Ngày Tháng Náo Nhiệt Của Tiểu Địa Chủ

Chương 14: 14




Trước đó Cận Nương đã nói qua với mẫu thân, có thể cho nàng cùng Đại tỷ phụ trách, chuyện này hay không.

Không ngờ mẫu thân lại không chút nào do dự liền vui vẻ đồng ý.
Lúc này Cận Nương và Đại tỷ nhìn nhau, hướng về mẫu thân đáp lời một tiếng, sau đó bắt đầu dựa theo lời nói tối qua hai tỷ muội thương lượng ở trong phòng mà lặp lại cho gia quyến hai nhà này nghe.
Đầu tiên, Đại tỷ mời mẫu thân ngồi lên ghế trúc trong viện, mới hắng giọng, nhìn về phía hai người phụ nhân, nói: “Vương thẩm, và Lưu thẩm, hai nhà các ngươi giúp nhà ta trồng trọt cũng đã một năm rồi.

Chúng ta cũng đều hiểu rõ nhau, hôm nay chúng ta cho các ngươi đến học thắt kết kiểu mới, là muốn cho các ngươi có thể kiếm thêm chút bạc.

Hiện giờ ta muốn hỏi một chút, bình thường các ngươi làm gì để giúp trong nhà? Việc đó có thể đổi tầm bao nhiêu bạc?”
“Đông gia đại nương tử, bình thường ở nhà ta cũng ở trong sân cuốc đất trồng rau, thời điểm hợp chợ cũng lấy rau đổi mấy văn tiền; nhà mẹ đẻ của ta vốn là hộ săn bắn trên núi, cái khác ta không hiểu lắm, nhưng một chút thảo dược thường dùng ta vẫn biết một chút.

Cho nên mỗi khi đến lúc đầu xuân, ta bắt đầu đến hậu sơn hái một chút đến hiệu thuốc bắc đổi một ít bạc, về phần khác, ta cũng không biết.
Đúng rồi, ta còn biết xách xử lý da đơn giản, nhưng hiện tại lại không dùng được, chỉ dựa vào hái thuốc kiếm ít bạc vụn, bất quá nữ hồng của đại a đầu nhà ta vẫn có thể xem là tốt.”
“Vậy một năm ngươi có thể kiếm được bao nhiệu bạc?” Đại tỷ hỏi.
“Một năm......!cũng có thể được chừng tám trăm văn là đã tốt rồi.” Vương Thành Thật gia vội cười nói.
“Vậy còn Lưu thẩm thì sao?”
“Ta cũng không biết nhiều, ta biết dệt vải, ta và bà bà có khi cũng xoắn dây thừng bằng cây gai hoặc bằng rơm để bán.


Hiện tại mấy đứa nhỏ đều còn nhỏ, cũng lấy không được bao nhiêu thời gian rỗi rãnh, bà bà ta cũng lớn tuổi, ánh mắt không còn tốt, chỉ một mình ta dệt tầm hai, ba tháng mới có thể dệt ra một thất vải để bán lấy tiền.
Ngài cũng biết nhà của chúng ta không tự trồng bông, dệt vải bông, vải bố này đều là ta lấy của ca ca nhà mẹ đẻ tới, đợi dệt vải xong, bán được tiền trả lại tiền bông và dây đay.

Một thất vải bông phải tốn ba cân bông, hiện tại bông là ba nghìn văn một gánh*, tiền vốn sẽ là chín mươi văn, quanh năm suốt tháng vất vả như vậy cũng coi như kiếm được khoảng bốn, năm trăm văn đi.”
“Vậy thì, ta cũng nói cho các ngươi biết, theo chúng ta học thắt kết hoa hình dạng mới này, làm thành túi lưới chúng ta sẽ bán cho tiệm quần áo mỗi cái có thể được mười lăm văn, sau này quen việc, mỗi ngày có thể làm ba, bốn cái thành phẩm.

Nhưng chúng ta phải nói trước với các ngươi một chút..

