Ngày Sau Còn Dài - A Tô Duật

Chương 35: Quyển 3



Nụ hôn kết thúc từ lúc nào không hay, Đào Trác mở mắt ra, lại rơi vào đôi mắt đen sâu thẳm của Nghiêm Dụ.

Đào Trác khẽ mở miệng, trên môi vẫn còn lưu lại hơi ấm của Nghiêm Dụ. Cậu định nói gì đó, nhưng ngay lập tức bị Nghiêm Dụ giơ tay bịt miệng lại.

Nghiêm Dụ nghiêng đầu, nhẹ nhàng tựa vào vai Đào Trác. Lòng bàn tay hắn khẽ vuốt ve gáy cậu, rồi kéo cậu vào trong lòng mình.

Đào Trác tưởng rằng hắn sẽ nói gì đó, nhưng Nghiêm Dụ bỗng chốc thả lỏng toàn thân. Hắn như thể mất hết sức lực, cả người đè lên Đào Trác.

"Nghiêm Dụ?" Đào Trác nhẹ giọng gọi, cậu cố gắng đẩy hắn ra nhưng phát hiện không thể.

Đào Trác hơi nghiêng đầu qua, nghe thấy tiếng thở đều đều của Nghiêm Dụ.

Đào Trác: "..."

Cậu nghiến răng nghiến lợi, phải mất một phen vất vả mới có thể di chuyển Nghiêm Dụ đã ngủ say lên giường. Đào Trác giúp hắn đắp chăn, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa. Cuối cùng cậu ngồi xuống mép giường, cúi đầu nhìn Nghiêm Dụ.

Đôi môi của Nghiêm Dụ ẩm ướt, khóe môi hơi đỏ lên. Vì lúc nãy lao đến quá nhanh, môi hắn vô tình va vào răng Đào Trác, lại còn bị Đào Trác cắn nhẹ một cái, nên để lại một vết hồng...

Đây là một sự vượt quá giới hạn lớn, là một sự khiêu khích đối với dòng sông ngầm. Lẽ ra Đào Trác phải cảm thấy hoảng sợ, nhưng thực tế, cậu lại vô cùng bình tĩnh.

Cậu nghĩ về rất nhiều điều, nhưng cuối cùng chẳng nói gì cả, chỉ đưa tay vén gọn những sợi tóc lòa xòa trước mắt Nghiêm Dụ. Cậu phát hiện người này ngay cả trong mơ cũng nhíu mày, bèn đưa tay xoa cho giãn ra, rồi rón rén đóng cửa rời đi.

Nhưng Đào Trác không biết rằng ngay sau khi cậu rời khỏi, trong bóng tối mịt mùng, Nghiêm Dụ từ từ mở mắt.

Đào Trác giũ chăn ra, bật điều hòa trong phòng khách, tạm bợ ngủ một đêm trên ghế sofa. Cậu ngủ không sâu giấc, cứ mơ màng mãi, trong mơ toàn là Nghiêm Dụ. Nghiêm Dụ đuổi theo cậu không buông, Nghiêm Dụ bắt được cậu, Nghiêm Dụ lại áp sát, đè cậu lên chiếc ghế sofa xanh rồi hôn cậu...

Đến khi trời tờ mờ sáng, Đào Trác tỉnh dậy vì nóng. Cậu vén chăn cúi đầu nhìn xuống, mặt lập tức đỏ bừng.

Đào Trác vội vàng chạy vào phòng tắm tắm rửa, dập tắt cơn nóng trong người. Sau đó cậu ngồi ngây người trên ghế sofa, kiên nhẫn chờ trời sáng.

Đào Trác ngồi một mình ở đó, nghĩ lung tung đủ thứ chuyện. Kể cả nghĩ đến chiếc ghế sofa xanh kia, nghĩ đến việc đó là chiếc ghế cậu đã trèo lên nghịch ngợm, ngồi từ bé đến lớn... Sao Nghiêm Dụ có thể hôn cậu ở đó chứ?!

Cuối cùng dòng suy nghĩ lại quay trở về, cậu bắt đầu trăn trở, sau khi Nghiêm Dụ tỉnh dậy thì phải làm sao đây? Nghiêm Dụ có còn nhớ chuyện gì không? Cậu nên nói như thế nào, làm như thế nào, phải đối mặt với Nghiêm Dụ ra sao?

