Ngày Tháng Náo Nhiệt Của Tiểu Địa Chủ

Chương 19: 19




Trong viện thiếu vài người, bỗng chốc trở nên im lặng.

Lệ Nương mang theo hai nữ nhi đi phòng bếp bắt đầu chuẩn bị cơm chiều, Nhị Lang tiễn người đi ra ngoài, cài thanh chắn cửa viện xong cũng vội vào phòng bếp hỗ trợ.
Một nhà ăn xong lại bắt đầu tụ lại trong nhà chính, phụ thân dẫn theo nhóm đại nhi tử dạy bọn nhỏ biết thêm mấy chữ mới, lại xem qua công khóa của Đại Lang.

Ba mẹ con  kết thúc công việc của ngày hôm nay, đem các phụ kiện ban ngày làm tốt lắp ráp vào, vừa thích thú trò chuyện, vừa không ngừng tay làm việc, hai đứa nhóc nhỏ nhất thì đều ngồi ở trên sạp dài* đùa nghịch mấy viên đá nhỏ.
Nhìn thấy một đống cây trâm, Đại tỷ bẻ ngón tay tính tính một lúc, sau đó nói: “Nương, chúng ta hiện tại có vài người cùng nhau làm túi lưới, ai nấy đều cố gắng, có thể hai mươi ngày sau sẽ làm kịp, như vậy chúng ta có thể sớm một chút đưa tiền cho mọi người, thật tốt quá.”
“Không phải sao, nương cũng muốn sớm hoàn công, cũng làm cho các nàng an tâm một chút.” Mẫu thân nói.
Không ngờ Cận Nương vội lên tiếng: “Không thể.”
“Vì sao?” Đại tỷ nghe xong lời này, nhất thời ngừng động tác trong tay, hỏi: “Chúng ta sớm một chút cầm đi bán không phải có thể kiếm nhiều một chút sao? Đó chính là nhiều hơn một thành mà? Không phải sao? Nương?”
Mấy cha con đang đọc sách nghe được ba mẹ con đối thoại, cũng cùng nhau nhìn về phía bên này.
Thấy cả nhà trừ bỏ hai đứa nhỏ nhất vẫn hồn nhiên không biết gì đang tự mình đùa nghịch, tất cả đều nhìn về phía nàng.


Cận Nương không tự chủ cũng ngừng việc trong tay, ngồi ngay ngắn lại, mới nói:
“Cha, nương, hai người nghĩ xem, nếu chúng ta giao cho chưởng quầy tiệm quần áo số lượng cây trâm, túi lưới này sớm một, hai ngày, như vậy bọn họ sẽ nghĩ là chúng ta vì kiếm thêm số bạc lúc trước thỏa thuận mới thật vất vả làm cho kịp.

Nhưng nếu chúng ta giao sớm hơn ba ngày, thậm chí là năm, sáu ngày, thì phải nói là do chúng ta có đủ nhân thủ, căn bản không cần hai mươi ngày đều sẽ làm xong.

Vậy lần sau chúng ta có thể sẽ không có nhiều thời gian như vậy để làm.

Ngẫm kĩ lại mà nói chính là không vì bạc, mà nếu là chúng ta đột nhiên thiếu nhân thủ, như vậy đến lúc đó trong thời gian ngắn còn có khả năng có thể làm xong không?”
“Ta hiểu được, muội muội là muốn nói, chúng ta tức thời là có thực lực này, cũng muốn giữ lại vài phần mới tốt, chừa chút đường lui cho mình, nếu có tình huống gì do ảnh hưởng từ bên ngoài cũng có một chút thời gian ứng phó, có phải không?” Đại Lang buông quyển sách trên tay xuống, nhìn về phía muội muội.
Cận Nương nghe xong vội gật đầu, nói: “Đúng, ý của muội chính là như vậy, mọi việc đều có bất ngờ, tựa như, đúng rồi tựa như thời tiết hôm nay, rõ ràng lúc giữa trưa là một ngày nắng đẹp, không nghĩ tới, muội mới đi phòng bếp cầm chén ra cửa thì trời đã bắt đầu đổ mưa, canh giờ trước sau chưa đến một chén trà nhỏ, ai cũng không thể nói trước, đúng không?”
Mẫu thân và Đại tỷ nghe xong cũng đều gật gật đầu, phụ thân trầm tư một chút, có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua Cận Nương nói: “Không thể tưởng được, Nhị nha đầu nhà của chúng ta còn có đầu óc buôn bán như vậy, đúng là càng ngày càng giống nãi nãi của con.”