Chuyện này, Nhị muội, muội tới nói đi.” Đợi Đại tỷ vừa nói xong, trên gương mặt hai người ở đối diện đã thấy được sự vui sướng rõ ràng, cũng không tự chủ nở nụ cười.
Cận Nương tiếp lời ngay sau đó: “Là như vầy, sau này các ngươi làm tốt, Đại tỷ ta sẽ đến kiểm tra chất lượng, nếu là làm tốt thật sự, chúng ta sẽ thay các ngươi cầm bán ờ tiệm quần áo, nhưng các ngươi không được tự mình dạy người khác, có thể làm được không? Cũng không phải là không thể cho người khác biết, nhưng nếu tất cả mọi người đều tự trở về làm, cũng sẽ đoạt khách cùng nhóm chúng ta, như vậy giá cả liền bán không cao.”
“Đây là tất nhiên, chúng ta được đông gia dẫn dắt còn không làm cho tốt, sao lại có đạo lý tùy tiện dạy người khác.” Vương Thành Thật gia vội nói, Lưu thẩm ngồi bên cạnh cũng không ngừng gật đầu thật mạnh.
“Được, còn có một điều nữa, ta nghĩ sản phẩm các ngươi nhờ chúng ta bán ra, sẽ lưu lại hai văn tiền một cái, tiền ta không cần, chính là lưu trữ dự phòng, tiền lưu trữ này đợi khi nhà ai có thời điểm sốt ruột cần dùng tiền thì có thể ứng tạm để dùng gấp, cũng không cần tính lãi, ta thay các ngươi ghi sổ, mỗi năm sẽ trả về các nhà, được chứ?” Cận Nương nói xong nhìn về phía hai người các nàng.
“Ta thấy được, Lưu thẩm thì sao?” Vương Thành Thật gia cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, vẫn là mở miệng nói trước.
Nhìn thấy người luôn luôn khôn khéo như Vương Thành Thật gia đã mở miệng, Lưu thẩm cũng gật đầu đồng ý: “Được, vậy nghe theo đông gia.”
“Vì ta nghĩ, bây giờ chỉ có các ngươi đến nhà chúng ta thắt kết, chờ sau này còn có người nguyện ý đến làm, tiền dự trữ này cũng sẽ càng ngày càng nhiều, như vậy thì đến khi muốn mở rộng phòng ở, xây tường vây cũng không còn là việc khó.


Năm nay giúp nhà ngươi trước, sang năm là có thể đến nhà ta, cũng không cần đến khi dùng tiền lại nơi nơi mượn người, lại không cần tiền lãi.”
Sau khi nghe xong lời này, trên mặt hai người lại lần nữa lộ ra tươi cười, trong ánh mắt giống như nhìn được sự khát vọng.
“Đó cũng là ý tưởng của ta, việc này sau khi trở về các ngươi lại cùng đương gia của mình thương lượng cho tốt, ngày mai lại nói cho ta biết cũng không muộn.”
Hai người đều mỉm cười gật đầu, nói ‘đã biết’.
“Chúng ta gọi cái này là ‘hợp tác xã’, chỉ có mọi người cùng nhau cùng tiến cùng lui, mới có thể thu hoạch càng nhiều lợi ích.

Hiện tại ta thay các ngươi quản trước, chờ sau này trong hợp tác xã có nhiều người, các ngươi lại tự mình đề cử người thích hợp để quản lý chỗ tiền này.”
Quỳnh Nương vội bổ sung: “Mặt khác, chúng ta làm như vậy là bởi vì hai nhà các ngươi đều là tá điền nhà chúng ta.

chúng ta tín nhiệm các ngươi, nếu sau này có người bên ngoài muốn gia nhập ‘hợp tác xã’ này của chúng ta, thì mỗi một sản phẩm bán ra nhất định phải giao ra một văn tiền, xem như học phí đi.