Tiếc là còn chưa kịp nghĩ thông những vấn đề này, thì Đào Trác đã nghe thấy tiếng "cạch" của tay nắm cửa. Ngay sau đó, cửa phòng ngủ của Nghiêm Dụ bật mở, chủ nhân căn phòng bước ra, mái tóc rối bù cụp mắt nhìn Đào Trác.

Tim Đào Trác tức khắc nhảy lên tận cổ họng, cậu cũng ngẩng đầu nhìn Nghiêm Dụ. Hai người yên lặng nhìn nhau, không ai lên tiếng trước.

Cuối cùng Nghiêm Dụ lên tiếng, nhàn nhạt hỏi: "Tối qua là cậu đưa tớ về à?"

"Ừ."

"Cảm ơn, làm phiền cậu rồi."

Đào Trác lắc đầu: "Không sao."

Nghiêm Dụ bước vào bếp, lấy sữa trong tủ lạnh ra đổ vào nồi nhỏ đun. Khi hắn quay người đi về phía phòng tắm thì bỗng khựng lại, nhìn Đào Trác bình tĩnh hỏi: "Tối qua, tớ không làm gì chứ?"

Cuối cùng cũng đợi được câu hỏi này, Đào Trác im lặng hồi lâu, lựa chọn nói dối: "Không có."

Thế nhưng khoảnh khắc này, khi nghe được câu trả lời ấy, Nghiêm Dụ lại đột nhiên bật cười.

Đào Trác lập tức bối rối, cảm giác như mình đã bị Nghiêm Dụ nhìn thấu, cậu vội hỏi: "Cậu cười gì thế?"

"Không có gì." Nghiêm Dụ hơi nghiêng đầu, nhìn cậu với vẻ thích thú: "Tớ thắng cược rồi."

"Thắng gì cơ? Cược cái gì?" Đào Trác hoàn toàn mờ mịt.

Nghiêm Dụ không để ý đến cậu nữa, xoay người đóng cửa phòng tắm lại.

"Tối qua say quá," Nghiêm Dụ thản nhiên nói trong lúc ăn sáng, "không nhớ làm sao về được. Chỉ nhớ trong mơ vẫn đang chơi trò thách đố, Thiện Vũ bảo tớ hôn cậu." Hình như hắn cố tình nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng.

Bây giờ Đào Trác chỉ cần nghe thấy "hôn" hay "kiss" là da đầu cậu lập tức tê dại. Cậu nghĩ thầm, hóa ra là vậy, cho nên Nghiêm Dụ mới vô duyên vô cớ đè cậu xuống...

Cậu lén lút liếc nhìn chiếc ghế sofa màu xanh lá cây rồi lại thu hồi tầm mắt. Đào Trác cúi đầu hung hăng chọc vào chiếc bánh sandwich thơm phức do Nghiêm Dụ chiên bằng bơ, tưởng tượng như đang chọc vào mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không sao... Dù gì lúc đó cũng chưa hôn được."

Nghiêm Dụ chỉ ừ một tiếng, không vạch trần lời nói dối của Đào Trác.

Sau bữa ăn, Nghiêm Dụ đi rửa bát, còn Đào Trác thì đi loanh quanh trong phòng khách. Thấy không có việc gì làm, cậu bèn lén lút đến bên cửa sổ, quỳ trên chiếc ghế sofa, ngắm nhìn bình hoa hồng vàng.

Tối qua trước khi mưa cậu đã mang hoa vào trong nhà, sáng nay mới đem nó ra lại. Lúc này mưa tạnh trời quang, nắng vàng rực rỡ, hoa hồng vàng kiều diễm ướt át, đung đưa nhẹ nhàng trong gió sớm.

Đào Trác nằm nhoài ở đó, vừa mân mê hoa hồng vàng, vừa suy nghĩ về chuyện đại sự của đời mình.

Không hiểu sao, ngay khi nhìn thấy đóa hoa này, tâm trạng cậu bỗng tốt lên, mọi suy tư phức tạp hỗn loạn đều tìm được hướng đi.

Cậu thích Nghiêm Dụ, Đào Trác nghĩ, điều này không cần phải nghi ngờ gì nữa, cũng chẳng cần thiết phải tự lừa dối bản thân nữa. Cậu thích Nghiêm Dụ, thậm chí còn thích nhiều hơn cậu tưởng tượng. Vậy nên, nếu đây đã là sự thật không thể thay đổi, thì hãy cứ thuận theo tự nhiên, trân trọng hiện tại.

Tiến thêm một bước, cậu không đủ can đảm. Nhưng nếu lùi lại, cậu không nỡ để Nghiêm Dụ rời xa.

