số bạn trong lớp trực tiếp di chuyển bàn của mình, Kiều Lệnh Đường thì hết sức giận dữ, nâng chiếc bàn của mình lên rồi hung hăng dằn mạnh xuống đất, tạo ra một tiếng vang lớn. Trong đám hỗn loạn này, cô Lý đã đi ra ngoài từ lâu, Lục Kỳ Phách nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cậu ta, dịu dàng nắm lấy tay cậu ta một chút. Sắc mặt Kiều Lệnh Đường liền khá hơn, lại đem bàn của Lục Kỳ Phách dời đến bên cạnh Hà Đào.

Tống Doanh có thói quen đặt sách ở trên bàn, thứ nhất là để tiết kiệm không gian, thứ hai là để dễ tìm, thứ ba là để trợ giúp… trợ giúp cho hành vi ngủ trong lớp, và đọc sách ngoại khóa của cô. Học sinh nội trú lấy trường làm nhà, tất cả tài sản của cô gần như đều ở trên bàn này. Cho nên tuy rằng chỗ ngồi mới cách chỗ ngồi cũ rất gần, nhưng quá trình di chuyển cũng rất vất vả.