Toàn bộ tiền này chúng ta dùng để mua trâu cho các ngươi cày ruộng dùng, được chứ.”
Nói với các nàng ý tưởng của mình xong, Cận Nương bắt đầu cẩn thận dạy bọn họ thắt kết hình thức mới.
Một buổi sáng trôi qua, mọi người cơ bản đều đã học xong, tới thời điểm trở về nấu cơm, mọi người trở về nhà, Quỳnh Nương nói cho các nàng ngày mai là có thể chính thức bắt đầu rồi, hai người đều vui vẻ bật cười.
Đến buổi tối, cả nhà ăn cơm xong, ngồi vây quanh bàn bát tiên ở nhà chính nói chuyện thời tiết, mẫu thân mới hỏi Cận Nương: “Hôm nay con nói ‘hợp tác xã’ gì đó rốt cuộc là sao a? Dùng cho việc gì a?”
“Hợp tác xã? Đó là cái gì?” Tiêu Minh Bách vừa mới cầm lấy sách lại thả xuống dưới, hỏi.

“Nga, tức là mọi người cùng nhau làm đồng lòng làm việc chung nha.”
Thật ra trong lòng Cận Nương đã chỉnh sửa lại đại khái câu chữ rồi, nhưng việc này nói ra, khó tránh khỏi có chút kinh thế hãi tục, đứa nhỏ mới chín tuổi lại có thể nói ra một vấn đề lớn như vậy sao?
Cận Nương tuổi thật mới tám tuổi suy nghĩ, sau đó thay đổi cách nói đơn giản, mỉm cười, nói:
“Cha, nương, con nghĩ chúng ta làm hình thức mới này, không bao lâu cũng sẽ có người có thể bắt chước chúng ta mà làm ra được.

So với bị người khác bắt chước, không bằng chúng ta tự mình dạy sẽ tốt hơn.
Người xem chúng ta dạy các nàng như vậy còn giúp các nàng bán đi, các nàng tự nhiên đều nguyện ý, còn hơn chính mình bán cho người bán hàng rong còn nhiều thêm vài văn; hơn nữa đối với chúng ta cũng tốt, người nghĩ xem, sản phẩm các nàng làm ra đều là chúng ta bán giúp, tiền này bán bao nhiêu tất nhiên là chúng ta quyết định, nếu là mọi người tự đi bán, khẳng định là sẽ bán không được giá; vả lại chúng ta có Đại tỷ ở đây kiểm tra chất lượng, tiệm quần áo chắc chắn đồng ý thu, như vậy so với bọn họ tự cầm sản phẩm bán đều tốt.
Chính con tự mình cân nhắc một chút, người cũng đừng cười con nha.”
“Dường như có chút đạo lý.” Phụ thân hơi hơi gật đầu, nói.
“Nga, là như thế này, vậy con nói các nàng lưu lại hai văn tiền dự trữ trên một sản phẩm thì là sao?” Mẫu thân lại vội hỏi.
Nghe xong lời này, vẻ mặt phụ thân cũng nghi vấn.

Nhìn đến sắc mặt cha mẹ, Đại tỷ ở bên cạnh vội nói: “Chuyện này để ta nói.”
Nhìn phụ thân vuốt cằm, Đại tỷ mới lại mở miệng: “Việc này vốn là Nhị muội đã nói qua với con, một là sợ các nàng tùy tiện dạy cho người khác; hai là tình huống trong nhà các nàng cũng không tốt, sợ đỉnh đầu các nàng lập tức cần tiền lại giữ không được, giúp các nàng tồn ; ba cũng là vì nhà bọn họ khi có cái cần dùng gấp thì có thể giúp đỡ một chút.
Nhị muội nói rất đúng, một nhà mấy văn tiền thì không tính là bao nhiêu.

Nhưng mỗi người mấy văn thì lại có rất nhiều, đem tiền này tụ lại một chỗ sẽ có thể làm nên đại sự: xây cái chuồng heo, chuồng dê, sửa cái phòng ở cũng không cần nơi nơi vay tiền, lại không cần trả lãi.
Hơn nữa cũng sắp tới thời điểm nông nhàn, khẳng định có không ít người ngoài cũng sẽ nguyện ý đến làm việc này kiếm chút tiền.