Vậy nên, cứ như thế này đi. Cứ lén lút, ngoan ngoãn mà ở bên cạnh Nghiêm Dụ.

Nếu ông trời có mắt, nhất định sẽ để cậu được toại nguyện.

Vì vậy, khi Nghiêm Dụ rửa xong bát bước ra, hắn lập tức thấy chú cún con của mình đang nằm nhoài trên ghế sofa xanh lá, chọc chọc vào bình hoa hồng. Khóe miệng cậu cong lên, tâm trạng có vẻ rất tốt, đôi chân nhỏ thò ra ngoài sofa đung đưa qua lại.

"Nghiêm Dụ." Hình như cậu cảm nhận được ánh mắt của Nghiêm Dụ, xoay người quỳ ngồi dậy. Nghiêm Dụ đáp lời rồi bước tới, Đào Trác đột nhiên giơ tay ôm chầm lấy Nghiêm Dụ, vùi đầu vào eo hắn.

Nghiêm Dụ khựng lại, cúi đầu nhìn cậu, nhỏ giọng hỏi: "Sao thế?"

Đào Trác lắc đầu, dùng mái tóc mình cọ cọ vào người hắn. Cậu vắt óc tìm lý do hợp lý cho hành động táo bạo của mình: "Sắp phải đi rồi, tớ không nỡ xa cậu."

Trong khoảnh khắc ấy, Nghiêm Dụ như nhìn thấy một chú cún con đang cố gắng che giấu, nhưng lại không thể giấu nổi, chiếc đuôi của nó cứ vô thức vẫy qua vẫy lại.

Nghiêm Dụ thầm nghĩ, thôi được rồi, cho cậu ấy thêm một chút thời gian nữa, cho Đào Trác thêm chút thời gian.

Thêm thời gian để cậu có đủ can đảm đối diện với chính mình, và đủ can đảm tin tưởng Nghiêm Dụ.

Rồi hắn khẽ nhếch môi nơi Đào Trác không nhìn thấy, nói: "Có phải là không quay lại nữa đâu mà."

"Vậy sau khi đi học lại, tớ vẫn có thể ở đây chứ?" Đào Trác hỏi.

"Được."

Đào Trác vui mừng khôn xiết, hớn hở bước vào phòng.

Có lẽ bởi cái ôm bất ngờ vừa rồi, có lẽ bởi điều gì khác nữa, Đào Trác nhận ra dòng sông ngầm mờ ảo ngăn cách giữa cậu và Nghiêm Dụ đã biến mất. Họ lại trở về với sự thân mật như lúc ban đầu... thậm chí còn thân thiết hơn trước.

Những ngày cuối trước khi rời Nam Thành, Đào Trác cứ ở lì trong nhà, quanh quẩn bên cạnh Nghiêm Dụ, chẳng muốn đi đâu cả. Mãi đến tối hôm trước ngày khởi hành, cậu mới bắt đầu miễn cưỡng thu dọn hành lý. Sáng sớm hôm sau, cậu bị Nghiêm Dụ lôi dậy một cách không cam lòng, bắt xe đưa ra sân bay.

"Hay là tớ mua vé mùng ba Tết luôn nhé." Đào Trác nấn ná ở cửa kiểm tra an ninh không chịu vào, định bụng kéo dài đến tận giây cuối cùng mới đi. Vừa xem vé, cậu vừa nói chuyện với Nghiêm Dụ.

"Sớm quá." Nghiêm Dụ đút hai tay vào túi, mặt không cảm xúc nói.

"Không sớm mà? Một, hai, ba, bốn, năm... năm ngày nữa tớ mới quay lại Nam Thành được đấy." Đào Trác phản đối, nhưng tay vẫn ngoan ngoãn lật lịch ra sau, "Vậy, mùng bốn thì sao? Chuyến mùng bốn này có hơi trễ..."

Nghiêm Dụ nói: "Mùng bảy tớ mới về được."

"À." Đào Trác hiểu ra. "Vậy được rồi, tớ mua vé sáng sớm mùng bảy vậy."

Nghiêm Dụ liếc cậu một cái, khóe miệng khẽ cong lên.

Đào Trác cứ thế lên máy bay, ngủ gà ngủ gật đến khi hạ cánh ở Thượng Hải. Cậu ngồi lên chiếc xe mà bà Lâm đặc biệt phái đến đón mình, lắc lư đến căn biệt thự nhỏ kiểu Tây của bà ở Phố Đông.