“Nãi nãi?”
“Đúng vậy, ban đầu nhà của chúng ta cũng coi như là áo cơm không lo, ruộng tốt có ba, bốn trăm mẫu đều đưa ra ngoài cho người ta thuê trồng, thái gia gia** của con cũng là đại địa chủ nổi tiếng ở nơi này.

Đáng tiếc, lão nhân gia ngài đi hơi sớm, sau khi nhà của chúng ta cùng với nhà ông chú phân gia, nhà của chúng ta qua ngày không còn như trước kia, mấy đứa lớn cũng đều biết gia gia các con yêu sách đến si mê, thấy sách tốt sẽ bằng mọi giá mà thu về nhà, tiền bạc bao nhiêu không quan trọng, cũng may, nãi nãi các con còn hiểu biết quản gia, nếu không......”
“Chàng người này, tự dưng không có việc gì nói với bọn nhỏ  … điều này làm cái gì.”
Mẫu thân vội đi qua rót cho phụ thân thêm chén nước, tức giận mà liếc mắt một cái, lại nói: “Hiện tại chúng ta không phải đều rất tốt sao? Chờ chúng ta đem hàng hóa giao cho tiệm quần áo, lần sau có đơn hàng như vậy lại cố gắng làm tốt, nhà ta cũng sẽ chậm rãi trở nên càng ngày càng tốt thôi.”
“Vâng, vâng, vẫn là nương tử nói đúng, nhà ta sẽ càng ngày càng tốt.” Phụ thân nhìn thấy ánh mắt của mẫu thân liền đem câu nói kế tiếp nuốt trở vào, bồi cười nhìn về phía thê tử bên người, nói.
Bọn nhỏ nhìn cha mẹ nói như vậy, mấy đứa lớn đều biết có câu ‘con không nói cha sai’, nên cũng không hỏi nhiều thêm cái gì, vài người đều hiểu mà nhìn nhau, sau đó đều cười tiếp tục bàn chuyện.
Cứ như vậy đợi cho ba mẹ con bận rộn xong xuôi, mấy cha con bên kia cũng đều không sai biệt lắm, hai vợ chồng sắp xếp cho bọn nhỏ trở về trong phòng của mình.
“Chàng cũng thật là, không có việc gì nhắc tới chuyện cũ làm gì, cho dù phải nói cũng chờ bọn nhỏ lớn chút nữa cũng không muộn.

Hiện tại bọn chúng đều còn nhỏ cũng không hiểu phương diện này lợi hại như thế nào, nếu để Tứ thúc bọn họ nơi đó nghe được thì làm như thế nào.”

“Đã biết, nương tử, ta về sau sẽ chú ý, về sau không có nương tử cho phép, vi phu sẽ không nhắc lại chuyện này dù chỉ là một chút.” Tiêu Minh Bách bước lên phía trước kéo  thê tử qua, nói.
“Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, mau mau nghỉ ngơi, sáng mai ta còn muốn đi mua một ít đồ lòng về nấu ăn.”
“Đồ lòng, là đồ vật gọi là bao tử heo mà mấy ngày trước nàng làm cho chúng ta ăn phải không? Vậy thật tốt, nàng mua nhiều một chút, ta đem đến nhà đại ca cùng nhau nhắm rượu.”
“Chàng không sợ đại tẩu đuổi chàng ra ngoài à? Chàng cũng không phải không biết, đại tẩu không chấp nhận cho đại bá uống rượu, ngay cả rượu gia vị dùng để nấu ăn trong phòng bếp tẩu ấy đều giấu kĩ.”
“Ai nói cho nàng biết a? Ngay cả việc này cũng đều nói?”
“Còn ai vào đây, không phải đại tẩu của chàng chính mình chạy tới khoe với ta tẩu ấy biết cách trị phu sao.