Người bên ngoài thu các nàng một văn tiền trên mỗi sản phẩm bán ra, tiền này sẽ cho nhóm tá điền mua trâu cày ruộng, như vậy sau này chúng ta sẽ không cần thuê trâu cày ruộng, nhóm tá điền cùng nhà của chúng ta đều có thể thừa ra chút lương thực.”

“Cái này cũng là chính con nghĩ ra được?”
Thấy ánh mắt của phụ thân kinh ngạc, Cận Nương cũng không dám nói thật, vội đáp: “Cũng không phải, là  hai ngày trước con nhìn đến một chuyện xưa đại khái giống như vậy ở trong sách, mới nghĩ ra được.”
“Thì ra là như vậy.” Phụ thân mỉm cười nói.

Nghĩ thầm: ‘mình cũng thật là, Nhị nha đầu năm nay mới vài tuổi a, chính mình cũng nghĩ ra được, nếu thật vậy không phải thành thiên tài sao, ha hả.’
“Thật có ý nghĩa, ta phải đi tìm tìm xem.” Đại lang nói xong lập tức đi ra khỏi nhà chính, bước thẳng đến đông sương phòng.
Cận Nương nhìn lại thấy khó xử, cười, nghĩ thầm rằng: ‘Đại ca, khiến ngươi thất vọng rồi.’ Nhưng lại nói với phụ thân: “Cha, con cũng chỉ tùy tiện lật xem, cũng không nhớ rõ là quyển nào.

Vốn cũng chỉ là xem như chuyện xưa mà nhìn, Đại ca có thể tìm được sao?”
Vẻ mặt của Cận nương lo lắng nhìn về phía đông sương phòng, đúng là không ngoài dự đoán, đợi hai tỷ muội quay về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, Đại lang còn chưa tìm được, thấy các nàng quay về, hắn cũng không thể không xấu hổ mà gãi đầu cười rồi rời khỏi.
Sáng sớm hôm sau, Cận Nương tự mình nói sơ qua cho Đại ca nghe, chính mình sẽ giúp đỡ hắn tìm, để hắn an tâm ôn tập công khóa, sang năm sẽ thi đồng sinh, nếu vì tìm quyển ‘tạp thư’ này đến xem mà chậm trễ công khóa, nàng cũng không có cách nào nói chuyện với cha mẹ, nàng lại phạm lỗi lớn.
Vốn chính là không có thật thì biết chạy đi đâu tìm, vừa vặn sang năm hắn phải thi mới tránh khỏi.

Về sau chính mình phải chú ý một chút, việc này cùng cái công thức trước có thể nói hoàn hảo, cái khác vẫn là miễn tránh cho tốt, chờ mình lớn lên thì cho dù có nói là chính mình cân nhắc ra được cũng sẽ không ai hoài nghi.
Cũng hiểu được chuyện này làm không ổn, rất nhanh Đại lang liền tỉnh ngộ, hiện giờ đọc sách cho tốt mới là đứng đắn, cười nói: “Đều do ta suýt nữa chậm trễ chuyện học hành đứng đắn, phải đa tạ Nhị muội nhắc nhở mới đúng, sách này muội cũng không nhất định phải tìm, ta đi đến trường đây.” Nói xong xoay người đi đến học đường.
Đợi cho vừa qua khỏi giờ Thìn, Vương Thành Thật gia cùng Lưu thẩm cũng đều tới rồi, vừa vào cửa chợt nghe Vương Thành Thật gia nói với mẫu thân: “Đương gia nhà ta cũng nói ý nghĩ kia tốt, nhà của chúng ta nguyện ý tham gia cái kia, đúng rồi chính là cái ‘hợp tác xã’ gì đó.”
************
* gánh: đơn vị đo lường của Trung Quốc, 1 gánh bằng 50kg..