Chồng của bà Lâm cũng làm việc trong ngành tài chính, ông đối xử với Đào Trác lịch sự nhưng xa cách. Cô em gái cùng mẹ khác cha thì ngây thơ trong sáng. Vì ít khi gặp Đào Trác nên ban đầu cô bé có hơi rụt rè, nhưng ba tiếng sau đã khuất phục trước vẻ đẹp trai của anh trai, lẽo đẽo theo sau đòi cậu chơi cùng.

Lâm Tư Hàm cố tình nghỉ một ngày để đưa Đào Trác đi dạo một vòng quanh các địa danh như Bến Thượng Hải, đường Hoài Hải, Lục Gia Chủy, sau đó cho phép Đào Trác tự do hoạt động.

Ở nhà có dì giúp việc, ra ngoài có tài xế, Đào Trác được chăm sóc rất chu đáo, cuộc sống vô cùng thoải mái.

Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, Đào Trác nghĩ. Làm khách không phải là một thân phận, mà là một cảm giác.

Cảm giác ấy được nhận ra trong sự lịch sự nhưng xa cách, được củng cố trong ánh mắt thân thiện nhưng dè chừng, được nuôi dưỡng từ sự cô đơn trong suốt hàng ngàn ngày đêm, và nó đã ăn sâu bén rễ trong lòng Đào Trác.

Cậu biết rằng nơi đây không phải nhà của mình, cậu mãi mãi không thể hòa nhập được.

Nhà của cậu ở Nam Thành, nơi đó có cậu, có Nghiêm Dụ, là một nơi chỉ thuộc về hai người.

Vào đêm giao thừa, Đào Trác cùng bà Lâm và gia đình bà, bao gồm cả ông bà nội, ăn bữa cơm tất niên. Sau bữa cơm, bà Lâm bận rộn với công việc, cha dượng và em gái thì ngồi xem tivi ở phòng khách.

Đào Trác rất biết ý, không muốn làm phiền nên cậu bèn lấy cớ phải ôn tập rồi một mình chui vào phòng ngủ dành cho khách mà Lâm Tư Hàm đã chuẩn bị cho cậu.

Đào Trác nằm trên giường lấy điện thoại ra, tán gẫu với đám bạn trong nhóm chat một lúc. Rồi cậu thoát ra, nhấn vào ảnh đại diện của Nghiêm Dụ. Hình nền chat của cậu và Nghiêm Dụ là ảnh chụp chung của hai người bên bờ sông, vừa khéo Nghiêm Dụ ở bên trái, cậu ở bên phải, hoàn toàn trùng khớp với vị trí trong khung trò chuyện.

Đào Trác buồn chán vô hạn, nhắn tin WeChat quấy rầy Nghiêm Dụ. Cậu gửi ảnh bữa cơm tất niên của mình kèm theo lời nhận xét sắc bén, rằng đồ ăn của khách sạn năm sao cũng chỉ đến thế, không bằng món trứng xào cà chua của Nghiêm Dụ.

Nghiêm Dụ mãi không trả lời, không biết đang bận gì. Đào Trác tiếp tục gửi một loạt ảnh mình chụp trên đường phố Thượng Hải.

"Cậu ăn cơm chưa? Cậu đang ở đâu thế? Cậu có xem chương trình Gala chào xuân không? Cậu đang làm gì vậy?"

Cuối cùng, Đào Trác nghi ngờ hỏi: "Đừng nói cậu đang học bài đấy nhé?"

Nghiêm Dụ cuối cùng cũng online, Đào Trác thấy dòng chữ "Nghiêm Dụ (Bạn cùng nhà 2.0)" hiện lên trạng thái "Đang nhập...". Năm phút sau, hắn chậm rãi gửi đến một dòng: "Sao cậu biết?"

Đào Trác: "..."

Đào Trác: "[Tức giận] Đừng học nữa, học hành có thể ăn thay cơm được à?"

Nghiêm Dụ: "Được."

Đào Trác: "Vậy bữa cơm tất niên cậu ăn là gì, combo 53 à?"

Nghiêm Dụ: "Tớ chưa bao giờ làm đề 53."

Qua từng chữ, cảm nhận được sự khinh bỉ của hắn với "Ngũ Tam", Đào Trác cảm thấy vừa trẻ con vừa buồn cười. Cậu định tiếp tục vòng vo thăm dò tin tức của Nghiêm Dụ, thì Nghiêm Dụ lại chủ động gửi tới một bức ảnh.