Chính từ tẩu ấy nói lỡ miệng mà ra, nếu hôm nay chàng không nhắc tới việc uống rượu, ta cũng không muốn nhắc tới kìa.”
“Ha hả, lần này không giống, ta đây là tặng món ăn cho nhà đại ca, đại tẩu không chừng còn vui nữa kìa, nàng chờ xem sau khi đại tẩu thấy thịt thơm ngào ngạt thì xác định vững chắc sẽ mời ta vào nhà.

Nàng cũng không phải không biết, đại ca của ta uống vào nhiều rồi sẽ làm thơ, còn là làm liên tục không ngừng, kéo dài như vậy, ta đều chịu không nổi.” Nói xong chính mình cũng cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy chàng còn tặng, chỉ cho phép chàng tặng đồ ăn, không được trộm cho đại ca uống rượu a.”
“Đã biết nương tử, chúng ta nghỉ ngơi.” Nói xong vội nghiêng mình thổi tắt ngọn nến trên bàn, chỉ chốc lát liền vang lên tiếng hô hấp nhẹ nhàng.
Sáng sớm hôm sau, đại tỷ và mẫu thân phải đi đến nhà Trương đồ tể thôn bên cạnh mua bao tử và đuôi heo, dù sao … đồ vật này có tốt cũng không có người mua nhiều, nên hai mẹ con cũng không gấp gáp sợ đi trễ mà không mua được.

Không ngờ, vừa mới mở cửa chuẩn bị xuất phát, đã thấy Nhị Ngưu nương dẫn ba khuê nữ nhà bọn họ chạy tới ngoài cửa viện từ sáng sớm, vừa muốn lấy tay gõ cửa, liền thấy cửa mở ra.

Đợi thấy rõ người, vội hỏi: “Đông gia, ngài sớm như vậy đã dậy rồi? Đây là phải ra cửa a?”
“À, chúng ta muốn đi mua chút đồ lòng, Nhị Ngưu nương sao đến sớm như vậy, Nhị nương tử nhà chúng ta đang ở phòng bếp, các ngươi vào trong viện chờ con bé một chút đi.”
Nghĩ nghĩ một chút, lại nói với đại nữ nhi bên người: “Quỳnh nương, nương nghĩ con đi gọi Nhị Lang đi mua cùng nương đi, con đi giúp đỡ muội muội làm điểm tâm, để con bé sớm rãnh tay mà dạy mấy khuê nữ nhà Nhị Ngưu bọn họ mới tốt.”
Quỳnh Nương ở bên cạnh nghe xong gật gật đầu quay lại trong phòng, không đợi bao lâu, đã thấy Nhị Lang mới vừa rửa mặt chải đầu xong cầm theo cái rổ của Đại tỷ cầm lúc nãy, đi theo nương đến tiệm thịt ở thôn bên cạnh.
Quỳnh Nương vừa tiếp nhận việc trong tay muội muội là bắt đầu bận rộn lên.

Cận Nương chuyển sang công tác dạy học của nàng, bắt đầu dụng tâm chỉ dạy các cô nương đan thắt, có lẽ là do tuổi còn nhỏ trí nhớ tốt hơn người lớn, cầm tay chỉ việc tầm hai lần, vài người đã có thể nhớ rõ được bảy, tám phần.

Đúng lúc này, bên ngoài lại nghe có người gõ cửa.

Hã.