Đào Trác mở ra xem, là ảnh bữa cơm tất niên của hắn. Bữa cơm rất đơn giản, bao gồm gà, cá, bò, hải sản và món rau sống cầu tài không thể thiếu của người Quảng Đông.

Đào Trác: "Cậu tự làm à?"

Nghiêm Dụ: "Mua đấy."

Đào Trác: "Ò. Cậu đang ở Quảng Đông hả?"

Nghiêm Dụ: "Không."

Đào Trác: "Vậy cậu ở đâu?"

Nghiêm Dụ: "Cậu đoán xem."

Đào Trác: "..."

Đào Trác: "Không đoán."

Trạng thái "Đang nhập..." lại hiện lên, Đào Trác cảnh giác nhìn chằm chằm vào màn hình, suy nghĩ xem Nghiêm Dụ định giở trò gì đây.

Không ngờ Nghiêm Dụ chỉ gửi đến một bức ảnh, có lẽ là chụp từ chỗ hắn nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài một mảnh tối đen, không có ánh đèn.

Nghiêm Dụ nói: "Muốn về nhà."

Cả hai đều hiểu rõ "nhà" ở đây là chỉ nơi nào.

Đào Trác thầm mừng trong lòng, nhưng ngoài mặt cậu vẫn giả vờ giữ giá nhắn lại: "Muộn rồi, lần sau nói sớm nhé, bọn mình đang ăn Tết ở nhà."

Nghiêm Dụ không nói được hay không, chỉ nhắn lại: "Ừm."

Đôi khi Đào Trác không đoán được Nghiêm Dụ đang nghĩ gì, đành phải hỏi: "Vậy có ai gói sủi cảo cho cậu không?"

Nghiêm Dụ: "Không có."

Đào Trác lập tức chạy rầm rập xuống tầng một, chụp một bức ảnh đống sủi cảo mà dì giúp việc đã gói sẵn trên thớt. Rồi cậu lại chạy rầm rập lên tầng ba, gửi bức ảnh cho Nghiêm Dụ.

Nghiêm Dụ mãi sau mới trả lời: "Cậu gói à?"

Đào Trác: "..."

Đào Trác: "Tất nhiên là không."

Nghiêm Dụ không trả lời, nhưng Đào Trác có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ Nghiêm Dụ khẽ mỉm cười ở đầu dây bên kia màn hình.

Đào Trác: "Tớ có thể học mà [tức giận] Cậu thích ăn nhân gì?"

Nghiêm Dụ không trả lời câu hỏi, chỉ nhắn lại: "Được."

Đào Trác cứ nói chuyện phiếm với Nghiêm Dụ một cách ngắt đoạn như thế, từ từ kéo thời gian đến 12 giờ đêm. Vừa đến 12 giờ, cậu lập tức chúc Nghiêm Dụ một câu "Chúc mừng năm mới", sau đó vội vàng chạy xuống tầng dưới để chúc Tết gia đình bà Lâm.

Chồng bà Lâm lịch sự đưa tiền lì xì cho Đào Trác, nhưng cậu kiên quyết từ chối, chỉ nhận một bao lì xì dày cộp từ Lâm Tư Hàm.

Cô em gái nhỏ đã ngủ rồi, Đào Trác lén lấy ra một bao lì xì nhỏ đặt trước cửa phòng cô bé, rồi quay về phòng mình. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cậu vẫn cẩn thận cất bao lì xì Lâm Tư Hàm đưa cho dưới gối.

Trong các nhóm chat đang nói chuyện rôm rả, mọi người hăng say phát và cướp bao lì xì. Mười mấy đồng tiền cứ chuyển qua chuyển lại, cuối cùng cũng chẳng biết rơi vào tay ai.

Còn có loại người đáng ghét như Kiều Nguyên Kỳ, chỉ nhận mà không bao giờ phát. Sau khi bị phát hiện, cậu ta lập tức bị mọi người mắng té tát: "Mày đã làm vua hên bao nhiêu lần rồi hả? Mau nôn ra đây! Không thì nguyền rủa mày học kỳ sau mỗi lần thi lớn đều tô sai phiếu trả lời."

Kiều Nguyên Kỳ đáp rằng lời nguyền không có tác dụng, phản lại hết, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn gửi một cái lì xì to đùng. Mọi người lập tức thay đổi thái độ, cười hớn hở khen ngợi "sếp Kiều" hào phóng.

Nửa tiếng sau, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Tin nhắn của Nghiêm Dụ hiện lên: "Nói chuyện xong rồi à?"

Đào Trác: "Ừ. Cậu sắp đi ngủ sao?"

Nghiêm Dụ: "Ừ."

Nghiêm Dụ: "Không ngủ được."

Đào Trác ngừng lại một lúc, rồi cậu ngồi dậy gõ tin nhắn: "Tớ có thể gọi cho cậu không?"

Nghiêm Dụ không trả lời tin nhắn, nhưng nửa phút sau, cuộc gọi thoại của hắn gọi đến.

Ban đầu cả hai không nói gì, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ của đối phương. Tiếng thở như phả vào tai, khẽ khàng lay động trái tim Đào Trác.

Đào Trác hỏi: "Rốt cuộc cậu đang ở đâu vậy?"

Nghiêm Dụ nói: "Ở thành phố mẹ tớ đang làm việc. Mỗi năm một nơi."

"Ồ..." Đào Trác gật đầu, "Có vui không?"

"Không vui."

"Vậy thì về sớm đi." Đào Trác cười nói.

Hình như Nghiêm Dụ cũng mỉm cười, hắn nhẹ giọng đáp "Được".

Hai người tiếp tục buôn chuyện trên điện thoại, chủ đề nhảy vọt tùy hứng đến mức còn "thần kinh" hơn cả đề đọc hiểu môn Ngữ văn trong kỳ thi đại học.

Bỗng nhiên, Đào Trác hỏi: "Những lời cậu nói lúc trước là thật sao?"

"Lời gì cơ?"

"Sau khi đi học lại tớ vẫn có thể ở nhà."

"Ở nhà", Nghiêm Dụ nghĩ, hắn thật sự rất thích từ này.

Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: "Tớ đã nói rồi, chỉ cần cậu muốn là được."

Đào Trác khẽ "ừ" một tiếng.

"Nhưng mà sẽ rất phiền phức đấy." Đào Trác nghĩ, "Bên trường học khó mà giải thích được, bọn Thiện Vũ cũng sẽ hỏi. Mẹ cậu cũng sẽ phát hiện ra mất."

Những điều Đào Trác nói đều là sự thật, Nghiêm Dụ không thể phản bác.

"Hay là trong tuần cứ ở ký túc xá, cuối tuần lại về nhà." Đào Trác tìm ra một giải pháp dung hòa, "Như vậy sẽ không ai biết hết."

Nghiêm Dụ gật đầu. Nhớ ra Đào Trác không nhìn thấy, hắn bèn nhỏ giọng nói được.

"Đào Trác." Nghiêm Dụ đột nhiên lên tiếng.

"Ừ?"

"Nhìn này."

Nghiêm Dụ mở cuộc gọi video, giơ điện thoại lên. Màn hình sáng lên, ở đằng xa có người đang đốt pháo hoa.

Từng bông pháo hoa nối tiếp nhau bay vút lên trời cao, "bùm" một tiếng rồi nở bung. Tuy không tráng lệ như màn pháo hoa đêm giao thừa bên bờ sông Châu Giang hôm đó, nhưng vẫn khiến lòng người vui vẻ.

Đào Trác lặng lẽ thưởng thức, cứ như thể vượt qua nghìn trùng xa cách, cùng Nghiêm Dụ nhìn ngắm màn pháo hoa qua một khung cửa sổ.

Khi pháo hoa kết thúc, Đào Trác nói: "Đẹp lắm. Chúc mừng năm mới! Nghiêm Dụ."

Nghiêm Dụ: "Cậu đã nói rất nhiều lần rồi."

"Ừm, nói thêm lần nữa không được sao?"

Nghiêm Dụ khẽ cười: "Được."

"Chúc mừng năm mới, Đào Trác."

Đào Trác cười toe toét đến tận mang tai: "Biết rồi biết rồi."

Pháo hoa đã tắt, thế giới chìm vào tĩnh lặng. Nhưng Nghiêm Dụ không tắt video, Đào Trác chỉ thấy hình dáng của Nghiêm Dụ mờ mờ trong bóng tối. Cổ áo của chiếc áo thun trắng mà hắn mặc như đồ ngủ, xương quai xanh, nốt ruồi nhỏ, cùng chiếc cằm lúc ẩn lúc hiện.

Đào Trác bỗng nhiên gan to bằng trời, nói với ý đồ xấu: "Nghiêm Dụ."

"?"

"Hạ thấp xuống một chút, cái điện thoại ấy."

"Tại sao?"

Đào Trác thầm nghĩ còn có thể tại sao nữa? Bởi vì tớ muốn xem chứ sao.

Đào Trác chẳng nghiêm túc chút nào, nói: "cpdd*, cho xem cơ bụng."

(*) "cpdd" là một từ lóng phổ biến, viết tắt của cụm từ "CP滴滴" (CP Didi), có nghĩa là "tìm người ghép đôi thành một cặp (CP), nếu có hứng thú thì hãy liên hệ với tôi". 滴滴 Didi là tên ứng dụng đặt xe.

Nghiêm Dụ: ".................."

Nghiêm Dụ tàn nhẫn từ chối: "Không được."

"Vì sao?" Đào Trác vô cùng thất vọng.

"Cứ là không được." Nghiêm Dụ thản nhiên nói, "Không phải ai cũng có thể xem."

"Vậy ai có thể xem?"

Giọng Nghiêm Dụ như có sức cám dỗ: "Cậu nghĩ xem?"

"..." Đào Trác đỏ mặt, "Ki bo."

Nghiêm Dụ khẽ cười, Đào Trác lại nói: "Nghiêm Dụ, cậu vẫn chưa ngủ được à?"

Nghiêm Dụ khựng lại, biết là Đào Trác đã lo lắng.

Thực ra từ ngày sinh nhật hôm đó Đào Trác nói với hắn là nên uống ít thuốc hơn, hắn đã thật sự nghe theo, dần dần giảm liều lượng thuốc.

Về sau, khi cùng Đào Trác chuyển đến nhà mới, chỉ cần nghĩ đến việc người này yên tĩnh ngoan ngoãn ngủ ở phòng bên cạnh là Nghiêm Dụ lập tức cảm thấy rất an tâm. Hắn gần như không còn mất ngủ nữa, cũng không dùng thuốc nhiều nữa.

Nhưng lúc này, Nghiêm Dụ khựng lại một chút, cuối cùng lựa chọn nói dối: "Ừ."

"Vậy phải làm sao đây?" Đào Trác tin là thật, vô cùng lo lắng, "Có cần uống thuốc không?"

Một lúc lâu sau, Đào Trác nghe thấy Nghiêm Dụ nói: "Không cần. Đừng cúp máy."

"Chỉ cần như vậy thôi à?"

"Ừ."

Đào Trác cảm thấy rất khó hiểu, nhưng vẫn làm theo. Cậu đặt điện thoại bên gối, rồi chui vào chăn: "Vậy tớ đi ngủ nhé."

"Ngủ đi." Giọng Nghiêm Dụ truyền qua tai nghe, như thể hắn đang tựa sát sau lưng Đào Trác, phả hơi nóng vào gáy cậu.

Đào Trác cảm thấy mặt mình bỗng chốc đỏ bừng. Cậu vùi mặt vào gối, nghĩ một lát rồi lại gõ nhẹ lên điện thoại: "Tớ ngủ đây, ngủ ngon."

"Ừ." Giọng Nghiêm Dụ rất nhẹ, "Ngủ ngon."

Hai người cứ thế treo điện thoại WeChat rồi ngủ, cách xa ngàn dặm mà như cùng chung chăn gối.

Đào Trác nói ngủ là ngủ, cả đêm không mộng mị, ngủ đến tận giữa trưa.

Mười hai giờ trưa, cậu mơ mơ màng màng bò dậy, ngồi trên giường ngẩn người hồi lâu mới nhớ ra tối qua mình và người kia đã làm chuyện ngốc nghếch gì.

Đào Trác bỗng chốc giật nảy mình, thầm nghĩ chết tiệt, chẳng lẽ mình đã nói mớ điều gì không nên nói?! Cậu vội vàng nhào tới xem điện thoại, nhưng phát hiện cuộc gọi đã bị Nghiêm Dụ cúp từ lúc hơn bảy giờ, chắc hẳn lúc đó Nghiêm Dụ đã tỉnh rồi.

Nghiêm Dụ không nói gì, Đào Trác cũng ngại làm phiền hắn.

Ngày mùng một Tết mọi người đều bận rộn, bận đi chúc Tết họ hàng, người thân, hoàn thành KPI chúc Tết. Còn Đào Trác một mình không có việc gì làm, cậu bèn ra rạp xem một bộ phim chiếu Tết. Xem xong cảm thấy não bộ như bị đạo diễn cưỡng hiếp, thà rằng không xem còn hơn, về phòng cậu lại cùng Thiện Vũ chinh chiến trong game.

Ngày mùng ba Tết, Đào Trác không chịu nổi nữa, gửi tin nhắn cho Nghiêm Dụ. Cậu hỏi hắn đang làm gì, cậu thấy chán quá, ai ngờ Nghiêm Dụ lại trả lời: "Chán?"

"Bụp" một tiếng, một đề toán được gửi đến.

Đào Trác: "..............."

Đào Trác thầm nghĩ: "Mày cũng rảnh thật đấy, biết rõ thầy Nghiêm là người như thế nào rồi mà! Sao tay mày lại cứ thích làm bừa vậy!"

Nhưng ngay sau đó, cậu cũng không kiềm chế được mà lặng lẽ lôi giấy nháp và bút ra, nằm bò ra bàn học làm bài. Làm xong, cậu gửi cho Nghiêm Dụ. Nghiêm Dụ gọi điện thoại WeChat cho cậu để giảng giải những câu sai, kiên trì khuyến khích cậu học hành đến cùng.

Tối mùng sáu Tết, Đào Trác vô cùng phấn khởi, chỉ cần nghĩ đến việc sắp được quay về Nam Thành là cậu đã thấy vui mừng như muốn phát điên. Cậu vội vàng thu dọn hành lý xong xuôi, hỏi Nghiêm Dụ mua vé máy bay mấy giờ, đến sân bay lúc nào, có muốn ăn trưa cùng không. Nhưng Nghiêm Dụ không trả lời.

Đào Trác cảm thấy bối rối, chỉ đành lên đường trước.

Đến trưa, cậu ngái ngủ đáp xuống sân bay. Đang kéo vali hành lý đi tìm taxi thì cậu bỗng phát hiện một bóng người quen thuộc ở đằng xa – Nghiêm Dụ đang mặc chiếc áo khoác màu đen ấy, đứng ở cạnh cửa lặng lẽ nhìn cậu.

Đào Trác ngẩn người, giây tiếp theo cậu lập tức kéo vali chạy tới.

Nghiêm Dụ đã có kinh nghiệm, khi Đào Trác nhào tới cũng không bị lảo đảo. Hắn đưa tay đỡ lấy cậu, tay kia nhận lấy vali hành lý.

Đào Trác ôm chầm lấy hắn: "Sao cậu lại ở đây? Tớ nhắn tin cho cậu mà không thấy trả lời."

Nghiêm Dụ mặt không cảm xúc: "Ừ. Máy bay hạ cánh rồi tiện thể đợi cậu luôn."

Tuy nhiên, lúc cùng nhau lên xe taxi, Đào Trác nhìn thấy một góc vé máy bay vô tình trượt ra từ túi áo khoác của Nghiêm Dụ.

"Ơ?" Đào Trác nhanh tay, Nghiêm Dụ không kịp ngăn cản. Đào Trác đã lôi ra được, "Sao lại là vé của tối qua? Cậu ở sân bay cả đêm à?"

Nghiêm Dụ ngần ngừ, cụp mắt nhìn thẳng vào Đào Trác, giọng điệu hờ hững: "Chuyến bay bị hủy, phải đổi vé gấp."

Đào Trác nghi ngờ, cứ có cảm giác Nghiêm Dụ đang lừa mình.

Nhưng Nghiêm Dụ chỉ lạnh lùng đưa tay xoay đầu Đào Trác trở lại.

Về đến nhà, Nghiêm Dụ lấy chìa khóa mở cửa, Đào Trác còn chưa kịp cởi giày đã nằm vật ra ghế sofa, lăn qua lăn lại rồi lớn tiếng cảm thán: "Ở đây vẫn là sướng nhất."

Nghiêm Dụ kéo vali vào nhà xong, việc đầu tiên hắn làm là đi kiểm tra xem cá vàng có chết không. Nghiêm Dụ phát hiện con cá vẫn sống khỏe mạnh đang nhảy tanh tách thì ngạc nhiên vô cùng, có hơi áy náy thay nước cho nó.

Trở lại phòng khách, vừa hay nghe thấy câu nói của Đào Trác, hắn nhướng mày hỏi: "Ở đâu cơ?"

Đào Trác bắt kịp mạch suy nghĩ của Nghiêm Dụ, ngoan ngoãn đáp: "Ở nhà."

"Ừm." Nghiêm Dụ gật đầu, hài lòng với câu trả lời này, rồi hắn bước tới bên cửa sổ kéo rèm ra.

Ánh nắng ấm áp tức thì tràn vào, chiếu sáng khắp phòng, rọi lên cả hai người, như thể thắp sáng toàn bộ thế giới của họ.